Trong trận chiến Giáp Châu Tây Bắc, Bắc Sơn và Tây Quan trước chiến sau hòa, việc này truyền hiển nhiên đến Hà Tây trước tiên. Tổng đốc Hà Tây Phùng Nguyên Phá mặc dù khá rõ việc này, nhưng lại không rảnh chú ý đến.
Trong hai mươi dặm phía bắc phủ thành Vũ Bình, liên doanh đóng quân, mỗi nơi đóng quân giương một loại cờ khác nhau. Đây là binh mã của mười ba bộ tộc Man Di, trú bên Minh Hồ. Minh Hồ là hồ nước ngọt lớn nhất của phía bắc phủ thành Vũ Bình. Theo đề nghị của tổng đốc Hà Tây Phùng Nguyên Phá, Đại Tần cuối cùng đã ưng thuận cho Di binh nhập quan. Mười ba bộ lạc, mỗi bộ tộc xuất binh khoảng hai ngàn người, tổng cộng hai vạn năm nghìn binh mã, chia thành các tốp tiến vào cảnh nội Hà Tây.
Tù trưởng mười ba bộ tộc đều được Phùng Nguyên Phá sắp xếp trong phủ Vũ Bình. Phùng Nguyên Phá biết rõ, Di binh là một thanh kiếm dài hai lưỡi, vừa có thể đả thương địch thủ, nhưng không cẩn thận, cũng có thể làm hại chính mình.
Phùng Nguyên Phá đương nhiên không hi vọng lưỡi kiếm sắc bén này làm thương mình. Cho nên đối với hai vạn Di binh này, gã đều đã sắp xếp thích đáng. Ngoại trừ việc giam lỏng mười ba tù trưởng trong phủ thành Vũ Bình, thực hiện thủ đoạn khống chế Di binh, thì gã còn hạ lệnh chia hai vạn Di binh ra thành mấy bộ, biên chế đến quân Hà Tây.
Quân Hà Tây không thuộc biên quân, giống quân chế quan nội, do Cấm Vệ Quân Hà Tây và Châu Quân địa phương kết hợp thành. Hạ Châu, Võ Châu, Ứng Châu trực thuộc Hà Tây. Vân Châu thuộc phía Tây Bắc, giáp với An Ấp đạo. Ứng Châu thuộc phía Nam, qua Lâm Cốc quan là cảnh nội Hà Bắc, còn phía bắc là Võ Châu, phủ thành Vũ Bình tọa lạc ở cảnh nội Võ Châu.
Chẳng qua vì phải đối phó với các tộc Man di phương bắc, cho nên số lượng biên chế quân ba châu Hà Tây cũng không ít. Cấm Vệ Quân Hà Tây tăng thêm châu quân ba châu, quân lực đạt tới gần ba vạn người.
Cho dù là Thống chế Cấm vệ quân Hà Tây hay Thiên hộ ba châu, hiển nhiên đều nghe lệnh Phùng Nguyên Phá. Hơn nữa, vì nguyên do phải che chở cho phương bắc, so với Tổng đốc các đạo khác, việc Phùng Nguyên Phá khống chế châu quân cũng là danh chính ngôn thuận. Thiên hộ ba châu cũng đều là do một tay Phùng Nguyên Phá đề bạt lên.
Phùng Nguyên Phá một thân áo giáp, cưỡi tuấn mã, một đám võ tướng đi phía sau, ngoại trừ Thống chế Cấm vệ quân Hà Tây, Thiên hộ ba châu cũng đi theo phía sau.
Thống chế Cấm vệ quân Hà Tây cũng họ Phùng, nhưng không phải là thân thích của Phùng Nguyên Phá. Năm trăm năm trước coi như người một nhà. Gã chưa đến ba mươi tuổi nhưng lại cho người ta cảm giác khôn khéo, giỏi giang.
Lúc người này hơn mười tuổi, liền theo phụ tử Phùng gia chiếm núi làm vua, cướp đoạt tài sản. Về sau, gã cũng theo Phùng gia phụ tử quy thuận Doanh Nguyên, nam chinh bắc thảo, lập được chiến công hiển hách.
Phụ tử Phùng gia bị cắt cử đến Hà Tây trấn thủ phương bắc, người này cũng đi theo. Có thể nói gã vô cùng trung thành tận tâm với Phùng gia. Hiện tại, tên của gã là Phùng Phá Lỗ, do cha Phùng Nguyên Phá đặt. Trên danh nghĩa là muốn bài trừ giặc Di phương bắc, Phùng Nguyên Phá đợi sau khi cha mình qua đời, tiếp nhận chức vị của phụ thân, leo lên chức Tổng Đốc Hà Tây, lập tức đề bạt Phùng Phá Lỗ làm Thống chế của Cấm vệ quân Hà Tây, cùng Phùng Phá Lỗ kết nghĩa huynh đệ.
