Chu Lăng Nhạc sững sờ nhìn Chu Lăng Khải, lạnh lùng nói:
- Ngươi đứng lên cho ta!
Chu Lăng Khải vốn vung vẩy chân, ngồi trên ghế tựa, nghe thấy Chu Lăng Nhạc hét lên, hoảng sợ, ngây ra một lát, thấy ánh mắt lạnh lùng của Chu Lăng Nhạc, lạnh toát cả người, vội đứng dậy, gượng gạo nói:
- Đại ca, đệ...
Phí Thanh đứng dậy, chắp tay nói:
- Chu Đô đốc, ty chức...!
- Không cần.
Chu Lăng Nhạc lắc đầu nói:
- Phí chủ sự, ngươi không phải người ngoài, cứ ngồi xuống.
Phí Thanh thấy hai huynh đệ họ xảy ra tranh chấp, đây vốn là chuyện nhà của bọn họ, bản thân không những không nên tham gia, e rằng nghe thêm vài câu cũng không phải chuyện gì hay, muốn rời đi, nghe Chu Lăng nhạc nói vậy đành ngồi xuống.
Chu Lăng Nhạc nhìn chằm chằm Chu Lăng Khải, thản nhiên nói:
- Hôn sự đã định, sang đầu năm sau người sẽ được đưa đến. Sau khi người đến liền chuẩn bị kết hôn.
- Đại ca, chuyện này...!
Chu Lăng Khải dù sợ hãi, nhưng vẫn nói:
- Sao huynh không nói chuyện này cho đệ biết trước? Thình lình định chuyện hôn sự này cho đệ...!
- Ta phải nói cho đệ?
Chu Lăng nhạc cười lạnh lùng, nói:
- Cha mẹ đều đã mất, huynh trưởng thay thế phụ thân. Lẽ thường rất hay, lệnh cha mẹ, lời mai mối, chuyện hôn sự này của đệ, ta không làm chủ được, còn có ai có thể làm chủ?
- Thế nhưng... lẽ nào huynh không biết. Nghe nói, muội muội của Cam Hầu luôn sống trong quân đội, suốt ngày ở cùng mấy tên lính kia. Đó có thể là cô nương tốt sao?
Chu Lăng Khải không phục nói:
- Hơn nữa, Cam Hầu xuất thân ti tiện. Chu gia ta là danh môn. Sao huynh có thể để một cô nương xuất thân ti tiện gả vào Chu gia chúng ta...!
- Câm mồm!
Chu Lăng Nhạc lạnh lùng nói:
- Đệ hãy nhớ lời ta, bắt đầu từ bây giờ, nếu đệ có bất cứ lời nào bất kính với Cam gia, ta sẽ cắt lưỡi đệ. Nếu đệ không tin, có thể thử!
Chu Lăng Khải há hốc miệng, không nói nên lời.
Y đương nhiên biết rõ tình tình huynh trưởng. Ngày thường Chu Lăng Nhạc rất hòa đồng, lễ độ với mọi người. Nhưng những lời y nói ra, nói được là làm được. Y đã nói muốn cắt lưỡi mình, nếu thực sự khiến y tức giận, chuyện này chưa chắc là không có khả năng xảy ra.
Trong sảnh chợt yên lặng. Phí Thanh Vân thầm nghĩ, Chu Lăng Nhạc đã để mình ngồi lại, nếu không nói lời nào, lại thành ra không được việc gì, đành khuyên lơn:
- Tam lão gia, nói về Cam cô nương, dù xuất thân không phải cao quý, nhưng cũng có thể coi là một nữ nhân kiệt xuất, rất bản lĩnh. Nghe nói, dung mạo nàng cũng rất xinh đẹp. Về chuyện xuất thân, anh hùng không hỏi chuyện thân thế. Cam Hầu có thể ngồi vào vị trí ngày hôm nay, cũng là một nhân vật rất tài giỏi. Huynh như vậy, muội muội của y cũng không thể kém...!
