Mấy người đồng thời ồn ào, nữ tử đứng đối diện với Lục Tiểu Thanh mày liễu dựng thẳng, mắt thấy nàng ta sắp nổi trận lôi đình, Thanh Loan ở bên cạnh vội lên tiếng: "Công chúa, người đừng tức giận, xem cách ăn mặc của nàng cũng không giống người trong cung."
Lục Tiểu Thanh tuy rằng nộ khí ngút trời, trừng mắt với vài nữ tử ở chung quanh, nhưng là lời của Thanh Loan nàng không phải là không nghe thấy, lập tức đánh giá nàng kia từ trên xuống dưới một lượt, wow, chẳng lẽ đã đụng độ trúng công chúa rồi sao, vận khí của mình thật đúng là tốt, không gặp người thì thôi, đã gặp là toàn gặp được đại Boss.
Nàng kia kiêu ngạo trừng mắt nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Ta không biết ngươi từ nơi nào đến, chống đối ta chính là ngươi không đúng."
Lục Tiểu Thanh thấy đối phương vẻ mặt yếu ớt, lúc nói chuyện thì bĩu môi, vừa nhìn đã biết ngay là một tiểu công chúa được nuông chiều từ bé, được cưng chiều đến mức coi trời bằng vung, nếu mà đi giảng đạo với người như thế này, không thể nghi ngờ rằng chính là Khổng Tử đi dạy Vi Tiểu Bảo, có thể nói rõ ràng được sao? Lập tức hừ lạnh một tiếng nói: "Bất quá cũng chỉ là một công chúa mà thôi, có gì đặc biệt hơn người đâu cơ chứ, ngươi trừ bỏ vỏ bọc là công chúa ra, ngươi còn có cái gì không? Hừ, chỉ là một người bất tài, trừ ngươi được sinh trúng vào nơi tốt nhất ra, còn có cái gì không? Nói chuyện với ngươi thật sự là lãng phí nước miếng của ta." Vừa nói vừa xoay người muốn rời đi, tuy rằng muốn gây ra một chút náo loạn, nhưng là đi trêu chọc người yếu ớt, bị đánh gần chết cũng chỉ biết ngậm đắng nuốt cay thật sự không thú vị.
"Ngươi đứng lại đó cho ta, dám nói xấu ta, được, Tân Thành ta muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh gì?" Tân Thành công chúa kia bị chọc tức đến thảm hại, túm lấy đuôi áo của Lục Tiểu Thanh, kéo Lục Tiểu Thanh quay trở lại.
"Buông tay, buông tay, còn ra thể thống gì nữa, công chúa được nuôi dạy như thế này sao?" vươn tay gạt tay Tân Thành công chúa ra, Lục Tiểu Thanh vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn qua, trong lòng lại rất nhanh cân nhắc, xem tình huống này công chúa là muốn đấu với mình đây, nếu là cầm kỳ thi họa, mình đây không phải là trực tiếp chết ngất hay sao.
Lục Tiểu Thanh còn chưa có nghĩ được nên đối phó như thế nào mới tốt, Tân Thành công chúa đã giật lấy quả bóng da trong tay thị nữ đứng bên cạnh, hung tợn nói với Lục Tiểu Thanh: "Chúng ta thi xúc cúc, thử xem công chúa ta có bản lĩnh hay là dân đen ngươi có năng lực." Vừa nói một bên túm lấy tay Lục Tiểu Thanh kéo qua, đừng nhìn tiểu công chúa ít tuổi hơn Lục Tiểu Thanh rất nhiều mà nghĩ rằng sức của nàng cũng yếu hơn, cư nhiên sức lực của nàng lại lớn như vậy, chỉ cần túm một cái liền đã lôi xềnh xềnh Lục Tiểu Thanh về phía bên kia.
Đứng ở trên một thảm cỏ trống trải, Lục Tiểu Thanh thấy có rất nhiều nữ tử đang ngồi xung quanh một cái bàn, già có, trung niên có, trẻ trung có, người nào người nấy đều vô cùng xinh đẹp, hoặc là ôn nhu rộng lượng, hoặc là xinh đẹp rực rỡ, hoặc là dáng vẻ đoan trang, đầy đủ hương vị, ngay cả người luôn tâng bốc bản thân lên tận trời xanh là vẻ đẹp giấu cũng không thể giấu được của mình như Lục Tiểu Thanh, cũng không thể không thừa nhận rằng tư sắc của mình ở trước mặt đám nữ nhân này cũng kém xa, Lục Tiểu Thanh không khỏi sờ sờ mũi đang chảy máu, cảm thán một tiếng, quả nhiên người so với người thật sự là làm cho người ta giận điên người mà, sớm biết rằng như vậy đã đem Xuất Trần kéo đến đây, với dung mạo tuyệt diễm của hắn tuyệt đối sẽ ngăn được cơn sóng dữ này cho mình.
