Thân thể mềm mại của Lưu Ly hơi run lên, vội vàng tiến tới, thấy tình hình hiện tại của Dược Ông, hiểu được Sở Hoan không nói dối, hai vành mắt đỏ lên đầy bi thương, nước mắt tựa như muốn vỡ òa ra rơi xuống.
Sở Hoan cũng rút đao nơi tay, bảo hộ bên cạnh nàng, nín thở quan sát trong phòng, nhìn thấy ngoài chính đường này, hai bên trái phải mỗi bên có một gian phòng, cửa phòng đều khép lại. Hắn ra ý bảo nàng không nên di động, khẽ bước chân di chuyển sang gian phòng bên trái, Huyết Ẩm Đao giương trước thăm dò, nghe tiếng cửa phòng “két két” từ từ mở ra, chỉ thấy bên trong xếp lớp bình bình lọ lọ, còn có rất nhiều dược liệu bày trong đó. Biết rõ đây là phòng dược liệu của Dược Ông, hắn bèn lách mình vào bên trong, trong phòng không có một ai khác.
Sở Hoan nhìn kỹ lại, chỉ là một phòng dược liệu vô cùng tầm thường, không có gì khác lạ, bèn lui ra, tới gian phòng đối diện, vẫn dùng Huyết Ẩm Đao đẩy cửa ra.
Hắn làm vậy cũng là để phòng ngừa vạn nhất, mặc dù trong lòng cũng biết rõ tám chín phần mười là sẽ không có người.
Cửa phòng mở ra, đập vào mắt là một cảnh giường chiếu vô cùng đơn sơ, cẩn thận bước vào trong, chỉ thấy một giá sách, trên đó bày một ít sách vở ngay ngắn sạch sẽ.
Xác định rõ ràng không có người, Sở Hoan mới quay lại nội đường, thấy Lưu Ly vẫn đang lẳng lặng nhìn Dược Ông, khuôn mặt xinh đẹp vẫn đầy áy náy băn khoăn, bèn cất đao, bước lên hai bước.
Lưu Ly phu nhân nhìn hắn tự nói:
- Công Phó, là ta đã làm ảnh hưởng đến Dược Ông.
- Phu nhân không nên tự trách. Chuyện còn chưa rõ ràng, chưa hẳn đã có quan hệ với phu nhân.
Sở Hoan nhìn Dược Ông một cái, cau mày nói:
- Phu nhân tinh thông y thuật. Theo ý bà, vì sao Dược
Ông lại đi?
Chợt có tiếng bước chân vang lên, Điền Hậu và Kỳ Hồng đều đã vào đến trước cửa. Điền Hậu hỏi:
- Phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?
Tính cảnh giác của hai người này rất cao, mặc dù không theo vào nhà nhưng vẫn luôn chú ý động tĩnh ở đây. Trong phòng xảy ra chuyện, hai người bên ngoài đã nhận ra, vội vàng vào hỏi...
Lưu Ly ưu thương đáp:
- Dược Ông...Đi rồi!
Điền Hậu khẽ giật mình bước vào bên trong, Lưu Ly quay sang nói với Sở Hoan:
- Thần sắc Dược Ông không hề sợ hãi, trước khi chết hoàn toàn không có sự kinh hoảng, nhìn bức tường vô cùng bình tĩnh...
- Hả?
Sở Hoan cau mày:
- Dược Ông đưa tin đến cho phu nhân, chúng ta đuổi tới thì ông đã tạ thế. Chuyện này...chẳng lẽ vẻn vẹn chỉ là trùng hợp mà thôi?
Hắn quay sang nhìn Dược Ông, xiêm y chỉnh tề, ánh mắt bình tĩnh, thoáng nhìn qua còn tưởng rằng ông đang suy nghĩ gì đó, thực sự không hiểu được vì sao mà chết.
Lưu Ly nhíu mày khẽ nói:
- Dược Ông để cho Công Phó truyền tin để cho chúng ta tới đây, đương nhiên có chuyện muốn tìm chúng ta. Nhưng bây giờ ông đã ra đi... Rốt cuộc ông muốn tìm chúng ta có việc gì?
Đột nhiên Sở Hoan nghĩ tới cái gì đó, chắp tay với thi thể Dược Ông:
- Dược Ông, vãn bối thất lễ, xin thứ lỗi.
Khi mọi người còn đang không hiểu gì, hắn quay sang nói với Lưu Ly:
- Phu nhân, không dám thất lễ, xin bà quay đi.
Nàng còn chưa biết hắn định làm gì, hắn giải thích:
- Ta muốn kiểm tra thân thể Dược Ông một lát, muốn tìm hiểu xem có phải là....chết tự nhiên không.
Lưu Ly hiểu, lúc này mới xoay người lại, nhìn ra ngoài cửa.