Phùng Nguyên Phá ngồi trên chức Tổng đốc Hà Tây, vừa động viên vừa cưỡng chế Man di phương Bắc, phân hóa châm ngòi, nhiều lần xuất binh Mạc Bắc. Phùng Phá Lỗ đều đi tiên phong dưới tay gã, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, giết vô số địch. Danh khí Phùng Phá Lỗ ở Tần quốc chưa chắc đã vang dội, nhưng ở Hà Tây thậm chí ở các bộ Man di Mạc Bắc, lại vô cùng hiển hách. Gã được ca ngợi là Thiên hạ đệ nhất Sát Thần dưới trướng Phùng Nguyên Phá.
Đội kỵ binh mấy chục người do Phùng Nguyên Phá cầm đầu, tiến thẳng đến doanh trại Man di.
Phùng Nguyên Phá trị quân nghiêm khắc, kỷ luật nghiêm minh. Binh mã dưới trướng chỉ cần có chút sai lầm, đều bị xử phạt nghiêm khắc.
Cho nên trên dưới quân Hà Tây đều nghiêm túc chấp hành quân quy, hiệu lệnh.
Chỉ là người Man di không giác ngộ như vậy.
Mười ba bộ tộc Man di, cứ cách một đoạn lại có doanh trai đóng quân, vây quanh Minh Hồ. Vừa mới vào xuân, thời tiết còn lạnh giá, nhưng trong Minh Hồ, một nhóm lớn binh sĩ Man di đang trần truồng tuần tra tới lui trong hồ, hô to gọi nhỏ. Trong doanh trại, tốp năm tốp ba binh Man di, vây thành một đám, uống rượu ngon Phùng Nguyên Phá phát cho, lớn tiếng huyên náo. Tốp thì đặt cược đánh bạc, tốp thì ở trần, tỷ thí đấu vật.
Trang phục của binh mã mười ba bộ tộc Man di có sự khác biệt. Tuy bị người Tần quốc gọi chung là các bộ Man di, nhưng phong tục tập quán các bộ lại khác nhau. Về kiểu tóc cũng không giống nhau. Có bộ tộc để tóc dài, dùng một dây da lưng buộc trên trán. Có bộ tộc tuy cũng để tóc dài nhưng lại buộc thành hàng chục dây, một số bộ thì để tóc mái ngắn, xung quanh trọc lốc.
Đến như binh khí, cũng đều đủ loại, không phải một mà là rất nhiều. Nhưng chiến mã của người Man di lại rất cường tráng.
- Phùng đốc, đám người này có thể giúp chúng ta đánh trận thật sao?
Thiên hộ Vân Châu nhìn quân doanh Man di hỗn độn, nhíu mày.
Quân Hà Tây đánh qua nhiều trận với người Man di, tuy người Man di người cao ngựa lớn, hung hãn tàn bạo, nhưng dưới tay của quân Hà Tây, lại bại nhiều thắng ít. Hầu hết các tướng lĩnh của quân Hà Tây đều từng giao thủ với người Man di, tuy thừa nhận năng lực tác chiến của binh sĩ Man di không yếu, nhưng cả đội quân lại chia rẽ, không có sự đoàn kết. Binh sĩ quân Hà Tây đều không ưa binh Man di.
Trên thực tế binh Di nhập quan lần này, chẳng những nhiều triều thần ngầm phản đối trong lòng mà nội bộ quân Hà Tây cũng có chút khó hiểu. Dù sao bọn họ cảm thấy những tên bại tướng này không giúp được gì cho mình cả.
- Các ngươi nghe đây, nơi này có hai vạn binh mã, ngoại trừ Cấm vệ quân, trong ba châu các ngươi, chọn lựa ra tám ngàn người, sắp xếp dưới trướng các ngươi.
Phùng Nguyên Phá chậm rãi nói:
- Việc các ngươi phải làm là khiến bọn chúng nghiêm túc chấp hành kỷ luật, không còn bị chia rẽ. Với bản lĩnh huấn luyện của quân Hà Tây, huấn luyện bọn chúng thành một đám hổ sói dũng mãnh.
- Phùng đốc, đám người kia chưa từng khai hóa, ngu xuẩn.
Vệ Am cau mày nói:
- Chỉ sợ sắp xếp vào trong quân chúng ta, không có tác dụng gì, ngược lại sẽ mang lại phiền toái cho chúng ta.
