Cừu Như Huyết nghiêm mặt nói:
- Lô Trưởng sử nói không sai, thành hay bại, trong vòng năm canh giờ này có thể thấy rõ ràng. Chư vị, từ lúc này trở đi, chúng ta sẽ cùng sinh cùng tử.
Mọi người nhìn nhau, ánh mắt đều vô cùng kiên định.
- Mọi người nhìn lại đi, trong vòng năm canh giờ, muốn tránh tuần tra, thuận lợi đến các cửa thành khác, mặc dù chưa hẳn đã không thành, nhưng chỉ cần hơi trì hoãn sẽ xảy ra chuyện.
Cừu Như Huyết nói:
- Cho nên, kế hoạch lần này, lấy Tây Môn Vi của Kinh thành làm mục tiêu cuối cùng, tiếp ứng cũng đều theo đường dây này mà thiết lập. Cho nên chúng ta phải né qua thành tây trốn tới nơi khác, quấn một vòng, sau đó trước giờ thìn phải tới cửa thành phía tây.
- Trước kia cửa thành đều mở vào giờ thìn.
Lô Hạo Sinh nói:
- Nhưng gần đây trong Kinh thành không yên ổn, cho nên giờ mở cửa muộn lại hai khắc, tới giờ thìn hai khắc mới mở.
- Cứ tới giờ đó, cho dù bọn họ phát hiện có gì không đúng cũng là chuyện sau giờ thìn.
Cừu Như Huyết nói:
- Đợi đến khi chuyện được báo lên bọn họ phản ứng lại thì cũng đã sớm qua giờ thìn hai khắc, chúng ta đã rời khỏi Kinh thành, chỉ cần ra khỏi Kinh thành, bên ngoài thành đã được chuẩn bị tốt, cũng dễ dàng thoát thân.
Vương Phủ do dự một chút mới nói:
- Trong này vẫn có một biến số cực lớn.
Mọi người đều nhìn y.
- Theo như kế hoạch này sẽ bắt đầu từ sau nửa đêm, để tránh tuần tra trước nửa đêm, tránh bị Vệ giáo phát hiện chỗ sơ hở.
Cừu Như Huyết gật đầu:
- Đúng!
- Nhưng nếu sau nửa đêm đột nhiên Vệ giáo tuần tra thì thế nào?
Vương Phủ khẽ thở dài:
- Nếu khi đó tất cả chúng ta đều rời đi, Vệ giáo tuần tra cửa hậu bên phải, phát hiện Tây Môn Thự ít đi nửa số người, liệu gã có nghi ngờ không? Trước nửa đêm ta giữ ngoài cửa, cho dù gã có đến tra ta cũng có thể nói với gã rằng Vương gia vẫn còn cần người, giằng co đến hơn nửa đêm, chỉ cần trong Vương phủ có động tĩnh là có thể che giấu được. Nhưng sau nửa đêm, nếu gã lại đến tuần tra, vẫn chừng đó người, thậm chí ngay cả tung tích của ta cũng không thấy, chẳng lẽ gã sẽ không vào xem thử sao? Cuối cùng thì Vương gia cũng không đến mức cần được hầu hạ cả đêm chứ? Chỉ cần vào phủ, phát hiện bên trong không một bóng người, sự tình sẽ bại lộ, Vũ Kinh Vệ sẽ lập tức dốc toàn lực lượng truy tìm tung tích của chúng ta. Cửa Kinh thành cũng sẽ lập tức phong tỏa, đến lúc đó, cho dù đuổi tới cổng thành phía tây vào giờ thìn, cổng thành tây cũng sẽ không mở, hơn nữa, bọn họ cũng đã sớm ôm cây đợi thỏ ở đó...
Vốn đã cảm thấy khá hưng phấn, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã trở nên lạnh lẽo, Tề Vương hít một hơi lạnh. Ý của Vương Phủ, mấy người ở đây đều hiểu rất rõ.
Tề Vương là đối tượng Thái tử giám thị nghiêm ngặt, muốn cứu Tề Vương khỏi Kinh thành cũng không phải chuyện dễ dàng.