Trong cái nhìn soi mói của Điền Hậu và Kỳ Hồng, lấy ra một đôi bao tay màu đen từ trong lòng. Đôi bao tay này chính là Cừu Như Huyết chế tạo riêng cho Sở Hoan, Cừu Như Huyết hành tẩu giang hồ, đã thấy nhiều mưu mẹo nham hiểm trên giang hồ, cho nên đã thiết kế đôi bao tay này dành riêng cho hắn, dùng vật liệu đặc biệt để may thành, có thể ngăn chặn da thịt tiếp xúc với độc dược.
Lúc này, Sở Hoan cũng không rõ vì sao Dược Ông lại chết, vẫn lo trên thân thể ông có kịch độc, muốn kiểm tra thân thể Dược Ông bèn đeo bao tay vào.
Việc đầu tiên hắn làm là kéo áo Dược Ông ra.
Trên đường tới đây, hắn vẫn không ngừng suy đoán về thân phận của Dược Ông. Dược Ông dùng phù hàm chữ “vạn”, thông qua hắn, truyền tin tới Lưu Ly, đương nhiên chứng minh ông không còn phương pháp nào khác, chỉ có thể nhờ hắn truyền tin, mặt khác, cũng cho thấy, vị Dược Ông này, dường như rất biết rõ mình.
Bí mật phù chữ vạn không có nhiều người biết, Sở Hoan vẫn luôn giấu thật kỹ, bắt đầu từ Vân Sơn Phủ Lưu Tụ Quang, đến Tây Lương Trường Mi A Thị Đa, phù chữ vạn tựa như một đám mây đen vẫn luôn bao phủ trên đầu hắn. Sương mù bao phủ, hắn không thể nhìn rõ được, mà Dược Ông lại biết rõ Sở Hoan vẫn luôn nghĩ về phù chữ vạn, thậm chí còn coi đây là điều kiện để truyền tin cho hắn, chứng tỏ Dược Ông hiểu rất rõ những thứ hắn đã cố che giấu.
Một người như vậy, đương nhiên cũng khiến cho hắn nảy sinh hứng thú thật lớn, trong vòng bí ẩn, hắn cũng hy vọng có thể tìm được chút dấu vết vị Dược Ông này để lại.
Vạt áo bị xốc lên, lộ ra lồng ngực khô quắt gầy trơ xương. Sở Hoan không có hứng thú xem xét da xương của ông, liếc một cái hắn đã nhận ra, giữa ngực ông quả thực có một hình xăm chữ “Vạn”.
Đây là người thứ năm mà hắn gặp có hình xăm chữ vạn, ban đầu là Vân Sơn Phủ Lưu Tụ Quang, sau đó là Hổ Văn công tử, Xuy Địch Tử Lam Sam công tử, tới Tây Lương Trường Mi A Thị Đa, cùng với Dược Ông trước mắt, trước sau năm người, trên ngực đều có hình xăm chữ vạn.
Trong chớp mắt hắn đã đoán được, chắc chắn Dược Ông có liên quan rất sâu với những người đã kể tên ở trên.
Chỉ là, bốn người trước, vì đủ loại nguyên nhân, gần như đều đối địch với Sở Hoan. Mà Sở Hoan cũng vẫn một mực xem những người có hình xăm chữ vạn là địch thủ.
Nhưng Dược Ông hôm nay lại không khiến cho hắn cảm thấy như vậy. Hắn không cảm thấy Dược Ông là kẻ địch của mình.
Khiến cho Sở Hoan cảm thấy tiếc nuối nhất là Dược Ông đã chết.
Mà người chết, cho dù có biết vô số bí mật, cũng không thể nào nói ra.
Khẽ lướt ánh mắt, hắn nhăn mày.
Ngoài hình xăm chữ vạn khiến cho Sở Hoan vô cùng chú ý, bên miệng phải của Dược Ông rõ ràng có dấu tay lõm vào một chút.
Mặc dù Sở Hoan rất muốn tìm kiếm thêm trên cơ thể ông xem có thấy viên đá kia không, nhưng lúc này, Điền Hậu đang đợi bên cạnh, thực không tiện ra tay. Điền Hậu thấy dấu tay cũng trầm giọng nói:
- Ông đã bị người ta dùng chưởng pháp đánh vào tim!
Lưu Ly ôm lấy thân thể, vai run lên, thất thanh nói:
- Công Phó, có phải Dược Ông...
Sở Hoan thở dài:
- Phu nhân, nếu không có gì bất ngờ, vết thương trí mạng của Dược Ông là một chưởng vào ngực. Xem ra không phải ông tự nhiên mà chết, mà là bị người ta hại chết.
Hắn hơi siết nắm tay:
- Hai người các ngươi kiểm tra xung quanh một lát, xem có gì khác lạ nữa không?
Kỳ Hồng chắp tay đồng ý, Điền Hậu còn muốn phản bác, Lưu Ly đã ra lệnh:
- Điền Thống lĩnh, ngươi đi kiểm tra xung quanh một chút đi...!
Điều Hậu chỉ có thể chắp tay đồng ý, cùng Kỳ Hồng một trước một sau đi ra cửa.
- Công Phó, sao lại như vậy?
Lưu Ly đầy bi thương hỏi:
- Dược Ông là người tốt, không tranh quyền thế, tại sao lại có người hạ độc thủ với ông như vậy?
