Tiếu Hằng vốn đã xếp đặt cẩn thận, xử lý mọi chuyện một cách chu đáo, tưởng rằng chuyện xảy ra tối nay sẽ được giấu kín hoàn toàn, không một người ngoài nào có thể biết được, ai ngờ tối nay mới lần đầu hẹn hò với Tiếu phu nhân đã bị người ta phát hiện, trong lòng vô cùng hoảng sợ, biết những lời Tiếu phu nhân vừa nói là đúng nên không do dự nữa, choàng vội một tấm áo choàng, ôm chặt quần áo, cầm kiếm vọt tới cạnh cửa sau, mở cửa sổ lao ra ngoài.
Thân thủ của y cũng không tồi, nhìn thấy phía sau phòng có một cái cây lớn, liền thoăn thoắt như khỉ trèo lên cây, từ trên ngọn cây nhìn về phía nóc nhà mới phát hiện ra trên nóc nhà vắng hoe chẳng có bóng dáng một ai.
Tiếu Hằng nhíu mày, đúng lúc này y lại nghe thấy tiếng Tiếu phu nhân kêu lên sợ hãi ở trong phòng thì vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng trèo xuống chạy đến bên cửa sổ rồi trèo vào, nhìn về phía giường thấy Tiếu phu nhân đang dùng áo ngủ gấm bọc lấy thân hình đầy đặn trắng như tuyết núp ở đầu giường run cầm cập, y không nhịn được hỏi:
- Thím, có chuyện gì vậy?
Tiếu phu nhân nhìn về phía góc phòng, Tiếu Hằng chậm rãi quay đầu nhìn theo. Qua tấm bình phong thì đúng là có một người đang ngồi ở góc phòng tối tối thật, người đó đang ngồi bắt chéo hai chân trên một cái ghế. Bị khuất phía sau tấm bình phong và ánh lửa trong phòng cũng khá lờ mờ nên nhất thời Tiếu Hằng không nhìn rõ dáng vẻ của người kia. Y đóng cửa sổ sau lưng lại, nắm chặt trường kiếm nhẹ nhàng bước tới gần.
Đôi mắt mê hoặc của Tiếu phu nhân lúc này tràn đầy sự sợ hãi, khuôn mặt vốn trắng nõn trở nên tái nhợt.
Tiếu Hằng từng bước tiến đến gần, nhưng bóng người kia lại tỏ ra hết sức bình tĩnh, ngồi yên không động đậy. Đến lúc Tiếu Hằng đột nhiên phóng vọt đến phía sau bình phong nhìn kỹ lại, y mới hoàn toàn biến sắc mặt, thất thanh nói:
- Sở... Sở Hoan?
Người ngồi trong góc kia lại chính là Tổng đốc Tây Quan Đạo Sở Hoan.
Sở Hoan ngồi bắt chéo chân trên ghế có vẻ rất nhàn tản, nhìn Tiếu Hằng cười nói:
- Xin chào Tiếu công tử, đã nhiều ngày không gặp, biết Tiếu công tử ở đây nên mới đặc biệt đến để gặp mặt.
Lòng bàn tay Tiếu Hằng đổ mồ hôi.
Nếu là người khác thì y sẽ nghĩ ra trăm phương nghìn kế để đẩy đối phương vào chỗ chết nhưng khi nhìn đến gương mặt góc cạnh rõ ràng này, Tiếu Hằng biết mình không có khả năng giết chết người trước mặt.
Y đã nghe về võ công của Sở Hoan, ngày trước đi sứ sang Tây Lương tung hoành ngang dọc ở Thái Dương Cung; ở Tần quốc cũng lưu truyền rộng rãi về sự dũng cảm của Sở Hoan không chịu đứng dưới một ai; lúc ở An Ấp đã đánh chết Mộc tướng quân của Thiên Môn Đạo; võ công của Sở Hoan được ca tụng là vô cùng lợi hại không ai bì kịp, còn về trí tuệ thì tuy Tiếu Hằng tự nhận mình thông minh nhưng cũng không dám mơ đến chuyện so sánh được với Sở Hoan, thời gian Sở Hoan ở Tây Quan chỉ có nửa năm mà hắn đã diệt trừ được những kẻ đối đầu, kiểm soát Tây Quan một cách gọn gàng linh hoạt, trí tuệ mưu lược cao như thế, Tiếu Hằng không dám so bì.
