Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1268: Kế Sách Muối Lương Thực

- Lương thực?

Lão thái gia nhìn Sở Hoan:

- Sở đốc có biện pháp gì tốt chăng?

Sở Hoan đáp:

- Thái gia, theo ta được biết, mặc dù quốc khố trống không nhưng không có nghĩa là quốc khố không có lương thực, đặc biệt là những thân sĩ giàu có trong quan nội kia, hẳn trong nhà vẫn tồn lượng lương thực khổng lồ.

Lão thái gia cười:

- Đây cũng là chuyện thường, có thổ địa sẽ có lương thực, ngoại trừ giữ lại một phần lương thực chi tiêu cho bần cố nông, một phần thuế má nộp lên trên, còn giữ được cũng không ít. Nếu quan lại không cần nộp thuế, lương thực tồn lại qua nhiều năm cũng còn nhiều hơn nữa.

Lão cười:

- Giống như Tô gia chúng ta, trước khi người Tây lương đánh tới cũng có kho lúa của mình, lương thực tồn cũng lên tới mấy vạn thạch. Từ khi người Tây Lương đánh vào, chúng ta còn giúp một phần cho quan binh...

Lão lắc đầu cười khổ:

- Chỉ là người Tây Lương đánh quá nhanh, quân Tần ngăn cản không nổi. Khi chúng ta tị nạn không kịp chuyển lương thực đi, tới khi chúng ta quay về thì lương thực trong kho lúa đã bị cướp hết sạch, chỉ là....người Tây Lương cướp đi phần nhỏ, phần lớn đều bị lưu dân Tây Bắc cướp đi...

- Có thế chứ. Quan nội giàu có và đông đúc, ví dụ như Kim Lăng, Ngọc Lăng, Tô Hàng, phú hộ cũng như mây, trong đó có rất nhiều đại gia tộc không cần nộp thuế cho triều đình, lương thực trong tay bọn họ tuyệt đối không ít!

- Không sai!

Lão thái gia gật đầu:

- Những nơi này đều là nơi giàu có và đông đúc, ngược lại cũng không phải nộp bao nhiêu thuế cho triều đình, mà những nơi đó rất nhiều thân sĩ nhà giàu, nhớ ngày đó Tô gia tại Tây Quan đạo chúng ta cũng là một trong số những nhà giàu, nhưng so với Tô Hàng, Kim Lăng căn bản còn chưa được xếp hạng.

- Lão thái gia, người nói nếu chúng ta dùng muối đi trao đổi lương thực với bọn họ, bọn họ có đồng ý không?

Lão hơi trầm ngâm một lát mới đáp:

- Nếu đổi lại là lão phu, giao dịch như vậy là cầu còn không được. Dân chúng không rõ thế cục, nhưng họ lại rõ, biết rõ sắp có muối hoang, chỉ sợ đã sớm bí mật trữ muối ăn. Những thân sĩ đại tộc này đều giỏi quan sát hướng gió, một khi trên thị trường thiếu cái gì, bọn họ sẽ hoặc ít hoặc nhiều đều nắm giữ thêm một chút.

- Đó là một loại hướng gió.

Công Tôn Sở cũng cười:

- Chỉ cần có một hai nhà tin tức linh thông, nắm được hàng tồn thì các đại hộ khác đều biết cả rồi, họ cũng sẽ lập tức trữ hàng liền sau đó. Muối hoang xuất hiện trong quan nội đã là chuyện không thể tránh khỏi, những thân sĩ đó đều hiểu rõ, đương nhiên sẽ tranh thủ dự trữ muối ăn, chỉ là, thứ này chẳng bao giờ thừa, nhiều còn hơn thiếu, muối ăn cung ứng trên thị trường nhiều như vậy, diêm đạo nha môn cũng không thể trơ mắt mà nhìn. Bọn họ đều tranh nhau mua muối, nếu muối bị mua cả thì muối hoang sẽ càng sớm được đưa vào, nếu dân chúng loạn lên, quan viên lớn nhỏ nha môn diêm đạo cũng sẽ chịu không nổi.

Sở Hoan mỉm cười:

- Nói vậy nếu muối mới của chúng ta nhập quan, đối với bọn họ, coi như cũng là mưa giữa nắng hạn rồi?

