Lang Ngao hung ác như thế, đám hộ vệ đều biến sắc. Mặc dù đám hộ vệ này đều là dũng sĩ thấy chết không sờn, nhưng trông thấy hung thú tàn nhẫn như thế, trong lòng cũng lạnh lẽo.
Lang Ngao phủ phục bên cạnh thi thể Tống Minh, ăn thịt người. Thái tử hơi cau mày, nhìn về phía Trâu Hoằng, nói:
- Quả nhiên là tàn nhẫn… Hai con súc sinh này, bổn cung nhận lấy, nhưng mà… bổn cung thuần phục chúng nó thế nào?
- Điện hạ, có hai con Lang Ngao này, giống như có hai hộ vệ cường đại.
Trâu Hoằng không khỏi đắc ý nói:
- Từ nay về sau, chúng nó nhất định làm theo lệnh điện hạ.
Ánh mắt gã liếc qua, một gã tùy tùng đi tới, bưng một cái hộp làm bằng gỗ. Trâu Hoằng mở hộp ra, lấy một cái bao tay màu trắng từ bên trong ra:
- Điện hạ, đây cũng không phải lễ vật kính hiến khác, bao tay thiên tằm này, vẫn đều là tuần thú sư của hai con Lang Ngao này mang theo… Còn một cây thanh trúc đồng, điện hạ chỉ cần đeo bao tay màu trắng, chúng sẽ coi điện hạ là chủ nhân, cây thanh trúc đồng này giống như cờ lệnh của tướng quân, chỉ nơi nào, hai con Lang Ngao sẽ nhào về hướng đó!
Bao tay thiên tằm chế tác cực kỳ tinh xảo, trông mỏng như cánh ve, lại rất bền rất dẻo, còn thanh trúc đồng chỉ là dùng ngọc bích chế tác, chẳng qua lớn bằng ngón cái mà thôi, chế tác cũng rất tinh xảo.
Thái tử không nói gì, chỉ dò xét hai thứ kia. Trâu Hoằng đương nhiên không phải kẻ ngu, gã đưa bao tay cho tùy tùng bên người, tùy tùng kia đeo bao tay lên, lúc này mới đi về phía Lang Ngao.
Lang Ngao kia đang ăn thịt người, lại vẫn vô cùng cảnh giác, nghe được sau lưng có người, nó đứng dậy trong nháy mắt, xoay đầu lại, răng nanh như đao, bên trên còn dính da thịt máu tươi đầm đìa, đáng sợ khác thường.
Nhưng vừa nhìn thấy tùy tùng kia đeo bao tay, liền trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, giống như con chó nhỏ bị dạy dỗ vô cùng khéo léo, đi đến bên cạnh tùy tùng kia.
Tùy tùng vươn tay vuốt ve sau lưng nó, sau đó vỗ vỗ phần lưng. Lang Ngao thuận theo ngồi xổm xuống, tùy tùng kia cũng ngồi xổm người xuống, gãi gãi hàm dưới của Lang Ngao, lúc này mới quay đầu lại nhìn Trâu Hoằng. Trông thấy Trâu Hoằng gật đầu, tùy tùng mới đứng dậy đi qua, dắt Lang Ngao trở lại lồng sắt, đóng cửa sắt lại, lúc này mới trở về bên cạnh Trâu Hoằng, tháo bao tay xuống dâng cho Trâu Hoằng. Trâu Hoằng để bao tay và thanh trúc đồng trở về hộp gỗ, vô cùng cung kính chuyển dâng cho Thái tử:
- Xin mời Thái tử điện hạ vui lòng nhận cho!
Thái tử ý bảo Điền Hầu nhận lấy, phân phó nói:
- Hậu táng Tống Minh, tăng thêm trợ cấp cho người nhà của hắn... !
Điền Hầu cung kính đáp lại, phân phó người thu dọn thi thể Tống Minh, Thái tử phân phó Điền Hầu đẩy xe lăn, để Trâu Hoằng tới bên người, tiến lên theo con đường dài của diễn võ trường, hỏi:
- Phùng Tổng đốc của các ngươi rất thích nuôi dưỡng loại thú dữ này sao?
