Tiếng trống ầm ầm từ ngoài thành vọng lại, Hồ Tông Mậu vọt tới bên cạnh ô chắn tên trên đầu thành. Trên thành, cách vài bước chân là có đuốc lửa, ánh lửa sáng ngời, trừ một số thủ vệ trực ban, đa phần phản quân tướng sĩ đều đang dựa vào đầu tường nghỉ ngơi. Ngoài thành tiếng trống trận ầm ầm, tướng sĩ vừa mới chợp mắt liền sực tỉnh, tất cả mọi người vội vã đứng dậy, ai vào chỗ nấy, cung tiễn thủ là những người đầu tiên phóng tới ô chắn tên trên tường thành, giương cung lắp tên, nhắm xuống phía dưới.
Trên thành, tướng sĩ đều nghiêm chỉnh sẵn sàng, cả không gian yên tĩnh, chờ đợi quân Sở tấn công. Tiếng trống lại vang lên một hồi, âm thanh dần dần nhỏ lại, binh lính trên thành mở to mắt nhìn chằm chằm phía ngoài. Tiếng trống trở nên mơ hồ rồi im lặng hẳn, phản quân đợi cả nửa ngày cũng không thấy một binh một tốt nào của quân Sở xông qua.
Hồ Tông Mậu nhíu mày, một gã phó tướng bên cạnh như hiểu ra điều gì, thận trọng nói:
- "Tướng quân, hình như bọn chúng không có đánh qua đây."
- "Bọn chúng hôm nay vừa mới đại bại một trận, đã biết lợi hại của tướng quân, tuyệt đối không dám trong thời gian ngắn như vậy lại đến đánh nữa."
Một gã tướng lĩnh khác vội vàng nói:
- "Có thể bọn chúng bên kia xảy ra chuyện gì đó."
Hồ Tông Mậu khẽ vuốt cằm, đem bội đao thu vào trong vỏ, một gã tướng lĩnh bên cạnh đã thấp giọng nói:
- "Tướng quân, trên chiến hào còn ván gỗ bọn chúng bắc qua, nếu để vậy, bọn chúng công thành sẽ thuận tiện rất nhiều. Không bằng thừa lúc đêm tối, chúng ta phái người ra thành, âm thầm thu hồi mớ ván gỗ kia, cho dù bọn chúng vẫn còn ván gỗ, đợi mai mốt tấn công, chúng lại phải tốn thời gian lót đường, tấn công cũng không thuận lợi như vậy nữa."
Hồ Tông Mậu nghĩ một lúc, nhìn doanh trại quân Sở ngoài thành, giữa màn đêm, trong doanh trại phía xa hiện ra từng đốm, từng đốm ánh lửa, kéo dài mười mấy dặm, cách thành Hạ Châu bên này đúng là còn một khoảng cách, thấp giọng nói:
- "Đừng phái tướng sĩ chúng ta, chọn trong dân binh một nhóm người, để bọn họ ra ngoài thành đi !"
Gã tướng lĩnh đó nhận lệnh, lui xuống sắp xếp.
Trời đã về khuya, Hồ Tông Mậu đứng ở đầu tường, quan sát thấy chung quanh cửa chính đúng là không có gì, lúc này mới hạ lệnh cho mấy trăm dân binh đã triệu tập sẵn đi ra ngoài thành. Cửa thành mở ra, dân binh vô cùng cẩn thận nhích về phía chiến hào, bốn bề chỉ có tiếng bão cát rít ầm ì. Dân binh mắt thấy gần đến chiến hào, đột nhiên nghe một đợt âm thanh trầm thấp từ mặt đất vọng lại. Trong bóng tối, một đội kỵ binh như được gió cát thổi tới, phóng ngựa lao vút qua. Những kỵ binh này đều cầm cung tiễn trong tay, không nói hai lời, nhắm vào dân binh đang tới gần chiến hào mà bắn, tên bay như mưa. Dân binh vốn chỉ nghe lệnh lén lút ra lấy ván gỗ, ai biết lại có một nhóm kỵ binh xuất hiện như bóng ma, tên vừa bắn qua, đám dân binh lập tức hoảng loạn cả lên.
