Mặc dù đêm đã khuya, Lâm Đại Nhi vẫn không sao ngủ được, không phải từ phòng cách vách truyền tới tiếng ho khan, mà trong đầu vẫn nghĩ không biết khung cảnh trong căn phòng kia như thế nào.
Sau khi đi ra từ căn phòng bên, nàng đến thẳng phòng giữa, đóng cửa lớn lại, ngồi trên chiếc giường gỗ, tựa vào đầu giường. Mặc dù mấy ngày nay nàng vô cùng mệt mỏi, nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ.
Đã một lúc lâu, Sở Hoan còn chưa tới phòng mình, trong đầu nàng bỗng nghĩ ra rất nhiều cảnh. Chẳng nghi ngờ gì nữa, tên côn đồ kia cùng yêu mị Liễu Mỵ Nương hẳn là có mối quan hệ sâu sắc, nếu không cũng không đến mức chẳng màng tính mạng đi giải cứu. Nghĩ đến cô nam quả nữ ở trong phòng kia, đôi tay trắng như phấn của Lâm Đại Nhi nắm chặt lại.
Giữa lúc Đại Nhi đang trằn trọc, cảm giác chốt cửa “Cạch” – một thanh âm vang lên, nàng lập tức trở nên cảnh giác, nhìn thấy cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, một người vọt vào trong phòng, không có ngọn đèn đầu, chỉ thấy một màn tối đen. Đại Nhi không rõ là ai, nín thở, nhìn thấy bóng hình kia đến gần, liền lờ mờ đoán được đó là Sở Hoan. Khả năng quan sát của nàng rất tốt, dáng hình Sở Hoan nàng nhớ rõ, nhìn thấy bóng liền biết đó là Sở Hoan.
Biết là Sở Hoan, Đại Nhi lại nằm xuống, quay mặt vào bên trong, ném cho Sở Hoan một cái lưng ngọc.
Sở Hoan để vật đang cầm trong tay lên bàn, khẽ bước tới, động tác nằm xuống của Đại Nhi, Sở Hoan tự nhiên nhìn thấy, biết rõ là nàng giả bộ ngủ. Hắn đi đến bên giường, ngồi xuống bên mép giường, khẽ nói:
- Đại Nhi, dậy ăn chút gì đi.
Đại Nhi không thèm quan tâm, không nói tiếng nào.
Sở Hoan vừa đưa tay chạm vào đầu vai Lâm Đại Nhi, Lâm Đại Nhi giống như có côn trùng bò lên người, khẽ vùng ra, lạnh như băng nói:
- Đừng chạm vào ta!
Sở Hoan biết rõ Lâm Đại Nhi tính tình cổ quái, chỉ có thể nhẹ nhàng nói:
- Làm sao vậy?
Đại Nhi không nói chuyện, Sở Hoan lại một lần nữa đưa tay chạm vào bờ vai thơm, Lâm Đại Nhi có chút tức giận nói:
- Chàng buông tay, đừng động vào ta. Ai cần chàng tới đây, đừng khiến hồ ly kia mất hứng.
Lời vừa nói ra liền hối hận, lời nói này rõ ràng là ăn dấm chua của Mỵ Nương mà.
Nhưng lời đã nói ra, không lấy lại được, tâm trạng của Đại Nhi liền ảo não.
Sở Hoan nghe vậy, cảm thấy buồn cười, nhưng biết là không nên cười, Lâm nữ hiệp tính tình cổ quái, nếu dám cười, nói không chừng Lâm nữ hiệp sẽ đứng lên liều mạng.
- Hồ ly cái gì? Ta nói này Khổng tước nhỏ, nên ăn chút gì đi, nếu không ăn thì ngay cả sức để nói chuyện cũng không có đâu.
Sở Hoan nhịn cười ôn nhu nói.
- Khổng tước nhỏ?
Lâm Đại Nhi khẽ giật mình, liền hiểu rõ đây là Sở Hoan gọi mình, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta không ăn, có chết đói cũng không ăn đồ ăn của các ngươi.
- Đồ ăn của chúng ta?
Sở Hoan bật cười nói:
- Đây đều là đồ ăn ta lấy được từ phòng bếp, trước tiên mang tới cho nàng đó.
Lâm Đại Nhi quay đầu lại, mặt không cảm xúc nhìn Sở Hoan. Sở Hoan cũng hơi nghiêng về phía trước, rút ngắn khoảng cách với Lâm Đại Nhi, nói khẽ:
- Khổng Tước nhỏ, những ngày này nàng phải chịu khổ, ta đã tìm nhiều đồ ăn ngon, cần phải bồi bổ tốt cho nàng.
