Phương Huyễn nở nụ cười, trông như vậy, mặt mày dường như mang theo ngây ngô khờ khạo của tuổi mười bảy mười tám. Úy Oản cảm thấy có chút chói mắt, một tia sáng lướt qua, trông thức ăn đầy bàn, trong mắt phút chốc hiện lên một tia hoài niệm, thoáng chốc tức thệ.
Hoàng đế đưa tay kéo ống tay áo Úy Oản: “Lão sư, theo ta cùng nhau dùng bữa đi!”
Dáng tươi cười cứng lại trên mặt hoàng đế, cách một lát, mới chậm rãi dời bước, đi tới ngồi xuống chúa vị trước bàn. Úy Oản nâng mắt nhìn, im lặng không nói gì, đi đến cạnh bàn khom người ngồi xuống.
Mắt Phương Huyễn xem xét thần sắc đạm mạc của Úy Oản, sắc mặt hơi tái nhợt, môi mơ hồ hiện lên tử sắc (tử: tím), trong lòng bị nhéo một cái, lửa giận trong nháy mắt lúc nãy đè xuống vài phần, thản nhiên nói: “Hôm nay trẫm cùng thái phó cùng dùng vãn thiện (bữa tối), ngự trù phòng đặc biệt làm vài món, thái phó nếm thử xem, cũng có thể ăn?” (ta thề là cả gg cả QT đều như thế) Vừa nói, vừa gắp đồ ăn bỏ vào trong bát Uý Oản trước mặt.
Úy Oản có chút lưỡng lự, chậm rãi đưa đũa nếm một ít, mỉm cười: “Quả nhiên không tệ!”
Phương Huyễn lăng lăng nhìn dáng cười sơ đạm (sơ: đơn sơ, đạm: nhạt) của hắn, giống như bạch mai vờn bay, khinh vũ bay xa, như áng mây trên trời xanh, kẻ khác thấy được nhưng lại không chạm được.
Ý nghĩ trong đầu nghìn chuyển, cuối cùng hạ quyết tâm, tự mình nâng bầu rượu, rời chỗ ngồi, tự rót một chén, lại lấy một cái chén ở khoảng không, rót đầy, đưa cho Úy Oản: “Hữu thái vô tửu (có thức ăn không có rượu), cũng không gọi là phẩm yến. Thái phó, đêm nay trẫm muốn cùng ngươi hảo hảo mà uống vài chén!”
Úy Oản vội vàng đứng lên, hai tay tiếp nhận chén rượu hoàng đế đưa tới, trông ngọc dịch màu hổ phách trong chén hơi hơi lay động, mi nhẹ nhàng nhíu xuống: “Đây là…”
Hoàng đế nở nụ cười: “Đây là rượu nho Tây Vực thái phó thích nhất. Trẫm cất một hầm, đặc biệt để thái phó thưởng thức!”
Ánh mắt hoàng đế phút chốc ảm đạm vài phần, khôi phục dáng điệu tươi cười nói: “Thái phó, nếm thử, còn mùi vị trước đây không?”
Úy Oản khẽ nhấp một ngụm, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc: “Không ngờ rượu nho cất đã lâu, mùi vị lại không một chút biến đổi!”
Phương Huyễn có vài phần đắc ý: “Trẫm sai người dùng bát lớn chứa, bên trên bịt chặt bằng một thanh gỗ, bịt kín gió, không ngờ chưa hề mất mùi!”
Thái phó cười khẽ: “Bệ hạ quả nhiên học vấn phong phú, phương pháp cất rượu luôn luôn thắng người một bậc.”
Phương Huyễn ha ha cười (cười hô hố =)))))))): “Nói học vấn phong phú cái gì, học thức trẫm về điểm này còn không phải tất cả đều là thái phó dạy.”Giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, nâng chén lên cao gằn từng chữ: “Chén thứ nhất này, kính thái phó ngày trước dạy dỗ không quản công!”
Úy Oản hơi hơi khom người, ngửa đầu uống cạn: “Bệ hạ tư chất thông minh, mọi thứ học một mà biết mười, thần tài thức nông cạn, nào có dám để người nhắc đến?”
Phương Huyễn thoáng lắc đầu, lại rót chén thứ hai: “Chén thứ hai, để thái phó cùng ta kính thiên địa, nguyện chư thần phù hộ nghìn dặm giang sơn ta vững chắc bất suy!” Nói xong uống một hơi cạn sạch.
Úy Oản không dấu vết mà vuốt ve ngực, lặng lẽ nhấp chén thứ hai.
