Lâm Lang tuy là thân thể thiếu phụ, nhưng xuất thân từ gia đình giàu có, dù ăn uống hay bảo dưỡng đều tương đối chú ý, cho nên thân thể nàng cũng khá nở nang sung mãn, hai đùi đầy đặn nhưng không thô thiển, mượt mà nhưng rắn chắn. Váy lụa trắng khiến nàng nhìn qua càng thêm trong sáng yểu điệu, đoan trang thanh khiết, đó là lụa trắng thượng đẳng, vừa mềm vừa nhẹ, thời tiết giữa hè, tất nhiên không mặc y phục dày, bên trong là lớp quần lót bằng sa mỏng, cho nên Sở Hoan đặt tay lên, cách một lớp quần áo mỏng, gần như có cảm giác tiếp xúc vào da thịt non tươi mềm mại.
Nếu nói sức đàn hồi bắp đùi, trong số nữ nhân Sở Hoan từng trải qua, không người nào có thể vượt qua Lâm Đại Nhi. Lâm Đại Nhi xuất thân nhà võ, tập luyện chân là việc không thể thiếu, cho nên bắp đùi Lâm Đại Nhi chẳng những rắn chắc có lực, hơn nữa đàn hồi cũng rất tốt.
Đùi của Lâm Lang dù không có lực như Lâm Đại Nhi, nhưng cũng co giãn rắn chắn, dẫu sao nàng cũng không phải thiếu phụ nhàn nhã rảnh rỗi ngồi không trong nhà, từ lúc thay cha mình trông coi gia nghiệp, cũng ngày đêm bôn ba, cho nên phần chân cũng tương đối có sức, độ đàn hồi tuy không bằng Lâm Đại Nhi, nhưng ngược lại có thêm mấy phần non tươi mềm mại.
Tay Sở Hoan lặng lẽ đặt lên đùi Lâm Lang, Lâm Lang quả nhiên sợ hết vía, lại không dám thể hiện ra mặt, trái tim nàng nhảy cực nhanh, sợ bị người khác nhìnthấy, lại sợ sắc mặt mình không ổn khiến người khác chú ý, cố nhịn xuống, nhưng khuôn mặt đã nóng như lửa đốt. Sở Hoan lúc này cũng cảm thấy trên tay thoải mái khó tả, tình huống này, đùa giỡn dưới mặt bàn, cảm thấy có chút kích thích, mùi hương thiếu phụ nhàn nhạt trên người Lâm Lang như xông vào mũi, càng làm cho Sở Hoan tâm thần nhộn nhạo.
Chỉ là, Sở đại nhân là tối nay nhân vật chính, tay hắn đặt lên đùi Lâm Lang, không lập tức làm gì, mà lại nghiêm trang hỏi:
- Đúng rồi, Lão thái gia, thân sĩ trong thành Bắc Sơn, không biết còn bao nhiêu người ở lại?
Lão thái gia cười ha ha nói:
- Sở đốc, đám thân sĩ Bắc Sơn theo Cao Liêm đến Tây Quan bây giờ hầu như đều đi hết rồi. Bọn họ lúc trước thừa cơ mà tới, ép bức dụ dỗ, đoạt được nhiều ruộng đất và cửa hàng ở Tây Quan chúng ta, vốn tưởng chiếm được món hời, nhưng bây giờ, ngoại trừ tài sản bọn họ hiến cho Tân Diêm Thự, mấy phần ruộng đất và cửa hàng khác cũng đã bán ra với giá thấp, còn rẻ hơn giá lúc trước bọn họ mua... !
Thân sĩ Bắc Sơn và thân sĩ Tây Quan như nước với lửa, Sở Hoan ép Cao Liêm dẫn theo thân sĩ Bắc Sơn bỏ đi, càng làm cho thân sĩ Tây Quan vỗ tay khen hay, vô cùng ủng hộ.
- Sở đốc, đồng ruộng của thân sĩ Bắc Sơn đều đã trồng lương thực xuống rồi.
