Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1311: Nô Gia Ba Họ

Nhà lao Hình bộ.

Vừa nhắc đến nhà lao Hình bộ, ai nấy đều cảm thấy toàn thân bủn rủn. Đó là nơi u ám, kinh khủng trong tưởng tượng. Trong đó đầy mùi hôi, mỗi ngày đều có mùi của sự chết chóc.

Quả thật, nhà tù Hình bộ hết sức u ám, nhưng đó cũng không phải là nơi kinh khủng như suy nghĩ của mọi người, ít nhất Lăng Vô Hư cảm thấy không đến nỗi nào.

Đại lao Hình bộ được gọi là thiên lao, thực tế chia là 4 nhà lao: Thiên, Địa, Huyền Hoàng.

Mỗi chữ đều có ý nghĩa riêng. Nhà lao có chữ “Thiên” không phải ai cũng có thể vào, đó là nơi của hoàng thân quốc thích. Phàm là hoàng thân quốc thích phạm tội đều bị nhốt vào đó. Dù là tội phạm, nhưng vào đại lao rồi, điều kiện cũng không tệ lắm. Mỗi gian phòng của nhà lao “Thiên” được bố trí như phòng khách, chế độ ăn uống, đãi ngộ cũng không đến nỗi.

Đến nhà lao chữ “Địa” là nơi của những kẻ quyền thế, điều kiện không thể so sánh với nhà lao chữ “Thiên”, nhưng cũng rất sạch sẽ. Chế độ đãi ngộ với những người trong đó cũng không quá tệ, trừ khi là xác định chắc chắn không thể ra ngoài thì không ai dám chắc không có quan lại phạm tội có thể phục chức.

Cho nên nhà lao Thiên, Địa cũng không hề ẩm thấp, tốt hơn rất nhiều so với chỗ ở của bách tính bình thường.

Đây là cơm tù của một gian tù chữ Địa, có sự khác biệt với các gian khác, sạch sẽ hơn nhiều so với nhà lao Huyền Hoàng, không hề có mùi hôi thối.

Lăng Vô Hư đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, vết thương trên lưng cũng đã được thoa loại thuốc tốt nhất. Dù bị thương lại bị nhốt trong nhà ngục nhưng khẩu vị của y vẫn rất tốt. Trong gian ngục đơn này có một chiếc giường sạch, một bàn sạch, bên bàn có đèn, lại có cả một đĩa thịt kho tàu, 1 con gà quay, hai đĩa rau và 1 vò rượu. Y uống rượu, ăn gà thoải mái, không hề có biểu hiện của một phạm nhân trong lao.

- Khẩu vị của Lăng đại nhân thật tốt.

Bên ngoài có tiếng cười, y ngẩng đầu lên, thấy một tên quan bên cạnh bảo Cừu Tuấn Cao dừng lại, vội hạ con gà quay xuống, xoa tay đầy dầu mỡ vào quần áo, tiếng cửa leng keng, cửa ngục nhanh chóng được mở ra. Cừu Tuấn Cao chắp tay sau lưng, bước vào ngục.

Y định đứng dậy thì Cừu Tuấn Cao đã đưa tay ngăn lại:

- Chớ động, chớ động, dù không bị thương vào đến xương cốt, nhưng vết thương ngoài da là khó tránh, Lăng đại nhân chớ khinh động.

Y chắp tay cười nói:

- Bộ đường Cừu, hạ quan vẫn cần cảm ơn đại nhân hạ thủ lưu tình. Các sai dịch Hình bộ thật sự đào tạo tốt, mấy chục gậy đánh xuống mà không động đến gân cốt.

Cừu Tuấn Cao ngồi đối diện y, cười nói:

- Lẽ nào Lăng đại nhân chưa nghe nói, nha sai Bộ hình không phải muốn đánh là đánh, đặc biệt là mấy sai nha hành hình lại càng là những người tay nghề cao khó chọn.

- Đương nhiên có nghe nói.

Y lại cười, nói:

- Nghe nói lúc luyện trượng, họ để đậu phụ trên mặt bàn, đánh mười mấy trượng, đậu phụ không hề có chút thay đổi, nhưng trong đậu phụ đã nhũn hết rồi.

Cừu Tuấn Cao cười hì hì:

- Đúng vậy, hôm nay dù đánh mấy chục gậy, nhưng chỉ tổn thương nhẹ da thịt, không hại gân cốt, Lăng đại nhân thứ lỗi, nếu không như vậy Tề vương cũng không tự mình đứng ra.

Y thở dài:

- Không ngờ Tề vương cũng có chút dám gánh vác. Lúc đó ta vẫn nghĩ, nhỡ y nhát gan thì chuyện này khó làm rồi.

- Thái tử hiểu rõ nhân tâm, nắm rõ tình cách của Tề vương trong lòng bàn ta chưa hiểu nhiều sự đời, lại tự cho mình nói đạo nghĩa. Ngươi làm việc cho y, chịu tội thay y, thấy ngươi bị đánh gần chết, y có thể không mở miệng sao?

