Tề vương phủ có vẻ đã trở thành nơi nguy hiểm, số quan viên đến bái kiến ngày càng ít. Nhưng có một người cứ cách vài ngày lại đến, đó chính là Thị Lang Bộ Hộ, Lăng Vô Hư.
Y là nhân vật trọng yếu của phe Tề vương. Y vốn là thành viên của phe Hán Vương, đầu quân cho Tề vương phủ, vua và dân chúng đã định vị rõ ràng vị chí của y, thành viên đáng tin của phe Tề vương.
Y không có đường lui, dù cho tình thế nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, y vẫn phải bám lấy Tề vương.
Trời đêm đen như mực, trong phủ rất yên tĩnh. Hai mắt Tề vương Doanh Nhân sáng lấp lánh. Y ngồi xuống, trên mặt cũng có chút vui vẻ.
- Bọn chúng có đáng tin không?
Tề vương hạ giọng nói.
Y tự tin đáp:
- Điện hạ xin yên tâm, chuyện này ti chức vẫn âm thầm tiến hành.
Dù đã ngầm tìm một số người nhưng những người này lo sợ sự độc ác của Tuấn Cao nên không dám ra mặt. Nhưng tên Trần Quả có mối thù giết cha với Tuấn Cao, y luôn muốn báo thù, lại không có cơ hội. Lần này có sự ủng hộ của điện hạ, y đồng ý đứng ra tố giác Tuấn Cao.
- Chứng cứ trong tay y thực sự có thể đánh đổ Tuấn Cao?
Tề vương hỏi.
Y nghiêng đầu về phía trước, nói khẽ:
- Tuấn Cao thâm hiểm, xảo trá, muốn tìm chứng cứ trên người y không dễ. Nhưng con trai y Cừu Phưởng là một tên ngang ngược, càn rỡ, lại vô cùng ngu xuẩn. Phụ thân Trần Quả vốn là Huyện lệnh huyện Thu Hộ, đạo Kim Lăng, là đồng hương của Tuấn Cao. Cừu gia là một đại gia tộc tại huyện Thu Hộ. Cầu Tuấn Cao dù gian trá, nham hiểm nhưng làm việc lại rất cẩn thận. Y biết rõ tình tình của Cừu Phưởng, ở kinh thành sớm muộn cũng gây chuyện, hơn nữa có rất nhiều kẻ thù. Vì thế từ sớm đã để y về quê. Dù có gây chuyện nhưng không ở kinh thành vẫn có thể cứu vãn.
Tề vương cười nhạt nói:
- Cừu Tuấn Cao hại vô số người, đương nhiên lúc ngủ cũng cần đề phòng rồi.
- Ở quê, Cừu Phưởng hiển nhiên là bá chủ một phương. Y là con trai của Thượng thư Hình bộ, không có ai dám chọc giận.
Lăng Vô Hư nói nhỏ:
- Thực ra Trần gia trước đây cũng dựa hơi Cừu gia, nghe nói phụ thân của Trần Quả có thể ngồi lên vị trí Huyện lệnh là nhờ quan hệ với Cừu Tuấn Cao.
- Đã vậy sao hai nhà lại có thâm thù đại hận?
- Mọi chuyện là do Cừu Phưởng mà ra. Trần gia vốn cũng là một gia đình lớn tại huyện Thu Hộ, có trang viên, vị trí rất đẹp, không ngờ lại bị Cừu Phưởng ngắm trúng. Trần gia đương nhiên không dám chống đối với Cừu Phưởng, không thể làm gì nên đành bán lại cho y với giá thấp. Lúc đó quan hệ giữa hai nhà vẫn rất tốt. Cửu Phưởng thấy Trần gia thức thời như vậy, lại có phần xem trọng.
Lăng Vô Hư khẽ nói:
- Cho nên khi Trần Quả kết hôn, theo lý, với địa vị của Cừu Phưởng, hôn lễ của một Huyện lệnh nhỏ nhoi y cân không cần phải đích thân đến. Nhưng thấy Trần gia thuận theo y, nhượng lại trang viên cho y, nên cũng giữ thể diện đến tham dự.
- Lẽ nào mọi chuyện xảy ra tại hôn lễ?
Tề vương lập tức hỏi.
- Đúng là như vậy!
Lăng Vô Hư thở dài:
- Cừu Phưởng đại giá quang lâm coi như mang lại vinh dự lớn cho Trần gia. Trần gia đương nhiên là hầu hạ chu đáo. Để tỏ lòng kính trọng y, họ còn mời cả tân nương ra, hai vợ chồng mời rượu y!
Tề vương cảm giác được điều gì đó, ngước mắt nhìn.
- Cừu Phưởng lúc đó đã ngà ngà rượu, vừa nhìn đã thích con dâu Trần Gia.
Lăng Vô Hư nói:
- Nhân cơ hội tiệc cưới chưa kết thúc, y xông vào phòng tân hôn... điện hạ, chuyện sau đó, ti chức không nói ngài cũng có thể đoán được.