Khóe mắt Phương Huyễn chọn lên, hai chén rượu lót bụng, hai mắt đúng là rạng rỡ sinh huy (rực rỡ), tay chân cần mẫn, rõ ràng lại rót chén thứ ba: “Chén thứ ba…” Âm thanh đột nhiên êm dịu như xuân: “Nguyện lão sư vĩnh viễn không rời đi, vĩnh viễn ở bên cạnh ta!” (thằng vô lương tâm, thằng mặt dày, đánh người ta rồi mà còn dám nói mấy lời buồn nôn này. Ta đạp, ta đạp chết ngươi.)
Úy Oản cả người chấn động, chén rượu trong tay “cách” một tiếng rơi xuống trên mặt đất, chất lỏng màu hổ phách chậm chảy rãi ra, giương mắt trông hướng Phương Huyễn, chợt thấy một trận thiên huyễn địa chuyển (trời đất đảo lộn:v), trong cơ thể không hiểu sao tuôn ra một tầng khô nóng, trong mắt hiện lên một tia sáng tỏ, hoảng hốt nói: “Bệ hạ, ngươi… Ngươi…” Cơ thể không khống chế mà yếu ớt chảy xuống.
Phương Huyễn quăng chén rượu, chặn ngang ôm lấy thân thể đang chảy xuống của hắn, nắm thật chặt cánh tay, thấp giọng nói: “Lão sư, ta cuối cùng cảm thấy ngươi càng ngày càng xa, ta dần tìm không thấy, ta không muốn cảm giác như thế, ta muốn giữ chân ngươi, hoàn toàn giữ chân ngươi!”
“Ta biết nội lực ngươi thâm hậu, bách độc bất xâm, nhưng xuân dược cực phẩm này cũng không thể giải được. Lão sư, ngươi đừng oán ta, ta chỉ muốn vĩnh viễn giữ chân ngươi mà thôi, mặc kệ dùng cách gì!” (ta mà là Úy Oản coi ta tát hắn trật khớp hàm xắn tay áo)
Úy Oản yếu ớt thở dài, chậm rãi nhắm lại hai mắt, thực chưa từng ngờ tới, Phương Huyễn lại đem xuân dược của phi tần hậu cung dùng trên người mình. Thôi thôi thôi, theo hắn đi thôi, tự mình khi nào vượt quá tâm ý của hắn? Chỉ là đêm nay uống rượu, sức khoẻ bản thân… Rượu nho không giống với một bàn rượu nhạt, có thể sẽ không… (thôi cái gì. Anh không ra tay tẩn hắn đi còn nghĩ ngu cái gì đấy?)
Phương Huyễn ôm lấy thái phó, thân thể trong lòng mảnh nhẹ, rất giống không có phân lượng, trong lòng run lên: lão sư…
Thiên tử hành động lưu loát, chỉ khoảng nửa khắc, cơ thể thon dài tiêm bạch (tiêm: mảnh, bạch: trắng) lẳng lặng nằm ở trên giường, do ảnh hưởng xuân dược, làn da trắng nõn mơ hồ tản ra sắc phấn hồng, hô hấp Úy Oản hơi gấp rút, thân thể run nhè nhẹ, hai mắt nhắm nghiền, làm như buộc chính mình nhẫn nại, ngọc hành trong khố dựng thẳng lên.
Phương Huyễn si ngốc mà nhìn ngọc thể trên giường, hai tay chậm rãi phủ lên, da thịt trơn bóng thích thú hồng nhuận dưới lòng bàn tay, một trận tê dại. ***g ngực hơi hơi phập phồng, Hai điểm hồng hồng trước ngực sớm đã căng cứng nhô lên, Phương Huyễn nuốt nước miếng, cúi người, đem miệng ngậm một viên đỏ thắm, đầu lưỡi từng chút quét qua, cả người Úy Oản căng thẳng, đột nhiên cắn môi dưới, gắt gao nhịn xuống ham muốn phát ra tiếng rên rỉ.
Phương Huyễn trộn xuân dược tốt nhất ngoại bang tiến cống ở trong rượu, toàn thân Úy Oản tựa như chứa lửa, dục vọng đột ngột bùng lên, dược tính kia hết sức lợi hại, cơ thể mềm nhũn, chân khí vận lên không được, chỉ là bó quá chặt, người nọ tùy ý vỗ về chơi đùa qua lại.