Lão thái gia vuốt chòm râu bạc trắng:

- Cho dù ý tưởng này của Sở đốc rất tốt, nhưng...nha môn diêm đạo các đạo sẽ cho phép chúng ta làm vậy sao? Mặc dù công văn muối mới nhập quan đã được phê xuống, nhưng trong đó cũng nói rõ chúng ta chỉ là nguồn cung cấp, thực sự nắm giữ thị trường vẫn là nha môn diêm đạo của mỗi đạo, thấy chúng ta dùng muối đổi lương thực, bọn họ sẽ không bỏ mặc...

Lão như cười như không:

- Nếu muối mới này do diêm đạo nha môn quản lý thì bọn họ cũng có được chút lợi, nếu gạt bọn họ qua một bên bọn họ cũng sẽ không để cho chúng ta thuận lợi làm việc.

Sở Hoan cười hắc hắc:

- Lão thái gia nói hay lắm, quan trọng nhất là nguồn cung cấp nằm trong tay chúng ta. Gần đây lại mới tăng thêm mấy ruộng muối nữa, mặc dù ngày đêm làm muối, nhưng số lượng vẫn có hạn, với khả năng trước mắt, căn bản chúng ta không thể cung cấp cho cả đế quốc... Mặc dù chúng ta có công văn nhập quan, nhưng chúng ta không thể cung ứng cho tất cả các đạo trong quan nội.

- Ý của đại nhân là?

- Muối hoang xuất hiện cho dù là bất đắc dĩ nhưng đương nhiên nha môn diêm đạo cũng sẽ chịu trách nhiệm liên quan rất lớn, dân chúng không có muối ăn đương nhiên sẽ làm loạn đến nha môn, đám quan viên nha môn diêm đạo kia đương nhiên khổ không thể thử, đừng nói đến nước béo, sợ là ngay cả tính mạng tiền đồ cũng mất. Trước mắt có lẽ vẫn chưa quá nghiêm trọng, nhưng khẳng định đám người ở nha môn diêm đạo kia biết rõ có chuyện gì xảy ra, chỉ cần nguồn cung cấp muối ăn vừa dứt thì nha môn diêm đạo béo nhất trong thiên hạ chẳng mấy chốc sẽ biến thành nha môn nước trong, chẳng xơ múi được gì, lại phải đối mặt với dân chúng. Cho nên, theo ta đoán, bây giờ từng quan viên của mỗi nha môn diêm đạo đều đang ngày đêm lo lắng đề phòng, chỉ lo nguồn muối sẽ đứt.

Lão thái gia cười hắc hắc:

- Đúng vậy, không có muối nguyên, nha môn diêm đạo sẽ chẳng còn gì.

- Cho nên bọn họ quan tâm nhất là vấn đề về muối nguyên.

Công Tôn Sở hiểu ra:

- Khẳng định quan nội đã biết rõ Tây Quan chúng ta có thể sản xuất ra muối mới, nha môn diêm đạo chuyên quản muối ăn càng không có khả năng không biết, triều đình phê duyệt cho muối mới của Tây Quan nhập quan, chỉ sợ mọi người trong nha môn diêm đạo đều đang trông ngóng mong chờ chúng ta mau chóng tới.

Lão thái gia mỉm cười:

- Sở đốc đã nói muối mới của chúng ta chủ yếu để cung ứng cho Tây Bắc, với sản lượng trước mắt không cách nào cung ứng cho cả đế quốc được, không nói đến hiện tại, cho dù có thực sự khuếch trương đại quy mô, Đại Tần mười sáu đạo, vạn dặm lãnh thổ quốc gia, dân chúng nhân khẩu mấy ngàn vạn, chúng ta cũng không cung ứng được... Cho nên không phải là nha môn diêm đạo nào cũng có cơ hội lấy được muối mới của chúng ta.

Thấy lão đầu nhi cười khá giảo hoạt, Sở Hoan liền biết lão gia hỏa này đã hiểu ra gì đó, bèn thò tay bứt một cọng cỏ khô, cười nói:

- Bởi vậy, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay chúng ta. Triều đình cũng không hạ lệnh để cho chúng ta cung ứng cho tất cả các châu phủ huyện của Đế quốc. Công văn trong tay chúng ta chỉ cho chúng ta quyền nhập quan bán muối, còn bán ở đâu, cung cấp bao nhiêu là do chúng ta.