Những dân binh này, hầu hết đều do Hồ Tông Mậy bắt tạm trong dân chúng, căn bản chưa từng trải qua huấn luyện gì, so với quân đội chính quy thì không thể nào sánh nổi. Bọn họ vốn bị bắt về làm việc nặng, lúc ra trận thì làm tốt thí để góp cho đủ số, có bao giờ chứng kiến cảnh hai quân chém giết thật sự trên chiến trường, nhìn thấy kỵ binh hiện ra như ma quỷ, lập tức có người hoảng sợ thét lên:
- "Không xong rồi, chạy mau, quân Sở tới rồi... !"
Một tiếng hét dọa cả đám người sợ mất mật, những người còn lại nghĩ cũng không nghĩ, lập tức quay lưng bỏ chạy. Hai tên dẫn đội lại đúng là binh sĩ chính quy, thấy dân binh loạn lên cả đám, liền nghiêm giọng hét to. Thật ra, bọn họ cũng nhìn thấy rõ, đội kỵ binh vừa mới xuất hiện kia quân số cũng không đông, bất quá chỉ vài chục người. Số dân binh đông hơn đối phương rất nhiều, hơn nữa, trên đầu thành còn có cung tiễn thủ yểm hộ, căn phải không cần phải sợ như vậy, nhưng dân binh đã bỏ chạy giữ mạng mất rồi, hai gã vung đao chém ngã vài người, vẫn không cách nào ngăn cản mấy trăm người bỏ chạy về phía cửa thành như nước lũ.
Hồ Tông Mậu đứng trên đầu thành đương nhiên nhìn thấy kỵ binh đột nhiên xuất hiện trong bóng tối, y ngược lại không hoảng sợ, trầm giọng nói:
- "Cung tiễn thủ chuẩn bị, bên dưới lập tức đóng cửa thành!"
Một gã phó bên cạnh tướng còn tưởng mình nghe lầm, hỏi:
- "Tướng quân, ngài nói gì? Đóng cửa thành? Người của chúng ta vẫn chưa về."
- "Mau đóng cửa thành."
Hồ Tông Mậu lạnh lùng nói:
- "Tốc độ kỵ binh quá nhanh, chúng ta cần đảm bảo không có một sơ hở nào, không thể lòng dạ đàn bà."
Gã phó tướng kia đành bất đắc dĩ lập tức hạ lệnh đóng cửa thành. Một đám dân binh hớt hải chạy đến cửa thành, nhìn thấy cửa thành vốn đang hé mở bây giờ nhanh chóng đóng lại, mọi người hồn bay phách lạc, lớn tiếng gọi:
- "Đừng đóng cửa thành, đừng đóng cửa thành... !"
Khi họ chạy đến cửa thành cạnh, cửa thành kia đã đóng.
Mọi người nhất thời vô cùng phẫn nộ, không ít người chửi ầm lên, càng nhiều người kêu khóc lớn tiếng. Cửa thành đóng kín, không chút suy suyển, cánh cửa dày và chắc, mọi người quyền đấm cước đá vẫn không có động tĩnh gì.
Cũng may, nhóm kỵ binh đột nhiên xuất hiện kia không hề đuổi theo, sau khi đánh lui dân binh đến gần chiến hào, lại như hồn ma biến mất trong đêm, không chỉ không thấy tung tích, mà cả tiếng vó ngựa cũng không nghe được mảy may.
Sau một hồi lâu, Hồ Tông Mậu thấy không có động tĩnh, lúc này mới hạ lệnh tướng sĩ giữ thành mở một khe cửa nhỏ, để binh sĩ bên ngoài nhanh chóng đi vào, xong lập tức đóng chặt cửa thành.
Hồ Tông Mậu trong lòng biết quân Sở chắc đã để ý kỹ mấy chiến hào, nên cũng bỏ ý định phái người ra ngoài phá hỏng đường đi, chỉ tập trung tinh thần cố thủ thành trì.
Qua hơn nửa đêm, Hồ Tông Mậu thấy quân Sở bên kia không chút động tĩnh, lúc này mới trở về phòng chỉ huy trên thành lầu, mặc luôn áo mà ngủ. Y ngủ không được bao lâu, lại nghe ngoài thành ầm ầm vang lên tiếng trống, có phó tướng xông tới bẩm:
- "Tướng quân, bên kia lại truyền tới tiếng trống."
Hồ Tông Mậu đứng dậy, mày nhíu lại, đi tới đầu tường, chỉ thấy binh sĩ vừa mới nằm xuống đã phải bò dậy, toàn bộ tập trung tinh thần đề phòng. Bên kia, tiếng trống rung động ầm ầm, nhưng cũng giống như lần trước, tiếng trống vang lên cả buổi, cũng chẳng thấy binh tướng nào bên quân Sở xông qua, Hồ Tông Mậu khóe mắt giật giật, hiểu ra, cười lạnh nói:
- "Sở Hoan đây là dùng kế làm cho binh lính mỏi mệt, hắc hắc, màn kịch nhỏ này, há có thể giấu được bản tướng."
