Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1109: Kỵ Binh Thiết Huyết Hổ Dực

Sở Hoan nhẹ gật đầu, nói:

- Cái tên Thập Tam Thái Bảo, ta nghĩ rất ít người không biết, bọn họ đối với Phong Tướng quân đúng là một dạ trung thành.

Hứa Thiệu nói:

- Thập Tam Thái Bảo là thân vệ của Phong Tướng quân, danh chấn tứ phương. Phong Tướng quân là một trong bốn vị đại thượng tướng quân, bên người có thân vệ như thế là chuyện đương nhiên, mà ba vị thượng tướng quân kia, cũng có đội thân vệ giống như vậy!

Sở Hoan "à" một tiếng, Hứa Thiệu đã tiếp:

- Xích Luyện Điện tướng quân ở Liêu Đông, bên người có Liêu Đông Thập Bát Tuấn, bên người Lôi Cô Hoành tướng quân có năm trăm Kinh Lôi Kỵ, còn bên người Dư tướng quân, chính là năm trăm Hổ Dực Kỵ!

- Hổ Dực Kỵ?

- Đúng vậy!

Trong mắt Hứa lộ ra vẻ kiêu ngạo:

- Hổ Dực Kỵ là kỵ binh cận vệ theo Dư tướng quân vào sinh ra tử. Bọn họ luôn luôn theo bên người lão tướng quân, bảo vệ lão tướng quân an toàn, mặc dù người trước ngã xuống, người sau tiến lên, Hổ Dực Kỵ đã chết rất nhiều người, nhưng mỗi khi có người chết trận, sẽ có dũng sĩ mới tiến vào, Hổ Dực kỵ trước giờ chưa từng mờ nhạt.

Sở Hoan hiểu ra, thở dài:

- Thì ra đội kỵ binh này là kỵ binh thân vệ của lão tướng quân, khó trách huấn luyện tốt như vậy, phối hợp ăn ý, bọn họ không hổ là lợi khí trên chiến trường... Lão tướng quân là mãnh hổ trên sa trường, có đội kỵ binh này, đúng là như hổ thêm cánh, Hổ Dực Kỵ, tên xứng với thực!

Hứa Thiệu hai mắt ánh lên ý cười:

- Việc huấn luyện Hổ Dực Kỵ, lão tướng quân đều tự mình lưu ý, kỷ luật nghiêm khắc, ta chính là xuất thân từ Hổ Dực Kỵ, nhờ lão tướng quân đề bạt, cuối cùng đem quyền thống lĩnh Hổ Dực Kỵ giao cho ta.

- Có thể khiến lão tướng quân đem quyền thống lĩnh kỵ binh thân vệ giao cho ngươi, lão tướng quân đối với ngươi tất nhiên là vô cùng tin tưởng.

Hứa Thiệu vuốt ve chiến đao trong tay, chậm rãi nói:

- Cây đao này, tên là Trấn Hổ đao, rất ít người biết xuất xứ của nó, nhưng mà các dũng sĩ Hổ Dực Kỵ đều biết rất rõ. Khi lão tướng quân thành lập Hổ Dực Kỵ, người đã tặng thanh bảo đao này cho vị thống lĩnh đầu tiên. Sau đó, thanh bảo đao này được lão tướng quân tự mình truyền cho mỗi một vị thống lĩnh mới. Từ khi thành lập Hổ Dực Kỵ đến nay, Hổ Dực Kỵ đã có sáu vị thống lĩnh. Năm vị thống lĩnh trước ta, có bốn vị là chết trận trên sa trường, một vị khác bởi vì thương thế phát tác mà qua đời... !

Hai tròng mắt sau mặt nạ phát ra một loại ánh sáng:

- Thống lĩnh Hổ Dực Kỵ, từ trước đến nay sẽ chỉ chết khi làm nhiệm vụ, mà kỵ binh Hổ Dực Kỵ, cũng sẽ mang vinh quang của Hổ Dực Kỵ chết trận sa trường!

Sở Hoan lúc này mới hiểu rõ, Hứa Thiệu vì sao lại coi trọng cây đao trong tay đến thế. Rất rõ ràng, cây đao này tất nhiên là lúc Hứa Thiệu nhận nhiệm vụ, là chiến đao Dư Bất Khuất tự tay tặng cho Hứa Thiệu.

Cây đao này tự nó chưa chắc là bảo đao tuyệt thế gì, ít nhất so với Huyết Ẩm đao của mình thì không bằng, nhưng ý nghĩa cây đao này mang theo lại rất rất nhiều, nó đã là biểu tượng của lòng trung thành và dũng cảm.

