Sở Hoan “À” một tiếng, ánh mắt hiện lên vẻ tàn khốc nhưng khuôn mặt không tỏ vẻ gì, hỏi:
- Ngụy Vô Kỵ? Các ngươi muốn kiện Ngụy Vô Kỵ?
Một đám người rối rít nói:
- Đúng là muốn kiện Ngụy Vô Kỵ, khẩn cầu Tổng đốc đại nhân giải quyết cho chúng tôi.
- Ngụy Vô Kỵ đã làm gì mà khiến các ngươi oan khuất như vậy?
Sở Hoan hơi nghiêng về phía trước, tay cầm roi ngựa, từ trên cao nhìn xuống đám người:
- Sao y lại đẩy các ngươi vào đường chết?
Một ông lão nói:
- Tổng đốc đại nhân, hộ bộ ti ban lệnh xuống cho chúng ta đem lương thực năm nay hoàn lại, sau đó lấy bảy phần trong đó cho hộ bộ ti thuê. Tổng đốc đại nhân, lương thực là của chúng tôi, nên xử lý thế nào cũng nên do chúng tôi quyết định. Ngụy Vô Kỵ hoành hành ngang ngược, muốn đem lương thực của chúng tôi đưa vào kho, đấy là chuyện chưa từng xảy ra, kính mong Tổng đốc đại nhân làm chủ cho chúng tôi.
Kỳ Hoành ở bên cạnh nghe thấy, lập tức nhíu mày. Gã biết rõ, mượn lương thực cho thuê lại là chính sách của Sở Hoan, mặc dù bên ngoài là giao cho Ngụy Vô Kỵ quản lý hộ bộ tư đi thi hành, nhưng chỗ dựa phía sau chính là Sở Hoan.
Những người này hôm nay đột nhiên chặn trên đường, kiện cáo Ngụy Vô Kỵ nhưng thực tế là nhằm vào Sở Hoan.
Kỳ Hoành không tin những người này không biết người quyết định mượn lương thực cho thuê lại chính là Sở Hoan. Hôm nay bọn họ chặn đường dâng cáo trạng, vốn là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, bên ngoài là kiện Ngụy Vô Kỵ, thực chất là kiện Sở Hoan.
Sở Hoan không tỏ thái độ gì, thần sắc bình tĩnh, quét mắt qua mấy trăm người phía trước, hỏi:
- Các ngươi đều tới đây kiện Ngụy Vô Kỵ hả?
Mọi người nhao nhao nói “Đúng vậy”.
- Theo ý các ngươi, Ngụy Vô Kỵ không nên đem lương thực của các ngươi vào quan kho?
Sở Hoan hỏi:
- Hoặc là các ngươi không muốn đem lương thực giao cho quan phủ?
Một ông lão nói:
- Tổng đốc đại nhân, lương thực của chúng tôi không ăn trộm ăn cướp, là do trồng trọt mà có. Các loại lương thực đều là do chúng tôi hao hết sức lực mượn từ chỗ khác về, khi được thu hoạch phải trả gấp bội, hơn nữa còn khẩu phần lương thực của già trẻ trong tộc. Nếu như đem bảy phần lương thực giao nộp quan phủ, chúng tôi sẽ không có đường sống.
- Đúng vậy, Tổng đốc đại nhân, lương thực năm nay thu hoạch được vốn không nhiều, trả nợ nần còn lại càng ít, ngay đến chút lương thực cuối cùng đều bị hộ bộ tư lấy đi, chúng tôi còn muốn sống thế nào.
- Chúng tôi không cho mượn.
Có người càng cao giọng nói:
- Muốn lấy đi lương thực của chúng tôi, trừ phi bước qua xác chúng tôi.
- Từ ngày lập quốc, chưa từng nghe nói rằng quan phủ muốn mượn lương.
Có người lớn tiếng nói:
- Nếu muốn mượn, đương nhiên là hai bên đều phải đồng ý, chúng tôi không muốn cho mượn mà vẫn mượn, đây không phải là mượn, mà là cướp đoạt.
- Ngụy Vô Kỵ đòi mượn lương, chính là chiếm lấy, chẳng khác nào thổ phỉ, khẩn cầu Tổng đốc đại nhân hạ lệnh nghiêm trị Ngụy Vô Kỵ.
Mấy trăm thanh âm liên tiếp vang lên, thanh thế nhất thời vô cùng hùng tráng. Thấy bên này khí thế mạnh mẽ, tiếng hô của mọi người càng lúc càng lớn, ngôn từ cũng càng lúc càng to gan. Có người còn gào thét muốn chém đầu Ngụy Vô Kỵ để thị chúng, dập tắt sự phẫn nộ của mọi người.
Sở Hoan ngồi trên lưng ngựa, từ đầu tới cuối vẫn trấn tĩnh, nhìn xuống cả đám người hô to gọi nhỏ. Mọi người gào thét một lát, chỉ thấy Sở Hoan lạnh lùng nhìn quét qua, thanh âm dần dần trở nên nhỏ hơn.
Cũng không lâu sau, xung quanh liền yên tĩnh lại, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, rồi nhìn Sở Hoan, không có một người nào nói tiếp.