- "Tướng quân, ngài nói là bọn chúng cố ý đánh trống, để chúng ta cho là chúng sắp công thành?"
Hồ Tông Mậu gật đầu nói:
- "Đúng là như thế, đây là trò vặt... !"
Trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói:
- "Truyền lệnh xuống, quân thủ vệ ở trên thành chia làm hai nhóm, thay nhau canh giữ, cứ mặc kệ tiếng trống, chỉ cần không nhìn thấy binh mã của chúng, thì không cần để ý."
Y ngáp một cái, cười lạnh nói:
- "Muốn chơi trò này với bản tướng, Sở Hoan vẫn còn quá non."
Quả nhiên, sau nửa đêm lại có hai lần đánh trống, nhưng quân Sở cũng không tới, binh lính phản quân trên thành thấy tình trạng như vậy, cũng không để ý tới nữa, chia tổ thay nhau canh giữ.
Lúc tờ mờ sáng, tiếng trống lại nổi lên, không ít binh sĩ còn trong giấc mộng, đã nghe có người hoảng sợ hô lên:
- "Nhanh, tất cả đứng lên, bọn chúng giết tới rồi kìa, nhanh, đều con mẹ nó đứng lên... !"
Hôm qua giày vò cả đêm, tướng sĩ phản quân căn bản không được nghỉ ngơi tốt, dù phân thành hai nhóm thay nhau canh giữ, Hồ Tông Mậu cũng hạ lệnh không cần để ý tiếng trống ngoài thành. Nói thì dễ, nhưng chỉ cần tiếng trống ngoài thành vang lên, binh sĩ trên đầu tường vẫn như phản xạ có điều kiện lập tức bò dậy. Đến tờ mờ sáng, mọi người thật vất vả mới nghỉ ngơi được một chút, tiếng trống trận lại nổi lên. Binh sĩ đã có phần mệt mỏi, nằm trên mặt đất không muốn dậy nữa, không ít người thậm chí dùng đồ vật che tai, miễn cho bị tiếng trống ngoài thành quấy nhiễu, chỉ là bọn họ không ngờ, lần này quân Sở công đến thật.
Quân thủ vệ mặc dù mệt mỏi, nhưng không thể làm khác hơn mà bò dậy, ai vào chỗ nấy, Hồ Tông Mậu nghe nói Sở Quân đánh qua thật, cũng xuất hiện ở đầu tường. Sáng tinh mơ, không gian còn mờ tối, nhưng nhìn thấy binh tướng quân Sở quả thật đang tấn công, thuẫn bài binh đi trước, cung tiễn thủ phía sau. Hồ Tông Mậu lớn tiếng kêu lên:
- "Các huynh đệ, đều giữ vững tinh thần, quân Sở là bại tướng dưới tay chúng ta, bọn chúng tự tìm đường chết, vậy hãy bọn chúng thấy sự lợi hại của chúng ta."
Y tinh thần phấn chấn, chuẩn bị đại chiến một trận.
Thuẫn bài binh quân Sở bảo vệ cung tiễn thủ phía sau, chầm chậm đi tới trước, vào đến tầm tên, cung tiễn thủ giương cung lắp tên, một trận mưa tên liền bắn tới đầu thành. Cung tiễn thủ trên thành lập tức đánh trả, những binh sĩ khác chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị tốt các khối đá, lại có người bắt đầu nhóm lửa đun nồi sắt, nấu sôi dầu.
Mưa tên tiếp tục một lát, thuẫn bài binh của quân Sở không tiến mà ngược lại thụt lùi, cùng với cung tiễn thủ chậm rãi rút lui khỏi chiến trường. Cung tiễn thủ trên đầu tường ngừng bắn tên, tất cả mọi người nhìn chằm chằm dưới thành, lặng lẽ chờ bộ binh quân Sở công đến.
Đợi cả nửa ngày, bên kia lặng yên không một tiếng động, gần nửa ngày không có một binh một tốt nào xông qua.
Ngoài lều chủ soái của quân Sở, Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, nhìn thành Hạ Châu xa xa bị cát bụi bao phủ, thần sắc bình tĩnh, bên cạnh hắn là huynh trưởng kết nghĩa Bùi Tích.
