Quay Về Quá Khứ

Chương 130

Yên: Tóm tắt chương 129: Cả hai quyết định đi xử lý TSLG chiếc nhẫn ở nhà Gaunts. Vì chủ quan nên Salazar bị dụ dỗ bởi lời nguyền của Voldemort nhưng may mắn thoát được. Y đã thấy những hình ảnh giáo sư tử vong nên cảm xúc hơi kích động. Bởi cảm nhận mình còn chưa yêu bằng Salazar, giáo sư có màn đáp trả và mời gọi, cuối cùng hai người trở về Hogwarts “lên giường”.

—o0o—

Snape hơi khó khăn ngồi dậy, thuận tiện trừng Salazar đang ngủ say bên cạnh, tên này định làm hết phần của cả ngàn năm chỉ trong một lần đó hở?

Rửa mặt một chút, Snape lại biến về hình tượng giáo sư độc dược lạnh lùng.

Nhìn Salazar còn chưa thức giấc, Snape đi ra phòng ngủ. Anh tới trước bức ảnh nghe nói đã ở hầm từ ngàn năm trước, nhân vật chính vẫn mặc áo giáp hiên ngang, nhìn thẳng vào một nơi không nhúc nhích.

“Cám ơn anh.” Snape chỉ nói vậy.

Kỵ sĩ chậm rãi chuyển động: “Tôi xin lỗi.” Anh cũng chỉ nói thế.

Căn hầm lại trở nên yên lặng, có một số việc không cần phải nói ra. Nhưng sự im ắng ấy lại nhanh chóng bị phá hỏng.

Vẫn là bức ảnh đó, gần mép ảnh hơi lộ ra màu bạch kim, rồi một phù thuỷ thiếu niên lảo đảo đi ra từ trong góc.

“Carey chết tiệt, cậu dám đá tôi hả.” Bert Malfoy vừa xoa mông, vừa đáng thương nhìn Snape: “Ba, Carey bắt nạt con.”

“Cậu chặn đường thì có.” Một cậu chàng khác hơi giống Snape chậm rãi đi ra, cậu ta hơi kiêu ngạo chào ngài kỵ sĩ chủ nhân của bức ảnh. Dù sao bàn ra thì quan hệ giữa họ cũng phức tạp lắm.

“Cha đã khôi phục ký ức rồi.” Cậu ta cúi chào nói với Snape.

Snape nở nụ cười, nụ cười không hề châm chọc mỉa mai mà rất thật lòng. Hai đứa trẻ được tự tay anh nuôi lớn, tuy không thực sự nhìn thấy chúng trưởng thành nhưng từ những sách lịch sử, gia tộc Prince và Malfoy đến giờ vẫn tồn tại đã có thể chứng minh chúng đều là những phù thuỷ giỏi giang.

“Không được thấy các con trưởng thành, ta rất có lỗi.” Snape áy náy vô cùng, chắc chắn chúng đã phải trải qua những tháng ngày nghiệt ngã, mà người cha như anh lại không ở bên được.

“Các giáo sư nói chúng con sẽ gặp lại ba lần nữa nên chúng con luôn cố gắng phấn đấu, chúng con có thể nếm trải và chịu đựng được hết.” Bert biết Snape nghĩ gì, nhanh chóng chuyển đề tài.

“Ba, bức ảnh con thế nào? Vì sợ ba không nhận ra con nên con cố ý chụp lúc ba ra đi đó.” Bert xoay vòng, cười rạng rỡ.

“Nhưng không ngờ cha lại mất trí nhớ, không nhận ra chúng con.” Carey xen một câu, biểu đạt nỗi ấm ức của mình khi người mình luôn nhớ thương qua cả ngàn năm, thế mà đối phương lại không nhận ra mình.

Snape im lặng, anh hơi xấu hổ, trước khi nhớ lại anh đều coi Carey là tổ tiên của mình. Nhưng hiện tại Carey không còn là tổ tiên ít nói lạnh lùng, mà lại trở thành một đứa con trai đang dỗi cha nó. Có phải anh nên nói gì an ủi không nhỉ?