Sáu vị thống lĩnh, một cây đao!

Sở Hoan dù biết Hứa Thiệu là thuộc cấp tâm phúc của Dư Bất Khuất, nhưng không hề biết trong số thuộc hạ của Dư Bất Khuất, Hứa Thiệu sắm vai nào. Trong lúc suy nghĩ chợt nhớ lại, cũng khó trách mấy lần nhìn thấy Dư Bất Khuất, đều có bóng dáng Hứa Thiệu bên cạnh, với tư cách thống lĩnh kỵ binh thân vệ, Hứa Thiệu theo bên người Dư Bất Khuất, bảo vệ an toàn của Dư Bất Khuất, cũng là chuyện tất nhiên.

Bốn vị thượng tướng quân đi theo Doanh Nguyên đánh đông dẹp bắc, mặc dù chiến công hiển hách, nhưng cũng giết người như ngóe, mỗi người đều có vô số kẻ thù, có đội cận vệ của mình, cũng bình thường thôi.

- Trước khi tướng quân ra đi, đem Hổ Dực Kỵ phó thác cho ta.

Hứa Thiệu khẽ thở dài:

- Lão tướng quân lúc đó đã vô cùng suy yếu, câu cuối cùng người nói với ta..., chỉ là muốn ta có thể tìm cho các huynh đệ Hổ Dực Kỵ một chỗ tốt để quay về... !

Nói đến đây, trong mắt y hiện lên vẻ nghiêm nghị, một câu của Dư Bất Khuất, lại giao cho Hứa Thiệu một trách nhiệm nặng nề.

Chỗ tốt để quay về?

Nơi nào là chỗ tốt để quay về?

- Ngươi lúc đó chính là dẫn theo Hổ Dực Kỵ đi cướp pháp trường?

Sở Hoan thở dài:

- Lúc đó ngươi có nghĩ tới không, đây có lẽ chỉ là quỷ kế của Đông Phương Tín. Ngươi là phó tướng Bình Tây quân, cản tay Đông Phương Tín, khiến hắn không thể làm xằng làm bậy, hắn đương nhiên muốn loại bỏ ngươi cho rảnh nợ. Nhưng mà Bình Tây quân có không ít thuộc hạ cũ của Dư lão tướng quân, hơn nữa trong tay ngươi nắm giữ Hổ Dực Kỵ, Đông Phương Tín không dám trực tiếp xuống tay với ngươi, hắn lợi dụng Hầu Ma, bày kế hãm hại đám người Hầu Ma, kéo họ ra pháp trường, có lẽ chính là vì muốn dụ ngươi ra tay!

Hứa Thiệu gật đầu nói:

- Ta nghe tin tức này, lập tức biết rõ dụng tâm của Đông Phương Tín, nhưng cho dù biết rõ thì thế nào, chẳng lẽ vì sợ Đông Phương Tín giăng bẫy, ta lại co đầu rút cổ không ra mặt?

Cười nhạt một tiếng, bình tĩnh nói:

- Hổ Dực Kỵ trước nay chỉ có dũng sĩ chết trận, chưa bao giờ có rùa đen rụt đầu!

- Ta cũng nghĩ như thế.

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Đông Phương Tín có lẽ cũng biết tính tình của ngươi, biết rõ ngươi nhất định sẽ cứu, cho nên mới bày ra cái bẫy này.

- Hắn đúng là bày ra bẫy rập, hơn nữa ta biết, tất cả mọi chuyện đều là Chu Lăng Nhạc ở phía sau màn thao túng.

Hứa Thiệu thản nhiên nói:

- Pháp trường đã mai phục trọng binh, chỉ cần ta vừa đến, cứu Hầu Ma, bọn họ liền dùng tội mưu phản, đem ta và Hổ Dực Kỵ vây giết tại pháp trường, Sở đốc có biết, lúc đó có bao nhiêu binh mã mai phục ở pháp trường không?

Sở Hoan nói:

- Tất nhiên là một con số khổng lồ?

- Không dưới ba ngàn!

Hứa Thiệu cười nói:

- Mai phục trọng binh, đó là một lòng muốn đem Hổ Dực Kỵ của ta một mẻ hốt gọn. Chỉ là bọn hắn vẫn quá khinh thường Hổ Dực Kỵ, Hổ Dực Kỵ chinh chiến cả đời, chỉ có ba ngàn người, vậy có đủ chăng!