Vốn mọi người đang líu ra líu ríu nói chuyện, vừa thấy Tân Thành kéo một nữ tử lạ hoắc tới đây, hơn nữa vẻ mặt lại phẫn nộ, không khỏi đều ngừng cuộc trò chuyện nhìn qua.
Tân Thành cũng không chờ mấy nữ tử này lên tiếng, đem bóng da ném vào trong tay Lục Tiểu Thanh, cao giọng nói: "Một chọi một, ta cho ngươi thi trước, ta sẽ cho ngươi nhìn xem bản lĩnh của ta."
Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua quả bóng da ở trong tay, lại nhìn đối phương vẻ mặt tức giận ở trước mặt, cùng những người xung quanh đối xử thận trọng với Tân Thành, không khỏi lắc đầu cảm thán một tiếng, đây vẫn chỉ là một đứa trẻ, bị người ngoài nói vài câu, không thi triển danh hiệu chèn ép người, thay vào đó lại muốn tới đánh giá thực lực, bất quá đây không phải là đang cho mình một cơ hội tốt hay sao.
Lục Tiểu Thanh tung trái bóng da trong tay, hướng Tân Thành hắc hắc cười gian: "Ngươi xác định muốn thi với ta? Vậy thì đến lúc thua đừng trách ta không cho ngươi mặt mũi." Lời này vừa nói ra vốn nghĩ rằng quần chúng vây xem ở chung quanh, không lớn tiếng răn dạy thì cũng là quát mắng, nhưng lại không lường trước được những người đó lại lập tức nhàn nhã cắn hạt dưa, thưởng thức trà, vẻ mặt hưng phấn nhìn qua.
"Nói nhiều lời vô nghĩa vậy làm gì, nhanh một chút, không phải là không dám ứng chiến đó chứ?"
Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua Tân Thành ở phía đối diện, lại nhìn thoáng qua sân xúc cúc phía sau không khác gì so với TV đã chiếu là mấy, cũng là phía trên khung tấm lưới dựng thẳng có khoét một lỗ tròn, âm trầm cười với Tân Thành, một phen cởi váy dài bên ngoài ra buộc ngang eo, xắn cao quần dài mặc dưới váy lên liền để lộ ra bắp chân trắng nõn, ném trái bóng da ở trong tay đi, rất nhanh đá cao.
Chỉ thấy Lục Tiểu Thanh thân hình sinh động, xoay quanh trái phải Tân Thành công chúa, rất nhanh chặn cầu, tâng cầu, mang cầu chạy, mỗi một động tác đều vô cùng thuần thục, mỗi một lần lại nghe thấy Tân Thành gầm lên giận dữ: "Ngươi phạm quy, không phải như vậy, đem cầu trả cho ta, ta giết ngươi......" tiếng kêu gào vang vọng khắp sân xúc cúc.
"1-0, 2-0, 3-0, 4-0......" Chỉ nghe thấy nhân viên đứng bên ngoài sân đang sôi nổi tính điểm, mà quần chúng ở ngoài sân đều nghiêng về một phía, tiểu mỹ nữ, trung mỹ nữ, đại mỹ nữ đều buông hạt dưa, hoa quả, trà thượng hạng ở trong tay xuống, toàn bộ quần chúng kích động cổ vũ cho Lục Tiểu Thanh cố lên.
"Xem, lại lọt một quả rồi, tuyệt vời."
"Muội muội, muội nhìn xem bộ pháp của nàng không giống với chúng ta, cư nhiên ngay cả Tân Thành cũng không cướp được bóng của nàng, thật là lợi hại."
"Xem, Tân Thành đang đi lên đoạt bóng, ai nha, lại không có xông về phía trước."
Trong tai Lục Tiểu Thanh nghe thấy quần chúng bình luận sôi nổi, dưới chân tuyệt không chậm lại một chút nào: "Đã phục chưa? Nói ngươi vô dụng quả là không sai, còn muốn cùng ta tranh, cũng không nhìn xem ta là ai sao?"