Bất kể là gan dạ, sáng suốt hay võ công mưu lược, Sở Hoan đều cao hơn Tiếu Hằng, Tiếu Hằng biết muốn đánh chết Sở Hoan thì không khác gì người điên nói sảng.
Điều quan trọng hơn là, Tiếu Hằng đương nhiên không biết Sở Hoan đến Bắc Sơn là vì Lâm Đại Nhi, y tưởng rằng Sở Hoan thân chinh đến Bắc Sơn lần này là để thám thính tin tức, với tình hình Tây Bắc hiện nay thì người sáng suốt đều biết, Tổng đốc của ba đạo mỗi người cát cứ một phương hình thành thế chân vạc, Sở Hoan đến Bắc Sơn trước để làm quen với tình hình cũng là chuyện dễ hiểu.
Y chỉ nghĩ Sở Hoan âm thầm theo dõi mình, cũng hiểu với thân phận của Sở Hoan thì chắc chắn hắn không đến đây một mình, không chừng lúc này đây bốn phía xung quanh đã có đầy các cao thủ của Sở Hoan đang ẩn nấp, càng nghĩ càng sợ đến vỡ mật, nhưng vẫn phải miễn cưỡng cười, chắp tay nói:
- Sở Tổng đốc, tại hạ...tại hạ...
Nhưng nhất thời y không biết nói gì cho phải.
Sở Hoan lại cười nói:
- Tiếu công tử, mùa đông sắp đến rồi, đêm nay rất lạnh, cần phải mặc nhiều quần áo hơn mới phải.
Tiếu Hằng cuống chân tay, mặc dù biết Sở Hoan không phải kẻ thù nhưng trong lòng vẫn tính toán xem có cơ hội cho hắn một đòn chí mạng hay không, nói:
- Đa tạ Sở Tổng đốc đã quan tâm...!
- À phải, quấy rối đêm tốt lành của Tiếu công tử rồi, bản Tổng đốc phải tạ tội với ngươi mới đúng.
- Sở Tổng đốc nói đùa rồi.
Tiếu Hằng nhìn mặt chỉ thấy Sở Hoan cười nhạt một tiếng, liền bước thêm hai bước lại gần nói:
- Đã muộn như thế này rồi, Sở Tổng đốc còn chưa đi nghỉ sao?
Lại nghe “Hắt xì” một tiếng, Sở Hoan đúng là hắt hơi một cái, day day mũi cười khổ:
- Mặc dù mới chỉ gặp Tiếu công tử một lần nhưng bản Tổng đốc cảm thấy rất thân thiết với Tiếu công tử, tối nay vốn là định đến hỏi thăm, uống với nhau mấy chén, thế nhưng...
Hắn liếc về phía sau bình phong, cười khổ nói:
- Thế nhưng Tiếu công tử lại đang rất bận, ta không nên quấy rầy, hơn nữa bản Tổng đốc lo có người khác đến quấy rầy công tử nên ta đã cho hai người đứng gác ở ngoài rồi!
Nói đoạn cười một cách kỳ dị, giơ ngón tay cái lên nói:
- Tiếu công tử hùng phong uy mãnh, khiến người khác phải khâm phục đấy.
Tiếu Hằng đương nhiên là hiểu rõ ý “hùng phong uy mãnh” mà Sở Hoan nói là gì, khó khăn lắm đêm nay mới được thoả tâm nguyện cùng Tiếu phu nhân hẹn hò, Tiếu Hằng tự nhiên hao công tổn sức sắp đặt. Mặc dù y chưa lập gia đình nhưng đã từng cặp kè với không ít nữ nhân, thủ đoạn phong nguyệt vô cùng lão luyện, mà Tiếu phu nhân lại là một mỹ nhân trưởng thành, hai người hợp mộng Vu sơn đều là dốc toàn lực.
- Sở Tổng đốc nói đùa rồi.
Đến lúc này Tiếu Hằng vẫn không biết được ý đồ của Sở Hoan là gì.