Cũng không phải chỉ cần mấy cao thủ là có thể nhẹ nhàng cứu Tề Vương, tất cả đều phải tiến hành một cách bí mật, chỉ cần hơi xuất hiện chỗ sơ suất cho dù chỉ là hư hư thực thực, bị người của phe Thái tử phát hiện, thì Tề Vương phải đối mặt cũng là thực lực cường đại của Thái tử, cho dù là cao thủ Thái tử cũng chưa bao giờ thiếu. Ngay từ khi mới bắt đầu, kế hoạch này đã không thể dùng vũ lực mà giải quyết, chỉ có thể dùng kế hoạch kín đáo tiến hành.
Trong kế hoạch này, khâu quan trọng nhất chính là trong quá trình Tề Vương trốn tới cổng thành tây quyết không thể để cho người của phe Thái tử phát hiện ra chỗ sơ hở. Nếu bị phát hiện khi đang trốn, với thực lực của Thái tử, có thể nhẹ nhàng vây Tề Vương ở Kinh thành, không có cơ hội ra ngoài.
Cho nên cần thời gian, thời gian để che giấu một cách hoàn hảo đến mức bất kỳ kẻ nào cũng không nhìn ra được sơ hở.
Có nội ứng Vương Phủ, có thể có được một kế hoạch hoàn chỉnh.
Theo kế hoạch, thời gian hành động là sau giờ tý, lý do rất đơn giản, theo như Vương Phủ nói Vệ giáo tuần đêm nói chung là trước nửa đêm, khoảng thời gian từ nửa đêm đến sáng gần như sẽ không xuất hiện.
Cũng dễ giải thích, tháng chạp lạnh căm căm, ai mà muốn lượn vòng quanh Vương phủ chứ.
Cũng vì vậy, các hoạt động sau nửa đêm sẽ ngừng, sẽ không có ai phát hiện ra chỗ sơ hở, người trong Vương phủ có thể lặng lẽ rời phủ Tề Vương, theo như lộ tuyến đã xác lập từ trước suốt đêm đi về phía cổng thành phía tây.
Đây là kết quả lý tưởng nhất.
Nhưng, Vương Phủ cũng vừa nói, như sét đánh ngang tai, Lô Hạo Sinh và Cừu Như Huyết cùng nhíu mày...
Quả thực, Vệ giáo tuần tra bình thường đều là trước nửa đêm, nhưng cũng không phải tuyệt đối chắc chắn. Ai có thể đảm bảo Vệ giáo lại không bất ngờ lên cơn động kinh, nửa đêm đi tuần tra cửa hông bên phải?
Bình thường thì là không, nhưng chuyện đời luôn có một cái gọi là đặc biệt. Nếu Vệ giáo đột nhiên đi tuần sau nửa đêm, đúng như lời Vương Phủ nói, thấy bên cửa hông bên phải chỉ có nửa số Vũ Kinh Vệ bảo vệ, Vương Phủ cùng một nửa số Vũ Kinh Vệ biến mất không tung tích, đương nhiên sẽ nghi ngờ vì sao Vương phủ lại cần người lâu như vậy?
Vệ giáo tuần tra vốn là đề phòng xuất hiện tình hình bất thường. Nếu đã xuất hiện, cho dù Vệ giáo không đích thân xông vào trong phủ cũng sẽ bẩm báo lên trên, sau đó và phủ xem xét, đó là không thể thiếu.
Chờ bọn họ xông vào Vương phủ, ngay cả dấu chân cũng không có, đương nhiên biết rõ Tề Vương đã trốn đi, bèn bẩm báo lên trên. Với khả năng của Thái tử, đương nhiên đầu tiên sẽ phái người phong tỏa cổng thành, chỉ cần Thái tử kịp hành động trước giờ thìn hai khắc, cho dù đoàn người Tề Vương có chạy đến cổng thành phía tây cũng không cách nào rời Kinh.
Không gian yên tĩnh không một tiếng động.
