Căn nhà gỗ của Dược Ông xảy ra biến cố, đám người canh giữ ngoài viện lập tức nhận ra, y và Kỳ Hồng là hai người đầu tiên xông vào nội viện, Kỳ Hồng không quên kêu lên:
- Mọi người cẩn thận, có biến cố.
Nghe tiếng động kỳ lạ trong phòng truyền ra, việc đầu tiên họ nghĩ đến là có khả năng bị kẻ địch mai phục.
Chúng hộ vệ đã rút đao trong tay từ sớm, tất cả đều căng tinh thần đề phòng.
Điền Hậu và Kỳ Hồng nối nhau tới trước nhà gỗ, cửa phòng khép hờ, Điền Hậu không nói hai lời một cước đá văng cửa, chỉ thấy trong phòng tối đen, tiếng động vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
- Cầm đuốc tới đây!
Điền Hậu nghiêm mặt trầm giọng ra lệnh.
Một gã hộ vệ cầm đuốc tiến lại, y nhận lấy, tìm quanh phòng, chỉ thấy trong phòng trống trơn, nhìn lướt qua chỉ thấy sàn nhà thủng một lỗ, chính là nơi Sở Hoan cạy mở, chỉ là không thấy tấm ván gỗ bên trên nữa.
Y nhích lại gần, đưa đuốc lại, trong đó không có gì, chỉ là một tầng nham thạch. Sở Hoan mới nhìn thấy bàn quay đã không còn thấy nữa.
Đương nhiên Điền Hậu không biết trong đó có bàn quay, chỉ biết ở đây tất có điều gì đó kỳ quặc, bèn cầm lấy quỷ đao của mình, chọc chọc vài cái vào trong, đá dưới sàn nhà cứng rắn vô cùng không động chút nào.
- Ngôi nhà này được xây trên sườn núi, đương nhiên ở dưới là nham thạch.
Kỳ Hồng nghiêm nét mặt, cau mày nói:
- Phía dưới có thể có gì đó lạ không?
Điều Hậu lạnh lùng nhìn Kỳ Hồng một cái, cũng không để ý đến nưa, giơ bó đuốc, kiểm tra trong căn nhà gỗ một lượt, nhưng không thể thấy được thân ảnh của Sở Hoan và Lưu Ly phu nhân, ánh mắt y không nhịn nổi vẻ lo lắng.
- Không thấy tung tích phu nhân đâu cả, nhất định có quan hệ với Sở Hoan.
Điền Hậu nắm quỷ đao, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, lạnh lùng nhìn Kỳ Hồng:
- Nếu phu nhân có xây xát chút gì, một người các ngươi cũng không thể thoát, nhất định ta sẽ giết chết tất cả bọn ngươi.
Đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Điền Hậu, Kỳ Hồng vẫn không chút sợ hãi, cười lạnh nói:
- Điền Thống lĩnh cũng không cần nói vậy. Nếu Sở Đốc có chút xây xát gì, ta cũng dám cam đoan, Điền Thống lĩnh ngươi cũng sẽ không tìm được lối ra tây quan!
- Ngươi...
Điền Hậu không ngờ Kỳ Hồng dám đối lại, dù sao y cũng là một trong bát đại cao thủ đương triều, đứng hàng tam đao, hơn nữa còn là Thống lĩnh thủ vệ phủ Thái tử, bị Kỳ Hồng đối đáp lại như vậy, ánh mắt đã lóe lên sát ý.
Nhưng Kỳ Hồng vẫn sừng sững không e không sợ, trầm giọng hỏi lại:
- Điền Thống lĩnh muốn giết ta sao? Hôm nay phu nhân và Sở Đốc đều không thấy tung tích, tình hình thế nào còn không biết. Nếu Điền Thống lĩnh muốn động thủ, Kỳ Hồng sẽ phụng bồi.
Lúc này, chúng hộ vệ cũng nhao nhao xông vào, nhìn thấy Điền Hậu và Hồng Kỳ tranh phong, hộ vệ hai bên tức khắc chạy ra đằng sau hai người. Lúc trước còn là huynh đệ tương xứng, lúc này lại thành thế nước lửa, rút đao khiêu chiến.
Ánh mắt Điền Hậu tàn khốc âm lãnh, quét qua mọi người một cái, rốt cuộc hạ lệnh:
- Tản ra, tìm phu nhân!
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Kỳ Hồng đã đưa ánh mắt về phía vách tường, thấy bộ tranh chữ treo trên tường, bèn tới gần, xoay tay lại gọi:
- Đuốc!
Một gã hộ vệ lại đưa lên một bó đuốc, Kỳ Hồng tiếp nhận, chiếu lên tranh chữ, nhìn thấy đường cong của Lưu Ly để lại tràn tới lỗ hổng nơi chân tường, cau mày nói:
- Xem ra quả nhiên nơi này có gì đó quái lạ.
