Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1227: Theo Dõi

Bạch Tượng Hầu “Ồ” một tiếng, hỏi:

- Có gì không đơn giản?

- Thiên Vương đã muốn đánh hạ toàn bộ Hà Bắc, kế tiếp là muốn dùng binh với Phúc Hải.

Mị Nương cau mày nói:

- Cho đến nay chiến sự khẩn trương, cũng là dịp để dùng người. Trong nghĩa quân, người thực sự có thể giúp Thiên Vương công thành đoạt đất không nhiều. Vào lúc này lại muốn điều nhị ca tới Tây Bắc, binh quyền của người lại bị Lam Ưng Hầu tiếp nhận, nhị ca không thấy có chút kỳ lạ sao?

Bạch Tượng Hầu thần sắc trở nên trầm trọng, nhưng vẫn nói:

- Có lẽ Thiên Vương có ý khác, muốn tôi luyện Lam Ưng Hầu...!

- Nhị ca cho rằng như vậy?

Mị Nương thầm thở dài:

- Nếu thật là như thế, Mị Nương cũng không nói thêm gì nữa...!

Bạch Tượng Hầu nói:

- Mị Nương, nếu chúng ta đã phụng mệnh đến đây, cũng đừng suy nghĩ nhiều. Thuận theo phân phó của Thiên Vương, cầm viên đá kia về cho Thiên Vương, là chúng ta hoàn thành chức trách của mình rồi.

- Nhị ca, huynh nói viên đá kia thần kỳ như vậy sao?

Mị Nương khẽ nói:

- Thiên Vương nói sáu viên đá kia có liên quan đến vận mệnh của Tần quốc, chỉ cần có sáu viên đá đó, Tần quốc sẽ diệt vong... Thế nhưng rốt cuộc sáu viên đá đó có tác dụng gì, Thiên Vương cũng không nói rõ với chúng ta.

Bạch Tượng Hầu lộ vẻ nghi hoặc, trầm ngâm một hồi mới nói:

- Lâm Đại Nhi biết rõ sự tồn tại của mấy viên đá, cũng biết câu nói kia, nhưng hình như nàng cũng không rõ bí mật trong đó...!

Rồi lại thở dài:

- Mà thôi, dù có tác dụng gì, nếu Thiên Vương đã cần, chúng ta tận lực lấy nó là được.

- Thế nhưng Lâm Đại Nhi sẽ không giao ra.

Mị Nương nói:

- Thời điểm nàng hôn mê, ta đã tìm trên người nàng, không tìm được viên đá kia. Nếu như Lâm Khánh Nguyên thật sự giao nó cho nàng, nhất định nàng sẽ mang theo bên người. Nếu không tìm được trên người nàng, phải chăng... thật sự như nàng ta nói, Lâm Khánh Nguyên không giao viên đá đó cho nàng?

Bạch Tượng Hầu như suy nghĩ gì đó, Kim Lang Hầu lúc này cuối cùng cũng đi tới phía bên này, còn cách mấy bước đã nói:

- Tiếp theo nên làm gì, các ngươi có ý kiến gì không?

Mị Nương lườm Kim Lang Hầu một cái, không mặn không nhạt nói:

- Kim Lang Hầu ngươi không phải nghĩ ra trăm kế sao? Ngươi không nghĩ ra cách sao chúng ta nghĩ ra được...

Kim Lang Hầu không nhìn Mị Nương, nói với Bạch Tượng Hầu:

- Bạch Tượng Hầu, chúng ta chậm trễ ở Tây Bắc đã lâu, Thiên Vương đã sốt ruột. Nếu vẫn chậm trễ không có tin tức, chỉ sợ sẽ làm Thiên Vương tức giận... Cho tới nay Lâm Đại Nhi ở trong tay chúng ta, ta tin nàng biết tung tích mấy viên đá đó. Nếu quả thực không còn cách nào khác, vậy có thể nghiêm hình bức cung.

- Nghiêm hình bức cung?

Mị Nương cười lạnh nói:

- Ngươi cảm thấy nghiêm hình bức cung có thể lấy được cái gì?

Kim Lang Hầu cũng cười lạnh nói:

- Bất kể có tác dụng hay không, cũng phải thử...!

Bạch Tượng Hầu hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:

- Kim Lang Hầu, không cần nghiêm hình bức cung, mấy viên đá không có trên người Lâm Đại Nhi, rất có khả năng... là trên người Sở Hoan!

- Sở Hoan?

Mị Nương có chút kinh ngạc:

- Nhị ca, đây là đá Lâm gia truyền lại, sao Lâm Đại Nhi lại giao cho Sở Hoan?

Bạch Tượng Hầu nói:

- Lâm Đại Nhi có biết bí mật của mấy viên đá hay không, chúng ta không thể xác định. Có lẽ nàng chỉ giả như không biết mà thôi. Lâm Đại Nhi là huyết mạch cuối cùng của vương thất Tây Đường, trong nội tâm nàng nhất định có ý định phục quốc. Hôm nay nàng không có thế lực để dựa vào, người duy nhất có thể dựa vào là Sở Hoan. Nếu như thật sự nàng biết rõ bí mật của mấy viên đá, chúng ta có thể dùng bí mật này làm giao dịch với Sở Hoan.