Tuyết bay đầy trời, Sở Hoan lấy mũ quan trên đầu xuống, vỗ rơi tuyết đọng lại bên trên, sau đó mới lại đội lên, sai bảo:
- Người đâu, lấy giấy bút lên đây.
Rất nhanh giấy bút được mang lên, Sở Hoan sai người đặt xuống xong, trước ánh mắt tò mò của đám người mới nói:
- Các vị là gia tộc thế gia, không thiếu người tài ba văn chương xuất chúng. Muốn kiện Ngụy Vô Kỵ, vậy bây giờ ở đây viết đơn kiện để bản đốc phê duyệt luôn, không biết ý các vị thế nào?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, lập tức có không ít người thấp giọng nói nhỏ.
Sở Hoan nhìn chằm chằm ông lão ban nãy ra mặt, dò hỏi:
- Không biết lão tên gọi thế nào?
- Tiểu nhân Hình Lang.
Ông lão trả lời.
- Hình lão, nhìn lão rất được trọng vọng, chắc hẳn cũng là người hiểu được thi thư lễ nghĩa, đơn kiện hôm nay để lão viết được không?
Sở Hoan nhìn thẳng vào mắt lão.
Hình Lang dù sao cũng là một lão già tinh vi, dần dần cảm thấy sự việc có gì đó không đúng, khoát tay nói:
- Tổng đốc đại nhân, mắt lão mờ, đã nhiều năm chưa dùng bút mực, ở đây những người biết viết cũng không ít, xin ngài chọn một người khác cao minh hơn.
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Điều này cũng không sao, Hình lão cũng không cần tự mình cầm bút. Hôm nay ngươi đến kêu oan, trong lòng chắc hẳn có nhiều chuyện muốn nói, những lời lẽ kiện cáo Ngụy Vô Kỵ chắc cũng đã nắm rõ. Ngươi chỉ cần tìm một người thay ngươi viết, ngươi đọc cho họ viết, chúng ta viết đơn kiện trước mặt mọi người, ngươi thấy thế nào?
Hình Lang khóe mắt hơi giật, Sở Hoan chỉ vào một người bên cạnh Hình Lang, mới vừa rồi người này còn rất lớn giọng.
- Nhìn ngươi áo mũ chỉnh tề, chắc hẳn cũng tinh thông chữ nghĩa, để ngươi thay lão Hình viết đơn kiện, ngươi thấy sao?
Người kia vội hỏi:
- Tổng đốc đại nhân, tiểu nhân chữ xấu, không dám...không dám bêu xấu.
- Đã muốn kiện Ngụy Vô Kỵ, không có đơn kiện cũng không được.
Sở Hoan nhàn nhã nói:
- Hôm nay không viết được đơn kiện, chúng ta giữa trời tuyết lớn đã chuẩn bị rồi. Bổn đốc muốn giải oan cho các ngươi, không có đơn kiện, giải oan thế nào được.
Hình lang hơi do dự, rốt cuộc nói:
- Triệu tiên sinh, ngươi tới viết đi.
Trong đám người có một người bước ra, có chút do dự nhưng cũng không cự tuyệt, đi về phía trước, chấp bút chờ đợi. Hình lang suy nghĩ một lát, cuối cùng mới lên tiếng.
Ông ta quả nhiên là người tinh thông văn chương, chỉ là một cái đơn kiện mà từ ngữ lại trau chuốt hoa lệ, lại hoàn toàn là không kiêng dè công kích Ngụy Vô Kỵ. Ngụy Vô Kỵ trong đơn kiện biến thành một tên tham quan độc ác đánh sưu cao thuế nặng, dường như trời đất này không còn ai ác hơn thế nữa. Người ác như vậy, có đày xuống mười tám tầng địa ngục cũng không làm người ta thôi tức giận.
Đơn kiện viết xong trình lên Sở Hoan, Sở Hoan cầm lấy nhìn qua, mỉm cười gật đầu nói:
- Hình lão quả nhiên là người giỏi văn, hóa ra Ngụy Vô Kỵ lại tội ác chồng chất như thế. Được lắm!
Đem đơn kiện đưa cho Hình lão:
- Đơn kiện có rồi nhưng người đi kiện không có, mặc dù bổn đốc biết rõ các ngươi muốn kiện Ngụy Vô Kỵ nhưng bổn đốc lại không biết các ngươi. Thế này đi, ai muốn đứng ra làm chứng, trên đơn này viết rõ tên của mình, mặt trước không đủ có thể viết ra mặt sau.
Hình Lang cũng không dám cầm đơn kiện, nói:
- Tổng đốc đại nhân, chúng tôi toàn bộ thân sĩ Tây Quan cùng nhau kiện, cũng không cụ thể là mấy người.