- Đương nhiên ta biết có chuyện lạ.
Điền Hậu lạnh giọng:
- Nhưng bên dưới không có gì.
Kỳ Hồng nghĩ một lát, rút bội đao, chém vài cái xuống mặt đá bên dưới, tia lửa văng khắp nơi, nhưng chỉ chém ra được mấy mảnh đá, tảng đá cứng rắn dày đặc chỉ bị sứt mấy miếng, không có gì khác.
- Tìm mấy thứ nặng nặng tới đây, tìm xem có gì đập được tảng đá này ra.
Kỳ Hồng nhíu mày ra lệnh.
Một gã hộ vệ bên cạnh thận trọng nói:
- Đại nhân, đây là một ngọn núi, nhà xây bên sườn núi, nham thạch này thông đến chân núi, căn bản không mở được...
Thấy Kỳ Hồng đang lạnh lùng nhìn mình, gã không dám nhiều lời nữa, lập tức tìm người chuẩn bị đi đập đá.
- Những người khác tìm quanh một lát xem có gì đặc biệt không.
Kỳ Hồng trầm ngâm một lát mới nói:
- Vừa rồi Sở Đốc và phu nhân còn ở trong phòng, trong phòng có tiếng động truyền ra, chúng ta vào được tới nơi liền không thấy tung tích họ nữa. Chỉ có thể là lên trời xuống đất.
Điền Hậu cười lạnh:
- Hay cho một câu lên trời xuống đất.
Giọng nói rõ ràng có chút vị châm chọc.
Kỳ Hồng cũng không nhìn Điền Hậu. Y là người của Sở Hoan, biết rõ Sở Hoan chẳng có cảm tình gì với Điền Hậu, nên trong lòng cũng chán ghét Điền Hậu, chỉ thản nhiên nói:
- Điền Thống lĩnh cảm thấy không thể sao? Đột nhiên biến mất, đương nhiên là lên trời xuống đất rồi. Bất quá, chúng ta không nhìn thấy Sở Đốc và phu nhân bay lên trời, vậy rất có khả năng là xuống đất rồi...
Y nhìn quanh.
- Cái nhà này rất kỳ lạ. Tất cả mọi người kiểm tra một chút xem có cơ quan gì không, có điều, nếu nhìn thấy có gì lạ cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Mặc dù Điền Hậu cũng ngứa mắt với Kỳ Hồng, nhưng dù sao cũng phải tìm Lưu Ly phu nhân, nhiều người sức lớn, lập tức ra lệnh cho mọi người bắt đầu tìm kiếm.
...
Sở Hoan cầm cổ tay bóng loáng của Lưu Ly phu nhân mà rơi xuống, không có bất kỳ nơi nào có thể mượn lực. Nghĩ đến việc sẽ chết ở nơi quỷ quái này, thực sự không cam lòng, điều duy nhất khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ là...là có thể cùng chết chung với bậc quốc sắc thiên hương như Lưu Ly phu nhân. Thân thể rơi càng lúc càng nhanh, cả buổi vẫn không chạm đất, Sở Hoan hơi kinh hãi, thực không thể ngờ bên dưới căn nhà gỗ kia lại là một hang sâu như thế. Nếu rơi xuống, thịt nát xương tan là chắc chắn.
Bọt nước văng khắp nơi, Sở Hoan cảm thấy hai chân mình chạm phải thứ gì đó, không cứng như đá, mà là nước. Hắn và Lưu Ly phu nhân đã lần lượt rơi xuống nước.
Từ trên rơi xuống càng lúc càng nhanh, rơi xuống nước, theo quán tính, hai người chìm xuống thật sâu, nhờ lực đẩy của nước, thân thể rơi xuống chậm dần lại, đợi đến lúc không thể rơi xuống được nữa, hai người đã rơi rất sâu, nước ép quá nặng, hai người nhất thời không thể nổi lên.
Trong nước tối đen, Sở Hoan vẫn nắm thật chặt cổ tay Lưu Ly phu nhân, cũng không nói được gì, cũng không biết tình hình Lưu Ly thế nào, chỉ có thể giãy mạnh hai chân vùng lên.
Hắn đã từng luyện “Long tượng kinh”, cho dù có lặn thật sâu dưới nước thật lâu cũng không có vấn đề gì, nhưng thân thể mảnh mai của Lưu Ly đương nhiên rất khác.
Bọt nước văng tứ tán, cuối cùng Sở Hoan cũng nổi lên mặt nước, cũng kéo Lưu Ly ra khỏi mặt nước. Lúc này tình thế cấp bách, động chạm da thịt cũng không đáng kể gì, cũng không nghĩ kịp cái gì, hắn ôm lấy bờ eo mềm mại của nàng. Xung quanh tối đen như mực, ngay cả gương mặt Lưu Ly cũng không nhìn thấy rõ, chỉ có thể hỏi:
- Phu nhân, người sao rồi?
