Hiên Viên Thắng Tài mới đang nghi ngờ không biết Tiếu Hoán Chương có phát động tấn công hay không, Tiếu Hoán Chương lại đang nghi ngờ Sở Hoan có tử chiến một trận với quân Bắc Sơn coi như khảo thí hay không.
Trà rất ngon, là Tiếu phu nhân tự mình pha, ích lợi ấm phổi, nhưng Tiếu Hoán Chương không có tâm tư nào mà thưởng trà, vẫn đang suy nghĩ, cho tới khi Tiếu Hằng tiến vào trong mới tỉnh lại.
Tiếu Tĩnh Khiêm đã chết, Tiếu Tĩnh Sanh vẫn chăm lo xử lý công việc xử lý hậu cần quân nhu, La Định Tây muốn trấn thủ tuyến đầu trận địa Đan Dương, cho nên chuyện triệu tập binh mã khắp các châu phủ huyện đã rơi xuống đầu Tiếu Hằng.
Bắc Sơn có ba châu, diện tích không nhỏ, dưới ba châu là mười bảy huyện, Tiếu Tĩnh Sanh muốn điều động thuế ruộng từ tất cả các châu, mà Tiếu Hằng thì cầm thủ lệnh của Tiếu Hoán Chương, tới tất cả các châu huyện điều phối binh mã ra tiền tuyến.
- Mọi chuyện thế nào rồi?
Thấy y tiến vào, lão hỏi thẳng:
- Binh mã tập kết ở Đan Dương cả rồi chứ?
- Thúc phụ, ngoại trừ phòng tuyến Ngọc Điền còn để lại bốn ngàn binh mã, một phần binh mã các châu huyện cần giữ lại phòng ngừa vạn nhất, hơn hai mươi lăm ngàn người đều đã tập kết ở Đan Dương. Tối đa chỉ hai mươi ngày nữa, tất cả binh mã sẽ đều tập kết đông đủ. Đại huynh vận lương lên tiền tuyến đã chuyển vận đâu vào đấy, trước Tết sẽ hoàn thành công việc chuẩn bị tấn công.
Tiếu Hoán Chương khẽ gật đầu, sắc mặt cũng không thoải mái lắm:
- Hôm nay lại nhận được quân báo của La Định Tây, Hiên Viên Thắng Tài mới đại tu công sự phòng ngự bên kia sông Lương Tử, xem chừng chẳng những không để cho chúng ta đường tới thành Thanh Đường mà ngay cả sông Lương Tử cũng không cho chúng ta qua.
Tiếu Hằng miễn cưỡng gượng cười:
- Có lẽ vì quân đội của chúng ta quá mạnh nên mới phản ứng như vậy.
- Hằng nhi, ta đã sớm cho người gửi một mật hàm cho Sở Hoan, báo lại sách lược của chúng ta cho hắn. Chẳng lẽ hắn không thu xếp được?
Tiếu Hoán Chương vuốt râu nhíu mày:
- Mục đích của chúng ta là giả bộ tấn công vào cảnh nội Tây Quan, dẫn xuất quân Thiên Sơn, sau đó bí mật điều quân quay về Tây tuyến, thừa dịp Thiên Sơn trống không mà tấn công vào... Nếu Sở Hoan thực sự đã biết rõ chiến lược của chúng ta, hắn và Chu Lăng Nhạc thủy hỏa bất dung, thì cần phải tích cực phối hợp với chiến lược của chúng ta chứ. Nhưng tình hình bây giờ thì có vẻ có chút đối đầu.
- Thúc phụ, người muốn nói quân Tây Quan thực sự chuẩn bị đánh với chúng ta?
Tiếu Hằng cũng nhíu mày.
Tiếu Hoán Chương nhìn y:
- Đây là ta hỏi ngươi, ta phái ngươi liên lạc với Sở Hoan, chẳng lẽ hắn không nhận được mật tín của ngươi?
- Thúc phụ, mật tín đương nhiên đã nằm trong tay Sở Hoan. Chỉ là... chẳng lẽ Sở Hoan không tin chúng ta? Hay là hắn đang phối hợp với chúng ta?