Bên cạnh Bùi Tích, lại là Tần Lôi thân mặc giáp trụ, tay cầm côn sắt đang đứng ở đấy. Tần Lôi ngáp dài, tựa như vừa mới trong mơ tỉnh dậy. Lần này xuất chinh, Bùi Tích đi cùng Sở Hoan, Tiểu Bá Vương Tần Lôi đương nhiên không thể ở lại Sóc Tuyền. Trước khi xuất chinh, nhìn thấy Sở Hoan mặc Lang giáp chiến bào, Tần Lôi cực kỳ hâm mộ, liên tục khẩn cầu Sở Hoan cũng cho hắn một bộ chiến giáp. Sở Hoan đành phải phái người tìm cho Tần Lôi một bộ khôi giáp, chỉ là, Tần Lôi thấp bé, muốn tìm một bộ khôi giáp phù hợp với gã thật không dễ dàng, vất vả lắm mới tìm được một bộ khôi giáp của tiểu hiệu, Tần Lôi mặc trên người, vẫn hơi rộng một chút, thời gian cũng không kịp, Sở Hoan đành để Tần Lôi mặc tạm, hứa khi về sẽ làm riêng cho gã một bộ chiến giáp vừa người.
Tần Lôi ngược lại không để ý, mặc kệ chiến giáp lớn nhỏ, mặc áo giáp lên người, gã liền cảm thấy vô cùng uy phong, dù cho bộ giáp này mặc lên có chút không vừa vặn, có chút không giống ai, nhìn như con khỉ mặc giáp vậy. Nhưng mà, Tần Lôi vô cùng hài lòng, sau khi xuất chinh, gã rất thích cầm cây côn đồng của mình đi tới đi lui trong đại doanh, mong được mọi người khen ngợi.
Trong quân doanh, không ít người biết Tần Lôi là một tên tiểu quái vật biến thái, hơn nữa, bọn họ biết rõ Sở đốc rất chiếu cố tên Tiểu Bá Vương này, nên không ai dám chế nhạo Tần Lôi mặc giáp buồn cười, chỉ là mấy câu khen ngợi mà Tần Lôi mong chờ, cũng vô cùng thưa thớt.
- "Binh mã doanh chữ Đoái đã rút về."
Sở Hoan nhìn qua thành Hạ Châu, nói khẽ:
- "Đại ca, chúng ta có cần đợi tiếp hay không?"
Lần này xuất chinh, Sở Hoan mang theo ba doanh lớn Càn, Chấn và Đoái, ba doanh còn lại chia ra đóng ở Giáp Châu và Sóc Tuyền.
Bùi Tích cũng mắt nhìn phía xa, khẽ vuốt cằm nói:
- "Lực độ còn chưa đủ, Hồ Tông Mậu là người cẩn thận, nếu làm không đủ lửa, kế hoạch sẽ khó mà áp dụng. Tất cả đều đang thuận lợi tiến hành, chỉ cần làm đúng mức, chúng ta liền có thể thoải mái mà đánh."
Sở Hoan gật đầu nói:
- "Kế tiếp, chúng ta có cần đánh mạnh một trận không?"
- "Không cần gấp, chúng ta trước hết dùng kế quấy nhiễu binh lính đối phó bọn chúng."
Bùi Tích cười ung dung nhàn nhã.
- "Hồ Tông Mậu đương nhiên biết chúng ta dùng kế quấy nhiễu, mà chúng ta, chính là muốn hắn biết chúng ta đang suy nghĩ đủ cách công thành. Chúng ta tấn công dùng lực càng lớn, hắn càng cảm thấy chúng ta cố hết sức công thành. Huống chi, kế quấy nhiễu sẽ làm tiêu hao sức lực và tinh thần bọn chúng. Chúng ta là bên công, quyền chủ động trong tay chúng ta, mèo vờn chuột, dù chuột biết rõ mình bị trêu đùa, nhưng cũng không thể tránh được, sẽ chỉ sức cùng lực kiệt, lửa giận trong lòng càng ngày càng lớn."
Sở Hoan cười ha ha, nói:
- "Doanh chữ Đoái lui xuống, có thể để bọn họ tạm thời nghỉ ngơi cho tốt, tiếp theo, đến phiên doanh chữ Chấn."
Huynh đệ hai người liếc nhau, đều lộ ra bộ dáng tươi cười cao thâm khó hiểu.