Cừu Tuấn Cao cười nói:

- Nhưng trận đòn này của Lăng đại nhân là rất xứng đáng, Thái tử đã thay đổi cách nhìn về ngươi, sau này đại nhân nhất định sẽ được trọng dụng. Tại đây Cừu mỗ chúc mừng Lăng đại nhân.

- Không dám, không dám.

Y thở dài:

- Là Thái tử điện hạ và Cừu đại nhân khoan hồng độ lượng, mới khiến hạ quan tỉnh ngộ, bỏ tà theo chính nghĩa... Tề vương vô năng. Thiên hạ nếu rơi vào tay y nhất định sẽ mất nước. Chỉ có Thái tử anh minh thần vũ, mưu trí hơn người, có Thái tử lo liệu chuyện quốc gia, Đại Tần ta đương nhiên có thể quốc thái dân an, hưng thịnh.

Cừu Tuấn Cao gật đầu cười nói:

- Đúng vậy, Thái tử điện hạ hùng tài mưu lược, đương nhiên có thể chấn hưng Đại Tần. Cũng vì vậy mà chúng ta mới tập hợp dưới trướng Thái tử, làm nên một sự nghiệp lẫy lừng.

Y lấy bình rượu, nói:

- Bộ đường Cừu, lần này may có sự giúp đỡ của ngài, hạ quan muốn mượn hoa kính phật, mời ngài một ly, ngài xem...!

Cừu Tuấn Cao khoát tay cười nói:

- Lăng đại nhân khách khí rồi. Trước nay bổn quan không hề uống rượu, huống hồ, vò rượu này lại là Thái tử dặn dò, đặc biệt đưa cho đại nhân.

- Ra là vậy.

Y cảm kích.

- Thái tử anh minh nhân hậu, hạ quan dù có phải máu chảy đầu rơi cũng sẽ báo đáp ơn tri ngộ của Thái tử.

- Những đồ ăn và rượu này có hợp khẩu vị?

Cừu Tuấn cao cười nói:

- Lăng đại nhân cần gì cứ nói, dù là muốn có cô nương đến đây, bổn quan cũng có thể sắp xếp cho ngài.

- Nói đùa rồi, nói đùa rồi.

Lăng Vô Hư khiêm tốn.

Hôm nay phe Tề vương coi như đã sụp đổ hoàn toàn, chỉ còn lại mình phe Thái tử độc chiếm, bản thân từ một thành viên chịu sự nguy hiểm của phe Tề vương đã có sự chuyển dòng ngoạn mục, trở thành thành viên của phe Thái tử. Y lo lắng bao ngày, ăn không ngon, ngủ không yên, không biết khi nào đao của Thái tử sẽ kề lên cổ mình. Đến nay đã là một thành viên của phe Thái tử, y có thể yên tâm ngủ rồi.

- Đúng rồi, Bộ đường đại nhân, khi nào hạ quan có thể ra ngoài?

Y đặt vò rượu xuống:

- Nhận được sự coi trọng của Thái tử, hạ quan muốn mau chóng ra ngoài, ra sức làm việc cho Thái tử. Phe Tề vương vẫn còn một số tên chưa bị bắt. Sau khi ra ngoài, hạ quan nhất định giúp bộ đường đại nhân bắt bọn tham quan ô lại kia về quy án.

- Không vội, không vội.

Cừu Tuấn Cao khoát tay cười:

- Thái tử có ý, Lăng đại nhân cứ ở đây dăm bữa nửa tháng, coi như nghỉ ngơi. Ngươi không cần lo cho người nhà, chúng ta sẽ chăm sóc chu đáo. Dù gì vụ án cũng lớn như vậy, lại liên quan đến Tề vương, nếu thả Lăng đại nhân nhanh như vậy, e rằng sẽ có lời dị nghị. Hơn nữa vết thương trên người ngươi cũng cần thời gian nửa tháng mới có thể bình phục, cứ coi như ở đây tịnh dưỡng, bổn quan sẽ sai người hầu hạ chu đáo, mỗi ngày sẽ thay thuốc cho ngươi.

Y gật đầu nói:

- Tất cả nghe theo sự sắp đặt của Bộ đường đại nhân.

- Đúng rồi, những tàn dư của phe Tề vương mà Lăng đại nhân nói, chúng ta sẽ tiếp tục xử lý.

Cừu Tuấn Cao cười nói:

- Khi Hán vương vẫn còn, rất nhiều vây cánh, Đại Đô đến đầu quân, số người đông, có những người vẫn chưa để lại dấu tích. Thái tử nói, chuyện này vãn cần Lăng đại nhân góp sức. Đợi khi Tề vương hoàn toàn sụp đổ, luận công ban thưởng, chuyện Lăng đại nhân được vào trong danh sách cũng không phải là không thể.

Y lấy tờ giấy từ trong tay ra:

- Bộ đường đại nhân, những tên viết trên này đều là cá đã lọt lưới. Nhưng một số thành viên quan trọng của phe Tề vương đã bị xử lý, số khác cũng nằm trong sự khống chế của bộ đường đại nhân. Bộ phận còn lại này có lẽ còn bỏ sót, nhưng đây đều là những tôm tép nhỏ, không làm được chuyện gì, cũng không thể có uy hiếp với Thái tử.