- Phối hợp với chúng ta?
Lão cười lạnh:
- Hắn điều khoảng chừng nửa số binh lực Tây Quan đến Thanh đường, đây gọi là phối hợp sao? Ta thấy hắn muốn cá chết lưới rách với Bắc Sơn ta thì đúng hơn.
Tiếu Hằng vội cười:
- Thúc phụ, cháu cảm thấy không hẳn đã vậy. Nếu đại quân Bắc Sơn ta áp cảnh, Tây Quan lại ngoảnh mặt làm ngơ không phản ứng gì, sẽ khiến cho người ta nghi ngờ. Sở Hoan vẫn là một kẻ cường ngạnh, trước kia, khi hai châu Kim Hạ khởi binh, hắn lập tức phát binh bình định, phản ứng rất nhanh, lần này quân Bắc Sơn ta tập trung hỏa lực ở biên giới, nếu Sở Hoan không nhanh chóng phản ứng lại, chỉ sợ bên kia Chu Lăng Nhạc càng nghi ngờ.
Nghe vậy, lão nghĩ gì đó một lát sau mới khẽ gật đầu:
- Ngươi nói cũng không phải không có lý. Hằng nhi, ngươi nói xem, nếu chúng ta xuất binh đi qua, quân tướng Tây Quan sẽ ứng đối thế nào?
Do dự một lát, y mới thận trọng hỏi lại:
- Cái này... Thúc phụ cho là bọn họ sẽ làm thế nào?
Lão lắc đầu thở dài:
- Ta cũng không biết. Bắc Sơn và Tây Quan tranh chấp cũng chỉ có Chu Lăng Nhạc có lợi, đối với Bắc Sơn ta và Tây Quan đều không có bất kỳ chỗ tốt nào, chắc chắn Sở Hoan cũng biết điều này. Hiện giờ ta chỉ lo lắng Sở Hoan trẻ tuổi nóng tính, muốn quá nhiều, nếu không hiểu ý đồ của chúng ta, bày trận chém giết với chúng ta, ta hoàn toàn không muốn thấy.
Tiếu Hằng nhẹ giọng hỏi:
- Thúc phụ, hay ngài tự mình viết một phong mật tín gửi sang xem. Sở Hoan nhìn thấy thư do thúc phụ tự tay viết, có lẽ sẽ cân nhắc.
- Hằng nhi, lần trước ta bảo ngươi gửi mật tín, đều bảo ngươi không cần ký tên, ngươi đã biết vì sao chưa?
- Kính xin thúc phụ chỉ giáo.
- Tuy Sở Hoan trẻ tuổi nhưng cũng không phải kẻ hời hợt, tâm cơ rất sâu. Tuy hắn cùng Chu Lăng Nhạc thủy hỏa bất dung, ngươi nghĩ trong lòng hắn đã coi chúng ta là bằng hữu sao? Tranh đoạt lợi ích, chưa từng là bằng hữu, cũng không phải kẻ địch. Ta viết một phong thư, đương nhiên không vất vả, nhưng có bao giờ ngươi nghĩ tới, nếu thư mà chúng ta tự tay viết rơi vào tay Sở Hoan, liệu hắn có biết dùng mật thư mà gian lận không?
- Ý thúc phụ là.... Chẳng lẽ thúc phụ cảm thấy hắn sẽ lợi dụng mật thư để khơi mào tranh chấp giữa Thiên Sơn và Bắc Sơn chúng ta?