Chu Lăng Khải lườm Phí Thanh một cái, đầy vẻ bất mãn. Phí Thanh nhìn mặt nói chuyện, đành cười gượng, rồi không dám nhiều lời nữa.
- Còn chưa cút đi?
Chu Lăng Nhạc lạnh lùng quát.
Chu Lăng Khải ngẩng đầu, nhìn Chu Lăng Nhạc, muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, cuối cùng quay đầu, thở dài rồi rời đi.
- Đứng lại!
Chu Lăng Khải dừng bước, quay người lại, Chu Lăng nhạc hỏi:
- Đệ biết chuyện hôn sự này từ đâu?
- Là đại quản gia Triệu từ Lương nói.
- Sao ông ta lại biết chuyện này?
Chu Lăng Nhạc lạnh lùng hỏi.
Chu Lăng Khải chỉ có thể nói:
- Khi huynh thương nghị chuyện này với người khác, vừa hay ông ta nghe được, vì vậy mới nói với đệ. Chuyện này... chuyện hỷ cái nỗi gì?
- Đệ nhớ lấy, bước ra khỏi cửa, không được nói lời nào về hôn sự này.
Chu Lăng nhạc lạnh lùng nói:
- Nếu còn có thêm người biết chuyện này. Ai biết, kẻ đó sẽ phải tự mình thắt cổ.
Chu Lăng Khải không dám nhiều lời, quay người đi.
Chu Lăng Nhạc thở dài, nói:
- Phí Đại nhân, để ngươi chê cười rồi. Nó là huynh đệ nhỏ nhất của ta, luôn được phụ mẫu yêu thương, chiều chuộng quá cho nên... mà thôi, Phí đại nhân, Cam Hầu đã đồng ý gả muội muội vào Chu gia ta. Chuyện đại sự này giao cho ngươi toàn quyền lo liệu. Sang năm đưa tới, đi đường cũng cần một khoảng thời gian, vẫn còn hai thời gian hai tháng, ngươi chuẩn bị trước đi, ngân lượng đến nhân viên thu chi phủ tổng đốc nhận. Nhưng chuyện này tạm thời chưa được truyền ra ngoài, càng ít người biết càng tốt.
- Ty chức đã rõ.
Phí Thanh đứng dậy.
- Chu Đô đốc, vẫn còn một chuyện, năm sau, Cam cô nương đến Thiên Sơn, nhất định phải đi qua Tây Quan. Chuyện Thiên Sơn và Tây Bắc kết thân chắc chắn có thể phong tỏa tin tức. Nhưng nếu Sở Hoan biết chuyện này có thể phái người chặn đường không? Nếu bọn họ ở giữa ngăn Cam cô nương lại, chuyện hôn sự này...!
- Cam Hầu là người sĩ diện.
Chu Lăng Nhạc cười nhạt nói:
- Chỉ cần y tán thành, chuyện hôn sự này sẽ không có vấn đề. Nếu đến khi đó, đưa người qua mà Sở Hoan ngăn cản, chỉ càng làm Cam Hầu mất mặt. Điều này chẳng khác nào đánh vào mặt y, còn có hiệu quả hơn cả chuyện Cam Hầu gả em gái qua đây. Điều này Sở Hoan rất rõ. Ngoài ra, Cam Ngọc Kiều đi qua Tây Quan, Sở Hoan chẳng những không dám làm bừa mà còn ra sức bảo vệ an toàn. Nếu muội muội Cam Hầu chết tại Tây Quan, ngươi nghĩ Cam Hầu sẽ có phản ứng thế nào?
Phí Thanh lập tức cười phá lên:
- Chu Đô đốc nói phải, là ty chức đã suy nghĩ quá nhiều.