Mắt Kim Lang hầu lóe sáng:

- Bạch Tượng Hầu nói không sai. Nếu đá đã không ở trên người Lâm Đại Nhi, rất có khả năng trên người Sở Hoan. Hiện chúng ta có Lâm Đại Nhi trong tay, có thể coi đây là con tin, bức Sở Hoan giao đá ra.

Mị Nương cười lạnh nói:

- Ngươi cảm thấy Sở Hoan dễ bị uy hiếp như vậy sao?

- Có lẽ không thể, nhưng cũng nên thử.

Kim Lang Hầu cười lạnh nói:

- Nếu như hắn thực sự không có lòng thương hương tiếc ngọc, vậy thì để hắn mở mắt nhìn Lâm Đại Nhi chết trước mắt mình đi.

...

...

Mưa dầm liên tục, cuối thu trời mưa nhiều. Sau khi Sở Hoan rời khỏi Sóc Tuyền, đây là trận mưa thứ hai hắn gặp phải.

Đây là một trấn nhỏ, không lớn lắm, nhưng mọi người thi nhau về quê, trấn cũng có người qua lại, có chút náo nhiệt. Tuy chưa đến mức ngựa xe như nước, nhưng cũng có chút hối hả.

- Đại nhân, nếu không mưa, có lẽ có thể tìm chút manh mối.

Trong một quán trà, Cừu Như Huyết nhẹ giọng nói với Sở Hoan:

- Thế nhưng hai trận mưa này, cho dù nàng có để lại dấu vết, cũng bị nước mưa cuốn trôi rồi.

Sở Hoan khẽ vuốt cằm, thần sắc có chút ngưng trọng.

Cừu Như Huyết không hổ là đao khách nổi danh trên giang hồ, bản lĩnh truy tìm tung tích không tệ, lợi dụng manh mối về Lâm Đại Nhi do Sở Hoan cung cấp, trên đường cuối cùng cũng tìm ra mục tiêu.

Nhưng sau trận mưa thu, manh mối lập tức bị gián đoạn. Cũng may tìm người hỏi thăm ven đường, đã biết hướng Lâm Đại Nhi rời đi. Đuổi tới ngoài thị trấn này, lại bị cơn mưa thu này làm mất manh mối. Sở Hoan không còn cách nào, chỉ có thể mang vài thủ hạ tiến vào trấn, muốn tìm một lượt trong trấn.

Chuyến đi này Sở Hoan không mang theo nhiều người, ngoài Cừu Như Huyết cũng chỉ mang theo Mã Chính cùng Liễu Tùy Phong.

Một bóng người hiện ra trước cửa quán trà, bước tới cạnh bàn Sở Hoan, Sở Hoan hỏi:

- Có tin gì không?

Người tới là người tách khỏi Sở Hoan đi tìm Lâm Đại Nhi – Mã Chính, lắc đầu nói:

- Đại nhân, tiểu nhân dựa theo phân phó của ngài, nghe ngóng bốn phía trong trấn, cũng không có tung tích của Lâm cô nương, cũng không có người thấy người trong bức họa.

Trong tay hắn là một bức tranh, đó là Sở Hoan nghe ngóng tung tích của Lâm Đại Nhi mà vẽ ra dáng bộ dáng nữ giả nam trang của nàng.

Mặc dù không giống như đúc nhưng hình thái rõ ràng mười phần. Sở Hoan cũng tự tin chỉ cần có người gặp qua Lâm Đại Nhi thì tất nhiên cũng nhận ra người trong bức họa.

Sở Hoan lộ vẻ thất vọng, một lát sau Liễu Tùy Phong cũng trở về quán trà, Sở Hoan xem sắc mặt hắn liền biết cũng không có tin tức, quả nhiên nghe được Liễu Tùy Phong nói:

- Đại nhân, Tây trấn ta cũng tìm một lần, không có tung tích của Lâm cô nương.

- Xem ra nàng không vào trấn.

Cừu Như Huyết khẽ nói:

- Đại nhân, thân thể Lâm cô nương yếu ớt, hơn nữa lại là đi bộ, ta nghĩ có lẽ không đi được xa.

- Đã qua năm sáu ngày rồi, không có chút dấu vết nào của nàng, cũng không biết bây giờ nàng thế nào.

Sở Hoan có chút bất đắc dĩ, ngay từ khi biết được Lâm Đại Nhi không từ mà biệt, Sở Hoan rất tức giận, chỉ cảm thấy nữ nhân này thật không thể nói lý, quá mức tùy hứng. Nhưng mấy ngày tìm kiếm không thấy, hắn lại trở nên lo lắng.

- Đại nhân nếu không được, liệu có thể dùng lực lượng quan phủ không ạ?

Mã Chính hạ giọng nói:

- Chỉ cần một mệnh lệnh, tại các khu vực Lâm cô nương có khả năng xuất hiện, dám bức vẽ Lâm cô nương, như vậy có thể tìm được nhiều manh mối hơn.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Động tĩnh quá lớn, ngược lại không ổn, chỉ sợ làm người ta chú ý, gây cho nàng phiền toái. Huống chi nàng cố tình rời khỏi, nếu như thấy hình của nàng dán khắp nơi, chỉ sợ còn trốn xa hơn. Nàng hành tẩu giang hồ nhiều năm, bản lĩnh khác không có nhưng che dấu hành tung lại có chút tài.

Cừu Như Huyết thấy Sở Hoan mấy hôm nay có vẻ gầy đi nhiều, hơn nữa nhìn có mấy phần tiều tụy, biết Sở Hoan mấy hôm nay luôn lo lắng, nói khẽ:

- Đại nhân, bên Sóc Tuyền còn có nhiều việc cần giải quyết, mặc dù có Công Tôn đại nhân, nhưng vẫn có rất nhiều chính sự cần đại nhân đích thân xử lý...nếu đại nhân tin tưởng, tạm thời giao cho chúng tôi xử lý, chúng tôi sẽ dốc hết sức lực tìm Lâm cô nương.

- Hả?

Sở Hoan khẽ giật mình.

Cừu Như Huyết nói:

- Ở Tây Bắc ta còn ít bằng hữu, mặc dù không đến mức gióng trống khua chiêng, nhưng để họ hỗ trợ, có lẽ có thể tìm được tung tích của Lâm cô nương.

Sở Hoan biết Cừu Như Huyết rất có uy vọng trên giang hồ, đánh Hồ Lô Trại chính là nhờ Cừu Như Huyết triệu tập một đám nhân sĩ giang hồ, tập kích sau trại, trận đánh Hồ Lô Trại, công của Cừu Như Huyết có thể nói là cao nhất.

Nhân mạch của hắn trên giang hồ, có thể tin tưởng.

Đang suy nghĩ, ánh mắt Cừu Như Huyết xẹt qua một tia tàn khốc, mặt không thay đổi nói nhỏ:

- Đại nhân có chú ý tới bàn trong góc kia không?

Sở Hoan cũng không nhìn, giả vờ rót trà cho mình, tùy ý nhìn bốn phía, ánh mắt khẽ quét qua góc phòng. Chỉ khẽ quét nhưng cũng đã rõ ràng, trong góc có một người áo xám, nhìn có vẻ bình thường, nhưng hiển nhiên đang nhìn chằm chằm vào Sở Hoan.

Trong lòng Sở Hoan một mực nhớ mong Lâm Đại Nhi, không chú ý tới chi tiết này.

- Người này sau khi theo chúng ta vào trấn, vẫn luôn theo sát chúng ta.

Cừu Như Huyết vẫn điềm nhiên như không có việc gì, như đang nói chuyện phiếm:

- Chúng ta vào quán trà hắn cũng theo vào, mặc dù giấu giấu diếm diếm, nhưng ta dám khẳng định hắn đang một mực theo dõi chúng ta.

- Theo dõi chúng ta?

Sở Hoan cười khẽ nói:

- Là người của ai?

- Không biết.

Cừu Như Huyết khẽ nói:

- Nhưng lén lén lút lút như vậy, xem ra cũng không phải là người lương thiện!

Mã Chính khẽ nói:

- Đại nhân, có muốn bắt lại thẩm vấn?

- Ở đây nhiều tai mắt, không nên động thủ.

Sở Hoan nâng chén trà lên, thưởng thức một ngụm, nói nhỏ vài câu, mấy người đều bình tĩnh tự nhiên.

Rất nhanh, Mã Chính cùng Liều Tùy Phong trước sau đứng dậy rời đi.

Chờ bọn hắn đi rồi, Sở Hoan mới đứng dậy, Cừu Như Huyết trả tiền, cùng Sở Hoan ra khỏi quán trà.

Mưa dầm liên tục, trên đường vẫn có người đi lại, Sở Hoan cùng Cừu Như Huyết đều chuẩn bị ô giấy dầu. Trên đường, rất nhiều ô giấy dầu xen cùng một chỗ, hai người đi dọc phố, rất nhanh quẹo vào một lối khác.

Chẳng mấy chốc, hai người dần đi đến một con đường yên tĩnh, tiến vào trong một ngõ hẻm.

Hai người đi một đường về phía trước, xuyên qua ngõ hẻm, rẽ sang bên trái. Rất nhanh đằng sau có người lập tức đuổi theo, bước chân cực kỳ nhẹ nhàng, chưa ra khỏi hẻm, bỗng thấy Sở Hoan xuất hiện tại đầu hẻm.

Người kia lắp bắp kinh hãi, đã thấy Sở Hoan một tay cầm ô, tay kia đặt sau lưng, thần sắc lạnh lùng, đứng bên cạnh hắn. Cừu Như Huyết một tay giơ ô một tay đặt lên chuôi đao.

Người kia vội xoay người muốn chạy, lúc quay đầu lại, phát hiện đầu kia đã xuất hiện hai người. Mã Chính và Liễu Tùy Phong không cầm ô, nhưng nhìn chằm chằm, từng bước tiến gần.