Công Tôn Sở cũng là người vô cùng thông minh, hai mắt sáng lên:

- Nếu vậy, quyền chủ động trong tay chúng ta, muốn nâng chút yêu cầu với nha môn diêm đạo, đương nhiên bọn họ sẽ không thể không cân nhắc.

- Không cân nhắc chúng ta không bán! Trước khi muối mới nhập quan chúng ta phải phái người nhập quan thương lượng một chút với các nha môn diêm đạo, nói cho bọn họ biết chúng ta có thể cung cấp muối nguyên cho bọn họ, muối nguyên vẫn do nha môn diêm đạo thao túng, nhưng muối mới mà chúng ta cung cấp cho họ nhất định phải dùng lương thực để đổi. Ngoài ba phần thuế giao cho triều đình vẫn còn được bảy phần, chúng ta nhất định phải có được lương thực ngang giá, mặc kệ là gạo, lương, đậu nành, đậu đỏ, lúa mạnh, mì, gạo, vân vân, miễn là lương thực, chúng ta đều muốn.

Lão thái gia hỏi:

- Sở đốc muốn nha môn diêm đạo ra mặt thực hiện giao dịch này?

- Không sai. Giao muối mới cho nha môn diêm đạo, nha môn diêm đạo sẽ căn cứ theo giá trị ngang bằng mà trả lương thực cho chúng ta, lương thực do chính bọn họ đi trao đổi với các đại hộ, do vậy bọn họ vẫn húp được không ít nước béo. Chúng ta vẫn kín đáo để cho họ chút lợi, dù sao ai cũng cần ăn cơm, muốn ngựa chạy đương nhiên phải cho ngựa ăn ngon một chút...

- Chúng ta sẽ phái ai đi thương lượng?

- Công Tôn đại nhân, chuyện này còn phải nhờ người đi làm.

Sở Hoan cười.

- A?

Công Tôn Sở khẽ giật mình:

- Đại nhân để cho hạ quan đi đàm phán? Nhưng...nhưng hạ quan không thông hiểu về muối, hơn nữa, cũng không am hiểu giao dịch mua bán...

Sở Hoan khoát tay cười:

- Công Tôn đại nhân đã hiểu lầm, ngươi là Tri châu Việt Châu, công việc đàm phán thám thính hư hư thực thực đương nhiên không thể để cho ngươi đi, hơn nữa, cho dù ngươi đi cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận.

- Ý đại nhân là?

- Là để ngươi đi tìm nha môn diêm đạo Tây Quan Lữ Đông Đình. Từ khi thiết lập Tân Diêm Thự, nha môn diêm đạo Tây Quan vẫn rảnh rang không làm gì, hôm nay cũng nên để cho bọn họ làm vài chuyện.

Nha môn diêm đạo Tây Quan vận chuyển khiến cho Lữ Đông Đình vốn vẫn phụ trách công việc vận muối ở Tây Quan ngồi trên vị trí Vận Chuyển Sứ của nha môn diêm đạo hết sức thích ý. Nhưng muối ăn triều đình đưa tới càng ngày càng ít, Lữ Đông Đình cũng phải sứt đầu mẻ trán, nếu không phải Sở Hoan chế tạo ra muối mới, giải quyết muối hoang từ phía Tây Bắc tràn vào, chắc chắn hậu quả sẽ không thể lường được, vị Vận Chuyển Sứ là y cũng không thể nhàn nhã ngồi trong nha môn uống trà mỗi ngày như bây giờ được.

Từ khi Sở Hoan chế ra muối mới, Lữ Đông Đình vẫn cho rằng nước béo tràn đến rồi đây, nhưng hắn trực tiếp đặt ra nha môn cho muối mới, gạt y sang một bên, y có muốn nhúng tay vào cũng không có cách nào.