Tân Thành đã tức đến mức phát hỏa, hiện tại hoàn toàn không để ý đến lời châm chọc của Lục Tiểu Thanh, chuyên tâm cướp bóng, Lục Tiểu Thanh không khỏi thầm khen một tiếng, có tiền đồ, cư nhiên không bị tác động bởi lực bên ngoài, xem ra con gái của thần tượng cũng kế thừa được gien tốt đẹp của thần tượng.
Bất quá tán dương là tán dương, Lục Tiểu Thanh vẫn là không cho nàng một chút cơ hội nào, cản trở, cướp bóng, dù sao chính là không cho Tân Thành lấy được bóng, trái bóng da ở trên cỏ không trung nảy tưng tưng, nhưng là chính là không cho Tân Thành có cơ hội lấy được bóng, phải chọc cho tiểu công chúa kiêu ngạo này tức chết mới được.
Lục Tiểu Thanh nâng cấp thành càng bị áp chế càng hăng, thật đúng là không có dừng lại, không khỏi âm thầm may mắn, cũng may đoạn thời gian ở Minh Châu, mấy tháng được Ngô Lệ Hoa dạy cho biết môn xúc cúc là như thế nào, lúc ở Mạt Hạt trong mấy tháng Xuất Trần điều dưỡng, nàng cũng thỉnh thoảng cùng Khuynh Tường và Lục Tiểu Lam chơi môn này, hơn nữa trước kia ở hiện đại khi còn đi học cũng đã học qua mấy tiết môn bóng đá, hiện tại thừa sức chơi với Tân Thành này.
"Ai nha, công chúa, thật ngại quá, đá phải bả vai của ngươi rồi."
"Trời, như thế nào đầu cũng bị trúng một quả vậy."
"Ta không phải cố ý, là ngươi chọn vị trí đứng không tốt." Lục Tiểu Thanh rất chi là vô tội đối mặt với Tân Thành sắc mặt càng lúc càng đen, thập phần ủy khuất nhíu mày, ai bảo Tân Thành này đã đá đến 20-0 rồi mà vẫn cuốn lấy không tha, thật sự vẫn muốn đấu nữa hay sao? Cho nên không thể trách Lục Tiểu Thanh hạ chân ngoan độc được, chỉnh đốn nàng sớm một chút nào thì sớm sẽ được đi lấp đầy cái bụng đang đói réo ầm ĩ, trời chưa sáng đã phải vào cung, vì quá hưng phấn mà ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn, hiện tại thấy bên cạnh có hoa quả, Lục Tiểu Thanh thật sự đã sớm muốn nhào lên nhai ngấu nghiến rồi.
Đối mặt với Tân Thành toàn thân bụi bặm, còn chật vật hơn so với mình, Lục Tiểu Thanh thật sự là đã đói đến mức luống cuống chân tay rồi, một cước đá quả bóng da bay thật xa, xoay người bước đến bàn bày đầy hạt dưa cùng trái cây: "Không chơi nữa, ngươi không phải đối thủ của ta, ta không muốn lãng phí thời gian với ngươi nữa."
Lời còn chưa dứt chỉ thấy đám nữ nhân đang ngồi ở trên ghế xem náo nhiệt bỗng dưng nhất tề đứng cả lên, vẻ mặt lo lắng kêu lên: "Hoàng Thượng."
Xoạt, Lục Tiểu Thanh lập tức xoay người lại nhìn, chỉ thấy trong tay Lý Thế Dân vừa vặn bắt lấy quả bóng da mà mình vừa đá đi, mà xem tình huống thì có vẻ như quả bóng da đó vừa vặn bay thẳng về mặt hắn, hãn, chính mình cư nhiên lại đá bóng về phía Lý Thế Dân, mình không còn muốn sống nữa chăng? Đang thầm oán vỗ vỗ chân mình, thì thấy thân hình Lý Thế Dân vừa động, vài bước tiến lên phía trước, trái bóng da ở dưới chân hắn xoay tròn vài vòng, liền bay vào lỗ hổng tròn ở trên tấm lưới dựng cao.
Lục Tiểu Thanh thấy Lý Thế Dân nhìn qua, khí thế uy nghiêm nhất thời giảm xuống không ít, lúc Tân Thành tiến đến làm nũng hắn, càng giống một người cha hiền từ, tuy rằng khoảng cách giữa vị đế vương này với người cha hiền cách nhau khá xa, nhưng là so với những hoàng đế khác, ít nhất ở hiện tại Lục Tiểu Thanh xem ra còn có một chút bộ dáng của người cha hiền từ.