Ánh mắt Tiếu Hoán Chương có vẻ tán thưởng, gật đầu nói:
- Không sai. Ngươi phải hiểu được, hiện giờ thứ Tây Quan thiếu chính là thời gian. Bọn họ có được phương pháp chế muối, lại thi hành quân điền, nghe nói vẫn còn đang khởi công xây dựng Mậu Dịch Tràng ngoài Nhạn Môn Quan, liên tiếp các thủ đoạn được thi hành, chỉ cần giữ được thế của Tây Bắc, không đến hai ba năm, Tây Quan chắc chắn sẽ nhanh chóng quật khởi. Chỉ sợ đến lúc đó Bắc Sơn chúng ta có liên thủ với Thiên Sơn cũng không phải đối thủ của Tây Quan, có thể không xảy ra chiến tranh là chuyện cầu còn không được, hắn chỉ hy vọng có thời gian để phát triển... Mật hàm của chúng ta rơi vào tay hắn, ý đồ chiến lược của Bắc Sơn cũng đã có chứng cứ xác thực, vạn nhất...
Khóe mắt lão giật một cái:
- Vạn nhất hắn giao mật hàm cho Chu Lăng Nhạc, ngươi nghĩ kết quả sẽ thế nào?
Tiếu Hằng thở dài:
- Chu Lăng Nhạc vốn đã xem chúng ta như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nếu quả thực lão biết rõ chúng ta làm như vậy tất cả chỉ muốn dẫn lão xuất binh, đương nhiên sẽ càng thêm cừu thị chúng ta.
Dừng một lát, y nhíu mày:
- Nếu Sở Hoan đạt thành hiệp nghị với lão, chưa chắc Chu Lăng Nhạc sẽ không xuất binh đánh chúng ta trước.
Lão nhìn y:
- Ngươi cảm thấy, nếu Chu Lăng Nhạc biết ý đồ của chúng ta sẽ xuất binh Bắc Sơn?
- Thúc phụ, Chu Lăng Nhạc chần chừ bất động cũng vì sợ chúng ta liên thủ với Tây Quan. Nếu Sở Hoan đạt thành hiệp nghị với lão sẽ không nhúng tay vào chiến sự Bắc Sơn và Thiên Sơn, nhất định Chu Lăng Nhạc sẽ dụng binh với chúng ta. Mục đích của lão đương nhiên là muốn khuếch trương thế lực, chiếm Bắc Sơn của chúng ta. Mà Sở Hoan tọa sơn quan hổ đấu, tranh thủ thời gian phát triển. Điều này không phải không có khả năng.
Tiếu Hoán Chương gật đầu:
- Cho nên ta mới nói không thể gửi mật hàm qua, làm vậy chỉ có để cho Sở Hoan bắt được tay chúng ta, nhân tâm khó dò, một khi bị Sở Hoan tóm được cán, quyền chủ động sẽ hoàn toàn nằm trong tay hắn.
- Nhưng...!
Tiếu Hằng cười khổ:
- Nếu thúc phụ vẫn không chịu tự tay viết mật hàm, chỉ sợ Sở Hoan sẽ nghi ngờ ý định của chúng ta, hắn lại thực sự muốn bày trận đánh với chúng ta một hồi, kết quả chính là lưỡng bại câu thương.
Tiếu Hoán Chương gật đầu:
- Cho nên chuyện này còn cần phải bí mật thương nghị với Sở Hoan. Chúng ta chỉ cần quan quân Tây Quan lùi lại Thanh Đường, buông sông Lương Tử, chờ chúng ta đánh nghi binh đến Thanh Đường, bọn họ ra vẻ không địch lại, lui về giáp Châu Thành, chúng ta không cần đánh hạ Châu Thành, chỉ cần đến sát Châu Thành, bên phía Chu Lăng Nhạc chắc chắn sẽ không nhịn được mà xuất binh.
- Thúc phụ muốn nói sẽ mật nghị với Sở Hoan để cho quân Tây Quan lui về đến sát Châu Thành? Chỉ cần bọn họ phối hợp giả vờ như vậy là có thể dẫn dụ được Chu Lăng Nhạc?