Bên này ba cha con Snape vô cùng ấm áp, mà chủ nhân biệt thự Malfoy lại trải qua một bữa sáng không quá yên lành

Bình thường vợ chồng Malfoy đều nói chuyện với nhau vài câu, trong lúc đó Lucius lật báo chí xem tin tức hoặc đọc thư mới được nhận. Như sáng qua anh nhận được thư của Draco, trên đó có đề cập tin tức Tử Xà xuất hiện và đôi song sinh có thể là người thừa kế Slytherin đã được truyền đi.

Lúc ấy Lucius để lại cốc cà phê, vội vàng vào lò sưởi phóng tới văn phòng Snape tại Hogwarts, kết quả đối phương khoá lò sưởi lại, căn bản không ở văn phòng.

Hiện tại Narcissa thấy Lucius cau mày nhận một bức thư từ gia tinh, nó rất bình thường, không phải do con trai họ gửi tới, hy vọng không phải tin tức nào xấu.

Nhưng thất bại rồi, Lucius mới đọc vài chữ tay đã run lên, anh ta cố gắng đọc hết, rồi bụp một cái ném thư lên bàn.

“Anh tới Hogwarts đây.” Lucius bỏ lại câu này rồi vọt vào lò sưởi.

Narcissa ngạc nhiên cầm thư đọc, nhưng sắc mặt cũng trở nên nhợt nhạt, tay run rẩy.

Lucius vội vàng vào lò sưởi, trong lòng cầu nguyện bạn thân mình còn ở văn phòng.

Hiển nhiên lời cầu nguyện đạt thành sự thật, Lucius thành công đi ra.

“Tốt quá Severus, cậu có đây rồi.” Lucius vừa ếm cho bản thân vài thần chú vệ sinh, vừa đi về phía Snape đang ở cạnh bức ảnh trên tường.

“Lucius, lễ phép của anh đâu? Anh chào hỏi trưởng bối mình thế à?” Một giọng nói không thể nào xuất hiện tại đây lại vang lên.

“Tổ tiên Bert?” Lucius hoảng sợ, tổ tiên nhà anh ta sao lại tới Hogwarts mà lại còn ở văn phòng Severus chứ? Nhìn nhìn tình hình, có vẻ tổ tiên nhà anh ta đang vui vẻ trò chuyện với Severus.

“Gia giáo Malfoy đều bị anh phá hỏng rồi, về nhà chép 500 lần gia quy cho ta.” Bert tuyệt đối không thừa nhận mình đang giận cá chém thớt, mãi cậu mới có thể nói chuyện với người ba mất trí nhớ, Lucius đáng ghét đã chạy tới rồi.

“Xin lỗi tổ tiên Bert, con không chú ý ngài cũng ở đây, xin ngài tha lỗi ạ.” Lucius sửng sốt một chút nhưng lập tức bình tĩnh lại, vội vàng giải thích với vị tổ tiên không được vui vẻ kia.

“Anh không có mất lịch sự với tôi mà là với ba của tôi. Anh lại dám gọi thẳng tên ông ấy cơ à!” Bert không khách sáo ném cho Lucius một tia chớp.

Lucius chớp chớp mắt, cha của tổ tiên đương nhiên là trưởng bối của anh ta, đương nhiên anh ta không thể gọi tên ông ấy, nhưng hình như anh không thấy ổng mà. Khoan đã, vừa nãy anh gọi tên Severus, không phải…

Lucius xoay cổ nhìn sang Snape, rồi lại nhìn vị tổ tiên đang cực kỳ không vui.

“Đúng đấy, người đứng bên cạnh anh chính là ba tôi, anh phải gọi là… trước cứ gọi là cụ cụ cụ… kỵ là được.” Chớp xong là đến sét.

“Cụ cụ cụ… kỵ…” Lucius ngây dại nói như vẹt.

“Không phải Severus là con cháu nhà Prince ư, ngài và tổ tiên Prince không phải một đôi, sao lại…” Có lẽ bị sét đánh làm cho choáng váng, cũng có lẽ bị hôn mê, Lucius ngu người hỏi ra câu nói chỉ dám nghĩ trong lòng.

