- Phụ thân, cha mới vừa nói, ở Tây Bắc cho dù ai đắc thế... Chẳng lẽ ý cha là Chu Lăng Nhạc sẽ không thành công sao?
Trương Thúc Nghiêm lắc đầu nói:
- Cũng không phải như vậy, ta đương nhiên hi vọng Chu Lăng Nhạc có thể thành công, nhưng những chuyện thế này ai mà nói trước được, thay đổi bất ngờ, thế sự khó liệu. Con phải biết, Tiếu Hoán Chương ở Bắc Sơn chẳng hiền lành gì, cáo già xảo quyệt, là người không có lợi sẽ không bỏ công. Hắn ở Bắc Sơn nhiều năm, bè đảng vô số, nhìn như người tốt, nhưng một đã nhe nanh ra cũng chưa chắc yếu hơn Chu Lăng Nhạc đâu.
- Đối thủ lớn nhất của Chu Lăng Nhạc chính là Tiếu Hoán Chương.
Trương Hãn nói:
- Chỉ là hôm nay không như ngày xưa, danh vọng và thực lực của Chu Lăng Nhạc ở Tây Bắc hôm nay, chỉ sợ Tiếu Hoán Chương không thể so sánh.
- Tiếu Hoán Chương là người biết tiến biết lui.
Trương Thúc Nghiêm nói:
- Nếu Sở Hoan không đến Tây Bắc, có lẽ Tiếu Hoán Chương sẽ tiếp tục giả bộ ngoan hiền để chờ cơ hội, nhưng Sở Hoan đến Tây Bắc liền liên tục ra chiêu, ánh mắt Chu Lăng Nhạc từ trên người Tiếu Hoán Chương đã chuyển qua Sở Hoan rồi, Tiếu Hoán Chương rất biết tận dụng thời cơ, hôm nay ắt là đang muốn ngồi nhìn hai hổ đánh nhau đây mà.
- Phụ thân, cha cảm thấy Sở Hoan có thể uy hiếp đến Chu Lăng Nhạc sao?
Trương Hãn có chút hoài nghi.
- Sao lại không thể?
Trương Thúc Nghiêm cười nhạt một tiếng
- Đổi lại người khác, sợ rằng Chu Lăng Nhạc sẽ không để vào mắt, thật lòng mà nói, ánh mắt của hoàng thượng quả thực không tồi, chọn người đúng là chính xác. Trước khi Sở Hoan chuyển tới đảm nhiệm tổng đốc Tây Quan, ta vẫn cứ đoán xem triều đình sẽ phái ai trấn giữ, nghĩ đi nghĩ lại, trừ phi hoàng đế đích thân đến đây, nếu không, sợ ai cũng không uy hiếp nổi Chu Lăng Nhạc. Khi biết Sở Hoan đến nhậm chức, ta còn cảm thấy lão hoàng đế già rồi hồ đồ, về sau mới biết, lão gia hỏa ngồi trên ghế rồng này rất là tinh minh. Vị Sở tổng đốc kia trước khi nhậm chức đã từng có giao tình với Tây Quan Thất Tính, hơn nữa Tây Quan Thất Tính có thể đông sơn tái khởi, nghe nói cũng có liên quan đến Sở Hoan. Hắn nhậm chức rồi, Tây Quan Thất Tính lập tức thân cận với hắn, kết thành đồng minh, đến lúc đó ta mới biết, kẻ địch thật sự của Chu Lăng Nhạc rốt cuộc đã đến.
Trương Hãn khẽ gật đầu nói:
- Tây Quan Thất Tính ở Tây Quan gốc rễ vững chắc, quan hệ nhân sự rất rộng, nếu không có nhóm người đó, Sở Hoan căn bản không thể trụ lại Tây Quan ... !
- Cho nên ta mới nói hoàng đế nhìn người rất chuẩn.
Trương Thúc Nghiêm thở dài:
- Người chưa tới, căn cơ đã có sẵn, Tây Quan Thất Tính muốn dựa vào hắn xây dựng lại gia nghiệp, mà hắn cũng muốn dựa vào gốc rễ của Tây Quan Thất Tính để ngồi vững ở Tây Quan... !