- Thật là to gan.
Tề vương giận tím mặt.
- Lại có chuyện gian ác như vậy xảy ra... nhưng sao lúc đó kinh thành không biết tin gì?
- Điện hạ, Đại Tần ta có 16 đạo, quận huyện vô số, mỗi chuyện sao có thể đều truyền đến kinh thành được. Hơn nữa, chuyện vừa xảy ra đã được giải quyết. Cừu Phưởng đã phong tỏa tin tức.
Lăng Vô Hư nói:
- Sau khi xảy ra chuyện, Trần gia đương nhiên tức giận, muốn đến kinh thành kiện y. Nhưng y đã uy hiếp Trần gia. Một khi làm lớn chuyện này, nhất định sẽ khiến Trần gia nhà tan cửa nát, không chỉ vậy còn cho họ 500 lạng bạc, viết một phần khế ước. Đó là dùng 500 lạng bạc mua con dâu vừa qua cửa của Trần gia về.
Tề vương nắm chặt hai tay, mắt bốc hỏa.
- Chuyện nhục nhã như vậy, Trần gia đương nhiên không chịu từ bỏ dễ dàng. Chuyện y cướp trang viên, Trần gia có thể bỏ qua. Nhưng cưỡng hiếp con dâu, lại còn dùng tiền mua lại, Trần gia đâu có thể nhịn được sự sỉ nhục đó. Trần Lam lập tức thu xếp hành lý, khởi hành đi kinh thành, muốn lên kinh cáo trạng. Lúc đó, người có thù với Tuấn Cao ở kinh thành không ít. Nếu Trần Lam thực sự đến kinh thành, làm lớn chuyện này, vị trí Hình bộ thượng thư của Tuấn Cao đương nhiên không thể giữ được rồi.
Tề vương vội hỏi:
- Vậy sau đó thế nào?
- Trần Lam đi được nửa đường thì đột nhiên chết.
Lăng Vô Hư nói:
- Nửa đường đành đưa thi thể về. Nghe nói thi thể không hề có vết thương. Nguyên nhân cái chết vô cùng ly kỳ. Nhưng Trần Quả lại quả quyết chuyện này là do Cừu Phưởng sợ sự việc bại lộ, nên đã phái người hạ độc thủ.
- Chuyện này xảy ra khi nào?
- Ba năm trước.
- Con dâu bị cưỡng đoạt, phụ thân bị hại, sao Trần Quả không có động tĩnh gì?
Lăng Vô Hư giải thích:
- Y đương nhiên muốn tiếp tục tố cáo. Nhưng thế lực của Cừu Phưởng quá mạnh, y không thể ra khỏi huyện Thu Hộ. Hơn nữa Cừu Phưởng lại đe dọa, nếu y tiếp tục cáo trạng, sẽ giết sạch Trần gia. Cừu Phưởng lại mua chuộc được tộc nhân Trần gia, để bọn họ lần lượt đi khuyên nhủ y, để y dàn xếp ổn thỏa chuyện này. Cừu Phưởng thế lực mạnh, Trần gia không phải là đối thủ của y. Không thể rời khỏi huyện Thu hộ, y cũng biết không thể liều mạng cùng Cừu Phưởng, do đó y đã nhẫn nhịn, đợi cơ hội báo thù.
- Sao lần này lại tìm được Trần Quả?
Lăng Vô Hư cười nói:
- Ngay từ đầu ti chức đã biết rõ rằng, muốn lật đổ Cừu Tuấn Cao, tìm sơ hở trên người y không phải là không thể, nhưng trong thời gian ngắn là rất khó. Mà thời gian của chúng ta không nhiều, nên ti chức quyết định ra tay trên người Cừu Phưởng, vì vậy đã phái người đi đến Huyện Thu Hộ, cơ duyên trùng hợp, nghe được vụ án oan này.
- Lăng đại nhân quả nhiên mưu trí hơn người.
Tề vương tán thưởng:
- Chuyện lớn như vậy dù không thể truyền ra ngoài huyện Thu Hộ, nhưng những người biết chuyện trong huyện nhất định không ít.
Lăng Vô Hư nói:
- Ti chức biết tin, lập tức cử người đi cứu Trần Quả, không chỉ có y mà ti chức còn thuận tay giải cứu luôn cả con dâu Trần gia năm đó.
Tề vương vui vẻ nói:
- Bọn họ hiện đang ở đâu?
- Điện hạ yên tâm, ti chức đã bí mật dẫn họ vào kinh thành, hiện tại giấu ở một nơi an toàn. Chỉ cần điện hạ hạ lệnh, bọn họ sẽ ra mặt.