- Toàn bộ thân sĩ Tây Quan?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Vậy thì không đúng, theo như ta biết, vẫn có những người nguyện ý cho mượn lương thực. Tây Quan đang lúc gặp khó khăn, mùa đông qua một cái, đợi đến vụ xuân liền có rất nhiều ruộng chờ gieo hạt. Trước khi cày bừa vụ xuân, phân phối hạt giống cần phải đến đúng chỗ, nếu như có sai sót, hậu quả khó lường. Ta được biết, hộ bộ tư đã mượn được các loại lương thực, chỉ là số lượng còn lâu mới đủ, hộ bộ tư không chỉ suy tính đến vấn đề trồng trọt của vài hộ mà còn suy tính đến vấn đề trồng trọt của cả Tây Quan.
Ánh mắt hắn trở nên sắc bén:
- Bổn đốc cách đây không lâu vừa mới cùng Tô lão thái gia của Tô gia trao đổi. Tô lão thái gia nhân hậu thiện lương, y nói với ta rằng thật ra Tây Quan tựa như một cây đại thụ, dân chúng là rễ cây, thân sĩ là thân cây, quan lại như chúng ta chỉ là cành lá thôi.
Mọi người đều nhìn chằm chằm Sở Hoan, không biết rốt cục Sở Hoan nghĩ gì.
- Cảnh ngộ khó khăn của Tây Quan tựa như cây to thiếu nước, muốn cây không chết, cần nhất là nước, không phải cành lá, cũng không phải thân cây, mà là rễ cây.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Rễ cây có nước, cả cây sẽ sống, cành lá rậm rạp đón ánh nắng. Nếu như rễ cây thiếu nước, lại đem nước tưới lên cành cây thì cây cũng không sống nổi.
Không ít những thân sĩ là người khôn khéo, vừa nghe là hiểu được ý của Sở Hoan.
- Ta là cành của cây đại thụ, cây chết rồi, ta cũng không sống nổi. Vậy nên dù là vì mình, ta cũng không để cây này ngã xuống.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Hôm nay mục đích các ngươi kiện Ngụy Vô Kỵ ta biết, các ngươi muốn đem nước tưới thân cây, bất luận là rễ cây hay cành cây các ngươi cũng không để ý. Thứ mà các ngươi quan tâm chỉ là bản thân, chứ không phải cả cây đại thụ. Đạo lý này thực ra rất đơn giản, có thể các ngươi hiểu nhưng vẫn giả vờ không hiểu, cũng chẳng sao, ta cũng không muốn nhiều lời với các ngươi.
Hắn giơ tay lên, đơn kiện trong tay run rẩy:
- Nay tuyết rơi như vậy, các ngươi vẫn tụ tập ở đây, cũng không dễ dàng gì. Ta cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, các ngươi đã tới đây, cũng nên trả lại sự công bằng cho các ngươi.
Mọi người nhất thời đều mở to hai mắt, nín thở, không biết Sở Hoan định nói gì.
- Các ngươi hiểu rõ, ta cũng hiểu rõ, kiện Ngụy Vô Kỵ suy cho cùng không phải là để giữ lại lương thực của mình, không để rơi vào tay hộ bộ sao?
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Chúng ta không phải chơi trò đấy, các ngươi chỉ cây dâu mắng cây hòe, chiêu thức ấy quá vụng về, nhằm vào ta, ta cũng chẳng quan tâm. Ta không ép buộc các ngươi, các ngươi đã lên tận đây kêu oan, vậy thì cứ ký tên lên đơn. Ta nói cho các ngươi biết, dù cho toàn bộ thân sĩ Tây Quan ký tên lên đây, ta cũng sẽ không trừng phạt Ngụy Vô Kỵ. Nhưng ta muốn các ngươi nhớ lấy lời của ta, chỉ cần ký tên lên thì không cần nộp lương thực cho quan phủ, quan phủ từ nay về sau cũng sẽ không thương lượng với những người ký tên trên này.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, thật sự cảm thấy việc này vô cùng thuận lợi. Bọn họ hôm nay đạp tuyết đến đây, mục đích cuối cùng là bức Sở Hoan nhượng bộ, không muốn đem lương thực của mình cho quan phủ mượn. Có lương thực trong tay, đó mới là đạo lý, lương thực trong tay quan phủ mình không thể điều khiển được, hơn nữa tiền lãi thuê quá ít ỏi, nếu như giữ lại để bán, lợi nhuận đâu chỉ gấp 10 lần.
Bọn họ trước đó cũng đã chuẩn bị tâm lý, biết rõ Sở Hoan không phải là người dễ dàng thỏa hiệp, cho nên lần này tập hợp hơn 100 gia đình, dùng Ngụy Vô Kỵ để gây áp lực cho Sở Hoan.
Mấy trăm hộ thân sĩ, lực lượng không ít, đại diện cho một tầng lớp khổng lồ của Tây Quan, bọn họ hi vọng có thể gặp Sở Hoan để thương lượng.
Thế nhưng thật không ngờ, hôm nay dường như không mất quá nhiều sức lực mà Sở Hoan đã có vẻ khuất phục. Nhưng cũng có vài người nghe giọng nói của Sở Hoan thấy được điềm không may. Bọn họ nhạy bén cảm nhận được, đằng sau sự thuận lợi, Sở Hoan đã đào sẵn một cái hố to chờ mọi người nhảy xuống.