- Hồi bẩm điện hạ, chuyện Tổng đốc đại nhân thích làm nhất không phải nuôi dưỡng hung thú, mà là tận trung với Thánh thượng và Thái tử điện hạ, trấn thủ Bắc thùy cho triều đình, thuần phục những kẻ man di kia.
Trâu Hoằng khom người đáp lại.
Thái tử lại cười nói:
- Ngươi là Chủ sự Lễ Bộ Ti? Giỏi ăn nói, cũng không phụ cái mồm nhanh nhẹn của ngươi.
Gã lại hỏi:
- Nghe nói Phùng Tổng đốc dựng chợ mậu dịch Bắc Cương ở biên thùy Hà Tây, hiện giờ tình hình thế nào?
- Được Thánh thượng cho phép, Tổng đốc đại nhân sớm bắt đầu lập kế hoạch xây dựng chợ mậu dịch tại Bắc Cương.
Trâu Hoằng đáp:
- Người man di xưa nay kính mộ Đại Tần ta phì nhiêu giàu có và đông đúc, rất yêu thích hàng hóa của Đại Tần ta. Mặc dù họ là man di mọi rợ, nhưng cũng có một tố thú tốt. Sau khi chợ mậu dịch Bắc Cương này thành lập, buôn bán sẽ hết sức náo nhiệt, rất nhiều thương nhân trong nước đều tới chợ mậu dịch Bắc Cương buôn bán, mà các bộ man di cũng có đội ngũ đặc biệt tới chợ mậu dịch buôn bán... !
Thái tử nói:
- Bổn cung nghe nói, các bộ man di, không dưới mấy chục, thù địch lẫn nhau, quanh năm tranh giành chém giết, nghe nói chợ mậu dịch Bắc Cương thiết lập ở một dịch trạm biên cảnh Đại Tần ta và Mạc Bắc man di... !
- Dịch trạm Hoàng Phong.
Trâu Hoằng lập tức đáp:
- Trong cảnh nội Lương Ấp phía bắc Hà Tây, khoảng cách Lương thành chẳng qua mười dặm, dịch trạm Hoàng Phong vốn là dịch trạm tuần tra, hiện giờ đúng là chỗ mậu dịch Bắc Cương, tại đầu tường Lương thành, có thể xem rõ ràng tình hình thực tế của chợ mậu dịch Bắc Cương. Chợ mậu dịch Bắc Cương ngay ngắn trật tự, Lương thành là thành lớn nhất Mạc Bắc, vị trí địa lý vô cùng quan trọng, Phùng Tổng đốc vẫn luôn phái người gia cố cao thêm, từ một thành nhỏ biên thùy lúc trước, đã xây dựng rất quy mô. Tổng đốc đại nhân bố phòng trọng binh tại đó, có binh mã Lương thành, đủ để cam đoan chợ mậu dịch Bắc Cương an toàn.
- Ý của bổn cung là nói, từ cảnh nội man di tiến vào chợ mậu dịch Bắc Cương, không phải các bộ man di đều có thể làm được đúng không?
Thái tử chậm rãi nói:
- Bộ lạc man di phía bắc muốn tới chợ mậu dịch Bắc Cương, thì phải đi qua cảnh nội những bộ lạc khác, nhưng bộ lạc khác này sẽ để họ đi qua sao? Nghe nói người man di đều tàn bạo hung ác, các bộ lạc thù địch lần nhau, như vậy có thể buôn bán của chợ mậu dịch Bắc Cương, chẳng phải chỉ có các bộ lạc man di phía nam?
Trâu Hoằng lập tức lắc đầu cười nói:
- Điện hạ, thành lập chợ mậu dịch Bắc Cương, thật ra từ nhiều năm trước, Tổng đốc đại nhân đã có tính toán như vậy. Phùng Tổng đốc tọa trấn Hà Tây, lúc trước các bộ lạc man di thường xuyên quấy nhiễu biên cảnh phía bắc Đại Tần ta, nhưng bị Phùng Tổng đốc đánh nhiều năm, các bộ lạc man di sợ Tổng đốc đại nhân như sợ cọp. Lúc Phùng Tổng đốc thống trị Hà Tây, trước kia đã phát hiện mặc dù biên cảnh buôn bán phồn thịnh, nhưng rất mất trật tự, cho nên vẫn luôn chỉnh đốn hai bên buôn bán, từ đó hàng năm có thể giao nộp một lượng lớn thuế má cho triều đình ta.