Sở Hoan đưa tay khép lại vạt áo Dược Ông, lắc đầu khẽ thở dài:
- Ta và phu nhân giống nhau, hoàn toàn không biết gì về vấn đề này.
Lưu Ly xoay người lại nhìn hắn, khuôn mặt đau khổ của nàng khiến ai cũng phải động lòng:
- Công Phó, trước kia ngươi đã nói có người theo dõi ta. Dược Ông chết đi, có quan hệ gì với những người kia không?
- Nếu quả thực tồn tại những người đó, hẳn cái chết của Dược Ông không thể tránh khỏi không liên quan. Bọn họ giết Dược Ông là vì giết người diệt khẩu.
- Giết người diệt khẩu?
Nàng cau mày.
Hắn gật đầu:
- Nhất định Dược Ông có chuyện gì quan trọng muốn nói với phu nhân, có thể nói đã nhọc lòng cẩn thận từng li từng tí, nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi độc thủ của bọn họ. Bọn họ giết Dược Ông, đương nhiên sợ ông sẽ nói chuyện quan trọng nào đó với phu nhân...
Nghĩ một lát, hắn nhẹ giọng hỏi:
- Lần cuối cùng phu nhân nhìn thấy Dược Ông, Dược Ông có điểm nào đặc biệt?
Lưu Ly trầm ngâm một lát, cuối cùng lắc đầu:
- Cũng không có gì khác biệt...
Nhìn thi thể Dược Ông, nàng nhíu mày hỏi:
- Dược Ông bị người ta làm hại, vì sao trước khi chết vẫn không có vẻ hoảng sợ gì?
Sở Hoan thở dài:
- Một chưởng này không hề tầm thường, ra tay tàn nhẫn, có thể Dược Ông đã bị mất mạng chỉ trong nháy mắt... Nhưng nếu tâm tình trấn định lại, ngay một khắc bị giết đó nhất định sẽ hoảng sợ. Thần sắc Dược Ông hoàn toàn không hoảng sợ, chỉ có thể nói lên...
Dường như nàng đã hiểu ra chuyện gì đó:
- Công Phó muốn nói, Dược Ông...có thể đã bị người quen giết chết?
- Chắc chắn là như vậy. Chắc chắn Dược Ông không phòng bị kẻ đó chút nào. Có lẽ ông cũng không nghĩ hung thủ sẽ bất ngờ ra tay với mình... Có thể khiến cho Dược Ông không đề phòng chút nào, trước khi chết còn bình tĩnh đến vậy, chứng tỏ Dược Ông rất tin tưởng hung thủ...!
Lưu Ly cười khổ:
- Dược Ông đã tin tưởng hung thủ. Hung thủ kia có lẽ có quan hệ với Dược Ông. Nhưng...
Nàng lắc đầu không tiếp tục nói hết.
Sở Hoan như đang nghĩ gì đó, nhẹ giọng hỏi:
- Phu nhân, bà xem, lúc Dược Ông sắp chết có gì không đúng không?
Lưu Ly nhìn Dược Ông dò xét vài lần:
- Công Phó có ý gì?
- Phu nhân có chú ý ánh mắt của Dược Ông không?
Sở Hoan lùi lại hai bước, chăm chú nhìn tư thế Dược Ông, mặc dù hắn đã cởi áo thi thể nhưng vô cùng cẩn thận không thay đổi tư thái sau khi chết.
Lưu Ly liếc mắt theo ánh mắt tối sầm kia của Dược Ông nhìn lên tường:
- Trước khi Dược Ông chết, dường như...đang xem bức tự họa kia!
Hắn gật đầu:
- Đúng vậy. Ánh mắt ông ta đang chăm chú nhìn bức tranh chữ kia...
Hắn quay lại, chậm rãi bước đến trước bức tranh chữ đó. Bức tranh xem chừng chỉ là một bức tranh bình thường, xem chừng bức tranh đã được vẽ từ lâu, trang giấy hơi úa vàng, nhưng chữ trên đó vẫn rất rõ ràng, họa vô cùng đơn giản, chỉ là một con diều hâu đang giương cánh bay lượn, bên cạnh kèm theo một bài thi từ.
Vu mục thanh miếu
Túc ung hiển tướng
Tể tể đa sĩ
Bỉnh văn chi đức
Đối viện tại thiên, tuấn bôn tẩu tại miếu
Bất thiên bất thừa, vô xạ vu nhân tư!
Sở Hoan khẽ đọc bài từ lên, nghĩ một lát, quay đầu lại, nhìn thấy Lưu Ly cũng đang nhìn bức tranh chữ, hỏi:
- Phu nhân có hiểu bức thi từ này không?
Hắn thấy bài thơ này rất lạ, cũng không biết có phải tác phẩm của Dược Ông không.
- Đây là “Thanh miếu” trong Kinh Chu Tụng!
Lưu Ly bước tới bên cạnh Sở Hoan, đôi mắt mênh mang chăm chú nhìn bức tranh:
- Đây là một bài thơ khen ngợi Văn Vương!