- Vốn ta cũng muốn bái kiến phu nhân, nhưng bây giờ phu nhân không được tiện cho lắm nên đành miễn vậy.
Sở Hoan thở dài:
- Phu nhân khí chất cao quý, dung mạo xinh đẹp, chẳng trách Tiếu công tử cùng phu nhân quấn quýt không rời!
Cuối cùng Tiếu Hằng đã bị khích cho phát giận, cười lạnh hỏi:
- Sở Hoan, rốt cuộc là ngươi muốn gì?
- Tiếu công tử sao lại tức giận, cho rằng bản Tổng đốc đang trêu chọc ngươi sao?
Sở Hoan lắc đầu thở dài:
- Bản Tổng đốc rất thật lòng, công tử có tình phu nhân có ý, hai người ái mộ nhau cũng là giai thoại nhân gian.
Bốn chữ “giai thoại nhân gian” này nghe chói tai một cách lạ lùng, Tiếu Hằng tuy biết là không địch nổi nhưng vẫn chĩa trường kiếm vào họng Sở Hoan.
Nét mặt Sở Hoan lạnh nhạt, nhấc một ngón tay đẩy trường kiếm ra, nói:
- Tiếu công tử, bản Tổng đốc có lòng tốt đến thăm hỏi ngươi, tại sao ngươi lại coi ta như kẻ thù? Thật ra bản Tổng đốc chỉ muốn hỏi ngươi mấy câu, ngươi đương nhiên hiểu rõ rằng nếu ngươi nói dối, ta sẽ có thể dễ dàng nhìn ra.
- Ngươi muốn hỏi gì?
- Bản Tổng đốc biết rõ hiện nay thiên hạ đang rung chuyển, triều đình không thể khống chế được Tây Bắc nữa, Chu Lăng Nhạc lòng lang dạ thú đang tập hợp binh mã chuẩn bị khiêu chiến với ý đồ thâu tóm Tây Bắc để xứng với danh hiệu Tây Bắc Vương.
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào mắt Tiếu Hằng:
- Lần trước bản Tổng đốc xuất quân đi dẹp loạn, quân mã Bắc Sơn tập trung đến biên cảnh là vì lý do gì?
Tiếu Hằng đang định trả lời thì Sở Hoan đã thản nhiên tiếp:
- Chuyện đã đến nước này, bản Tổng đốc nguyện ý nói thẳng nói thật với Tiếu công tử, nếu như Tiếu công tử không thật lòng thật dạ với ta thì...
Sát khí đã xẹt qua ánh mắt.
Tiếu Hằng rùng mình, lý do thoái thác đã chuẩn bị xong lại nuốt ngược vào:
- Hai châu Kim Hạ náo động, vốn cho rằng Sở Tổng đốc xuất quân dẹp loạn tất sẽ không đánh mà lui, thúc phụ đã đoán đúng, một khi Sở đại nhân không đánh mà lui thì Chu Lăng Nhạc tất sẽ lấy danh nghĩa viện trợ cho quân dẹp loạn mà xuất binh, chẳng mấy chốc quân Thiên Sơn sẽ cuốn sạch hai châu Kim Hạ...!
Lông mày Sở Hoan nhíu chặt lại.
Hắn biết rõ hai châu Kim Hạ nổi loạn là do Chu Lăng Nhạc ở phía sau giật dây, tưởng rằng Chu Lăng Nhạc chỉ muốn nhân cơ hội này đẩy Tây Quan rơi vào cảnh hỗn loạn, để mình phải cố sức dốc toàn lực ứng phó, nhưng một câu của Tiếu Hằng khiến Sở Hoan hiểu ra ngay tức khắc, ý định của Chu Lăng Nhạc còn thâm hiểm hơn nhiều.
Một khi hắn dẹp loạn thất bại phải thu quân về thì khí thế của hai châu Kim Hạ tự nhiên sẽ càng trở nên hung hăng càn quấy.
