Quẹo Vào

Chương 25: Tôi muốn gặp cô

Buổi tối ngày đó, Kiều Ý lại gặp được Thẩm Ngôn Khanh, do thành phố này quá nhỏ hay sao? Nói hoa mỹ hơn chút là duyên phận quá sâu chăng?

Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Kiều Ý cảm thấy có thể là duyên phận hai người không xa nhau quá lâu được.

Không biết là ai nhìn thấy người trước, có lẽ là hai người cùng lúc nhìn thấy nhau, miêu tả tâm tình của Kiều Ý khi đó chính là: ngọt như ăn đường, rất ngọt, rất... ngọt...

Trong tiềm thức của người nào đó đang chờ mong, lại có một lần gặp ngẫu nhiên, đây chính là niềm vui bất ngờ, Kiều Ý cười vẫy tay với Thẩm Ngôn Khanh, cô nhanh chân bước về phía cô ấy, "Chị ơi, trùng hợp thật nha..." Kiều Ý vừa định nói thêm gì đó thì...

"Ngôn Khanh, đi thôi." Diệp Vũ tiến lên nhẹ nhàng ôm vai Thẩm Ngôn Khanh rồi nhẹ nhàng nói với cô ấy, làm như không nhìn thấy Kiều Ý.

Kiều Ý ngẩng đầu mới phát hiện Thẩm Ngôn Khanh đi từ đâu tới. Cửa hàng váy cưới, Diệp Vũ, còn có hành động thân mật của hai người họ...

Những điều này còn cần phải giải thích sao? Là do thành phố này quá nhỏ chứ không phải duyên phận của mình và cô ấy quá sâu.

"Chào... cô..."

Thẩm Ngôn Khanh chưa nói xong, Kiều Ý đã kéo tay dì Băng rời đi, giống như là ăn phải viên thuốc bọc đường, ngay khi Diệp Vũ xuất hiện vỏ đường liền tan, để lại một miệng đắng ngắt.

Thẩm Ngôn Khanh đứng tại chỗ, mặt không biểu cảm đẩy tay Diệp Vũ ra, nhìn Kiều Ý đi xa dần, "Tôi tự lái xe về."

"Tiểu Ý... Con đi nhanh thế làm gì?" Dì Băng vừa đuổi theo chân Kiều Ý vừa hỏi, rõ ràng là gặp người quen, "Sao không nói gì?"

"Con nhận nhầm người." Kiều Ý hít sâu lại nhấn mạnh, "Con nhần nhầm thôi."

Váy cưới trong tủ kính rất đẹp, cô ấy mặc lên lại càng đẹp... Kiều Ý chưa từng thấy trong lòng khó chịu như vậy, vô cùng khó chịu, cảm giác này thường gọi là "ghen".

***

"Kiều Ý, chúng ta cũng tính là bạn bè phải không?"

"Lên xe."

"Khóc ra đi, đừng chịu đựng."

"Cô nghĩ tôi và cô bằng tuổi nhau à?"

***

Số lần tiếp xúc không nhiều lắm giống như một bộ phim chiếu lại trong đầu Kiều Ý, cô nhỡ rõ, rất rõ ràng, hiện tại cô càng hiểu rằng:

Thẩm Ngôn Khanh, tôi thích cô.

Kiều Ý chưa bao giờ trốn tránh cảm tình của bản thân, động tâm chính là động tâm, thích là thích.

Cô không phủ nhận, nữ nhân Thẩm Ngôn Khanh này bắt đầu cho cô "cảm giác", càng tiếp xúc càng không cầm lòng được.

Khi cô và dì Băng về nhà đã là 10 giờ tối, Kiều Ý khóa cửa phòng, một mình ngây người ở ban công đón gió, điếu thuốc thứ ba hút được một nửa liền dập tắt.

Cô lấy điện thoại, tiếp tục mở ra bức ảnh của Thẩm Ngôn Khanh.

Mày để ý người ta nhưng người ta không nhất định phải quan tâm tới mày, có lẽ cô ấy cũng để ý mày, nhưng chưa chắc là kiểu để ý mà mày đang nghĩ tới. Cảm tình quá phúc tạp, không cẩn thận một chút đã thành đơn phương...