Giọng hắn nhẹ nhàng, Lâm Đại Nhi dùng đôi mắt đen láy nhìn hắn. Mặc dù trong lòng còn chút phiền não, thế nhưng đối mặt với sự dịu dàng của Sở Hoan, nàng có tức giận cũng không phát tiết được, chỉ nói:
- Không được gọi ta là Khổng tước nhỏ, cái này... ta không thích!
- Không thích?
Sở Hoan mở trừng hai mắt, cười tủm tỉm nói:
- Nàng là hậu duệ của Vương thất Tây Đường, thiên chi kiều nữ, gọi nàng là Khổng tước nhỏ cũng chẳng sai.
Tuổi của Lâm Đại Nhi cũng không nhỏ hơn Sở Hoan, thậm chí còn lớn hơn một, hai tuổi; tràn đầy sự quyến rũ của thiếu nữ, có điều gọi nàng là “Khổng tước nhỏ” lại thân mật khác thường.
- Chàng còn nói...!
Người luôn lạnh lùng – Lâm Đại Nhi đôi má ửng đỏ, toát ra vẻ ngượng ngùng. Mặc dù là trong bóng tối, nhưng bộ dạng như cô gái nhỏ đều bị Sở Hoan nhìn thấy. Hắn cảm thấy Lâm nữ hiệp ngượng ngùng lại càng xinh đẹp động lòng người, không thể không cúi xuống, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lâm Đại Nhi.
Lâm Đại Nhi kịp thời phản ứng, thụt người về phía sau, vừa thẹn vừa giận:
- Chàng muốn làm gì?
- À!
Sở Hoan ngượng ngập cười nói:
- Không có gì, dậy ăn chút gì đi, đêm đông chỉ sợ đồ ăn đều đã nguội lạnh.
Lâm Đại Nhi còn chưa lên tiếng, Sở Hoan đã dắt tay nàng, nàng muốn thoát ra, nhưng tay Sở Hoan vừa lớn lại dùng lực, không thể thoát ra, chỉ có thể mặc hắn cầm, đứng dậy đến cạnh bàn ngồi xuống.
Thấy trên bàn có hai phần cơm canh, Lâm Đại Nhi biết Sở Hoan không lừa gạt mình, lấy được đồ ăn về liền đem tới cho mình đầu tiên.
Sở Hoan nhanh chóng mang đồ ăn bên trong đặt lên bàn:
- Trong chùa miếu không có món mặn, đều là đồ chay, nhưng mùi vị không tệ, nhất định là hợp khẩu vị của nàng. Đợi khi về Sóc Tuyền, sẽ cho nàng ăn những món ngon.
Hắn đưa đồ ăn đặt trước mặt Lâm Đại Nhi, nói khẽ:
- Nào, mau ăn đi.
Sở Hoan nhanh nhẹn chu đáo, lại vô cùng nhẹ nhàng, Lâm Đại Nhi mấy năm qua, làm sao có thể chịu được sự ôn nhu như vậy. Mặc dù trên mặt không có nét cười, nhưng trong lòng rất ấm áp, suy nghĩ một chút, mới nhẹ giọng hỏi:
- Chàng ăn chưa?
Sở Hoan khó khăn lắm mới nghe được ngữ khí tốt của Lâm Đại Nhi, vội nói:
- Ta ăn rồi, chỗ ăn bên kia có rất nhiều, các hòa thượng đều trở về nghỉ tạm, ta tranh thủ ăn, không tin nàng sờ thử bụng ta mà xem.
Nâng bụng lên vỗ vỗ:
- Giống mang thai mấy tháng.
Lâm Đại Nhi thật sự không nhịn được “Phốc, phốc” bật cười, nhưng rất nhanh ngừng lại, lấy tay che miệng.
Sở Hoan khó lắm mới thấy giọng Lâm Đại Nhi nghe dễ chịu, thế nhưng lại càng không thấy Lâm Đại Nhi từng cười như vậy, tâm hồn rung động, hỏi:
- Làm sao vậy? Muốn cười thì cười, sao lại ngừng? Như vậy chẳng phải sẽ khó chịu sao?
Lâm Đại Nhi trừng mắt nhìn Sở Hoan một cái, lập tức đưa tay lên chỉ vào hòa thượng đang bệnh bên kia. Sở Hoan lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có một hòa thượng bị bệnh.