Lăng Vô Hư chắp tay, ánh mắt không giấu nổi sự hưng phấn:
- Ngoài vợ chồng Trần Quả, ti chức đã cho người thuyết phục vài tộc nhân của Trần gia, bọn chúng cũng đồng ý đứng ra làm chứng. Điều quan trọng là con dâu Trần gia sau khi bị mua về, chưa đến hai tháng đã bị ghẻ lạnh. Nhưng nàng ta là một nữ trân cương liệt, chưa từng quên nỗi nhục. Nàng nhẫn nhịn chỉ để thu thập chứng cứ phạm tội của Cừu gia trên người cừu Phưởng, hy vọng có một ngày có thể báo được đại thù!
Tề vương vui vẻ nói:
- Trong tay nàng ta có chứng cứ khác?
- Có.
Lăng Vô Hư gật đầu:
- Theo lời nàng ta, trong tay nàng có mấy bức mật hàm giữa cha con Cừu gia. Về chuyện tham ô, Cừu Tuấn Cao luôn tỏ ra liêm khiết, không tự tay thu nhận bao giờ, mà đều qua tay Cừu Phưởng. Trong thư nói rất rõ số lượng Cừu Phưởng nhận hối lộ.
- Tốt!
Tề vương vỗ tay:
- Vụ án Trần gia này, Tuấn Cao có muốn lật lại cũng không được, lại thêm chuyện nhận hối lộ, chỉ cần chứng cứ xác thực, bổn vương nhất định đưa y vào chỗ chết. Lăng đại nhân, mấy mật hàm đó vô cùng quan trọng, ngươi đã nắm trong tay chưa?
Lăng Vô Hư nói:
- Điện hạ, ti chức đã xem qua. Nhưng bọn họ không muốn đưa ra, dường như còn nghi ngờ dụng tâm của chúng ta. Đó là vật chứng quan trọng để bọn họ báo thù rửa hận, không dễ dàng giao cho ti chức.
Ngừng một lát, y nói với vẻ khó khăn:
- Còn điều nữa, bọn họ dù nhất định muốn báo thù nhưng... Đến giờ, bọn họ vẫn chưa tín nhiệm chúng ta. Khi ti chức rời đi, bọn họ còn do dự.
- Do dự?
Tề vương vội nói:
- Chuyện này có gì phải do dự. Cừu gia phạm tội tày đình như vậy. Trần gia có mối hận cướp dâu, mối thù giết cha. Bây giờ bổn vương ủng hộ họ báo thù, bọn họ còn băn khoăn điều gì?
- Dù ti chức đã nói với bọn họ, có quý nhân giúp bọn họ đánh thắng lần xử kiện này, nhưng... để bảo đảm an toàn, ti chức vẫn chưa nói ra thân phận của điện hạ.
Y nói khẽ:
- Bọn họ nói, quan lại bao che cho nhau trong quan trường. Cừu Tuấn Cao giữ chức hình bộ thượng thư hơn 10 năm rồi, chuyện tra tấn đều nằm trong tay y. Bọn họ không sợ chết, chỉ sợ đại thù chưa trả, chết không nhắm mắt. Nếu không nắm chắc phần thắng, bọn họ sẽ không kiện Cừu Tuấn Cao.
Tề vương nói:
- Ngươi nói với họ, hai hôm nữa đến Hình bộ, bổn vương ngày đó cũng sẽ đến, làm chủ cho bọn họ.
- Muốn bọn họ tin chúng ta, chỉ có thể nói rõ thân phận của điện hạ.
Lăng Vô Hư nói nhỏ:
- Chỉ e tai mắt của thái tử vẫn đang ngầm theo dõi điện hạ. Nếu điện hạ đi gặp bọn họ, nói rõ thân phận với bọn họ, ti chức lo thái tử sẽ phát giác sự tồn tại của bọn họ. Như vậy hậu quả rất khó lường.
Tề vương suy nghĩ một lát rồi lấy ngọc bội bên mình ra, dặn dò:
- Ngươi mang ngọc bội này cho họ thấy. Đây là vật của hoàng gia. Trần Quả trước đây cũng đã từng là con cháu nhà quan, có thể nhận gia vật hoàng gia.
Lăng Vô Hư do dự một chút, rồi cẩn thận nhận ngọc bội về, khẽ nói:
- Điện hạ bảo bọn họ hai hôm sau đến Hình bộ?
- Hai hôm sau Hình bộ sẽ thẩm vấn quan viên, bổn vương là phụ quốc, đương nhiên có tư cách đến nghe thẩm.
Tề vương nói:
- Bổn vương không chỉ đích thân đến, còn muốn mời cả thái tử đến. Buổi trưa, ngươi nhất định phải đưa vợ chồng Trần Quả và các vật chứng liên quan đến Hình bộ, đánh trống ngoài cửa Hình bộ, đến lúc đó bổn vương khắc biết phải làm sao.
- Để thái tử trực tiếp nghe thẩm án, khi đó vợ chồng Trần Quả kiện Tuấn Cao, nhân chứng vật chứng đều có, Tuấn Cao không thể chối cãi.
Lăng Vô Hư vui vẻ nói:
- Điện hạ anh minh, lần này nhất định có thể đánh địch rồi!