Mắt tinh nhìn thấy trong mắt Lý Thế Dân cư nhiên lại có khiêu khích, Lục Tiểu Thanh không khỏi xoa xoa mắt, đúng vậy, chính là khiêu khích, Lục Tiểu Thanh lập tức nhớ tới vị hoàng đế này nhưng là một người vô cùng yêu môn xúc cúc, lập tức duỗi tay ra tiếp nhận trái bóng da mà công công bên cạnh Lý Thế Dân đưa đến, dưới chân chuyển động nghênh đón lời thách thức của Lý Thế Dân, muốn so đá cầu, ai sợ ai chứ.
Sau khi trải qua nửa canh giờ giao chiến, Lục Tiểu Thanh đặt mông ngồi phệt xuống thảm cỏ, xua tay nói: "Đừng tới, đừng tới, ta sắp chết đói rồi, không còn khí lực nữa, không còn khí lực nữa." Vừa nói vừa lau mồ hôi trán, hiện giờ tuy là tháng bảy nhưng vẫn mát mẻ như tháng ba tháng tư, bất quá đá cầu lâu như vậy nhanh nóng là lẽ đương nhiên.
Lý Thế Dân cười ha ha nói: "Thật là sảng khoái, không nghĩ tới ngươi là nữ tử vậy mà chơi xúc cúc giỏi như vậy."
Bên cạnh không biết từ khi nào đã bị người vây chật như nêm cối, nữ có phi tử, công chúa, nha hoàn; Nam có thị vệ; thái giám, đem chỗ này quây chật kín toàn người là người, vừa thấy Lý Thế Dân cùng Lục Tiểu Thanh kết thúc thi đấu, lập tức đều lớn tiếng khen hay.
Thanh âm trầm trồ khen ngợi vang với âm lượng cực đại dọa cho Lục Tiểu Thanh phải nhảy dựng lên, lúc thấy chung quanh có nhiều người như vậy, vấn đề hiện lên đầu tiên trong đầu Lục Tiểu Thanh chính là: rốt cục có thể ra khỏi cung được rồi..
Ngụy công công ở bên cạnh giúp hai người tính điểm, sắc mặt quái dị tiến lại đây, cúi đầu nói với Lý Thế Dân: "Bẩm vạn tuế gia, tỉ số là 8-7, Lục cô nương thắng người một quả."
Yên tĩnh, chân chính yên tĩnh, người chung quanh đều nhìn Lục Tiểu Thanh, cư nhiên lại thắng Hoàng Thượng, ngươi có phải là đang muốn tìm đến cái chết không vậy? Lục Tiểu Thanh liền cười ha ha nói: "Ta cư nhiên lại thắng, ta cư nhiên lại thắng, thật là hạnh phúc, ta cư nhiên lại thắng thần tượng của ta, thần a, làm cho ta phấn chấn quá đi mất." Vừa nói vừa nhảy bật dậy, vọt tới trước mặt Lý Thế Dân, cười quyến rũ nói: "Hoàng Thượng, có phải hay không ngài nên trao chút phần thưởng gì đó cho người thắng?"
Lý Thế Dân còn chưa lên tiếng, người bên cạnh đều hít một ngụm khí lạnh, người kia thật sự là không biết tốt xấu, người khác đều là tìm mọi cách để bị thua bởi Hoàng Thượng, nàng thắng thì thôi đi, cư nhiên lại còn muốn có phần thưởng, thật sự là cũng chỉ có nàng mới dám mở miệng yêu cầu như thế với hoàng thượng mà thôi.
Lý Thế Dân lau lau hai tay xong, nhìn Lục Tiểu Thanh vẻ mặt chờ đợi ở trước mặt, tâm tình rất tốt, cười nói: "Lần đầu tiên ta gặp phải một người đòi ta ban thưởng, nào nói ta nghe thử một chút, ngươi muốn cái gì?"
Lục Tiểu Thanh lập tức hai mắt sáng lấp lánh như sao: "Tiểu nữ muốn hoàng thượng ký tên cho tiểu nữ, tốt nhất mặt trên có ghi tên Lục Tiểu Thanh của tiểu nữ, nếu Hoàng Thượng có hứng thú thuận tiện viết thêm một bài thơ cũng được, tiểu nữ không để ý đến chuyện đó đâu."