Hắn cầm lấy chiếc đũa, đưa tới tay Lâm Đại Nhi, nàng nhận lấy. Có lẽ do quá đói, Đại Nhi cũng không khách khí, chỉ là nàng ăn tư thế nào cũng hết sức ưu nhã, thể hiện rõ những lễ giáo của tiểu thư con nhà quan.
- Có hợp khẩu vị không?
Lâm Đại Nhi gật nhẹ, thấy Sở Hoan nhìn những thứ mình ăn, có chút không tự nhiên, nói:
- Chàng quay sang chỗ khác!
Sở Hoan đáp:
- Cũng không phải là nàng thay xiêm y, ăn cũng không cho người khác xem? Mà có là thay xiêm y, chúng ta cũng đã...
Chưa nói hết, Lâm Đại Nhi đã nhìn chằm chằm khiến Sở đại nhân phải ngậm mồm.
- Về sau ta đi tìm một cỗ xe ngựa, nàng ngồi xe ngựa về.
Sở Hoan nói khẽ:
- Nha đầu kia vẫn còn chờ ở nhà đó.
Nhắc đến con gái, Lâm Đại Nhi liền ảm đạm, không hề động đũa. Sở Hoan có chút hối hận, thời điểm này không nên nói những điều này, thấy Lâm Đại Nhi thoáng chút trầm mặc, rốt cuộc hỏi:
- Con bé... Có phải con bé đói bụng không?
- Đói đến không chịu được rồi.
Sở Hoan thở dài, thấy khuôn mặt Lâm Đại Nhi biến sắc, biết rõ nàng vẫn rất lo cho con gái, nói khẽ:
- Ta đã sắp xếp rồi, sẽ không bị đói đâu.
Lâm Đại Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đặt đũa xuống.
- Sao lại không ăn?
- Ăn không vào.
Lâm Đại Nhi chán nản nói:
- Sở... Sở Hoan, ta thật không ngờ chàng thật sự... chàng thật sự sẽ tìm đến đây.
- Không ngờ?
Sở Hoan nhíu mày:
- Về nhà xem, con gái khóc oa oa, nương tử không thấy tăm hơi, nàng thấy ta còn ngồi yên ở nhà được sao?
- Không phải... không phải nương tử của chàng!
Lâm Đại Nhi cắn đôi môi đỏ mọng nói.
Sở Hoan nói:
- Nàng nói không phải thì là không phải à? Người đã là của ta, con cũng sinh rồi, vẫn còn mạnh miệng. Đại Nhi à, chuyện này ta vẫn muốn nói với nàng vài câu, nàng nói nàng muốn đi, không nghĩ đến ta thì thôi, nhưng đến con gái chúng ta cũng vứt bỏ sao? Con bé mới sinh được vài ngày, nàng muốn con bé không được gặp mẹ nữa sao?
Lâm Đại Nhi mũi liền đau xót, vành mắt đã phiếm hồng, khóe mắt đã tuôn lệ, cúi đầu nói:
- Ta... Ta không muốn cùng chàng dây dưa nữa, ân oán lưỡng tình, hài tử cho chàng... ta...!
- Đại Nhi, ân gì, oán gì?
Sở Hoan khẽ thở dài:
- Thời gian làm sáng tỏ mọi chuyện, nhưng ân oán kéo dài mãi không dứt, nàng nói xem đời này chúng ta thật sự có thể phân định rạch ròi sao?
- Ta không biết...!
Sở Hoan vươn tay cầm lấy bàn tay trắng như ngọc của Lâm Đại Nhi, nói khẽ:
- Nàng nói cho ta xem, lúc bỏ đi, nàng rốt cuộc nghĩ gì? Thật sự là vì chán ghét ta?
- Ta không biết.
Đại Nhi cúi đầu, không còn bộ dạng kiên quyết như trước:
- Ta chỉ muốn tìm một nơi xuất gia tu hành, vì người nhà tích đức, mong họ được yên bình.
Sở Hoan khẽ giật mình, đột nhiên hiểu ra, trước kia Lâm Đại Nhi từng nói, một người chết oan, âm hồn khó siêu thoát, trừ phi có người cầu siêu, nếu không oan hồn vĩnh viễn không yên.
Hơn nữa một khoảng thời gian rất dài, Lâm Đại Nhi luôn đọc kinh thư.
Sở Hoan bây giờ mới tỉnh ngộ, nàng đúng là đã có ý định xuất gia.