Thái tử cũng không nói gì, Điền Hầu đẩy gã chậm rãi tiến lên trên con đường bằng phẳng. Trâu Hoằng ở bên cạnh giải thích:
- Trước khi Phùng Tổng đốc đưa ra ý tưởng thành lập chợ mậu dịch với Thánh thượng, trước đó đã sắp xếp một chút, triệu tập Khất đầu của các bộ lạc man di lớn... !
Gã dừng một chút, giải thích:
- Điện hạ, Khất đầu chính là thủ lĩnh của bộ tộc man di... Tổng đốc hỏi thăm bọn họ các hạng mục công việc của chợ mậu dịch. Thật ra người man di cũng nguyện ý buôn bán với Đại Tần ta, Tổng đốc vừa đưa ra ý này, những Khất đầu man di kia lập tức tỏ vẻ đồng ý. Lúc này Tổng đốc đại nhân ước định với họ, một khi thiết lập chợ mậu dịch Bắc Cương, các bộ tộc man di buôn bán với Đại Tần, thì phải có quy phạm, không cho phép lén buôn bán. Phùng Tổng đốc cho phép mỗi bộ lạc man di đều có một thương đội có tư cách buôn bán với Đại Tần, hơn nữa phát cho mỗi bộ lạc một lá cờ, chỉ thương đội có tư cách buôn bán mới có thể dùng lá cờ này, mà thương đội này hoàn toàn do bản thân các bộ lạc xây dựng, trên thảo nguyên Mạc Bắc, chỉ cần trông thấy lá cờ như vậy, bất luận bộ lạc nào cũng không thể dùng binh đao, nếu không người người diệt trừ!
Thái tử lại cười nói:
- Xem ra Tinh Trung Hầu thực sự dọa vỡ mật người man di, người man di quả thực là nói di nghe nấy đối với vị Tinh Trung Hầu!
Trâu Hoằng vội đáp:
- Điện hạ, thật ra đây cũng không phải người man di thuận theo, chỉ là việc này liên quan tới lợi ích của họ mà thôi. Trước kia có không ít người man di nói muốn giao dịch với chúng ta, ngay cả bản thân các bộ lạc cũng không biết, còn có một đám Khất đầu man di đặc biệt phái tới mậu dịch, nhưng thật ra là thám tử man di tiến vào cảnh nội Đại Tần ta nghe ngóng tin tức. Nhưng hiện giờ Phùng Tổng đốc thiết lậu chợ mậu dịch Bắc Cương, thương đội man di chỉ có thể buôn bán ở chợ mậu dịch Bắc Cương, không thể đi sâu vào cảnh nội Đại Tần, thương đội của họ đi vào chợ mậu dịch Bắc Cương, nơi đó sẽ có quan lại chuyên môn đăng ký số người cùng tên tuổi của họ, lúc đến mấy người, lúc đi cũng như vậy, ngăn chặn họ thừa cơ chui vào Đại Tần ta.
- Tinh Trung Hầu thực là có năng lực.
Thái tử vuốt cằm nói:
- Theo như ngươi nói, thiết lập chợ mậu dịch Bắc Cương, sẽ mang đến một lượng thuế má lớn cho triều đình?
- Điều này... !
Trâu Hoằng khom người lại nói:
- Điện hạ, hiện giờ Hà Tây đang dốc sức thi công hành cung cho Thánh thượng, hao tổn của cải khổng lồ, nhân lực vật lực tài lực đều tiêu hao rất lớn, cho nên... Thánh thượng cũng đã hạ chỉ, trong mấy năm gần đây, thuế má chợ mậu dịch Bắc Cương thu được, tạm thời đều tính vào Hộ Bộ Ti Hà Tây Đạo, dùng để thi công hành cung... !
Thái tử thở dài nói:
- Dùng lực một Đạo, thi công hành cung khổng lồ như vậy, đã làm khó Tinh Trung Hầu rồi.
Gã dừng một chút, lúc này mới nói:
- Sau khi trở về, nói cho Tinh Trung hầu, hai con Lang Ngao hắn tặng cho bổn cung, bổn cung rất thích, để hắn phí tâm rồi.
Trâu Hoằng lập tức nói:
- Hạ quan nhất định chuyển đạt ý tứ của điện hạ.