Hai tay hoàng đế bắt đầu trên dưới dao động, chậm rãi chuyển qua khố thái phó, đầu ngón tay chậm rãi quấn quanh, ngọc hành run rẩy, cúi đầu cười, ngón tay tại gốc nhẹ nhàng vẽ vòng, thỉnh thoảng qua loa chạm vào hành bổng đứng thẳng kia, rồi lại thu về. (lầm bầm rủa)
Thái phó bị tay nghịch ngợm của hắn chọc cho khó chịu không thôi, cả người phát run, tận lực duy trì thanh tỉnh còn lại không nhiều lắm, răng trên đã sớm chặn trên môi.
Phương Huyễn ngẩng đầu lên, trông thấy con mắt Úy Oản đã mở, mang chút mê man, hai mắt trong vắt ẩn một tầng hơi nước dày, vẻ mặt đỏ bừng, gắt gao cắn môi, một phen kiều diễm xuân sắc.
Hoàng đế nhẹ nhàng mà cười, cởi bỏ y phục của mình, da thịt thân cận, cơ thể chậm rãi nằm ở trên người thái phó: “Lão sư, ngươi muốn phải không?”
Ngăn ngực bỗng nhiên chấn động, khóe miệng Úy Oản chảy ra một luồng tơ máu uốn lượn. Phương Huyễn lấy làm kinh hãi, biết dược tính kia mãnh liệt, Úy Oản không dậy nổi chân khí lại còn nhẫn nại, huyết khí dâng lên, đã không chịu nổi.
Hoàng đế nằm sấp hạ thân, tinh tế liếm vết máu bên mép thái phó, thấp giọng nói: “Lão sư, ta tới giờ chưa làm qua loại việc này, cũng được, hôm nay cho ngươi làm một lần!” (xin lỗi mọi ng cho ta chen ngang một chút: thần kinh, biến thái, mặt dày… khốn nạn) Thân thể di chuyển xuống phía dưới, cúi đầu, ngậm ngọc hành run rẩy của Úy Oản.
Hai mắt đang mơ mơ màng màng của Úy Oản đột nhiên sáng rực vài phần, miễn cưỡng ngửa cổ nhìn xuống phía dưới, kim quan trên đầu Phương Huyễn sớm đã bỏ, chôn đầu, tóc đen buông xuống bên cạnh người, theo chuyển động của đầu mà di chuyển.
Cổ mềm mại của Úy Oản rũ xuống, thanh âm mang theo vài phần mỏng manh: “Bệ… Hạ…”(Tịch chen mồm: giải thích câu đó nghĩa là “bệ… dưới…” Ừm, ý bảo xuống dưới đê. Lão nằm trên nha. ấy đùa thôi, đừng kích động). Tiếng Phương Huyễn cười khẽ trầm muộn từ nơi cổ họng tản ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng lộng thêm linh khẩu, cảm giác một chút chất lỏng chảy ra, hàm răng chập lại, nhẹ nhàng cắn một cái, cả người thái phó đại chấn, hai tay co rút nắm mép giường, hạ thân đã nhanh bắn ra.
Bên mép có bọt mép, Phương Huyễn ngẩng đầu lên, áo ngủ bằng gấm rối tung thân thể mềm nhũn co quắp ngã xuống giường, con mắt nửa mở nửa khép, vừa mới một phen bắn gần như mang đi toàn bộ thần trí hắn.
Hoàng đế chậm rãi di chuyển về phía trước, mắt thấy môi cánh hoa kia hơi hơi phiếm tử (lộ màu tím) lặng lẽ mở ra, bỗng nhiên cúi đầu xuống, hôn một ngụm, tinh tế gặm cắn, một tay lại lén lút sờ vào trong ngực móc ra bình nhỏ, bật nắt, lấy ra một ít thuốc cao xanh biếc, chậm rãi xuống phía dưới dò xét, an ủi đến khi cúc huyệt Úy Oản mở mới lui.
Cảm giác Thuốc cao lạnh lẽo kích thích huyệt khẩu đột nhiên co rút, ngón giữa Phương Huyễn không kịp thu về, đã bị thu nạp vào trong, xiêm áo Úy Oản hơi hơi mở, Phương Huyễn gắn bó cùng hợp, đầu lưỡi dò xét trong miệng thái phó, ép buộc quấn lên cái lưỡi mềm mại khác.
Thần trí thái phó đã có chút không rõ ràng lắm, hạ thể đột nhiên trào dâng khô nóng, cảm giác hậu huyệt không tự chủ mở ra, Phương Huyễn nhẹ nhàng khéo léo nhét ngón tay thứ hai vào, cảm giác lỏng ra, dứt khoátnhét ngón thứ ba vào. Ngón tay chậm rãi vân vê an ủi nội bích, chậm rãi khuếch trương thêm sâu.