Kiều Ý cảm thấy bản thân càng ngày càng đi xa trên con đường tương tư đơn phương này, cô thích Thẩm Ngôn Khanh là sự thật, còn Thẩm Ngôn Khanh thì sao? Hai người có khả năng hay không?

Suốt ba ngày, Kiều Ý chỉ ở trong nhà, bị cồn làm tê liệt ba ngày, đầu cô đau chỉ có một mảng hỗn độn.

Kiều Ý bắt đầu nhớ lại tối ngày đó, Thẩm Ngôn Khanh không thích Diệp Vũ, khi Diệp Vũ chạm vào cô ấy thì cô ấy không có biểu cảm gì, rõ ràng là kháng cự, vì cùng là phụ nữ nên Kiều Ý nhận ra ngay.

Nếu không thích, tại sao lại ở cùng thằng khốn đó?

Kiều Ý lại nghĩ tới đôi bàn tay trắng nõn bóng loáng, hình như trước kia không có nhẫn cưới, từ trước tới giờ đều không có.

Kiều Ý cuộn mình một góc ở ban công, cô uống ngụm rượu cuối cùng trong bình, sau đó lẳng lặng chờ màn đêm buông xuống. Cô luôn cảm thấy bản thân quá thất bại, công việc và tình cảm cũng như thế.

"Tiểu Ý, sao con lại ngồi dưới đất?" Dì Băng đẩy cửa, bà bất ngờ hô lên, "Sao lại uống nhiều rượu như vậy?!"

"Con chỉ muốn ở một mình một chút, sau đó uống một chút..." Kiều Ý đứng lên, đầu hơi choáng, sau đó cười với dì Băng, "Ăn cơm được chưa dì? Con hơi đói..."

Dì Băng sửa tóc giúp cô, bà hơi lo lắng: "Có chuyện gì thì nói ra, đừng để nghẹn mãi trong lòng."

Tuy rằng Kiều Ý đói bụng nhưng khi ăn cơm tối lại chỉ uống một bát canh, cơm chỉ ăn được vài miếng.

"Ăn ít vậy à? Lại giảm béo hả?"

Kiều Ý cười lắc đầu, đột nhiên cảm thán: "Con cũng cảm thấy có chuyện thì nên nói ra..."

"Ừm?" Dì Băng còn tưởng Kiều Ý bắt đầu nói, không ngờ cô đột nhiên đứng lên.

"Con ra ngoài một chuyến, ở nhà lâu lắm rồi."

Dì Băng đặt chén đũa trong tay xuống: "Muốn dì đi cùng con hay không?"

"Con có chút chuyện..."

Bỗng Kiều Ý lại đi tới ven sông, là nơi cô và Thẩm Ngôn Khanh từng đi dạo cùng nhau, vẫn có thể thấy du thuyền, vẫn có những cặp đôi đang chim chuột... Cô tựa lưng vào lan can, gió thổi tới, đây là lúc thành phố S đẹp nhất...

"Kiều Ý?"

Nghe thấy giọng nói này, thần kinh Kiều Ý bỗng căng chặt, thật ra cô không biết nên nói thế nào, tay còn nhanh hơn não đã bấm vào rồi.

"Ừm, bây giờ cô có thời gian không?"

"Có chuyện gì à?"

Trạng thái hiện tại của Kiều tiểu thư là nửa tỉnh nửa say, mãi tới khi nói ra cô mới biết được cô nói dối:

"Tiểu Nhược muốn gặp cô."

"Bây giờ sao?" Thẩm Ngôn Khanh nhìn giờ, 22 giờ 10 phút.

Rõ ràng giọng nói tràn ngập nghi ngờ, có thể thấy được lời nói dối này không hề có kỹ thuật, nếu đã nói dối thì cứ nói đi thôi, Kiều Ý một mực chắc chắn, "Ừ. Chính là bây giờ."

Cuối cùng cô dứt khoát bổ sung một câu: "Cô tới đón tôi, chúng ta cùng nhau đi."

"Vậy được, cô chờ tôi chút."

Thẩm Ngôn Khanh tắt điện thoại, cô ấy nhớ tới hình ảnh Kiều Ý rời đi tối hôm đó, vì vậy liền thay đồ rồi lái xe ra ngoài.