Lý Thế Dân sắc mặt bất động nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Yêu cầu không cao."
"Đó là đương nhiên, con người của tiểu nữ luôn luôn yêu cầu cũng không cao, tiểu nữ muốn treo bút pháp có chữ ký của hoàng thượng lên tường, trở về sẽ dán ở chỗ dễ thấy nhất trong nhà, thế mới uy phong làm sao, hắc hắc, có bản thảo của hoàng thượng sẽ có thiên kim, vạn kim, ta phát tài rồi." Lục Tiểu Thanh vừa nghĩ đến Lý Thế Dân tự tay ký tên, vẻ hưng phấn kia đừng nói là lòng hăng hái, mà ngay cả mười tấn thuốc phiện cũng đều không có công lực lớn như vậy.
Bất quá nàng cũng không ngẫm lại, Lý Thế Dân dễ dàng tự tay ký tên như vậy hay sao, chỉ có người có công lớn với Đại Đường, Lý Thế Dân mới có thể thưởng cho bút pháp tự tay mình viết, Lục Tiểu Thanh là ai chứ, chỉ cần mở miệng ra là Hoàng thượng sẽ ngự bút ký tên hay sao, vậy thì kim bài miễn tử kia nói cấp là liền cấp hay sao?
Lý Thế Dân gật gật đầu, đi đến bàn của đám phi tử cùng công chúa ngồi xuống, tiếp nhận tách trà được cung kính đưa qua, uống một ngụm, nói với Lục Tiểu Thanh đang tươi cười quyến rũ: "Lại đây bồi trẫm một ván cờ."
Lục Tiểu Thanh không khỏi á khẩu, vừa rồi còn đang nói đến chuyện ký tên, như thế nào đề tài đã chuyển sang chơi cờ rồi, đều nói nỗi lòng Thiên Tử chuyển nhanh nhất, chẳng phải như vậy sao, ngay cả một góc cũng không thể sờ được, yêu cầu ký tên của mình có phải lại bị thất bại hay không? Thật là, làm thần tượng phải có tố chất chuyên nghiệp của thần tượng chứ, ngay cả ký tên cũng không ký thì còn nói gì nữa.
Chỉ trong nháy mắt, bàn cờ đã được bầy ở trước mặt Lý Thế Dân, Lục Tiểu Thanh đặt mông ngồi xuống cạnh Lý Thế Dân, trực tiếp cầm lấy một quả táo vừa cắn vừa nói: "Hoàng Thượng, tiểu nữ không biết chơi cờ."
Ngụy công công ở bên cạnh vội luôn miệng nói "Làm càn, còn không mau đứng lên."
Lục Tiểu Thanh còn chưa có phản ứng gì, Lý Thế Dân liền xua tay nói: "Không sao, các ngươi lui xuống đi."
Ngụy công công kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái, Lục Tiểu Thanh cũng không phải là không biết ý tứ của cái liếc mắt kia, chính là ngươi sao có thể làm càn như thế, vị trí này là để cho ngươi ngồi sao? Hung hăng cắn một miếng táo trong tay, nếu chỉ vì ăn một trái táo mà liền so đo, thì Lý Thế Dân này cũng quá keo kiệt rồi.
Chúng phi tử công chúa quỳ ở bên cạnh đều đứng dậy lui về phía sau Lý Thế Dân, Lục Tiểu Thanh ở trong ánh mắt nhìn chằm chằm không cam lòng của Tân Thành, sau khi mắt nhìn vòng vo vài vòng, mới nhớ tới ngồi trước mặt mình là Lý Thế Dân, hơn nữa vừa rồi giống như mình đã quên không quỳ hắn thì phải, đã quên mất đây là hoàng cung, người trước mặt mình không chỉ là thần tượng, đồng thời còn là một thế hệ đế vương quyền lực tối cao, không khỏi le lưỡi, hy vọng Lý Thế Dân không chú ý tới.
Lý Thế Dân nhìn Lục Tiểu Thanh nói "Vậy ngươi biết cái gì?"
"Hoàng thượng nhường tiểu nữ năm nước, tiểu nữ sẽ chơi." Lục Tiểu Thanh ngượng ngùng cười cười.
Lý Thế Dân gật gật đầu mỉm cười để cho Lục Tiểu Thanh đi trước, Lục Tiểu Thanh đương nhiên là không hề khiêm tốn, cầm lấy quân cờ hạ xuống, một bên còn từng miếng từng miếng ăn trái cây.