Phùng Nguyên Phá ân cần với Hoàng đế và Thái tử, Sở Hoan đương nhiên không biết, hắn đang ở Tây Bắc, hiện giờ cũng ít chú ý tới kinh thành, ít nhất hiện giờ tinh lực của hắn chủ yếu đặt ở Tây Quan.
Lúc này Sở Hoan đang trên đầu thành Sóc Tuyền, thành Sóc Tuyền cao hơn mười mét, từ trên thành nhìn ra xa, tầm nhìn rất xa, lúc này Sở Hoan chắp hai tay sau lưng ngắm nhìn ngoài thành.
Dưới thành, đám người đông nghìn nghịt thì thầm, dân chúng thích xem nào nhiệt nhất, hiện giờ ở đầu tường thành Sóc Tuyền, đang có một trò hay để nhìn.
Chủ đề náo nhiệt nhất trong thành hai ngày này, chính là cá cược giữa bà cốt Mã và Tổng đốc tân nhiệm, quán trà quán rượu, mấy người tập trung một chỗ sẽ đàm luận chủ đề này, dường như hai ngày này không nói chuyện về chủ đề như vậy thật sự là một chuyện mất mặt.
- Tổng đốc đại nhân, nghe ngài gọi tới, hạ quan vội vàng tới đây.
Sau lưng truyền đến âm thành, Sở Hoan chắp hai tay sau lưng quay đầu lại, trông thấy Tri Châu Việt Châu Đổng Thế Trân đang nhanh chóng bước tới. Tới gần, Đổng Thế Trân chắp tay hành lễ:
- Vì sao hôm nay đại nhân lại tới nơi này? Dưới thành này sao lại tập trung nhiều dân chúng như thế?
- Đổng đại nhân bận rộn công việc, sợ rằng còn chưa biết.
Sở Hoan thở dài:
- Hôm nay mời Đổng đại nhân tới đây, chỉ là để ngài làm chứng, trước đây bản Đốc từng có ước định với bà cốt Mã, hôm nay là ngày ước định cuối cùng, cũng nên phân ra thắng bại.
Đổng Thế Trân vỗ đầu một cái, tự trách nói:
- Thiếu chút nữa hạ quan quên mất. Hai ngày nay trong thành luôn nhắc tới chuyện này, hạ quan cũng nghe người ta nói đến, chỉ cho là lời đùa. Đại nhân thân phận tôn quý, sao lại so đo với bà cốt Mã kia... Chẳng lẽ, lời đồn phố phường kia là thật, đại nhân thật sự... thật sự có đánh cược với bà cốt Mã kia?
- Bà cốt Mã nói Tổng đốc đại nhân là Ôn thần, nhưng Tổng đốc đại nhân chính là quan lớn Thánh thượng phái tới địa phương, Thánh thượng là Chân Quân nhân từ trên trời, hạ chỉ phái tới chỉ có thể là Chính thần giải cứu muôn dân trăm họ, sao có thể là Ôn thần?
Đỗ Phụ Công bên cạnh Sở Hoan thần sắc bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Trái lại chúng ta đã biết bà cốt Mã mới thật sự là Ôn thần, làm loạn Tây Quan, hôm nay trước mắt bao người, khiến cho mọi người thấy được, ai là Ôn thần, ai là Chân thần!
Đổng Thế Trân xấu hổ cười nói:
- Chuyện này... chuyện này có liên quan gì tới Ôn thần?
- Đổng đại nhân, Ôn thần hay không, đã không quan trọng.
Sở Hoan thở dài:
- Nếu như hôm nay bà cốt Mã thật sự chứng minh bản Đốc là Ôn thần, như vậy bản Đốc đương nhiên không có khả năng tiếp tục lưu lại Tây Quan, hết thảy đều do bà cốt Mã xử lý. Nếu ả để bản Đốc cút khỏi Tây Quan, hành lý của bản Đốc cũng đã thu thập xong, hôm nay sẽ lên đường rời đi. Nếu như vậy ả còn không cam lòng, nhất định muốn trừ Ôn thần là bản Đốc... !
Sở Hoan xoay người, ánh mắt rơi xuống thành:
- Bản Đốc chỉ có thể nhảy xuống tường thành này, trả cho dân chúng Tây Quan một thế gian thái bình!