Mà Chu Lăng Nhạc lấy danh nghĩa giúp đỡ quân dẹp loạn mà tiến vào Tây Quan cũng khó mà ngăn cản được, mặc dù nếu không có công văn từ triều đình thì các đạo quan binh không được tự tiện điều quân, càng không được dùng binh vượt đạo, nhưng dù sao cục diện Tây Bắc cũng rất khác biệt, một khi Sở Hoan đã bại trận khiến hai châu Kim Hạ càng náo loạn thêm thì Chu Lăng Nhạc sẽ gửi tấu chương lên triều đình, triều đình sẽ không thể nhắm mắt làm ngơ, Sở Hoan không dẹp được loạn, tình hình hai châu Kim Hạ nguy cấp, triều đình phái quân Thiên Sơn đi dẹp loạn cũng là điều tất nhiên.
Nếu sự tình quả đến mức đó, Chu Lăng Nhạc tiến quân vào Tây Quan, thâu tóm hai châu Kim Hạ, với sự giảo hoạt của Chu Lăng Nhạc y sẽ tìm ra vô số lý do để tiếp tục đóng quân trong Tây Quan.
- Nói như vậy thì quân Bắc Sơn tập trung ở biên giới cũng là mưu đồ làm loạn?
Sở Hoan lạnh lùng hỏi.
Tiêu Hằng do dự một lúc mới nói:
- Sở Tổng đốc đã thẳng thắn thành khẩn, Tiếu mỗ cũng sẽ thật lòng thông báo, thật ra thúc phụ không hi vọng Sở Tổng đốc bại trận, Chu Lăng Nhạc lòng lang dạ thú một mực muốn làm vua Tây Bắc, điều này Sở Tổng đốc biết, thúc phụ cũng biết, y không chỉ có mưu đồ thôn tính Tây Quan mà còn nhòm ngó cả Bắc Sơn chúng ta, Sở Tổng đốc đến Tây Bắc diệt trừ đám người Chu đảng Đông Phương Tín, thúc phụ ca ngợi Sở Tổng đốc còn chưa hết, cũng là kỳ vọng vào Sở Tổng đốc nữa.
Sở Hoan “Hừ” một tiếng, hỏi:
- Đã như vậy thì tại sao trong lúc tình thế Tây Quan nghiêm trọng như thế quân Bắc Sơn còn muốn rình rập Tây Quan?
- Sở Tổng đốc, lực lượng binh mã của Chu Lăng Nhạc vô cùng hùng hậu, Tiếu mỗ đã thấy tận mắt.
Tiếu Hằng chậm rãi nói:
- Dưới chân núi Thiên Sơn, Hắc Phong Kỵ của Chu Lăng Nhạc ngày đêm tập luyện, binh hùng tướng mạnh. Trong ba đạo Tây Bắc, mặc dù Thiên Sơn chỉ có đất hai châu, tài nguyên không sánh kịp với Bắc Sơn và Tây Quan nhưng tiềm năng quân sự trước mắt thì là mạnh nhất đấy.
Sở Hoan gật gật đầu, Tiếu Hằng nói tiếp:
- Thúc phụ không mong muốn Sở Tổng đốc bại trận là vì nếu Sở Tổng đốc bại trận thì ít nhất một nửa Tây Quan sẽ bị Chu Lăng Nhạc chiếm mất, Chu Lăng Nhạc trở nên mạnh hơn cũng chẳng phải là tin tốt lành gì cho Sở Tổng đốc, đối với Bắc Sơn cũng chẳng tốt đẹp gì, Bắc Sơn không thể trơ mắt đứng nhìn Thiên Sơn lớn mạnh được, cho nên nếu quả thật Sở Tổng đốc bại trận, vào lúc vạn bất đắc dĩ thúc phụ cũng sẽ gửi tấu chương lên triều đình xin xuất quân dẹp loạn, lúc đó tiến quân chiếm giữ Tây Quan, giành được phần nào từ tay Thiên Sơn hay phần ấy, cho dù bất thành thì cũng không thể để hai châu Giáp Việt rơi vào tay Chu Lăng Nhạc được.
Sở Hoan xoa cằm, nhìn Tiếu Hằng chằm chằm nói:
- Bản Tổng đốc hiểu rồi, một khi ta dẹp loạn thất bại thì Chu Lăng Nhạc sẽ thừa cơ chiếm hai châu Kim Hạ, Bắc Sơn các người cũng sẽ chiếm đoạt Giáp Châu và Việt Châu...!