Phó Dụ Thịnh nói:
- Trước khi đi, bọn họ còn chuẩn bị cho người hủy hết mầm lương thực trong ruộng, chúng ta biết được, lập tức tìm Đỗ tổng quản, cũng may Đỗ tổng quản tìm đến Hộ Bộ Ti, để Hộ Bộ Ti thông báo cho đám thân sĩ kia, bảo rằng chỉ cần bọn họ dám hủy một mầm lương thực trong ruộng, thì bọn họ sẽ không thể ra khỏi Tây Quan, nhờ vậy mới ngăn được việc xấu kia. Hôm nay, ruộng đồng cũng đã bị chúng ta thu mua, có vẻ cây lương thực năm nay phát triển cũng không tệ... !
Sở Hoan vừa liên tiếp gật đầu, bàn tay để trên đùi Lâm Lang, lại khẽ vuốt, ngón tay còn lần vào giữa hai đùi, khẽ vuốt phần thịt nở nang mềm mại bên trong.
Thân thể Lâm Lang rất nhạy cảm, huống chi bàn tay Sở Hoan lại vuốt ve trong đùi nàng, trong lúc hồi hộp, thấy toàn thân nổi lên cảm giác khác thường, mặc dù bàn tay to kia còn cách đào nguyên sâu kín của nàng một khoảng, nhưng cảm giác mềm tê tê ngứa ngứa từ trên đùi lan khắp toàn thân, vòng eo không hỏi hơi vặn vẹo, cảm thấy bàn tay Sở Hoan đúng là đang chậm rãi di chuyển đến nơi quan trọng, âm thầm giật mình, vội vàng khép đùi lại, không cho Sở Hoan động đậy nữa.
Sở Hoan cũng không hành động lung tung, ngón tay bị hai chân Lâm Lang kẹp lấy nhẹ nhàng động đậy, cảm thụ da thịt mượt mà và đàn hồi của Lâm Lang, nhưng lại hại Lâm Lang đến khổ, nàng mím chặt đôi môi hồng nhuận, mặc dù bắp đùi kẹp chặt, nhưng một chân đã bị Sở Hoan cuốn lấy, không thể hoàn toàn thu về, nàng càng khép đùi lại, càng cảm thấy chỗ kia nóng lên khác thường.
Nàng vốn là thân thể thành thục, trước khi gặp Sở Hoan, thân thể đã tịch mịch lâu ngày kia, những lúc đêm khuya vắng người, cũng xuân tình khó nhịn, lại chỉ có thể tự an ủi chính mình, về sau cùng Sở Hoan thân mật, hưởng thụ nam nữ hoan ái chân chính, chỉ tiếc hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thân thể chín muồi này lại càng thêm mẫn cảm, mặc dù Sở Hoan chỉ động nhẹ phía trong đùi, nhưng cảm giác cũng đã lan đến giữa hai chân, hết sức khó chịu, hơi ngưa ngứa, một chất mật đã từ trong cái khe chặt chẽ kia tràn ra.
Bờ mông đầy đặn nhịn không được bỗng uốn éo nhúc nhích, hi vọng giảm bớt ngứa ngáy chỗ kia.
Sở Hoan hỏi:
- Cao Liêm bây giờ đang ở đâu?
Lão thái gia nói:
- Đã không thấy tung tích của hắn.
Suy nghĩ một chút, nói:
- Hình như ngay ngày Sở đốc xuất binh đã không thấy tung tích của Cao Liêm, trước đó nhiều ngày không thấy hắn xuất hiện, có lẽ trước lúc Sở đốc xuất binh hắn đã đi khỏi Sóc Tuyền rồi.
- Xem ra sinh mạng của mình vẫn là quan trọng nhất.
Sở Hoan thở dài, lúc trước hắn đề nghị với Cao Liêm, muốn cứu mạng con trai y thì Cao Liêm phải dùng mạng chính mình trao đổi, chẳng qua ngày hôm đó lại có tin hai châu Kim Hạ làm loạn, Sở Hoan cũng không có thời gian hỏi đến chuyện Cao gia, bây giờ hỏi, mới biết Cao Liêm đúng là đã sớm chật vật bỏ chạy.
Mọi người ngược lại không biết nguyên do, Sở Hoan giải thích đơn giản một chút, mọi người mới chợt hiểu ra, Tiền Bá Di cười lạnh nói:
- Hổ dữ không ăn thịt con, Sở đốc đã cho hắn cơ hội, hắn lại không nỡ bỏ tính mệnh của mình, thà rằng con mình bị giết, cũng muốn giữ lấy mạng mình, tâm địa hiểm ác như người này, đúng là hiếm thấy.