- Các ngươi cứu đám người Hầu Ma, giết ra khỏi vòng vây?

- Hổ Dực Kỵ xông tới pháp trường, cứu Hầu Ma, phục binh của Đông Phương Tín an bài lập tức xuất động, mà trước đó ta đã trù tính sắp xếp tốt cách phá vòng vây rồi.

Hứa Thiệu nói:

- Lão tướng quân qua đời, Tây Bắc lúc đó có thể coi là thiên hạ của Chu Lăng Nhạc, ta mặc dù có Hổ Dực Kỵ, nhưng cũng biết thực lực so với bọn hắn quá mức nhỏ yếu, cho nên ngay từ đầu liền định cứu Hầu Ma, rồi phá vòng vây ra ngoài.

Dừng một chút, mới chậm rãi nói:

- Chu Lăng Nhạc có lẽ cũng không ngờ, Hổ Dực Kỵ so với hắn nghĩ còn lợi hại hơn. Chúng ta mặc dù hao tổn hơn mấy chục người, nhưng vẫn có thể xông ra khỏi lớp lớp vòng vây, hơn nữa ở cửa thành bên kia, chúng ta đã sớm có chuẩn bị, Bình Tây quân dẫu sao cũng có thuộc hạ cũ của lão tướng quân, giúp mở cửa thành, ta dẫn theo hơn bốn trăm huynh đệ còn lại, xông ra khỏi thành Sóc Tuyền, từ đó liền không trở lại Sóc Tuyền nữa.

- Hổ Dực Kỵ mai danh ẩn tích, nhưng mà Vân Lý Phong lại đột nhiên xuất hiện.

Sở Hoan thở dài:

- Vân Lý Phong rất nổi danh, ngay cả vị Đổng Thế Trân Đổng đại nhân kia, cũng kiêng kỵ Vân Lý Phong mấy phần.

- Hổ Dực Kỵ từ trước đến nay vẫn là Hổ Dực Kỵ, cái gọi là Vân Lý Phong, chẳng qua là tên do người khác gọi mà thôi.

Hứa Thiệu đặt Trấn Hổ đao trên bàn đá, nhìn xem Sở Hoan:

- Bất kể là Hổ Dực Kỵ, hay là Vân Lý Phong, ta dám cam đoan, chúng ta không có giết qua một người vô tội, cũng không có cướp đoạt của bá tánh dù một cây kim. Phần đông thảo khấu ở Tây Quan đều là đám ô hợp, Tây Quan nhiều núi, chúng ta ẩn thân trên núi, giấu diếm tung tích không hề khó khăn, chỉ cần nghe được có thảo khấu làm hại dân chúng, chúng ta liền xuất binh tiêu diệt. Sở đốc, thực không dám giấu diếm, từ sau khi chúng ta rời khỏi Sóc Tuyền, cho đến lần trước tiêu diệt cái gì Quan Đại Vương, trước trước sau sau, chúng ta đã san bằng hai mươi mốt ổ thảo khấu, giết hơn năm trăm tên, mà Hổ Dực Kỵ chỉ trả giá có ba vị huynh đệ!

Sở Hoan giơ ngón tay cái lên, khen:

- Mạnh mẽ thay!

Lập tức nhíu mày hỏi:

- Ngươi có biết thôn Ngưu Lan không?

- Biết.

Hứa Thiệu lập tức gật đầu:

- Thôn Ngưu Lan bị người ta giết sạch, việc này ta biết không trễ, Sở đốc có biết là người phương nào làm không?

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Đổng Thế Trân một mực chắc chắn là các ngươi gây ra, nhưng ta biết không đơn giản như vậy.

Hứa Thiệu cười ha ha nói:

- Sở đốc minh giám, có lẽ bọn người Đông Phương Tín đã sớm đoán được cái gọi là Vân Lý Phong chính là Hổ Dực Kỵ. Đông Phương Tín thống lĩnh Bình Tây quân, không cố gắng đi tiêu diệt thổ phỉ, mà lại một lòng muốn tìm tung tích chúng ta, chỉ tiếc bọn họ cuối cùng vẫn đoán không ra hành tung của chúng ta, cho nên rất nhiều thảm án ở Tây Quan, bọn họ đều chụp lên trên đầu của chúng ta, mục đích cũng rất đơn giản, để cho dân chúng thống hận Vân Lý Phong, xem Vân Lý Phong là ác ma giết người như ngóe, như vậy, đối với bọn hắn tất nhiên là có lợi.