Khi Phí Thanh rời đi, Chu Lăng Nhạc liền cho gọi đại quản gia phủ Tổng đốc, Triệu Từ Lương. Triệu Từ Lương vội đến ngay. Chu Lăng Nhạc cười hỏi:
- Lão Triệu, ngươi đi theo bản Đô đốc cũng gần 10 năm rồi ?
- Lão gia, hai tháng nữa là vừa tròn 10 năm.
- Đúng vậy.
Chu Lăng Nhạc cảm thán:
- Thời gian trôi mau thật, chớp mắt đã 10 năm. Những năm này may có ngươi bên cạnh, ta mới bớt lo nghĩ nhiều.
Triệu Từ Lương vội hỏi:
- Lão gia đối với tiểu nhân ân trọng như núi. Nếu không có lão gia, tiểu nhân cũng không được như ngày hôm nay.
- Ta đã đưa tin cho Tri châu Sa Châu. Ngươi cũng không thể cứ mãi chịu thiệt thòi tại đây được. Hôm nay hãy thu dọn đồ, ngày mai khởi hành đi Sa Châu. Bên đó có chức quan còn trống, cũng là chỗ trống tốt, ngày mai ngươi đến nhận chức.
Chu Lăng Nhạc ôn hòa nói.
- Đến bên đó, Tri châu Sa Châu sẽ có sắp xếp. Ngươi làm việc cẩn thận. Người là người bên cạnh ta, sau này vẫn còn rất nhiều chuyện cần ngươi làm.
Triệu Từ Lương vừa mừng vừa sợ. Dù vị trí Đại tổng quản Phủ tổng đốc là một vị trí tốt, chó cậy gần nhà, quan viên lớn nhỏ tại Thiên Sơn thấy y đều phải khách khí. Nhưng một Đại tổng quản dù gì cũng là nô bộc, có thể nhận chức, đó là quan rồi, đây là chuyện rạng rỡ tổ tông. Dù chuyện nô bộc trở thành quan cũng không hiếm, nhưng những năm gần đây, Chu Lăng nhạc dùng người thân cận, Triệu Từ Lương biết rất rõ. Hôm nay được ân huệ đãi ngộ này, trong lòng vô cùng vui mừng. Ý của Chu Lăng Nhạc là, Sa Châu còn khuyết một vị trí tốt, sau này chỉ cần nỗ lực làm việc, tiền đồ sẽ rộng mở. Lão quỳ xuống:
- Lão gia, tiểu nhân chỉ có thể ở lại bên người, ngày đên hầu hạ lão gia...!
- Ngươi cũng đã ngoài 50 rồi. Dù ta không nỡ để ngươi đi, cũng không thể cản trở tiền đồ của ngươi.
Chu Lăng nhạc đỡ ông dậy:
- Dù gì cũng cần có thân phận làm quan, phải nghĩ cho con cháu nữa. Không cần nói nhiều. Bây giờ ngươi hãy thu dọn, mọi chuyện đang làm hãy giao cho Nhị quản gia, sáng sớm mai xuất phát, trên đường hãy bảo trọng.
Triệu Từ Lương nghẹn ngào, cúi đầu rời đi. Chu Lăng Nhạc lại gọi thống lĩnh hộ vệ phủ đô đốc đến, thản nhiên nói:
- Sáng sớm mai, Triệu Từ Lương sẽ đi Sa Châu, tìm nơi vắng vẻ, xử lý gọn gàng.
Thống lĩnh hộ vệ không nói nhiều, nhận lệnh lui ra.
Chu Lăng nhạc quay lại chỗ ngồi, nâng chén trà, tự nói:
- Họa từ miệng mà ra, sao nhiều người trong thiên hạ vẫn không biết điều này?
Triệu Từ Lương không rõ đạo lý này, Tiếu Hằng lại rất rõ điều đó.
Tiếu Hoán Chương phái y đi Sóc Tuyền, bí mật gặp Sở Hoan, y lại không hề để lộ một chút tin tức nào.