Ngay lúc chiếc Porsche quen thuộc kia dừng trước mặt, Kiều Ý vẫn đang nghĩ xem nên nói gì, buổi tối gió lớn, cô chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, trên người bắt đầu nổi da gà.

"Lên xe." Thẩm Ngôn Khanh thấy Kiều Ý ngây ngốc lại gọi, "Kiều Ý."

Có lẽ vẫn còn hơi cồn trong người, cũng có lẽ do gió thổi, lúc này gương mặt Kiều Ý phiếm hồng, còn hơi nóng.

Cô không lên xe, cô chờ người ta xuống xe.

Quả nhiên, cuối cùng Thẩm Ngôn Khanh cũng xuống xe.

"Cô..."

"Không phải Tiểu Nhược muốn gặp cô..." Kiều Ý nói trước, cô cúi đầu thẳng thắn nói: "Là tôi. Tôi muốn gặp cô."

Câu trả lời của Thẩm Ngôn Khanh ngoài dự kiến của cô, đối phương vẫn bình tĩnh, cô ấy nói: "Tôi biết."

Kiều Ý vốn đang cúi đầu cũng ngẩng lên, cô ấp úng, "Cô đã biết, vậy sao còn tới đây?"

"Lên xe, mặc như vậy còn đi ra ngoài, không lạnh à?"

Kiều Ý vẫn đắm chìm trong hai chữ "tôi biết", cho dù vừa rồi không lấy cớ do Tiểu Nhược mà lấy lí do là bản thân thì cô ấy vẫn sẽ tới sao? Sự quan tâm của Thẩm Ngôn Khanh làm Kiều Ý sống lại, Kiều Ý ôm cánh tay rồi cười lắc đầu, "Không lạnh, không hề lạnh chút nào."

Thẩm Ngôn Khanh sờ cánh tay cô, lại hỏi: "Thật sự không lạnh?"

"À... hơi hơi." Nói rồi Kiều Ý cọ tới cọ lui, từng chút từng chút, cẩn thận, ôm lấy Thẩm Ngôn Khanh, cô không dám dựa quá gần cũng không dám dùng sức, "Như vậy không lạnh nữa.". Xi𝒏 ủ𝒏g hộ chú𝒏g 𝘁ôi 𝘁ại ﹏ T𝗋𝐔mT 𝗋𝘶ye𝒏.𝒱𝒏 ﹏

Nếu không đẩy ra, vậy ôm chặt một chút nhỉ.

Thẩm Ngôn Khanh không biết tại sao cô lại làm như vậy, cũng không biết bản thân bị làm sao, ngày thường cô ấy rất phản cảm việc bị người khác đụng chạm, chóp mũi ngửi thấy mùi cồn, "Cô uống rượu?"

"Có thể đừng gả cho tên họ Diệp..." Kiều Ý không trả lời câu hỏi của đối phương, mà cô nói tiếp, nói lời luôn muốn nói, "Anh ta không xứng với cô."

"Lên xe trước đi." Thẩm Ngôn Khanh cảm nhận được Kiều Ý đang run lên.

"Không, tại sao cô không tin tôi? Tên Diệp Vũ đó rất khốn kiếp, cô không thể gả cho anh ta!"

Cảm xúc của Kiều Ý bắt đầu mất khống chế, chẳng lẽ trước giờ Thẩm Ngôn Khanh chưa từng để ý lời cô nói sao?

Buổi tối đó, Thẩm Ngôn Khanh đã biết khúc mắc của Kiều Ý và nhà họ Diệp, biết tất cả, "Cô còn nhỏ, nhiều chuyện không đơn giản như cô nghĩ."

Đơn giản như mình nghĩ? Nếu thật sự đơn giản, vậy cô ấy cần phải rối rắm như vậy à?

Kiều Ý nóng nảy.

Thích cô là chuyện của tôi, làm cô thích tôi chính là bản lĩnh của tôi.

Thẩm Ngôn Khanh, nếu cô nói tôi nghĩ đơn giản, vậy tôi liền đơn giản cho cô xem!

"Thẩm Ngôn Khanh."

Sau khi Kiều Ý gọi thẳng tên họ của cô ấy lập tức ôm mặt người ta, ngang ngược hôn lên...