- Ý của ngươi là nói, ngươi không huấn luyện được bọn họ?
Phùng Nguyên Phá thản nhiên nói:
- Vậy cách xử lý tốt hơn, bây giờ ngươi giao ra binh quyền, bổn đốc có thể tuyển một người khác tới huấn luyện bọn chúng.
Đúng lúc này, chợt nghe được một hồi thanh âm bô bô vang lên. Bên cạnh xuất hiện hơn mười người Man di, đi đường đều lắc lư, mùi rượu ngút trời. Mọi người vừa thấy, thì biết rõ đám người này đã uống say. Những người này nhìn thấy một đội nhân mã tới, đến chặn phía trước, kề vai sát cánh, nhét chung một chỗ, chỉ chỉ trỏ trỏ đám người Phùng Nguyên Phá rồi cười vang.
Mặt Phùng Nguyên Phá hiện ra vẻ lạnh lùng.
Gã ở Hà Tây đã nhiều năm, chủ yếu là tiếp xúc với người Man di. Đám binh Man di này bô bô miệng nói tiếng Man di, Phùng Nguyên Phá đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của bọn chúng.
Đám binh Man di này hiển nhiên là say, nói thẳng quân Hà Tây là một đám quân vô năng, người Tần quốc là một đám phế vật, nội loạn quốc gia, cần dựa vào người Man di đến để bình loạn. Bọn chúng hiển nhiên không nhận ra đám người Phùng Nguyên Phá. Trong mơ hồ còn tưởng rằng đây chỉ là một nhóm binh sĩ Hà Tây bình thường, chỉ trỏ Phùng Nguyên Phá, nói thảo nào quân Hà Tây muốn thỉnh cầu sự trợ giúp của Man di. Nếu như chúng đều nghĩ Phùng Nguyên Phá yếu đuối như vậy, vậy thì quân Hà Tây đích thực không có năng lực gì.
Chợt thấy một gã binh Man di người cao ngựa lớn tiến lên, kéo áo giáp của Phùng Nguyên Phá, tựa hồ muốn kéo Phùng Nguyên Phá từ trên ngựa xuống, trong miệng hô to gọi nhỏ. Vài tướng lĩnh bên Phùng Nguyên Phá cũng hiểu được, binh Man di kia đúng là muốn cởi áo giáp của Phùng Nguyên Phá để mặc.
Phùng Nguyên Phá thân là Tổng đốc Hà Tây, Giáp Châu đương nhiên là rất tinh xảo. Đội binh Man di, ít người mặc áo giáp, phần lớn là dùng da làm chiến giáp. Với áo giáp thiết kế tinh xảo, đương nhiên là vô cùng thèm muốn.
Người Man di kia dùng sức lôi kéo Phùng Nguyên Phá, nhưng Phùng Nguyên Phá ngồi trên lưng ngựa, lại giống như một ngọn núi.
Binh Man di tích đủ hết khí lực, nhưng không kéo được Phùng Nguyên Phá.
Thống chế Cấm vệ quân Phùng Phá Lỗ thấy vậy, trong mắt ánh lên sát ý, thúc ngựa tiến lên, rút đao trong tay, vung đao định chém xuống đầu người Man di kia.
Phùng Nguyên Phá cũng trầm giọng nói:
- Không được động!
Phùng Phá Lỗ khẽ giật mình, đại đao trên không trung, không dám chém xuống. Phùng Nguyên Phá lại nâng lên một cước, đá vào ngực binh Man di. Tên binh Man di kia kêu thảm một tiếng, ngã ngửa trên mặt đất. Những binh Man di khác vốn đang kề vai sát cánh chỉ trỏ, thấy đồng bọn bị một cước đá ngã, lập tức kêu gào, nhao nhao rút đao muốn xông lên.
- Bắt lấy!
Phùng Nguyên Phá trầm giọng nói.
Đám kỵ binh sau lưng cùng nhau tiến lên, những người này đều là dũng tướng cường binh quân Hà Tây lấy một chọi mười, trong chốc lát khống chế hơn mười người Man di, Phùng Nguyên Phá trầm giọng nói:
- Tìm đoàn trưởng quân bộ Đồ Nhĩ Khất đến.
Mười ba bộ tộc Man di, Phùng Nguyên Phá lúc này dò xét nơi trú quân Đồ Nhĩ Khất trong đó. Quân chế mười ba bộ tộc không giống nhau, xưng hô lộn xộn. Trước khi binh Man di nhập quan, Phùng Nguyên Phá cũng đã hạ lệnh, tướng lãnh thống binh cao nhất của các bộ tộc đến Trung Nguyên, toàn bộ cũng gọi là Quân đoàn trưởng.