Đầu óc trở nên mơ hồ, nhẫn không được, nơi cổ họng Úy Oản tinh tế mà thả ra một luồng rên rỉ, trường tiệp nhắm chặt, dày đặc lay động, như phấn điệp đậu vào nhị hoa tự nhiên tăng thêm vài phần tiêu hồn.
Phương Huyễn chỉ cảm thấy trong cơ thể lửa đốt ngày càng nóng, tính khí sớm đứng lên lúc này trướng to đòi hỏi phát tiết, không muốn đợi nữa, rút ba ngón tay, một tay đỡ hành trụ ma sát đến huyệt khẩu, thừa dịp huyệt khẩu kia trương lớn hết mức bất thình lình đưa vào, “Xì” Một tiếng bao long lớn trong nháy mắt đều bị đưa vào.
Úy Oản ra sức động thân, Phương Huyễn gắt gao chặn hắn, đầu lưỡi xuống phía dưới tìm được cổ họng, cảm giác cổ động, trong lòng nhịn được một trận đắc ý.
Úy Oản thanh thanh sở sở (rõ ràng) cảm giác được đau đớn khi vật cứng vào trong cơ thể, chậm rãi ma sát không chỉ không mang đến chút khoái cảm nào, ngược lại làm hắn đau đến toàn thân run lên, thần trí tự nhiên tỉnh táo lại. Phương Huyễn còn chưa đủ, hai tay mạnh mẽ đánh lên hai chân hắn, hạ thể càng thêm dốc sức mà trừu sáp.
Thái phó lặng lẽ thở dài, chưa từng ngờ tới sắp nửa bách niên kỉ (Bách niên kỉ: 100 năm) còn muốn làm chuyện loại này, người phía trên lại chính là kẻ đứng đầu thiên hạ, bậc chí tôn đương triều, đúng là đã từng yêu mến đệ tử, đúng là ngày trước thương yêu hài nhi, nhưng lúc này lại xem mình như một nữ nhân tùy ý làm, thậm chí không tiếc hai lần hạ dược mê tình.
Ma sát trong cơ thể càng ngày càng kịch liệt, dịch thể tinh tế chảy ra, cả đời thanh tâm quả dục, chưa từng trải qua thân thể không chịu nổi đột nhiên tiến sâu, bị thương rồi.
Máu chảy ra bôi trơn nội bích, Phương Huyễn chỉ cảm thấy co rút càng thêm thông thuận, chút dịch thủy va chạm vào linh khẩu, toàn thân một hồi rùng mình sấm sét xẹt qua, huyệt khẩu đóng chặt gắt gao cực đại bao lấy, cũng không run rẩy truyền thẳng vào, đúng là… Tiết…
Vân vũ vị hài, tảo bị lương tình xuy tán.
Người ở mép gối hô hấp tinh tế, đã trầm ngủ, Úy Oản chậm rãi mở hai mắt, bóng đêm mê điệt, trăng sáng giữa trời, ánh trăng mang theo hàn ý nhè nhẹ chiếu vào trong điện, một phòng lạnh lẽo.
Cật lực động cơ thể, cố xuống giường, đùi một trận đau đớn, hai chân như nhũn ra, lảo đảo đi tới phía trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trăng tròn, một dạng mềm yếu, trăng sáng trong đúng là thiếu một góc, không hề tròn như cái đĩa.
Ngực truyền đến cảm giác đau nhức buồn bực, dựa tường, lấy tay luồn vào móc ra bình ngọc nho nhỏ, thân bình mượt mà, rút cái nút, đổ ra bốn viên Tham Hoàn, cùng nước bọt nuốt xuống, thử vận chân khí, đã có thể dụng vài phần, thân thể chậm rãi chảy xuống dưới đất, lặng lẽ nhắm mắt vận khí, thúc dược phát huy.
Mở hai mắt, đỡ tường đứng dậy, giơ tay lên, đầu ngón tay kình phong bắn ra, ma sát thân cây ngoài cửa sổ, phát ra ba tiếng vang “Sa, sa, sa “, nhưng mà chỉ trong khoảng khắc, một con bồ câu tuyết trắng bay lên bả vai. Úy Oản nhẹ nhàng cười, cổ tay trắng vươn ra, cởi dây nhỏ trói chặt trên chân nó xuống, vuốt ve đầu bồ câu, bồ câu kia chớp vài cái bay trở về trời đêm mênh mông, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa