Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1217: Mất Tích

Đường lớn rộng rãi, tuấn mã chạy như bay.

Sở Hoan giao quân đội cho Bùi Tích. Hắn đi đầu dẫn theo một đội quân quay trở về thành Sóc Tuyền. Tuy nói cách thành Sóc Tuyền không xa, nhưng hắn lúc này lại chỉ hy vọng có thể mọc thêm một đôi cánh để bay đến thành Sóc Tuyền.

Cách thành Sóc Tuyền gần hai ngày đường, Sở Hoan nhận được thư từ đó gửi đến.

Bức thư đó là mật hàm do hộ vệ phủ Tổng đốc đưa tới. Tên hộ vệ này trước đây là khách lạc đà, sau đó cùng với Lang Oa Tử làm việc dưới trướng Sở Hoan. Khách lạc đà đi theo Lang Oa Tử không nhiều, đại bộ phận được Sở Hoan đưa vào trong quân đội, chỉ trừ có hai người đi theo Bạch Hạt Tử, phụ trách làm hộ vệ phủ Tổng đốc.

Hai người khách lạc đà này, Sở Hoan khá quen thuộc, một là Mã Chính, một là Liễu Tùy Phong. Lúc trước ở An Ấp, hắn đã từng dẫn hai người này đi sâu vào hang đá của Thiên Môn đạo.

Người đến đưa thư chính là Mã Chính.

Mã Chính phụng lệnh Bạch Hạt Tử, đặc biệt tới giao bức thư này, nhưng nét chữ lại không phải của Bạch Hạt Tử mà là của Tôn Bác Liễu.

Trước đây vì có ôn dịch, Tôn Bác Liễu đi theo Sở Hoan đến thành Sóc Tuyền, sau đó ôn dịch được đẩy lùi, Sở Hoan không để cho Tôn Bác Liễu quay trở về. Vì Lâm Đại Nhi, Tôn Bác Liễu ở lại thành Sóc Tuyền.

Để Tôn Bác Liễu an tâm, Sở Hoan thậm chí sai người đưa gia quyến của Tôn Bác Liễu đến Sóc Tuyền, an bài cho người nhà bọn họ một chỗ ngay tại phủ Tổng đốc.

Tôn Bác Liễu trở thành đại phu tư nhân của phủ Tổng đốc.

Trông thấy phần đề tên phía trên phong thư là của Tôn Bác Liễu, ngay từ đầu Sở Hoan đã vô cùng nghi hoặc. Hắn suất quân bình khấu, việc này Tôn Bác Liễu tự nhiên là biết rõ, nhưng không biết gã có gì việc gấp, lại sai người đưa tin đến.

Nhưng trong khoảnh khắc mở phong thư ra, hắn lập tức hiểu ra, Tôn Bác Liễu đang chuyên tâm chữa trị cho Lâm Đại Nhi, lúc này lại cho người mang thư đến, chắc chắn có liên quan đến Lâm Đại Nhi.

Mở phong thư ra, nội dung thư không nhiều, nhưng lời ít mà ý nhiều.

Sở Hoan xem qua thư, lập tức đi tìm Bùi Tích, đem quân đội giao cho y, mình thì dẫn Kỳ Hồng, Cừu Như Huyết cùng một nhóm hộ vệ, không chút chậm trễ, lập tức trở về thành Sóc Tuyền.

Bởi vì trong thư nói rất rõ ràng, Lâm Đại Nhi đã sinh hạ hài tử.

Sở Hoan vừa mừng vừa lo. Kinh ngạc là vì hắn biết Lâm Đại Nhi sắp đến kỳ sinh nở, nhưng hiện tại cách thời gian ấy gần cả tháng, nói cách khác, lúc này sinh con, chính là sinh non.

Mặc dù là như thế, nhưng chuyện Lâm Đại Nhi sinh con cho mình đối với Sở Hoan mà nói, không cần phải nghi ngờ, quả thực là đại hỷ.

Lần đầu làm cha, Sở Hoan không có cách nào kiềm chế sự phấn khích xúc động của mình. Nghĩ đến chuyện Lâm Đại Nhi sinh con, chính mình lại chinh chiến ở bên ngoài, không thể ở bên làm bạn với nàng, trong lòng có chút áy náy, chỉ trông mong có thể sớm trở lại bên cạnh Đại Nhi.

Tuấn mã chạy như bay, nhanh như tia chớp.

Lúc Sở Hoan trở về phủ Tổng đốc, phủ Tổng đốc không hề có bầu không khí hoan thiên hỷ địa. Sở Hoan khẽ giật mình, nhưng lập tức liền tỉnh lại. Lâm Đại Nhi là thiếp, trong phủ cao thấp, số người biết Đại Nhi mang thai thật sự vô cùng ít. Một số ít người chỉ biết trong phủ có một vị Lâm công tử, mà vị Lâm công tử ở trong phủ lại đóng cửa không ra ngoài, nghe nói là đang nghiên cứu học vấn. Lúc đầu, tỷ muội Bố Lan Thiến còn muốn tiếp xúc với vị Lâm công tử này, chỉ là vị Lâm công tử ấy tính tình rất quái lạ, không muốn gặp ai, hơn nữa về sau Sở Hoan ra lệnh, người trên kẻ dưới trong phủ, bất luận kẻ nào cũng không được đến gần nơi ở của Lâm Đại Nhi để tránh quấy rầy "Lâm công tử" nghiên cứu học vấn. Tổng đốc có lệnh, trong phủ cao thấp tự nhiên không dám vi phạm, ngay cả Tố Nương, cũng không dám chống lại lời căn dặn của Sở Hoan, huống chi nàng đối với cái người tên là Lâm công tử cũng không có hứng thú gì, cũng không muốn biết người này rốt cuộc là ai, đang làm cái học vấn gì, vậy nên cho tới bây giờ, Đại Nhi ở trong phủ giống như người tàng hình, ngày qua ngày, ngoại trừ người hầu mỗi ngày đưa cơm canh, mọi người cơ hồ quên mất trong phủ còn có người này.

Cho dù là nô bộc đưa cơm cũng chưa từng bước vào nơi đó, tất cả đều do Tôn Bác Liễu mang vào.

Tôn Bác Liễu mật hàm báo Đại Nhi đã sinh con, vốn là không dám làm trái phân phó của Sở Hoan, không dám để cho quá nhiều người biết, hiện nay trong phủ cao thấp hoàn toàn yên tĩnh, chắc chắn là không biết Đại Nhi đã sinh hạ hài tử.

Dẫu sao phủ Tổng đốc thật sự quá lớn, nơi Lâm Đại Nhi ở lại quá mức vắng vẻ, cho dù hài nhi có khóc, những người khác cũng chưa chắc có thể nghe được.

Sở Hoan đột nhiên trở về, người nhà tự nhiên rất kinh ngạc, Sở Hoan cũng không nói nhiều, trực tiếp hỏi:

- Tôn đại phu ở đâu?

Không nhìn thấy Tôn Bác Liễu, Sở Hoan không muốn gặp người khác, hắn đến thẳng chỗ Lâm Đại Nhi. Trong lòng hắn cũng đã nghĩ đến chuyện hài tử đã được sinh ra, bây giờ cũng không cần giấu diếm nữa, nói cho cùng, bản thân hắn nợ Lâm Đại Nhi quá nhiều, nếu như để nàng sống mãi như người tàng hình, thật sự là có lỗi với nàng.

Trong lòng hắn hạ quyết tâm, trước tiên sẽ đi gặp Đại Nhi và con, sau đó cho dù xấu hổ, cũng phải đem việc này nói với Tố Nương.

Đợi sau khi Tố Nương biết chuyện, cũng phải cho Đại Nhi một danh phận.

Dưới chân hắn như có gió, tâm tình hết sức kích động. Xa xa đã nhìn thấy nơi ở của Lâm Đại Nhi, hắn cũng lờ mờ trông thấy một thân ảnh đi tới đi lui trước sân, nhìn có vẻ lo lắng khác thường.

- Tôn tiên sinh.

Tâm tình của Sở Hoan rất tốt, xa xa đã lên tiếng chào.

Tôn Bác Liễu nghe thấy thanh âm, gã dừng chân lại, quay đầu, trông thấy Sở Hoan bước chân nhẹ nhàng bước nhanh lại, gã vội vàng đã chạy tới, chỉ là biểu tình có chút khác thường.

Sở Hoan hòa nhã nói:

-

Tôn tiên sinh, thư của người ta đã nhận được, Đại Nhi hiện tại thế nào rồi? Những này qua, thật vất vả cho người, thật sự cám ơn.

Bước chân hắn không dừng, vẫn đi như bay về phía này. Tôn Bác Liễu không theo kịp bước chân của Sở Hoan, chỉ có thể chạy chậm bên cạnh, thở hổn hển nói:

- Đại nhân, ngài... xin ngài chờ một chút... !

Sở cười vui nói:

- Vợ con đều đang đợi ta, còn phải đợi cái gì?

- Đại nhân, không phải... Ai... !

Tôn Bác Liễu biểu tình vô cùng khác lạ, nhìn thấy Sở Hoan không dừng bước, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:

- Đại nhân, tiểu nhân có tội, xin đại nhân xử phạt!

Gã đột nhiên như vậy, Sở Hoan hơi kinh ngạc, không khỏi dừng bước chân, xoay người lại, nhìn thấy Tôn Bác Liễu quỳ, thân thể tựa hồ còn đang run bần bật, hắn vô cùng kinh ngạc, hỏi:

- Tôn tiên sinh, ngươi... ngươi có ý gì?

- Đại nhân, tiểu nhân đáng chết!

Tôn Bác Liễu bỗng nhiên giơ tay lên, tát mạnh vào mặt của mình liên tục bảy tám cái, hạ thủ rất nặng, hai má rất nhanh đã bị đánh đỏ ửng.

Trong lòng Sở Hoan lập tức có dự cảm bất tường, hắn bước nhanh lại, trầm giọng hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì sao?

Tôn Bác Liễu cúi đầu, run giọng nói:

- Vâng... Là tiểu nhân vô năng, Lâm... Lâm cô nương, nàng...!

Trong nhất thời lại không thể nói tiếp.

Sở Hoan lập tức nghĩ đến việc Lâm Đại Nhi sinh non, hắn mặc dù không có kinh nghiệm về mặt này, tuy nhiên cũng từng nghe người ta nói qua, một khi sinh non, bất luận là mẹ hay con, đều có thể gặp nguy hiểm.

Hắn chỉ cảm thấy thân thể phát lạnh, lạnh lùng quát:

- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Là Đại Nhi...mẹ con Đại Nhi đã xảy ra chuyện?

- Tiểu thư vô cùng khỏe mạnh, không có vấn đề gì.

Tôn Bác Liễu cúi đầu:

- Chỉ là... Chỉ là không thấy tung tích Lâm cô nương đâu cả.

Sở Hoan nhíu mày, trong thư chỉ nói Lâm Đại Nhi sinh con, cũng không nói rõ chi tiết là trai hay gái. Bây giờ Sở Hoan mới biết Đại Nhi đã sinh cho hắn một thiên kim bảo bối.

- Ngươi nói không thấy tung tích Đại Nhi?

Sở Hoan có chút nghi hoặc:

- Đây là ý gì?

Không đợi Tôn Bác Liễu trả lời, hắn bỗng nhiên xoay người, bước nhanh về hướng cửa trước. Lúc trước hắn vào đây, mấy lần đều là leo tường mà vào, lúc này cánh cửa hơi khép, đẩy cửa đi vào rồi bước qua, chưa vào đến cửa, hắn chợt nghe thấy tiếng khóc nỉ non từ bên trong truyền đến.

Hắn đi vào trong phòng, chỉ nhìn thấy một nha hoàn đang ôm tã lót, vẻ mặt lo lắng, đang dỗ dành đứa trẻ bên trong tã.

Nhìn thấy Sở Hoan đi vào, nha hoàn khẽ giật mình, muốn hành lễ, chỉ là đang ôm đứa bé nên chỉ có thể nói:

- Đại nhân... !

Sở Hoan bước nhẹ tới, nghe thấy đứa nhỏ khóc xé ruột xé gan, hắn đưa tay đón lấy rồi ôm vào trong lòng. Trông thấy đứa nhỏ mập mạp trắng trẻo, mắt nhắm lại, cái miệng nhỏ nhắn đang ra sức thút thít, nỉ non.

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng hắn.

Đứa bé này là huyết mạch, là cốt nhục của mình, điều này làm cho Sở Hoan cảm thấy bản thân mình quá mức chân thật. Nếu như nói tất cả những chuyện đã xảy ra khi xuyên việt, đôi khi còn có cảm giác không chân thật, nhưng khi cốt nhục của mình nằm ngay trong lồng ngực của mình, hết thảy liền trở nên rõ ràng.

- Sao con bé khóc dữ vậy?

Sở Hoan thấy đứa nhỏ khóc nỉ non không ngừng, một bên dỗ dành, một bên nhíu mày hỏi.

Nha hoàn này là người trước đây Sở Hoan đặc biệt sắp xếp ở bên cạnh Lâm Đại Nhi. Tuy Lâm Đại Nhi nói không muốn bên cạnh có người khác, nhưng Sở Hoan cân nhắc đến việc mình không thể lúc nào cũng ở bên nàng, Tôn Bác Liễu mặc dù mỗi ngày đều đến bắt mạch cho Đại Nhi, nhưng dù sao cũng là nam nhân, ngoại trừ chẩn đoán bệnh của nàng, trong cuộc sống sinh hoạt thực không thể nhúng tay vào, mà bụng Đại Nhi càng lúc càng lớn, sinh hoạt có nhiều phần bất tiện, sắp xếp bên cạnh nàng một nha hoàn thông minh lanh lợi, đó là điều không thể thiếu.

- Đại nhân, tiểu thư... Tiểu thư hình như đói bụng rồi... !

Nha hoàn quả thực vô cùng thông minh lanh lợi:

- Lâm... Lâm cô nương không thấy tung tích, tiểu thư đã rất lâu không được ăn gì... !

- Lâm cô nương đi đâu?

Sở Hoan hỏi.

Nha hoàn lo lắng bất an nói:

- Nô tỳ.. Nô tỳ cũng không biết, Lâm cô nương... Lâm cô nương tối hôm qua vẫn còn ở đây, sau đó... !

Nhìn nàng có vẻ vô cùng căng thẳng, nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào.

Sở Hoan biết mình càng gay gắt, tiểu nha hoàn lại càng sợ hãi, chỉ có thể tận lực để cho ngữ khí của mình ôn hòa một chút:

- Ngươi đừng vội, từ từ nói, rốt cục đã xảy ra chuyện gì... !

Tiểu nha hoàn lúc này mới nói:

- Đêm qua sau khi dùng xong bữa tối, Lâm cô nương vẫn bế tiểu thư.

Đến nửa đêm, Lâm cô nương nói muốn ra ngoài đi dạo, sau đó để nô tỳ chăm sóc tiểu thư... Lâm cô nương vừa mới sinh hạ tiểu thư, thân thể còn rất yếu ớt, nô tỳ cũng khuyên qua nàng, phải nghỉ ngơi thêm một chút, trong đêm đi ra ngoài, nếu như bị gió thổi, đối với thân thể không tốt... Thế nhưng Lâm cô nương đã muốn ra ngoài, nô tỳ cũng không tiện ngăn cản, liền bế tiểu thư chờ ở đây... !

Sở Hoan cau mày nói:

- Sau đó thì sao?

- Sau khi Lâm cô nương ra ngoài, nô tỳ đợi đến khi trời sáng cũng không thấy nàng trở về. Sáng nay, Tôn đại phu đưa bữa sáng cùng canh bổ tới, biết không thấy tung tích Lâm cô nương đâu cả, biết tình hình đêm qua, lập tức ra ngoài tìm, ông ấy tìm rất lâu mà không thấy tung tích Lâm cô nương.

Nha hoàn lo lắng nói:

- Lúc Lâm cô nương đi, tiểu thư ăn no rồi, buổi tối thật không có khóc, đợi cho tới hôm nay đói bụng, thì khóc không ngừng, khóc mệt thì ngủ một trận, vừa rồi lại tỉnh lại, lại khóc thét lên... !