Chỉ là người này còn chưa đến, nơi trú quân đã có một đôi người ngựa nhanh chóng chạy đến.
Phùng Nguyên Phá hôm nay đến nơi trú quân của Man di, coi như là kiểm tra đột xuất, trước đó cũng không thông bảo cho đoàn trưởng quân, nhưng tin tức bọn họp đi vào nơi trú quân, rất nhanh sẽ được bẩm lên trên.
Trưởng đoàn quân Đồ Nhĩ Khất nhận được tin tức, lập tức dẫn người chạy tới, tiểu tạp binh chưa nhận ra Phùng Nguyên Phá, nhưng vị trưởng đoàn quân này nhận ra.
Trong mắt người Man di, Phùng Nguyên Phá cùng Ác Ma là một, trong lòng đều sợ hãi gã.
Nhìn thấy Phùng Nguyên Phá phía xa, trưởng đoàn cảm thấy có chút hồi hộp, nhìn thấy quân Hà Tây dùng đao gác trên cổ hơn mười người Man di, người trưởng đoàn quân này đều phát lạnh, biết xảy ra biến cố, lập tức phi tới, tung người xuống ngựa, nhanh chóng đi đến trước tuấn mã của Phùng Nguyên Phá, dựa theo nghi lễ của Trung Nguyên, quỳ rạp xuống đất:
- Trưởng đoàn quân Đồ Nhĩ Khất Mạc Y Na Hạ, tham kiến Tổng đốc đại nhân!
Phùng Nhuyên Phá tay cầm roi ngựa, từ trên cao nhìn xuống bao quát Mạc Y Na Hạ, thản nhiên nói:
- Đây là binh sĩ Đồ Nhĩ Khất bộ tộc các ngươi huấn luyện ra?
Mạc Y Na Hạ không rõ tình hình, nhắm mắt nói:
- Không biết bọn họ sao lại khiến Tổng đốc đại nhân tức giận, kính xin Tổng Đốc đại nhân trách phạt!
- Bổn đốc chuẩn bị đem bọn người Đồ Nhĩ Khất kia phân đến quân Vân Châu, cho nên trách phạt như thế nào, giao cho Vân Châu quân Thiên hộ xử lý.
Phùng Nguyên Phá thản nhiên nói:
- Vệ Am, ngươi hạ lệnh cho Mạc Y Na Hạ đi!
Vệ Am đi đến trước mắt Mạc Y Na Hạ kia, binh Man di tức giận với nguyên nhân Phùng Nguyên Phá nói ra, âm thanh lập tức lạnh lùng nói:
- Đã muốn nhập vào quân Hà Tây, phải tuân theo quân quy quân Hà Tây. Quân quy tuy không nhiều, nhưng mỗi một điều đều không cho phép phạm phải. Đây là điều thứ nhất, là tuyệt đối phục tùng quân lệnh, người phạm thượng giết không tha.
Đầu Mạc Y Na Hạ toát mồ hôi. Gã đã từng giao thủ với quân Hà Tây, biết rõ quân Hà Tây so với quân Man di, sự lãnh khốc tàn bạo không thua kém, chỉ có thể nói:
- Vâng, tuân lệnh!
- Triệu tập binh sĩ Đồ Nhĩ Khất, bổn tướng muốn tự tay chém đầu những người này.
Thần sắc Vệ Am lạnh lùng:
- Bổn tướng muốn cho các ngươi biết rõ, trong quân Hà Tây, cái gì gọi là quân quy!
Mạc Y Na Hạ kia cũng không dám cầu xin, vội vàng đồng ý. Đúng lúc này, từ đằng xa hai con ngựa đang phi tới, trong chốc lát cũng đã tới gần. Một người tung người xuống ngựa, tới bên cạnh Phùng Nguyên Phá. Phùng Nguyên Phá khom người cúi đầu lắng nghe, chỉ nghe hai câu, mặt biến sắc, trong mắt hiện ra sát ý lạnh lùng nghiêm nghị.
- Vệ Am, bên này giao cho ngươi xử trí.
Phùng Nguyên Phá trầm giọng nói:
- Phá Lỗ, đem Di binh phân vào quân ba châu, giao cho ngươi và Vệ Am cùng xử lý...!
Gã không nói nhiều, quay đầu ngựa lại, hướng về phía nam chạy như bay. Chúng tướng nhìn nhau, thấy Phùng Nguyên Phá như vậy, biết rõ đã xảy ra chuyện khẩn cấp.