Nói đoạn cười lạnh tiếp lời:
- Chỉ là quan Tổng đốc địa phương, thế mà lại có tâm địa muốn bành trướng lực lượng mở rộng lãnh thổ, chẳng lẽ Tiếu Hoán Chương cũng muốn làm phản giống Chu Lăng Nhạc?
- Làm phản?
Sở Hoan không nhắc đến chuyện gian tình, sự sợ hãi
trong lòng Tiếu Hằng đã giảm đi không ít, y cười nhạt nói:
- Sở Tổng đốc, hiện nay Thánh thượng u mê vô đạo, các quan mù quáng bất tài, tứ đại Thượng Tướng Quân, Phong Hàn Tiếu và Dư Bất Khuất đã chết, Lôi Cô Hành bị khốn ở Đông Nam không biết có thể cầm cự được bao lâu nữa, còn lại một mình Xích Luyện Điện, cho dù có thật sự trung thành tận tâm với Hoàng đế thì một mình ông ta làm sao có thể vực được nước Tần lên đây? Quốc khố trống rỗng, phản tặc nhiều không đếm xuể, thiên hạ của nước Tần nói trên danh nghĩa thôi cũng không còn nữa, cho dù Tây Bắc có đánh nhau đến long trời lở đất thì triều đình cũng không có khả năng hỏi đến... Thiên hạ vốn đã đại loạn rồi, Tây Bắc bị tranh giành... Điều này Sở Tổng đốc vốn đã hiểu rõ, ngài đã nói muốn thẳng thắn thành khẩn với nhau thì cần gì còn phải cố hỏi nữa?
- Thiên hạ đại loạn, tranh giành Tây Bắc?
Sở Hoan nhìn Tiếu Hằng chằm chằm.
Tiếu hằng nói:
- Ba đạo Tây Bắc, Chu Lăng Nhạc một lòng muốn xưng Vương, thúc phụ muốn giữ thế chân vạc chia ba, Sở Tổng đốc thì nghĩ thế nào? Nếu không phải Sở Tổng đốc đến Tây Bắc trước, kiểm soát được Tây Quan thì dĩ nhiên Chu Lăng Nhạc thắng thế, chức tước Tây Bắc Vương nằm gọn trong lòng bàn tay y rồi, thúc phụ cũng chỉ có thể nhân nhượng cầu hòa chịu ở dưới trướng của y. Thế nhưng Sở Tổng đốc văn võ thao lược, thì có khả năng chia ba Tây Bắc rồi.
- Chia ba Tây Bắc?
Sở Hoan cười nhạt:
- Các người đây là muốn chia đất giữ lãnh thổ!
- Đại thế mà thôi, năm đó Tây Bắc còn có tận năm nước, bây giờ Tây Bắc chia thành ba thì có gì là không thể?
Tiếu Hằng nói:
- Đến cuối cùng ai có thể chính thức lên làm vua Tây Bắc thì cần xem ai có bản lĩnh hơn ai rồi.
Sở Hoan bình tĩnh nói:
- Nói như thế, chân vạc chia ba cũng không phải mục đích của Tiếu đốc, Tiếu đốc muốn lên làm vua Tây Bắc chứ gì?
- Chẳng lẽ Sở Tổng đốc lại không muốn?
Tiếu Hằng cười nói:
- Bây giờ đang là hai yếu đấu với một mạnh, Chu Lăng Nhạc thế mạnh, nếu như không duy trì thế chân vạc chia ba để giữ Tây Bắc thì ngôi vị bậc nhất của Tây Bắc tất là nằm trong tay Chu Lăng Nhạc rồi, nhưng sau này cục diện sẽ thay đổi, chẳng lẽ Sở Tổng đốc muốn an phận ngồi yên một góc sao? Sở Tổng đốc tăng cường huấn luyện binh sĩ, khôi phục Cấm vệ quân ở Tây Quan chẳng lẽ chỉ vì một mục đích là dẹp loạn?
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Một ngày ta còn là Đại thần của nước Tần, thì chức vua Tây Bắc, bản Tổng đốc cam đoan sẽ không thuộc về Chu Lăng Nhạc, càng không thuộc về Tiếu Hoán Chương!