- Sở đốc, không biết định xử lý Cao Hoắc thế nào?
Phó Dụ Thịnh hỏi:
- Người này có thật liên kết với đạo Thiên Môn không?
Sở Hoan mỉm cười, nói:
- Trước đây chỉ là hoài nghi, hôm nay Cao Liêm bỏ chạy, đó chính là có tật giật mình, nhất định không thể thoát khỏi liên quan tới đạo Thiên Môn.
Tay hắn vốn đang động chạm giữa hai chân Lâm Lang đã dừng lại, ánh mắt lạnh lùng, nói:
- Đạo Thiên Môn hại nước hại dân, bản đốc đã sớm nói phải tiêu diệt đạo Thiên Môn, Cao gia nếu đã có liên quan, vừa khéo dùng đầu của Cao Hoắc dập bớt khí thế của đạo Thiên Môn.
Nghĩ đến thời gian đầu ở An Ấp, đạo Thiên Môn dùng thuốc khống chế bình dân bá tánh, cung điện dưới lòng đất kia, càng là hố chôn kinh tâm động phách, mỗi khi nhớ đến cảnh tượng kia, Sở Hoan lại căm thù đạo Thiên Môn đến tận xương tuỷ, lúc này nhắc tới đạo Thiên Môn, liền oán hận trong lòng, bàn tay không khỏi dùng sức, thật ra cũng không quá mạnh, lại nghe Lâm Lang yêu kiều kêu một tiếng "ôi", mọi người hơi kinh ngạc, không biết phát sinh chuyện gì, đều nhìn về Lâm Lang.
Tay Sở Hoan trên đùi Lâm Lang hơi dùng lực một chút, làm đau mỹ nhân, tuy nói sức lực không lớn, nhưng bên đùi da thịt rất non mềm, huống chi Lâm Lang lại càng da thịt mỏng manh, bị một chút đau, nhịn không được, Sở Hoan lập tức phục hồi lại tinh thần, cực kỳ xấu hổ, lặng yên không tiếng động thu tay về, chỉ sợ bị người khác thấy khác thường, ân cần hỏi:
- Làm sao vậy?
Lâm Lang có chút tức giận, cắn cặp môi đỏ mọng, đứng dậy, nói:
- Không có... Không có gì... !
Lão thái gia thấy Lâm Lang đôi má ửng đỏ, thần sắc có chút không đúng, lão nhân gia dù kiến thức rộng rãi, nhưng cũng không ngờ dưới bàn là cảnh ý xuân vui vẻ, còn tưởng là sức khỏe Lâm Lang không được tốt, quan tâm hỏi:
- Có phải gần đây sức khỏe không được tốt? Gần đây cực khổ lo lắng, chỉ sợ là quá mệt mỏi, lát nữa tìm đại phu xem cho kỹ một chút, đừng để tổn hại sức khỏe.
Lâm Lang lúc này chỉ cảm thấy giữa hai chân hơi lành lạnh, nhớp nhúa, biết đó là vì sao, mặt đỏ tim đập, thầm nghĩ Sở lang hôm nay không đàng hoàng chút nào, trở về sẽ tính sổ với hắn, lại muốn nhanh chóng lau chùi một phen, nói:
- Thúc công, các vị thúc bá, Lâm Lang đi xuống một lát.
Thi lễ một cái, mới mặt đỏ tới mang tai, vội vã xuống nhà sau.
Sở Hoan xấu hổ, thầm nghĩ lát nữa sẽ ráng dỗ dành Lâm Lang, chỉ sợ bị mọi người nhìn ra ánh mắt của mình không khác lạ, gấp gáp hỏi Lão thái gia:
- Lâm Lang gần đây rất vất vả sao?
Lão thái gia giải thích nói:
- Trại muối cũng đã giao cho Lâm Lang quản lý, muối mới ở chỗ Đỗ tổng quản bên núi Tây Hạp đã sản xuất ra rồi, vì chiến sự ở hai châu Kim Hạ, muối mới chưa có chở đi, mấy trại muối lớn ở hai châu Giáp Việt thì đã chuyển hàng qua rồi, Lâm Lang lần này đi kiểm tra một chút các trại mối ở Việt Châu, trại muối mới mở, mọi việc rườm rà, cho nên khó tránh vất vả.