Sở Hoan có thể lý giải tâm nguyện của Lâm Đại Nhi. Từ khi Lâm gia gặp họa diệt môn, Lâm Đại Nhi dùng thân thể yếu ớt gánh vác trọng trách báo thù, đối với một cô nương mà nói, sự đả kích có thể khiến nàng sụp đổ, nhưng nàng lại kiên cường nén xuống.
Mặc dù con đường báo thù vô cùng gian khổ, nhưng có sự tồn tại của hội Thiết Huyết, Lâm Đại Nhi ít nhất sẽ không cô đơn. Nhưng việc Thiết Huyết hội trong một đêm bị huyết tẩy sạch, Lâm Đại Nhi một lần nữa chịu đựng tinh thần bị trọng thương.
Nàng đem tâm nguyện báo thù cuối cùng ký thác lên Thiên Môn đạo, vì thế tình nguyện làm tay sai của Thiên Môn đạo, chỉ mong một ngày lấy đầu Hoàng đế.
Chỉ là nàng tuyệt đối không ngờ rằng, đồng bọn cuối cùng của nàng, người mà nàng vẫn một mực tin tưởng – Lỗ Thiên Hữu, thế mà đi nương nhờ quan phủ, trở thành tay sai của triều đình, thậm chí còn gia nhập Thần y vệ.
Lỗ Thiên Hữu là con nuôi của Lâm Khánh Nguyên, cùng Lâm Đại Nhi lớn lên. Lâm gia nhà tan cửa nát, Lâm Đại Nhi và Lỗ Thiên Hữu cũng coi như sống nương tựa lẫn nhau, nhiều năm sống kiếp báo thù, tự nhiên khiến cho đôi nam nữ nảy sinh tình cảm. Mặc dù Lỗ Thiên Hữu hi vọng có thể cùng Lâm Đại Nhi kết thành phu thê, nhưng Lâm Đại Nhi chỉ một lòng báo thù, cũng đã hứa hẹn với Lỗ Thiên Hữu rằng ngày lấy được đầu Hoàng đế cũng chính là ngày họ thành thân.
Thế nhưng một kẻ như vậy cuối cùng vẫn phản bội nàng, bỏ nàng mà đi. Chuyện này đối với nàng vô cùng đả kích, không thua gì Thiết Huyết sẽ bị diệt.
Vô số đả kích đã để lại cho nàng mình đầy thương tích. Đến trinh tiết nàng coi như sinh mạng, cũng vì bất đắc dĩ, bị Sở Hoan đoạt mất, báo thù vô vọng, trinh tiết bị đoạt mất, Lâm Đại Nhi tâm như tro tàn.
Nàng một mình tới kinh thành, được ăn cả ngã về không, muốn gắng sức một lần cuối cùng, trà trộn vào hoàng cung ám sát Hoàng đế.
Nếu không được Sở Hoan phát hiện, sớm đã mất mạng nơi hoàng thành, nếu không vì có thai, Lâm Đại Nhi có lẽ đã sớm kết liễu tính mạng mình.
Sở Hoan biết rõ nữ nhân đáng thương này đã chồng chất vết thương, nhìn nàng rơi lệ, trong lòng yêu thương, đứng lên đến bên Lâm Đại Nhi, ôm lấy đầu vi nàng. Lâm Đại Nhi lần này không kháng cự. Nàng chẳng những thân thể mệt hỏi, tâm còn mệt mỏi hơn, mệt mỏi không chịu nổi. Sở Hoan lúc này như một ngọn núi bên cạnh nàng, để nàng dựa vào nghỉ ngơi một chút.
Nước mắt làm ướt vạt áo Sở Hoan, hai tay Sở Hoan nâng khuôn mặt Lâm Đại Nhi, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của nàng nói khẽ:
- Đại Nhi, thù lớn của Lâm gia, ta không có năng lực giúp nàng nhiều, nhưng ta có thể đáp ứng với nàng hai chuyện.
- Cái gì?
- Lỗ Thiên Hữu phản bội, ta hứa với nàng, chỉ cần hắn không chết trong tay người khác, ta nhất định sẽ giao hắn cho nàng, để nàng tự tay giết chết hắn.
Sở Hoan nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Lâm Đại Nhi:
- Lâm gia, Lâm tướng quân cả đời anh hùng, không thể không có người kế tục. Đại Nhi, nếu như chúng ta có thể sinh con trai, để con theo họ Lâm, kế thừa hương khói Lâm gia.
Lâm Đại Nhi thân thể mềm ra, run giọng nói:
- Chàng... chàng nói là sự thật?