Một lát sau Lô Hạo Sinh mới nói:
- Vương gia, Vương Thự Đầu nói rất đúng, nếu tất cả chúng ta đều rời đi, không ai chống đỡ, nếu có người tuần tra coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Như vậy đi, Vương gia và các ngươi cứ theo kế hoạch hành động vào giờ tý, ty chức không thể hộ tống Vương gia cùng đi tây bắc rồi. Ty chức ở lại canh giữ cửa hông bên phải, có ty chức ở đó giải thích với bọn họ, bọn họ cũng không đến mức dám xông vào Vương phủ.
- Lô Trưởng sử, chuyện này....
Tề Vương cả kinh.
Lô Hạo Sinh mỉm cười:
- Vương gia, ty chức thân là Trưởng sử Vương phủ, lại không thể phân ưu cho Vương gia, để cho Vương gia phải chịu thiệt thòi, thực sự là tội đáng chết vạn lần. Lần này coi như ty chức phân ưu vì Vương gia... Vương gia được Cừu đại hiệp hộ tống lên Tây bắc, có Sở đại nhân tương trợ, nhất định có thể Đông Sơn tái khởi. Ty chức chỉ mong Vương gia có thể thuận buồn xuôi gió.
Lão chắp tay.
- Không được!
Đột nhiên Lăng Sương lên tiếng:
- Trưởng sử, ngài túc trí đa mưu, lần này lên Tây bắc núi cao đường xa, chỉ sợ dọc đường sẽ gặp không ít trắc trở, bên cạnh Vương gia không thể thiếu ngài. Lăng Sương chỉ là một nữ nhi yếu ớt, chẳng những không thể giúp đỡ được gì lại còn liên lụy các người. Để Lăng Sương ở lại đi...
Tề Vương la lên:
- Không thể!
- Vương gia, an nguy của ngài còn quan trọng hơn tất cả!
Lăng Sương nhìn Tề Vương, ánh mắt thanh tĩnh, khóe miệng nhàn nhạt ý cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định:
- Lăng Sương ở lại, các ngài có thể thuận lợi ra khỏi thành. Tâm ý Lăng Sương đã quyết, Vương gia không cần nhiều lời.
Vương Phủ nắm chặt hai tay, cắn chặt răng, đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Các ngươi không cần tranh giành nữa, các ngươi đều là người của Vương phủ, là thân tín của Tề Vương, cho dù các ngươi ở lại cũng không thể chắc chắn rằng bọn họ sẽ tin tưởng các ngươi. Các ngươi ở lại đều không thích hợp, hơn nữa lại có nguy hiểm cực lớn.
Tề Vương cắn răng nói:
- Bây giờ không thành, chúng ta cứ đánh cuộc một lần, chắc bọn họ sẽ không tuần tra đêm đâu.
- Vương gia, chuyện sinh tử không thể đánh cuộc!
Vương Phủ nghiêm mặt:
- Thế lực của Thái tử khổng lồ, muốn rời đi ngay dưới mắt
bọn họ nhất định phải làm sao cho không có chút sơ hở mới được.
Hít sâu một hơi, y nhìn Cừu Như Huyết:
- Cừu đại hiệp, kế hoạch không thay đổi, giờ tý hành động, ta ở lại.
Đôi mắt tam giác của Cừu Như Huyết hơi giật giật:
- Ngươi...
- Chỉ có ta là lựa chọn thích hợp nhất. Ta là người của Vũ Kinh Vệ, trước kia cũng không có liên quan gì tới Vương gia, bọn họ sẽ không nghi ngờ ta đâu. Hơn nữa, nếu thật muốn tra, ta là Thự đầu Tây Môn Thự, để ta giải thích có thể qua được, bọn họ cũng sẽ tin.
Lô Hạo Sinh nhìn Vương Phủ, ánh mắt cũng có vẻ kinh ngạc, hiển nhiên thực không ngờ một Thự Đầu nho nhỏ lại có đại nghĩa thâm sâu.
Mọi người đều hiểu rất rõ, đến lúc bình minh, sự tình bại lộ, người ở lại thế nào cũng chạy không thoát.
Vương Phủ chủ động lưu lại, nói cho cùng, là y đã dùng tính mạng của mình để che chở cho mọi người an toàn thoát thân.