Sở Hoan nhẹ gật đầu, trước kia đã từng nói với Lão thái gia, buôn bán của trại muối, đều cố gắng giao hết cho Lâm Lang, đây cũng vì để cho đường muối ở Tây Bắc không đến mức bị khống chế trong tay thân sĩ địa phương, mà vẫn là trong tay quan phủ.
Lão thái gia thật ra cũng hiểu rõ ràng, xưa nay muối và thiết do quan phủ kinh doanh, Tô gia muốn có được quyền kinh doanh muối mới, đó là chuyện không thể nào, tuy Lâm Lang sớm muộn cũng gả vào nhà họ Sở, Lâm Lang khống chế đường muối cũng đồng nghĩa Sở gia đang khống chế, nhưng cho dù gả đi, trong người Lâm Lang vẫn chảy dòng máu Tô gia, nếu để một người không thân không thích nhận quyền kinh doanh muối, thì để Lâm Lang kinh doanh đối với Tô gia và cả bảy họ Tây Quan vẫn là tốt hơn, chí ít ngày nào đó thiếu muối, có Lâm Lang nắm giữ đường muối, bảy họ Tây Quan cũng không cần lo thiếu muối ăn.
Trong lúc nói chuyện, rốt cuộc gia dịch bưng lên một bình rượu phong cách cực kỳ cổ xưa đem lên, trên bình thậm chí còn dính ít bụi, Lão thái gia cười nói:
- Đây là Thần Tiên Túy, năm đó trước khi thương nhân nước ngoài kia rời đi, đặc biệt tặng lão hủ một vò này, đến nay, đã hơn ba mươi năm, lão hủ vẫn cất dưới hầm... !
Hồng Thắng Đào cười nói:
- Hơn mười năm trước, Lâm Lang còn là một tiểu nha đầu, khi đó ta nói với Lão thái gia, chờ Lâm Lang trưởng thành, liền hứa gả Lâm Lang cho cháu trai lớn nhà ta, làm cháu dâu trưởng nhà họ Hồng ta, chỉ là về sau Lâm Lang theo phụ thân nàng vào quan nội, hôn sự này cũng thất bại. Ta còn nhớ, Lão thái gia năm đó từng nói, đến ngày kết thân, sẽ lấy ra một vò rượu ngon ăn mừng, khi đó ta mới biết Lão thái gia đúng là có giấu một vò rượu ngon tuyệt thế... Lão thái gia, nếu năm đó hôn sự thật sự tính xong, ông thật sẽ tình nguyện đem bình rượu này ra sao?
Lão thái gia lập tức nói:
- Đó là đương nhiên.
- Tổng đốc đại nhân, ngài xem, vị Lão thái gia này của chúng ta thật quá bất công.
Hồng Thắng Đào cười nói:
- Con trai ông ấy kết hôn, ông ấy cũng chưa từng lấy bình rượu này ra, phải đợi Lâm Lang lập gia đình, xem ra lão thái gia của chúng ta rất yêu đứa cháu gái Lâm Lang này rồi.
Sở Hoan cười ha ha lên, nhưng trong lòng thì hiểu rõ, vì mọi người biết Lâm Lang sớm muộn gì cũng gả cho mình, cho nên hết sức coi trọng Lâm Lang, dẫu sao trong mắt bảy họ Tây Quan, Lâm Lang là cầu nối quan trọng để kết minh với Tổng đốc, hôm nay, địa vị của Lâm Lang trong bảy họ Tây Quan, thậm chí là toàn bộ thân sĩ ở Tây Quan, tất nhiên đã không còn như bình thường.
Thần Tiên Túy quả nhiên là khác thường, giấy dán ở miệng vò vừa mở ra, mùi rượu thơm lập tức lan tỏa, mọi người đều đắm chìm trong hương rượu, thấy Lâm Lang đã trở lại, Sở Hoan nhìn thoáng qua, thấy Lâm Lang đã thay váy áo lụa trắng, đổi thành bộ quần áo màu thạch lựu, phong tư lộng lẫy, eo nhỏ bó sát, thân thể nở nang kia càng thêm quyến rũ.