Lucius vừa hỏi, trong phòng chợt tắt.

Snape nhìn hai đứa con trai đã thành ảnh, hình như chúng không giống như Lucius đã nói nhỉ?

“Hoá ra cậu luôn thầm mến tôi, thế mà tôi không biết đấy em trai Bert thân mến.” Carey có vẻ ung dung, nhưng Bert tranh đấu nhiều năm với cậu ta thừa biết cậu ta không vui.

“Tôi cũng không phải cái tên Buck Potter ngu ngốc thích ai còn không phân biệt được, cứ thế tự ngược mà thích tên hẹp hòi như cậu…” Bert đáp lại đầy mỉa mai, nhưng một cậu chàng tóc đỏ xông tới như viên đạn, ngắt lời cậu.

“Huhu… hoá ra cậu cứ không chịu gả cho tôi là vì thích Carey ư, thảo nào chúng ta đều đã có Weasley nhỏ, Malfoy nhỏ rồi mà cậu vẫn không chịu gả cho tôi… Huhu…” Đầu đạn đỏ, một người đàn ông tóc đỏ mặc áo choàng phù thuỷ đỏ vàng ôm Bert khóc lóc bù lu bù loa, còn thường lấy bộ áo xinh đẹp của Bert để chùi mũi.

Bert chán ghét giật mảnh áo choàng bị coi là khan tay kia: “Donathew Weasley khốn kiếp, tôi đã bảo chỉ cần cậu mặc bộ áo màu sắc vớ vẩn này thì đừng có mà xuất hiện trước mặt tôi, rõ ràng là một Slytherin lại cứ mặc màu tượng trưng cho Gryffindor là thế nào hả?”

Trong bức ảnh, vì một phù thuỷ mới lên sân khấu bầu không khí trở nên cực kỳ náo nhiệt.

Lucius cảm thấy như hàng loạt tia sét ập xuống đầu mình, anh ta nghe thấy gì kia? Hoá ra Weasley đầu tiên ở nhà Slytherin, anh ta nên đi cười nhạo mấy tên chuột lông đỏ kia mới được. À mà không đúng, kẻ bị cười phải là anh ta mới đúng, không phải tổ tiên Malfoy và tổ tiên Prince yêu nhau mà có tình cảm với tổ tiên Weasley tóc đỏ kìa. Vậy ra, Arthur tóc đỏ là họ hàng với mình?

Sao có thể? Rõ ràng Arthur Weasley bị hói, mà anh ta lại phong nhã hào hoa, có mái tóc bạch kim được người người khen ngợi, sao họ có thể là họ hàng? Chắc chắn là cách mình bước vào lò sưởi của cụ cụ cụ… kỵ Severus không đúng, mình phải về nhà rồi đến lần nữa mới được, nếu không lần sau mình sẽ phát hiện thực tế là mình gả cho Narcissa và Dra lại chính là mình sinh… hoặc phải nói Voldemort chính là con riêng của Dumbledore và Gellert Grindelwald cũng nên…

Lucius bị kích thích quá độ, nếu giờ Chiết tâm Trí thuật anh ta chắc chắn sẽ phải giật mình vì sức tưởng tượng có phần quá độ ấy. Cũng may anh ta có một người bạn thân hoặc phải nói là tổ tiên lâu đời, Snape đúng lúc cứu vớt mình, tránh để tin tức gia chủ Malfoy bị thần kinh lọt vào tay báo chí trở thành tiêu đề hot sáng mai.

“Lucius, anh định nói gì với tôi?”

Câu nói của Snape khiến cả ba vị đang nháo nhào trong ảnh trở nên yên lặng cũng dừng lại, đồng loạt nhìn sang Lucius.

“Se…” Trong tiếng đằng hắng đầy uy hiếp của Bert, Lucius đúng lúc sửa chữa: “Cụ cụ cụ… kỵ, nhóm Bella đã vượt ngục.”

Lucius đáng thương đã nói ra mục đích được rồi.