Đương nhiên Tề Vương cũng hiểu, y hơi kinh ngạc, nhưng ánh mắt đầy cảm kích:
- Vương Thự Đầu, ngươi cũng biết, ở lại đây, sẽ....sẽ rất nguy hiểm.
Vương Thự Đầu mỉm cười:
- Vương gia, không cần nói nhiều, cứ định vậy đi... Vương gia, ty chức còn một thỉnh cầu.
- Cái gì?
Tề Vương vội hỏi:
- Ngươi cứ nói đừng ngại, chỉ cần Bổn Vương có thể làm được chắc chắn sẽ đáp ứng ngươi.
- Trời đông giá rét, thân thể hơi lạnh, không biết Vương gia có thể thưởng cho một vò rượu không?
Mọi người giật mình, không ngờ Vương Phủ lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Tề Vương ngơ ngác một chút, vội vàng quay sang Lăng Sương:
- Lăng Sương, nàng lấy vò rượu ta quý nhất ra đây, còn lại hai hũ, lấy cả ra.
Nàng nhìn Vương Phủ, do dự một lát cuối cùng đáp ứng. Lô Hạo Sinh chỉ sợ một mình nàng không mang được hai vò, cũng đi theo lấy rượu.
Cừu Như Huyết thở dài, đứng dậy vỗ vỗ vai Vương Phủ:
- Vương huynh đệ, Cừu mỗ xông pha giang hồ hai mươi ba năm, người nào cũng đã từng gặp, đã gặp không ít tráng sĩ trung can nghĩa đảm, nhưng thực sự khiến cho Cừu mỗ khâm phục không có mấy người. Vương huynh đệ ngươi đại nhân đại nghĩa, Cừu mỗ khâm phục trong lòng.
Vương Phủ cười ha ha:
- Được Cừu đại hiệp thưởng thức quả là tam sinh hữu hạnh. Có điều, ở lại cũng không nhất định là sẽ chết. Đợi đến sau nửa đêm, nếu Vệ giáo không đến, trước lúc bình minh ta sẽ tìm cách thoát thân.
- Tốt, nếu có cơ hội, nhất định ngươi phải thoát thân.
Cừu Như Huyết nắm chặt tay y:
Sở đốc đã phái người tới gia hương đón người nhà của ngươi, không bao lâu sau bọn họ sẽ đến Tây Quan, ngươi thoát được rồi cứ tới thẳng Tây bắc, chúng ta sẽ đi chậm chờ ngươi đuổi theo.
- Vạn lần không được. Ra khỏi Kinh thành vẫn không thể chủ quan. Nếu Thái tử phát hiện không có Vương gia ở đây tất nhiên sẽ phái người đuổi bắt, các ngươi phải tới Tây bắc càng nhanh càng tốt. Ta sẽ tự mình tìm cách tới Tây bắc, đến đó sẽ hội ngộ cùng các ngươi.
- Vậy cũng tốt. Chúng ta sẽ ở đó chờ ngươi. Chờ ngươi đến Tây bắc, chúng ta là huynh đệ cùng chung chí hướng, chúng ta sẽ uống thật sảng khoái.
- Hà tất phải đợi tới tây bắc?
Vương Phủ cười nói:
Vương gia ban rượu, chúng ta liền uống mấy chén. Cừu đại hiệp, không sợ ngươi chê cười, từ nhỏ ta đã thích uống rượu, nhưng trong nhà lại nghèo không có nhiều tiền mua rượu uống, sau này tòng quân, thi thoảng cũng có thể uống mấy chén, đến Kinh thành, được phân vào Vũ Kinh Vệ, phân đến nha môn Tây Môn Thự trong như nước, muốn tham ô cũng không có chỗ nào mà tham, đứa nhỏ trong nhà lại mắc bệnh, một chút quân lương cũng chỉ đủ mua thuốc cho nó... Thực ra ta vẫn muốn được thống thống khoái khoái uống một bữa, chỉ là xấu hổ tiền không có mà không thực hiện được... hắc hắc, nay Vương gia ban rượu, rốt cuộc cũng có thể thống khoái uống một bữa rồi.