Sở Hoan nhìn về phía cửa lớn, nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn thấy Cam Hầu liên tiếp lùi vài bước, sau đó thấy một bóng ngay sau y, theo vào phòng. Khi nhìn rõ người vào, hắn biến sắc.
Người đột nhiên xuất hiện, không phải ai khác mà chính là Cam Ngọc Kiều, người đã dẫn quân nương tử đại náo Thiên Cô bảo lúc trước.
Hắn há hốc mồm, không nói nên lời, thật không ngờ Cam Ngọc Kiều này đã đi rồi, lại trở lại.
Cam Hầu lui vài bước, Cam Ngọc Kiều mặt lạnh tanh, tay cầm đao. Uy thế đó còn cao hơn cả uy thế Thống lĩnh quân Tây Bắc. Cô hùng hổ dọa người, đôi mắt đen nhánh, nhìn chằm chằm vào mặt Cam Hầu.
- Muội... Muội. Sao muội lại đến đây?
Cam Hầu bất ngờ, vẫn vười nói:
- Nửa tháng rồi, không thấy muội, ca ca thực sự rất nhớ muội.
Cô cười nhạt nói:
- Ngươi muốn gặp ta? Ta không thấy vậy. Ta tìm rất nhiều nơi, khó khăn lắm mới tìm thấy ngươi. Nếu ngươi muốn gặp ta, sao lại phải trốn?
- Trốn muội?
Y ngạc nhiên nói:
- Chuyện này... Lời này truyền từ đâu đến vậy? Muội thực sự hiểu lầm rồi. Huynh thật sự không có trốn muội, gần đây công vụ bận rộn, do đó... Do đó phải đi kiểm tra các nơi!
- Dối, tiếp tục dối đi...!
Cô cười khẩy:
- Cam Hầu, ngươi không phải là đại ca mà ta quen trước đây nữa, toàn nói dối, hèn hạ vô sỉ...!
- Ngọc Kiều!
Y xị mặt xuống, cau mày nói:
- Sao muội lại nói vậy? Huynh là đại ca của muội. Dù thế nào muội cũng không thể nói chuyện như vậy với huynh. Bây giờ ta đang có chuyện công vụ gấp, muội lui xuống trước đi...!
- E rằng, ta vừa đi, ngươi sẽ biến mất ngay.
Cô trừng mắt:
- Ta nói chuyện với ngươi như vậy lẽ nào là sai? Lẽ nào ngươi không dối trá? Lẽ nào ngươi không hèn hạ vô sỉ?
Y cau mày nói:
- Thôi, những chuyện vặt đó, lúc về huynh sẽ nói với muội, bây giờ ta thực sự có chuyện...!
Cô nhìn vào phòng, thấy hắn đang ngồi cạnh bàn, sắc mặt kinh ngạc, cau mày. Cô không để ý tới hắn, nói:
- Chuyện nhỏ? Ngươi thực sự cho rằng đó là chuyện nhỏ?
Y bất đắc dĩ cười:
- Lúc trước không phải muội đã đi rồi? Sao còn quay lại?
- Phải tìm ngươi, đương nhiên không dễ dàng.
Cô nói:
- Lần trước cố ý đến, gây chuyện, chính là để ngươi biết ta đã đến đây rồi. Nếu không như vậy, sao ngươi có thể ngoan ngoãn đi ra? Tên chó Thường Hoan, thực sự muốn bao che cho ngươi, dù ta có 100 người cũng không thể tìm ra.
Y thở dài:
- Cho nên, muội cố ý gây chuyện, sau đó bỏ đi, để huynh cho rằng muội không quay lại nữa?
Cô đắc ý:
- Để tìm được ngươi, đương nhiên phải để ngươi tự mình xuất hiện. Nếu ngươi thực sự ở Thiên Cô bảo, sau khi ta rời đi, ngươi nhất định sẽ xuất hiện. Ta âm thầm quay lại đây, ắt có thể tìm được ngươi. Quả nhiên bị ta đoán trúng... Những điều này không phải chính ngươi dạy ta trước đây sao?
Y bất đắc dĩ nói:
- Huynh thật là ăn no hết chuyện làm, sao lại đi dạy muội những điều này.
- Những chuyện khác không cần nói nữa.
Cô nhìn chằm chằm y:
- Ta hỏi ngươi, chuyện này ngươi định giải quyết thế nào?
Nghe hai huynh muội họ nói chuyện, hắn nhìn Cam Ngọc Kiều như nhìn cọp cái. Trước là cô ta dẫn người đến gây chuyện tại Thiên Cô bảo, gậy một hồi, thì ra không phải muốn tìm Cam Hầu, chỉ là bày mê trận, đợi đến khi Cam Hầu này tin rằng cô đã đi, con cọp cái này lại âm thầm quay lại, bắt y.
Không thể không nói, con cọp cái này, nhìn rất bá đạo, cũng rất giảo hoạt.
Có muội muội như vậy, Cam Hầu đương nhiên cũng là một người giảo hoạt.