Tuy nói triều đình đã quy tất cả việc điều phối muối ăn vào nha môn diêm đạo của Lữ Đông Đình, nhưng hiển nhiên triều đình không ngờ bản thân Tây Bắc còn có thể sản xuất ra muối. Từ chế tạo đến tiêu thụ muối mới ở Tây Bắc đều do Sở Hoan khống chế, Lữ Đông Đình cũng biết mình không có tư cách nhúng tay vào nơi sản xuất ra muối mới, mặc dù đã nhiều lần thượng tấu lên triều đình nhưng chỉ như bóng chim tăm cá, đều không thấy tin tức trở về. Ngay sau đó, nha môn diêm đạo Tây Quan đã từng ngập trong nước béo liền thực sự biến thành nha môn nước trong, thậm chí các nha môn bộ ti còn quên mất có sự tồn tại của nha môn này.

Công Tôn Sở đã hiểu:

- Đại nhân muốn để cho Lữ Đông Đình đi đàm phán với họ?

- Lữ Đông Đình là Chuyển Vận Sứ của Diêm Đạo Thự, việc này để cho y đi giải quyết là thích hợp nhất. Dù sao cũng cùng là người diêm đạo, cũng rất quen thuộc sự vụ về muối, thật vất vả mới có việc để làm, tất y sẽ phải ra sức.

- Để cho y vào quan nội dò xét thử cũng là ý kiến hay.

Công Tôn Sở gật đầu.

- Chỉ là, triều đình có dị nghị gì về chuyện này không?

Tô lão thái gia hỏi.

- Có lẽ sẽ không.

Sở Hoan lắc đầu:

- Quan nội thiếu muối, Tây Quan thiếu lương, chúng ta làm vậy coi như đã giúp triều đình giải quyết khốn cảnh muối hoang ở quan nội, cũng giải quyết luôn nan đề thiếu lương ở Tây Quan, nhất cử lưỡng tiện. Cho dù cũng có một ít chuyện không hợp quy tắc, nhưng triều đình cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.

- Nếu vậy, sau khi về thành, hạ quan sẽ đi tìm Lữ Đông Đình thương lượng việc này, để cho y sớm nhập quan.

Sở Hoan nhìn lão thái gia:

- Lão thái gia, chuyện muối mới đổi lương nếu không có gì thay đổi thì là bắt buộc phải làm. Nếu có thể, ta muốn xin lão nhân gia ngài hỗ trợ thành lập mấy đội vận chuyển, có thể vận chuyển hàng hóa qua lại. Nếu quan phủ trực tiếp ra mặt chuyện này cũng không hay lắm.

Lão thái gia lập tức lên tiếng:

- Chuyện này không khó, cứ giao cả cho lão phu. Nhớ ngày đó chúng ta buôn bán với quan nội, con đường từ quan nội tới Tây Bắc chúng ta rất quen thuộc, hắc bạch hai nhà ven đường đều biết, cũng không có vấn đề gì lớn.

Dừng một lát, Sở Hoan thấy trong ánh mắt lão ánh lên

chút sầu lo.

- Lão thái gia còn gì băn khoăn?

- Chuyện khác cũng không có gì, chỉ là...từ quan nội tới Tây Quan cần phải đi qua vùng đất của Thanh Châu Bắc Sơn đạo...

Lão thái gia nói khẽ:

- Bắc Sơn là địa bàn của Tiếu Hoán Chương, đoạn đường Thanh Châu này đã nằm trọn trong bảy tấc bàn tay của Tiếu Hoán Chương, không có chuyện gì thì thôi, nếu Tiếu Hoán Chương chặt đứt con đường Thanh Châu, phong tỏa cửa khẩu ven đường, việc buôn bán với quan nội của chúng ta có thể đều bị đứt gãy cả... Con đường buôn bán này nằm cả trong tay Tiếu Hoán Chương.

Sở Hoan nhíu mày như đang nghĩ gì đó, khuôn mặt lạnh lùng trầm ngâm một lát mới nói:

- Nắm được đạo này giống như nắm sinh kế của dân chúng Tây Quan. Nếu nhỡ Tiếu Hoán Chương thực sự muốn cản trở bản đốc cũng sẽ không khách khí... Y muốn mệnh của chúng ta, chúng ta cũng sẽ không để cho y sống tốt.