Lý Thế Dân thấy Lục Tiểu Thanh đi từng nước cờ rất thận trọng, vắt hết óc chơi cờ, không khỏi gật gật đầu nói: "Lục Tiểu Thanh, mùa hè năm ngoái ngươi đến kinh thành, diệt châu chấu, cầu mưa, năng lực phi phàm. Sau lại đến Giang Nam trợ giúp Tấn vương gom góp lương thực, giải quyết vấn đề khẩn cấp cho kinh thành, thuận tiện thể hiện tài năng đoạt được danh hiệu đệ nhất tài tử Giang Nam, tài nghệ cao nhã, học thức phong phú, trẫm hôm nay mới được gặp mặt ngươi."
Lục Tiểu Thanh lập tức ha ha cười nói: "Hoàng Thượng quá khen, đó chẳng qua là do tiểu nữ gặp vận may mà thôi, Tiểu Thanh thật sự không đảm đương nổi." chẳng lẽ Lý Thế Dân này một năm trước đã chú ý đến mình rồi sao, cho nên mới điều tra mình kỹ càng như vậy, hay chỉ là do tình cờ biết được, không nghĩ tới mình cư nhiên lại được thần tượng ca ngợi, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân sôi trào nhiệt huyết, lúc này cho dù Lý Thế Dân muốn nàng xông vào Mạt Hạt làm thịt Gia Luật Cuồng Sở, phần lớn là nàng không nói hai lời liền xông lên.
Lý Thế Dân dùng ánh mắt quân nhìn thần, trưởng bối nhìn vãn bối, nam nhân nhìn nữ nhân nhìn Lục Tiểu Thanh cười nói: "Cũng được coi như là tài nữ của Đại Đường, không biết ngươi còn giấu bao nhiêu năng lực nữa đây, làm cho trẫm rất muốn biết đến cuối cùng, nhìn xem có chuyện gì có thể làm khó tài nữ không."
Lục Tiểu Thanh lập tức cười hớ hớ nói: "Không có, không có, tiểu nữ làm gì có giấu tài, đã vét cạn chiêu số ra sử dụng rồi, còn có cái gì cất giấu đâu cơ chứ." Có thể được thần tượng khen ngợi như vậy, Lục Tiểu Thanh trong lòng còn ngọt hơn so với ăn mật, thần tượng này nhưng là Lý Thế Dân đó nha.
Lý Thế Dân khẽ gật đầu nói: "Một khi đã như vậy, Lục Tiểu Thanh, cho ngươi phụ trách đi cùng sứ giả tới Anh quốc, ngươi thấy thế nào?"
Lục Tiểu Thanh đang cười tủm tỉm ăn dưa hấu, đột nhiên bỗng cảm thấy như có một chậu nước lạnh hắt lên người, toàn bộ đắc ý vừa rồi lập tức bay mất không còn tung tích, vội vàng nói: "Hoàng Thượng, tiểu nữ là nữ tử, ra mặt cùng đi rất bất tiện, Hoàng Thượng, ngài nên tuyển người khác là tốt nhất, Đại Đường ta nhân tài vô số, không phải chỉ có một mình tiểu nữ."
Lý Thế Dân mỉm cười nói: "Nói cũng đúng, người thật giả lẫn lộn, quả thực không chỉ có một mình ngươi."
Lục Tiểu Thanh lập tức ngạc nhiên, bị nhìn thấu rồi, mình còn tưởng rằng công phu diễn trò của mình rất thâm hậu, không nghĩ tới thật sự là không thể gạt được Đường Thái Tông thánh minh này, không khỏi hắc hắc cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy."
Lý Thế Dân thấy Lục Tiểu Thanh thành thật thừa nhận không khách khí, vừa hạ một quân cờ xuống vừa nói: "Bất quá, những điều mới lạ mà ngươi nói quả thật là có thể hù dọa được người, trên thế giới này thật sự có công viên như vậy sao?"
Lục Tiểu Thanh vội nói: "Không biết, là do tiểu nữ thấy trên sách có đề cập tới, cho nên mới liền rập khuôn nói ra." Giỡn sao, nếu nói là có thật, lại bị hỏi tiếp ngươi làm sao mà biết, cứ như vậy một hỏi một đáp, không phải là sẽ bị Lý Thế Dân vạch trần hay sao.
Lý Thế Dân ồ một tiếng nói: "Lừa gạt hoàng đế, ngươi có biết hậu quả là gì không?"