Chỉ là đến giờ, hắn vẫn không rõ, giữa hai huynh muội họ đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn bộ dạng đến hỏi tội của Cam Ngọc Kiều, mà Cam Hầu lại có chút yếu thế, xem ra, đó là chuyện Cam Hầu thực sự không nên làm.
Hắn đột nhiên nhớ ra, từ trong gian hầm ngầm đi cùng Cam Hầu là Thủy Lam cô nương. Lẽ nào, chuyện này có liên quan đến cô ấy?
Cam Hầu lúng túng, nói:
- Chuyện này phải nghĩ lâu dài, Ngọc Kiều à, muội...!
Không đợi y nói xong, cô đã cười khẩy:
- Được, ngươi không muốn giải quyết, ta sẽ thay ngươi giả quyết. Bây giờ ta liền đi chém cô ta!
Nói xong, cô liền quay người đi.
Y kéo tay cô lại, tức giận nói:
- Ngọc Kiều, muội không nên quá đáng như vậy. Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của ta, không liên quan đến nàng ấy. Nếu muội làm hại nàng ấy, ta...!
Cô quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào y:
- Nếu ta hại cô ta, ngươi sẽ thế nào?
Những gì hắn đoán quả không sai. Hai huynh muội họ có tranh chấp lớn như vậy, thật sự là vì Thủy Lam cô nương đó.
Y có chút khó chịu, thấy con mắt cô hằm hằm nhìn mình, cuối cùng cười gượng nói:
- Ngọc Kiều, huynh có thể làm gì muội được? Muội là muội muội duy nhất của huynh, không thể tha thứ cho ca ca sao?
- Vậy người có từng nghĩ cho chị dâu?
Cô nói:
- Chị ấy tốt với ngươi như vậy. Ngươi.... ngươi lại có lỗi với chị ấy như vậy.
Hắn nhếch mép cười.
Vài câu đó cũng đã nói rõ sự tình.
Không nghi ngờ gì nữa, cô đến hỏi tội huynh trưởng không phải vì bản thân cô. Y đã có gia thất, giờ lại có quan hệ với Thủy Lam cô nương. Cô có tình cảm với vợ cả của y, do đó với đến vì chị dâu.
Y tỏ vẻ xấu hổ.
Đúng lúc này có một người từ ngoài đi vào, quỳ xuống:
- Ngọc Kiều cô nương, đều là lỗi của ta, không liên quan đến đại tướng quân, ngươi... ngươi đừng làm khó huynh ấy!
Cô quay người lại, thấy Thủy Lam cô nương đang quỳ trên đất, cười nhạt nói:
- Trước đây ta còn tưởng ngươi là một nữ nhân hiền thục. Ai ngờ, ngươi lại làm chuyện thấp hèn như vậy...!
- Im miệng!
Y đột nhiên quát:
- Cam Ngọc Kiều, không được phép nói như vậy với nàng!
- Sao? Thương hoa tiếc ngọc?
Cô cười khểnh:
- Khi ngươi cùng với cô ta, có bao giờ nghĩ đến chị dâu ở kinh thành không? Chị ở lại kinh thành, trên thực tế là làm con tin. Ngày ngày chị lo lắng cho ngươi, ăn không ngon, ngủ không không yên. Ngươi đã từng nghĩ đến? Năm đó, ai là người đã cứu chúng ta, Cam Hầu, ngươi lẽ nào không có chút lương tâm?
- Ta biết... ta biết có lỗi với nàng ấy.
Ánh mắt y rưng rưng:
- Nhưng chuyện này không trách Thủy Lam được...!
- Tướng quân...!
Thủy Lam ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng:
- Ngọc Kiều cô nương, cô nói đúng, ta thấp hèn. Ta không phải là cô gái tốt. Đều là lỗi của ta. Nếu giết ta có thể làm cô hả giận, thì cô cứ một đao giết ta. Ta sẽ không oán thán một lời.
- Được...!
Cô nắm chặt đao:
- Ngươi đã nói như vậy, ta sẽ cho ngươi toại nguyện.
Liền giơ đao hướng về Thủy Lam cô nương. Cam Hầu biến sắc, đã giơ tay ra, nắm lấy lưỡi đao. Lưỡi đao đó vô cùng sắc bén, y nắm chắc, liền cắt vào thịt, máu tươi chảy ra.
Y kiên nghị, nhìn chằm chằm vào cô.
Cô giật mình, ngơ ngác một chút, cắn môi, lại nghe có tiếng thở dài phía sau:
- Ngọc Kiều cô nương, chuyện đã đến nước này, dùng đao cũng không giải quyết được vẫn đề.
Cô đang vô cùng tức giận, quay sang thấy hắn đang nói.
Cô cũng không biết biết thân phận của hắn. Hắn vừa nói, cơn giận trong cô cũng giảm bớt:
- Ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện.
Hắn chậm rãi đứng dậy, từ từ nói:
- Trước đây ta từng nói, ta là người giảng đạo lý, khi cầm giảng đạo, ta quyết không lùi bước.
- Ngươi...!
Cô tức giận nói:
- Chỗ nào cũng có ngươi, nên một đao giết chết ngươi.