Mấy ngày sau, sau khi bàn giao xong những chuyện đang làm, liền bí mật chuẩn bị đi Sóc Tuyền.
Y biết rõ, chuyện phát triển đến bước này, Sở Hoan nhất định sẽ không vui. Chuyến đi này, bản thân nhất định phải hóa giải sự hoài nghi của Sở Hoan. Chỗ dựa lớn nhất của y chỉ có thể là hắn.
Theo suy nghĩ của y, cái chết của Tiếu Tĩnh Khiêm, mọi manh mối đều dẫn đến chỗ Chu Lăng Nhạc. Như vậy, Tiếu Hoán Chương có mối thâm thù đại hận với Chu Lăng Nhạc, nhất định sẽ liên hợp với Sở Hoan, cùng đối phó Chu Lăng Nhạc.
Hiệu quả có vẻ không tồi, nhưng cách xử lý của Tiếu Hoán Chương lại ngoài dự liệu của y.
Tiếu Hoán Chương cáo già xảo quyệt, lại nghĩ ra quỷ kế dụ rắn ra khỏi hang, ngoài mặt đối đầu gắt gắt với Sở Hoan, dẫn quân Thiên Sơn ra mặt, như vậy, sẽ khiến Sở Hoan phản ứng lại ngay.
Đây không phải là kết quả Tiếu Hằng mong muốn. Tiếu Hằng cũng biết rõ, đây cũng không phải kết quả mà Sở Hoan muốn thấy.
Nghĩ đến sơ hở về mối quan hệ với Tiếu Phu Nhân bị Sở Hoan nắm trong tay, Tiếu Hằng như luôn thấy có một thanh kiếm sắc trên đầu, không biết lúc nào nó sẽ rơi xuống.
Trời đên yên tĩnh, nằm trên giường, Tiếu Hằng cầm một yếm trắng trong tay, khăn gấm mà Tiếu phu nhân đã dùng, trước đó đã bị Sở Hoan lấy đi. Trước khi rời đi, y đã lấy chiếc yếm này từ chỗ Tiếu Phu Nhân. Chiếc yếm này nàng đã mặc qua, còn chưa giặt, trên đó còn lưu lại hương thơm của cơ thể nàng.
Về Du Xương, y không có nhiều cơ hội ở cùng Tiếu Phu nhân, càng không có cơ hội tận hưởng công phu trên giường khiến người khác muốn chết đi sống lại kia, mỗi đêm đành ôm lấy chiếc yếm này, nhìn vật nhớ người. Nghĩ đến cảnh hai người điên loạn phượng tràng, che chiếc yếm lên mặt, tham lam hít lấy hương thơm trên đó, trong đầu nghĩ lại bờ mông đẫy đà, trắng mịn và cảm giác mộng mị, uyển chuyển thân dưới của mình, bên tai dường như còn nghe thấy tiếng kêu phóng đãng của nàng. Bỗng nghe thấy tiếng “răng rắc”, y nhanh chóng nhét chiếc yếm đó dưới gối, lập tức ngồi dậy, liền thấy cửa sổ mở ra, một bóng người nhảy vào từ cửa sổ.
Y biến sắc. Y nhớ rõ mình đã cài chốt cửa. Tên này không những có thể mở cửa mà còn có thể đàng hoàng nhảy từ cửa sổ vào. Y nhanh chóng rút thanh gươm trên giường, trong lòng kinh hãi, không phải đêm khuya có người đến hành thích chứ.
Tên kia toàn thân mặc áo đen, không che mặt, đầu đội mũ da mềm, đóng cửa sổ lại, quay người lại, nhìn y, giật mình:
- Tiếu công tử, từ biệt nhiều ngày, gần đây vẫn tốt chứ? Vẫn luôn mong nhớ, nên đặc biệt đến gặp!
Trong phòng đốt đèn dầu, y thấy rõ mặt người đến, biến sắc, há hốc miệng, nói không ra lời, vẻ không dám tin.