Cừu Tuấn Cao nhận giấy, cười nói:

- Có vật này, công lao của Lăng đại nhân sẽ rất lớn.

Rồi đứng dậy, nói:

- Lăng đại nhân, bổn quan vẫn còn công vụ, ngươi hãy ở đây nghỉ ngơi cho tốt, cần gì, cứ nói với bọn chúng, bổn quan sẽ lại đến thăm ngươi.

- Bộ đường đại nhân, hạ quan mạo muội, xin hỏi xử trí Tề vương thế nào?

Y tò mò hỏi.

Cừu Tuấn Cao cười nói:

- Lăng đại nhân nghĩ thế nào là tốt?

- Hạ quan không dám.

Y do dự một chút rồi nói:

- Chỉ là hạ quan cảm thấy, nhổ cỏ... nhổ cỏ không nhổ tận gốc, hậu họa khôn lường...!

Chuyện y bán đứng Tề vương đến nay vẫn chưa có ai biết. Nhưng chuyện này sớm muộn cũng có người biết. Nếu Tề vương không chết, sau khi Hoàng thượng trở về, ai có thể bảo đảm Tề vương không thể đông sơn tái khởi? Nếu thật như vậy, người đầu tiên muốn xử lý, chắc chắn là y. Chuyện này luôn khiến y bất an.

Cừu Tuấn Cao cười ha ha rồi bước ra, lính canh ngục nhanh chóng khóa cửa nhà lao lại. Cừu Tuấn Cao bước ra cửa, chắp tay sau lưng, nói với y:

- Lăng đại nhân, trước đây ngươi bán đứng Hán Vương, nay lại là Tề vương, trong lòng ngươi có hối hận không?

Y cau mày, biến sắc:

- Bộ đường đại nhân, lời này của ngài có ý gì?

- Lăng đại nhân không cần vội.

Cừu Tuấn Cao cười nói:

- Bổn quan chỉ là tiện hỏi vậy thôi.

Dừng một chút lại nói tiếp:

- Nhớ thời Tần quốc, Lữ Bố, Lữ Phụng Thiên vốn nhận Đinh Nguyên làm nghĩa phụ, nhưng sau đó lại ruống rẫy, giết Đinh Nguyên, nhận Đổng Trác làm cha, sau lại giết Đổng Trác theo Vương Doãn... đều nói là gia nô ba họ, không biết Lăng đại nhân có ý kiến gì không?

Lăng Vô Hư tái mặt, nhăm mày, ôm bụng, đổ mồ hôi hột.

- Bổn quan thực sự lo lắng, một ngày nào đó, ngươi ở bên Thái tử, có thể bán đứng Thái tử hay không?

Cừu Tuấn Cao thở dài:

- Chuyện này luôn khiến mọi người nghi ngờ!

Bộp!

Trong giây lát, y lảo đảo, ngã từ trên ghế xuống, lật cả ghế, một tay ôm bụng, một tay giơ lên, rồi mắt mũi y nhanh chóng có máu chảy ra, mặt tái mép:

- Độc... Các ngươi hạ... các ngươi hạ độc...!

Cừu Tuấn Cao không nói chuyện, nụ cười trên mặt cũng không còn, chỉ lạnh lùng nhìn y.

Y run rẩy trên mặt đất, người cuộn tròn, mười ngón tay cào cào trên đất đến đứt móng, rồi nhanh chóng không có động tĩnh gì nữa.

Cừu Tuấn Cao cười lạnh lùng, không nhìn thêm nữa, đi đến một gian khác trong ngục. Thái tử ngồi trên xe lăn, hai mắt khép hờ, nghe tiếng bước chân mới mở mắt, hỏi:

- Chuyện đã làm xong?

- Đã chết rồi.

Cừu Tuấn Cai nói:

- Y biết quá nhiều, chỉ có người chết mới không nói lung tung.

- Lần này nếu không phải y, mọi chuyện cũng khó giải quyết.

Thái tử thản nhiên nói:

- Bổn cung ban ân cho y, chính là giữ toàn thây cho y...!

- Lăng Vô Hư thân là mệnh quan triều đình, biết luật còn phạm. Để lật đổ Thượng thư bộ hình Cừu Tuấn Cao, lợi dụng con hát, vu oan cho con trai Cừu Tuấn Cao. Sau khi thất bại, bị nhốt vào nhà lao Hình bộ, cuối cùng sợ tội tự vẫn.

Cừu Tuấn Cao hạ giọng nói:

- Điện hạ, người thấy vậy thế nào?

Thái tử gật đầu:

- Cứ làm vậy đi.

- Những con hát kia...?

- Thiếu đi một Thị lang Bộ hộ, thiên hạ không đổi, không có mấy con hát kia mọi người vẫn sống yên ổn.

Thái tử hiển nhiên nói:

- Điền Hậu, đi thôi!

Điền Hậu đứng sau, đẩy xe lăn ra khỏi phòng.