- Bây giờ vẫn còn kịp.
Hắn thản nhiên, nhìn chằm chằm vào cô:
- Ngọc Kiều cô nương, cô có thể chưa rõ. Trên thế gian có nhiều chuyện có thể dùng đao giải quyết được, nhưng cũng có nhiều chuyện, dù là đao hay ngân lượng, đều không thể giải quyết. Ví dụ... tình cảm của con người!
- Ngươi muốn nói gì?
- Ta muốn nói, chuyện đã đến nước này, không phải cô rút đao ra là có thể giải quyết.
Hắn thở dài:
- Mà cho dù cô có giết chết vị cô nương này, cũng không thể bù đắp được chuyện này. Hơn nữa, một đao ngươi hạ xuống là giết 2 mạng người!
- Một đao hai mạng?
Hắn nói:
- Chẳng lẽ Ngọc Kiều cô nương nhìn không ra, cô nương này đã mang thai?
Cô khẽ giật mình, nhìn về phía Cam Hầu. Sắc mặt y nghiêm nghị, thấy cô nhìn qua, hắn khẽ gật đầu.
Cô cắn môi, biến sắc.
Thủy Lam ngẩng đầu lên, nói:
- Ngọc Kiều cô nương, ta... ta thực sự cảm mến tướng quân. Tướng quân đã cứu mạng ta, hơn nữa... hơn nữa luôn đối xử tốt với ta, ta...!
- Ngươi còn mặt mũi nói tiếp?
Cô hừ một tiếng, nhìn Cam Hầu nói:
- Huynh còn nhớ, năm đó huynh mang theo muội chạy trốn, huynh bị thương nặng, suýt nữa mất mạng. Lúc đó muội còn nhỏ, không biết chuyện gì, nếu không phải Lỗ phụ, huynh nhất định chết, muội cũng sẽ chết.
- Ta nhớ!
- Vậy huynh còn nhớ, Lỗ phụ thu nhận chúng ta, xem bệnh cho huynh, từ đó chúng ta không phải lưu lạc.
Mặt cô ửng đỏ:
- Huynh vẫn nhớ, Lỗ phụ không vì chúng ta bần hàn mà xem thường chúng ta, cho huynh vào võ viện học. Huynh vào đó là chị dâu nuôi muội lớn lên?
Y trầm ngâm, gật đầu:
- Huynh vẫn nhớ!
- Vậy đương nhiên huynh cũng nhớ, chị dâu không chê huynh, tự nguyện gả cho huynh. Sau đó huynh phải tòng quân, là chị dâu tiễn huynh lên đường?
Cô nước mắt rưng rưng nói:
- Huynh công thành danh toại, chị dâu bị triều đình giữ lại kinh thành làm con tin. Chị không oán thán một lời. Vì chị tin rằng, huynh sẽ không phụ lòng chị.
Mắt Cam Hầu cũng đỏ lên, run run, nhưng không nói gì.
- Thế nhưng huynh thế nào?
Cô nói:
- Vì cô ta, huynh bỏ đi tình cảm chị dâu dành cho huynh...!
- Ngọc Kiều, ta sẽ không phụ lòng chị dâu muội, kể cả đến lúc chết cũng sẽ không.
Y nói:
- Nhưng ta cũng không thể phụ lòng Thủy Lam...!
Cô đưa đao cho y:
- Trước đây huynh từng nói, chỉ tốt với chị dâu. Nhưng huynh đã phản lại lời thề của chính mình. Nếu trong lòng huynh vẫn còn chị ấy, bây giờ hãy giết người đàn bà này.
Sở Hoan lắc đầu, lầm bầm:
- Cố chấp...!
Tai cô rất thính, ánh đao lóe lên, nhằm vào hắn:
- Ngươi nói gì? Ngươi thực sự muốn chết phải không?
- Việc mình không muốn, chớ ép người khác.
Hắn thản nhiên nói:
- Vị cô nương này đã mang trong mình cốt nhục của đại tướng quân, cũng là cốt nhục Cam gia các người. Ngươi lại buộc đại tướng quân giết chết nàng ta. Ngọc Kiều cô nương, nói câu không khách khí, cô... cô thật sự không nói lý!
- Xem ra, ngươi thực sự muốn nhúng tay vào chuyện Cam gia chúng ta.
Cô tiến lại gần hắn vài bước:
- Ngươi muốn quản, ngươi có khả năng đó không? Ta nói cho ngươi biết, họa từ miệng mà ra, xem ra trí nhớ của ngươi không tốt. Được, ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi có gan, có thể lên đây quản.
Hắn sờ tay lên mũi, nói:
- Lời cô nương, ta không hiểu lắm!
- Đây là quân đội, chỉ nói chuyện bằng đao.
Mắt cô lạnh lùng:
- Nếu ngươi có gan, cầm đao xông lên. Nếu ngươi thắng ta, chuyện này ta sẽ không bao giờ... quản nữa. Nếu ngươi thua, chết dưới đao của ta là do ngươi tự tìm lấy.