- Không sai. Ngươi có thể nói với Sở Hoan, chỉ cần bọn họ có thể phối hợp, hai quân phối hợp diễn kịch sát Châu Thành, khi đó chắc chắn Chu Lăng Nhạc sẽ theo Tây tuyến đánh vào Tây Quan, chúng ta cũng sẽ bí mật điều quân từ hậu phương đánh vào cảnh nội Thiên Sơn. Sau đó Tây Quan tập kết trọng binh, hai quân tiền hậu tập kích, tất phá Chu Lăng Nhạc. Sau khi đánh được Thiên Sơn, chúng ta có thể bàn về việc phân chia địa bàn, hai đạo Thiên Sơn chúng ta có thể cùng bọn họ mỗi bên chiếm một đạo, hoặc hai đạo Thiên Sơn đều thuộc về Bắc Sơn chúng ta, còn Bắc Sơn sẽ cắt phía bắc Thanh Châu cho Tây Quan. Sở Hoan có muối, cần phải bán vào quan nội, cắt nhường phía bắc Thanh Châu có thể cho bọn họ trực tiếp tiến thẳng vào Tây Cốc quan. Ta nghĩ điều kiện này cũng có sức hấp dẫn với hắn.
- Thúc phụ, ý người là bảo con đến bí mật bàn với Sở Hoan, nhắn lại suy nghĩ của chúng ta với hắn?
Tiếu Hoán Chương gật đầu:
- Tuy ngươi đã gửi mật tín, nhưng chỉ sợ Sở Hoan vẫn không hoàn toàn hiểu ý đồ của chúng ta. Cho nên... chúng ta vẫn cần phải cẩn thận bàn bạc với hắn.
- Thúc phụ, người xem ai sẽ là người tới nói chuyện?
- Việc này đương nhiên phải vô cùng bí mật. Người biết càng ít càng tốt. Hằng nhi, ngươi là người ta tín nhiệm nhất, người khác ta không tin được, hơn nữa, ngươi và Sở Hoan cũng đã từng tiếp xúc với nhau. Ngươi tự tới chắc Sở Hoan sẽ tin.
- Nhưng... hôm nay binh mã còn chưa tập kết xong xuôi, còn chất nhi còn rất nhiều việc...
- Cái này ngươi không cần lo. Cho dù có tập kết xong hết binh mã mà không bàn tính cẩn thận xong xuôi với Sở Hoan cũng phí công. Hiện giờ quan trọng nhất là phải bí mật đạt thành hiệp nghị với Sở Hoan, chúng ta có cùng chung địch nhân là Chu Lăng Nhạc. Trước hết phải trừ Chu Lăng Nhạc, chuyện sau đó cũng dễ thương lượng.
Tiếu Hằng suy nghĩ một chút, gật đầu:
- Để chất nhi đi dặn dò công việc xong xuôi sau đó bí mật lên đường tới Sóc Tuyền.
Tiếu Hoán Chương thở dài:
- Hằng nhi, lần này vất vả cho ngươi rồi. Người ta tin tưởng chẳng có bao nhiêu, có thể độc đương một phương cũng chỉ có mình ngươi... Ai, ngươi đành vất vả thêm một chút.
Tiếu Hằng chắp tay thưa vâng, lại nói thêm vài câu mới từ giã lui ra.
Y vừa ra ngoài, một bóng người lập tức xuất hiện đằng sau, lưng hùm vai gấu, chính là con trai trưởng của Tiếu Hoán Chương – Tiếu Tĩnh Sanh.
Tiếu Tĩnh Sanh bước ra khóa cửa, khi quay lại, Tiếu Hoán Chương đang châm trà, thong thả nhấp một ngụm. Tiếu Tĩnh Sanh lại gần, hạ giọng hỏi:
- Cha, người cảm thấy y đến Sóc Tuyền có thuyết phục được Sở Hoan không?
Tiếu Hoán Chương đặt chén trà xuống, cười lạnh:
- Tuy không hoàn toàn chắc chắn, nhưng vẫn hơi hy vọng.
- Cái thứ ăn cây táo, rào cây sung này. Con chỉ hận không thể một đao làm thịt y.
Tiếu Tĩnh Sanh siết chặt hai nắm tay.
- Còn chưa đến lúc. Chờ đến ngày thích hợp, nhất định ta sẽ khiến cho y dở sống dở chết!