Lắc đầu thở dài:
- E rằng Chu Lăng Nhạc cũng không ngờ, Sở Hoan lại có quan hệ sâu xa với Tây Quan Thất Tính.
Đưa tay bưng chén trà, Trương Hãn thấy nước trà đã lạnh, vội vàng đứng dậy, đem trà nguội trong chén đổ đi, châm trà mới vào. Trương Thúc Nghiêm thấy thế, trong mắt hiện ra nét cười, chờ Trương Hãn ngồi xuống, giọng nói cũng ôn hòa không ít, nói khẽ:
- Sở Hoan giết chết Đông Phương Tín và Đổng Thế Trân, Việt Châu liền rơi vào tay hắn, hơn nữa Giáp Châu cũng bị hắn khống chế, Tây Quan có bốn châu, hắn đã nắm được hai châu, thực lực không phải chuyện đùa, một khi toàn bộ Tây Quan đều nằm trong tay hắn, vậy thực lực của hắn, đủ để ngang hàng với Chu Lăng Nhạc và Tiếu Hoán Chương rồi.
- Chu Lăng Nhạc để cho hai châu Kim, Hạ cùng khởi binh, chính là sợ Sở Hoan thật sự khống chế được toàn bộ Tây Quan.
Trương Hãn nói khẽ.
Trương Thúc Nghiêm gật đầu nói:
- Đó là đương nhiên. Chu Lăng Nhạc dù sao cũng là tổng đốc Thiên Sơn, không phải là tổng đốc cả vùng Tây Bắc. Thời gian chiến tranh là tình huống đặc biệt, hắn có chiến công, có thể điều động vật tư binh mã. Nhưng người Tây Lương người vừa rút, hắn không thể cứ nhúng tay vào chuyện nơi khác. Bản thân mình công cao hơn chủ, Chu Lăng Nhạc vẫn rất tinh tường, nếu như hắn ở ngoài sáng cứ nhúng tay vào sự vụ ở Bắc Sơn và Tây Quan, khó tránh sẽ bị hoàng đế đố kỵ, đối với Chu Lăng Nhạc không hề có lợi... !
Y vuốt vuốt chòm râu, cười nhạt nói:
- Hắn mặc dù có dã tâm, nhưng không phải lỗ mãng cuồng vọng, tiến lùi như thế nào, hắn vẫn có thể nhắm chính xác, dù sao khi chưa chuẩn bị sẵn sàng, hắn sẽ không dám đối kháng với cùng triều đình.
- Cho nên hắn mới đứng phía sau màn thao túng.
Trương Thúc Nghiêm gật gật đầu, nói:
- Con nghĩ thử xem, hắn ở đây giật dây Đông Phương Tín và Đổng Thế Trân, tốn công tốn sức, vất vả lắm mới nắm được cục diện ở Tây Quan. Trên thực tế, hắn đã là tổng đốc hai vùng Thiên Sơn và Tây Quan rồi. Tiếu Hoán Chương căn bản không dám đối nghịch với hắn. Nhưng mà Sở Hoan vừa đến đã liên tiếp tung chiêu, trong thời gian ngắn, liền đem kết quả hắn khổ cực dàn xếp hủy hơn phân nửa, hắn đương nhiên không cam lòng, nếu lại để cho Sở Hoan thu phục Hạ Châu và Kim Châu, Sở Hoan liền trở thành con hổ ngồi trước đầu giường, e rằng Chu Lăng Nhạc ngày đêm đều không yên giấc.
Trương Hãn đồng ý nói:
- Sở Hoan xử lý xong Việt Châu và Giáp Châu, tiếp theo đương nhiên sẽ thu phục Hạ Châu và Kim Châu, nếu chúng ta không khởi binh, chuyện đầu tiên Sở Hoan làm sẽ là thu lại binh quyền của hai châu Kim, Hạ.
- Hiên Viên Thắng mới tiếp quản quyền lực Bình Tây đại tướng quân từ tay Đông Phương Tín, hoàn toàn có tư cách điều động binh mã hai châu Kim, Hạ. Chu Lăng Nhạc biết rõ điểm này, cho nên trước khi Hiên Viên Thắng điều động, để cho chúng ta lập tức khởi binh, vốn là vì giữ lại thế lực cuối cùng ở hai châu.
Trương Thúc Nghiêm ánh mắt thâm thúy, chậm rãi nói:
- Thật ra, nhìn bề ngoài là hai châu Kim, Hạ khởi binh, nhưng thực tế là ván cờ của Sở Hoan và Chu Lăng Nhạc, chúng ta chẳng qua chỉ là quân cờ trên bàn mà thôi, bất quá đối với hai người bọn hắn, đây là một nước cờ cực kỳ quan trọng, kết quả thắng bại sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục Tây Bắc. Nếu Sở Hoan có thể thuận lợi đánh lấy Hạ Châu, thu nạp toàn bộ Tây Quan, như vậy một tăng một giảm, Chu Lăng Nhạc binh lực tổn thương, Sở Hoan và Chu Lăng Nhạc sẽ có vốn liếng ngang nhau.
- Nếu trận này Sở Hoan có thể đánh lấy thành Hạ Châu, chẳng những có thể khống chế Hạ Châu, hơn nữa uy danh trong quân sẽ lên rất cao, tiếng tăm càng thêm nổi bật, quan trọng hơn là, đám thổ phỉ rục rịch muốn làm loạn, sẽ nhìn trận chiến này mà sợ mất mật, không dám hành động bừa bãi nữa.
Trương Hãn như có điều suy nghĩ nói.
Trương Thúc Nghiêm cười nói:
- Đúng vậy, thắng, đối với Sở Hoan tất nhiên là trăm lợi mà không có một hại, nhưng một khi thất bại, Sở Hoan cũng phải trả giá rất lớn.
- Nếu không đánh mà lui, không thu phục được hai châu Kim Hạ, vậy Sở Hoan cũng chỉ có thể có được một nửa Tây Quan.
Trương Hãn dù sao cũng là con nhà tướng, mưa dầm thấm đất, rất nhiều chuyện cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
- Lấy không được hai châu Kim Hạ không nói, nhưng uy vọng trong quân của Sở Hoan Binh sẽ giảm, tổn thất tiếng tăm, thảo khấu khắp nơi ở Tây Quan nổi dậy, đến lúc đó, Sở Hoan cho dù muốn giữ ổn định hai châu Việt, Giáp cũng là chuyện kẻ ngốc nằm mơ... !
- Sở Hoan nếu không lấy được Hạ Châu, cũng không thể trụ lâu ở Tây Quan.
Trương Thúc Nghiêm cười lạnh nói:
- Con đừng quên, Sở Hoan là người của Tề vương, phe cánh của Tề vương và của Thái tử trong triều tranh giành đến ngươi chết ta sống, nếu Sở Hoan thất bại, con cảm thấy phe Thái tử sẽ bỏ qua cơ hội đả kích Tề vương hay sao? Sở Hoan ở trong triều hay ở Tây Bắc đều có kẻ địch, bọn họ tất nhiên cũng sẽ ra tay, nắm Sở Hoan từ trên ghế tổng đốc Tây Quan lôi xuống...
Trương Hãn cười nói:
- Xem ra lần này Sở Hoan đặt cược thật sự không nhỏ.
Trương Thúc Nghiêm nâng chung trà lên, nhấp một miếng, nhổ lá trà trong miệng ra, mới nói:
- Nếu không có gì bất ngờ, trận chiến này, Sở Hoan lành ít dữ nhiều, rất có khả năng chưa đánh mà lui!
- Chỉ cần hắn lui binh, Chu Lăng Nhạc tự nhiên sẽ trở thành thế lực mạnh nhất Tây Bắc.
Trương Hãn cau mày nói:
- Lúc đó Tiếu Hoán Chương sẽ không còn là đối thủ của Chu Lăng Nhạc, vậy sao phụ thân còn nói Tây Bắc tiền trình mơ hồ?
- Đơn giản là xưa nay trước khi cuộc chiến kết thúc, đều không thể nói trước được.
Trương Thúc Nghiêm thở dài:
- Chúng ta nghĩ đi nghĩ lại, với thực lực Sở Hoan hiện nay muốn đánh thành Hạ Châu, tám chín phần mười sẽ chưa đánh mà lui, nhưng chuyện đời không có tuyệt đối, phỏng đoán của chúng ta, cũng chưa chắc là kết quả, có nhiều việc chưa đến cuối cùng, vĩnh viễn không đoán được kết cục, Sở Hoan là thắng hay bại, cũng còn chưa biết.
Lập tức nhăn mày, nói:
- Người chúng ta phái đi Hạ Châu đến giờ còn chưa trở về, cuộc chiến Hạ Châu bây giờ thế nào, chúng ta một chút cũng không biết... !
Trương Hãn nói:
- Phụ thân cũng không cần lo lắng, lúc này là thời điểm Lục Thường ở Hạ Châu, thời tiết rất xấu, người chúng ta phái đi, chỉ sợ còn bị trì hoãn trên đường... !
- Cũng mong là vậy.
Trương Thúc Nghiêm thở dài, nói:
- Nếu là vậy thì cũng không sao, chỉ sợ xảy ra chuyện gì bất ngờ, tuy ta nhìn Hồ Tông Mậu không vừa mắt, nhưng trận chiến này chúng ta vẫn hi vọng hắn có để chống đỡ được.
Dừng một chút, y đưa mắt nhìn Trương Hãn, nói khẽ:
- Con bây giờ đã hiểu lòng phụ thân? Một trận chiến này, không cầu giết địch, chỉ cầu tự bảo vệ mình, chỉ cần Hồ Tông Mậu giữ vững thành Hạ Châu, làm cho Sở Hoan không đánh mà lui, đó là thắng lợi lớn nhất. Bọn họ không ra khỏi thành, chúng ta cũng không cần xuất binh, nếu chúng ta xuất binh, không nói đến lúc đánh nhau tổn thất không nhỏ, mất đi vốn liếng trong nhà, mà quan trọng nhất là, một khi Hồ Tông Mậu biết chúng ta xuất binh, với tính tình của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để Trương Thúc Nghiêm ta giành được công đầu, nếu vì vậy khiến hắn khinh suất ra khỏi thành, làm rối loạn toàn bộ chiến lược, Chu Lăng Nhạc truy cứu xuống, cha con chúng ta khó tránh mang tội.
Trương Hãn bừng tỉnh hiểu ra, nói:
- Phụ thân sao không nói sớm? Con đây ngu dốt, vẫn không nghĩ đến chuyện này.
Trương Thúc Nghiêm nói:
- Tương lai nhà họ Trương cuối cùng vẫn đặt trên người con, rất nhiều chuyện bản thân con phải biết cân nhắc kỹ lưỡng, nếu chuyện gì cha cũng giúp con phân tích rõ ràng, con vĩnh viễn cũng không trưởng thành được. Hãn nhi, hãy nhớ lời của cha, trong thiên hạ, chúng ta không có kẻ thù thật sự, cũng không có bạn bè thật sự, cái chúng ta có, chỉ là chính mình. Bây giờ chúng ta án binh bất động, bảo tồn thực lực, đối với chúng ta vẫn là có lợi. Chuyện con cần phải làm, cũng không phải là mỗi ngày quấn quít lấy con đàn bà kia, mà phải là đồng cam cộng khổ với tướng sĩ trong doanh chữ Cấn, để cho bọn họ cúi nghe lệnh. Đối với nam nhân mà nói, đàn bà trước nay không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là.. !
Một tay y siết chặt nắm đấm, nghiêm nghị nói:
- Quyền thế và thực lực!
Trương Hãn tự lẩm bẩm, lặp lại một lần:
- Quyền thế và thực lực!
- Đúng vậy.
Trương Thúc Nghiêm nghiêm mặt nói:
- Vì thế, chúng ta có thể hợp tác với bất cứ người nào có thể lợi dụng, cho dù là kẻ địch, thậm chí ngày nào đó người Tây Lương có thể cho chúng ta những thứ này, chúng ta cũng có thể hợp tác với họ.
Trương Hãn khẽ giật mình, chợt nghe được bên ngoài truyền đến giọng nói:
- Tướng quân, có tin từ Hạ Châu!