Sở Hoan hỏi:

- Vậy ngươi cũng biết thôn Ngưu Lan là bị ai giết sạch?

- Hồ Lô Trại!

Hứa Thiệu không chút do dự nói.

Sở Hoan hai hàng lông mày nhíu chặt:

- Hồ Lô Trại?

- Sở đốc nên biết, giết cả thôn Ngưu Lan kia, là một đội kỵ binh.

Hứa Thiệu cười lạnh nói:

- Tây Quan dù nhiều trộm cướp, nhưng hầu hết chỉ là đám ô hợp, đừng nói chiến mã, rất nhiều thảo khấu ngay cả vũ khí còn thiếu thốn, ở Tây Quan, có chiến mã thực dự, ngoại trừ quan binh, thì chỉ có Hổ Dực Kỵ chúng ta và Hồ Lô Trại!

Sở Hoan trong mắt bắn ra tia sáng lạnh, thản nhiên nói:

- Hồ lô trại, Cầu tướng quân!

Hứa Thiệu nói:

- Sở đốc biết Cầu tướng quân sao?

- Danh tiếng Hồ Lô Trại, ta đã nghe rất nhiều lần.

Sở Hoan cười lạnh nói:

- Vị Cầu tướng quân kia, ta cũng đã thoáng nghe qua.

Dừng một chút, mới nói:

- Trên đường ta đến Tây Quan nhậm chức, từng trúng mai phục của Hồ Lô Trại, suýt chết ở trong tay bọn chúng!

Hứa Thiệu ánh mắt hiện ra vẻ giật mình:

- Hồ Lô Trại từng hành thích Sở đốc sao?

Hơi nghi hoặc một chút nói:

- Điểm này ta thật không ngờ... Hồ Lô Trại sao lại biết rõ hành tung của Sở đốc như vậy? Hơn nữa, vì sao bọn họ phải xuống tay với Sở đốc?

Sở Hoan hỏi:

- Ngươi biết doanh Tiên phong ở Tây Bắc không?

Hứa Thiệu gật đầu nói:

- Biết, doanh Tiên phong là đội cảm tử của quân đội Tây Bắc, phần lớn là người phạm tội phải sung quân đến biên quan, bị sắp xếp vào doanh Tiên phong.

Dừng một chút, nói:

- Có phải Sở đốc đã biết được chuyện gì?

Ánh mắt y đã khác lạ.

Sở Hoan nhìn ra sự khác lạ trong ánh mắt Hứa Thiệu, ngược lại hỏi:

- Hứa thống lĩnh có biết Hồ Lô Trại có một ít bí mật không?

Hứa Thiệu trầm ngâm một lát, mới nói:

- Thật ra ta vẫn không dám chắc chắn. Nhưng mà, Hồ Lô Trại đúng là không giống thảo khấu bình thường. Núi Hồ Lô là dãy núi đệ nhất Tây Quan, dài gần trăm dặm, nhiều núi tiếp nhau, địa thế hiểm trở, huyệt động trên núi kia rất nhiều, hơn nữa nguồn nước sung túc, sau khi người Tây Lương lui binh, hình như trong vòng một đêm, núi Hồ Lô liền có một cái Hồ Lô Trại. Khi lão tướng quân hãy còn, vẫn luôn nghĩ Hồ Lô Trại là một tai họa, cũng từng nghĩ sẽ xuất binh tiêu diệt Hồ Lô Trại trước, nhưng mà công việc quá nhiều, hơn nữa sức khỏe của lão tướng quân ngày càng suy yếu, cho nên vẫn chưa thực hiện được... Hồ Lô Trại cũng nhờ vậy mà lớn mạnh, rất nhiều đám thảo khấu nhỏ yếu lần lượt tìm đến dựa cậy vào Hồ Lô Trại, theo ta biết, Hồ Lô Trại bây giờ có không dưới bốn, năm ngàn người... Vật tư của bọn chúng sung túc, hơn nữa còn có rất nhiều chiến mã... !

- Ta thấy rất lạ, bọn chúng lấy vũ khí và trang bị ở đâu mà nhiều vậy?

Sở Hoan như có điều suy nghĩ, chậm rãi nói:

- Còn chiến mã từ đâu mà có?

Nhìn Hứa Thiệu, hỏi:

- Cầu tướng quân rốt cuộc có lai lịch gì? Hắn và doanh Tiên phong có quan hệ gì hay không?