Lưu Ly không đáp lại, chỉ nghe có tiếng hít yếu ớt. Sở Hoan hơi nóng ruột, lúc này thân thể hắn ở trong nước, thực sự không biết tình hình xung quanh thế nào, càng không biết vùng nước xung quanh mình lớn chừng nào.
Dù sao ngâm trong nước cũng không phải chuyện tốt, bèn một tay ôm lấy Lưu Ly, một tay quạt nước bơi đi. Thân thể mềm mại của Lưu Ly dán sát trên người Sở Hoan, mặc dù mặc xiêm y nhưng vẫn có thể cảm giác được vóc dáng linh lung uyển chuyển của nàng, đặc biệt là bộ ngực đầy dặn kia dán sát vào lòng Sở Hoan, cảm giác mềm mại, lại căng tròn đàn hồi.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng quạt nước ì oạp. Sở Hoan cũng không biết nơi này lớn bao nhiêu, chỉ có thể một mực tiến về phía trước, hơi thở của Lưu Ly trong lòng cũng yếu đi, dường như đã hôn mê.
Sở Hoan cũng hiểu, từ trên rơi xuống, theo quán tính, lực tổn thương cũng cực mạnh, trong tích tắc tiếp xúc với mặt nước, chấn động mạnh không hề tầm thường.
Ngược lại, hắn cảm thấy hẳn là hai chân Lưu Ly đã chạm mặt nước trước. Vậy thì tốt, nếu rơi xuống đất theo phương nằm ngang, diện tích tiếp xúc với mặt nước quá lớn, chấn động thân thể quá mạnh, bị tấn công mạnh như vậy, thậm chí có thể khiến cho người ta tắt thở. Có điều, nghe thấy Lưu Ly vẫn còn hơi thở, cũng không cần phải lo lắng đến tính mạng.
Đột nhiên cảm thấy cánh tay đang quạt về phía trước chạm phải vật rắn, hắn mừng rỡ, hiểu được hẳn là mình đã chạm vào bờ, lập tức cẩn thận nhích lên từng chút một. Cánh tay khua khoắng về phía trước thăm dò, bên bờ là nham thạch gập ghềnh, lập tức cẩn thận ôm lấy Lưu Ly, tìm cách leo lên bờ, mới biết mình đã an toàn.
Mặc dù thị lực của Sở Hoan rất tốt, nhưng xung quanh cũng không có tia sáng nào, chẳng nhìn thấy gì. Hắn ngồi xuống bên cạnh Lưu Ly, cầm tay nàng khẽ nói:
- Phu nhân, phu nhân, người có nghe thấy ta nói không?
Nàng chỉ thở nhẹ, không trả lời.
Sở Hoan hơi lo lắng. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nơi này giống như địa ngục, hiện giờ là mùa hè, ở bên ngoài nóng bức vô cùng, nhưng trong hang đá này lại rất mát, thậm chí còn hơi lạnh, hơi lạnh từ mặt nước phả ra tràn khắp tứ phía. Sở Hoan sờ sờ mặt đất, ngay cả mặt đá cũng lạnh ngắt.
Sở Hoan hơi nhíu mày, thân thể hắn cường tráng, đã qua Long Tượng Kinh tẩy rửa, thể chất đã sớm hơn người thường, có lạnh nữa hắn cũng chịu được, nhưng xiêm y trên người Lưu Ly đã ướt sũng, lại nằm trên mặt đá lạnh như băng, chỉ sợ không bao lâu hơi lạnh sẽ thấm vào cơ thể nàng, không thể tránh được sẽ bị bệnh.
Nghĩ vậy, hắn không nhịn được cẩn thận từng chút ôm nàng vào lòng.
Mùi hương đặc biệt trên cơ thể nàng đùa giỡn trên chóp mũi hắn, thân thể nàng mềm mại lả lướt, đường cong nõn nà, chỉ có một lớp áo mỏng ướt sũng lạnh buốt, áo lạnh gặp thân thể ấm nóng, ấm lạnh khắc nhau.
Sở Hoan biết rõ nếu cứ tiếp tục thế này sẽ không ổn, muốn quan sát tình hình xung quanh một lát, nhưng khắp nơi đều tối đen như mực, trong người hắn cũng có bao diêm nhưng ngâm trong nước nhất định lúc này đã trở nên vô dụng. Hy vọng vào may mắn, hắn lần ra, nhưng quả nhiên, sau khi bị ngâm nước đã trở nên vô dụng, bất đắc dĩ thở dài, chợt nghe tiếng Lưu Ly ú ớ trong lòng:
- Lạnh... Ta lạnh quá... A...đau quá...
Giọng nàng hơi run, vô cùng đáng yêu.