Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất

Chương 58: Tam sinh hữu hạnh

Cự lang không nhúc nhích, vẫn im lặng nhìn Nhiễm Thanh Hoàn, ánh mắt hơi nguy hiểm.

Nhiễm Thanh Hoàn khẽ cười cười: “Ta cho dù học nghệ không tinh hơn, cũng ít nhiều phân biệt được sinh vật và tử linh chiếm thân thể sinh vật, xin hỏi cao tính đại danh của các hạ?”

Trầm mặc một lúc lâu, cự lang rốt cuộc chậm rãi mở miệng: “Chẳng trách sống phong sinh thủy khởi như vậy, quả nhiên là có đôi mắt rất tinh tường.”

“Ánh mắt ta kỳ thực chẳng ra làm sao,” Nhiễm Thanh Hoàn hiếm khi trầm giọng nói, “Nhưng dù lông ngân lang hơi dài quá, ta vẫn có thể nhận ra là nó bị bóp chết tươi.”

Cự lang cười gằn một tiếng: “Ngươi nói chuyện với người vừa cứu mạng ngươi như thế à?”

“Đây là sự thật.” Nhiễm Thanh Hoàn ngắm nghía nó, “Về phần ân cứu mạng của các hạ, đó là một chuyện khác.”

“Không ngờ được tướng quân theo nghề cầm đồ đao mà còn trách trời thương dân như vậy.” Cự lang phát ra giọng nam trầm thấp dễ nghe, có sự trào phúng rõ rệt, “Ta tên Lục Tiếu Âm, nợ đại ân của tướng quân, từng nhận ba giọt máu của ngươi, cho nên có duyên chủ tớ ba mươi năm với ngươi, tướng quân không cần áy náy, nếu có cần gì, cứ việc mở miệng.”

“Ba giọt máu?” Nhiễm Thanh Hoàn đại khái có chút ấn tượng, nhưng ba giọt máu với duyên chủ tớ ba mươi năm có quan hệ gì thì gã không rõ, gã nhíu mày, mù tịt nhìn kẻ tôi tớ trên trời rơi xuống rõ ràng chẳng coi mình ra gì.

Quả nhiên, Lục Tiếu Âm cười xì một tiếng: “Nghe đại danh tướng quân đã lâu, quả thật không phải bất học vô thuật bình thường, đến cả loại huyết khế mọi người đều biết này cũng không biết, ta cho rằng tướng quân nên tu thân dưỡng tính thêm, đừng tiếp tục ở lại nhân gian họa hại thương sinh thì tốt hơn.”

Lục Tiếu Âm Lục Tiếu Âm… Nhiễm Thanh Hoàn quyết định phớt lờ giọng điệu châm chọc của nó (hắn?), có điều hình như từng nghe qua cái tên này – đồng tử gã hơi co lại, Lục Tiếu Âm?!

Lục Tiếu Âm danh thần tiền triều?!

Thần tử cứu thế cứu vãn quốc gia sắp sụp đổ trong truyền thuyết? Nam nhân cơ hồ làm cho sự suy vong của Đại Luật chậm lại gần năm mươi năm?

Gã hơi chột dạ, chẳng trách không ưa mình… Ho khan một tiếng: “Tiền, tiền bối, vãn bối không biết…”

“Tiền bối?” Lục Tiếu Âm hừ lạnh một tiếng, “Không dám, nếu tướng quân không có phân phó khác, cho phép ta cáo lui.”

Một con lang quỷ dị dọa người ta phải cách xa gật đầu lui ra, Nhiễm Thanh Hoàn day thái dương, phát hiện vấn đề vận may là sự khiêu chiến nghiêm trọng nhất mà gã phải đối mặt.

Nhiễm Thanh Hoàn nằm trên cái giường chẳng mấy thoải mái, cố sức giơ một tay gần như tàn phế lên che mắt – khoảnh khắc cuối cùng, không sai, khoảnh khắc cuối cùng phong ấn giải trừ, gã rốt cuộc nhớ ra giọng nói quen thuộc kia là thuộc về ai.

Cẩm Dương vương phi, Thích Tuyết Vận, nữ tử phong hoa tuyệt đại, chưa từng nói chuyện cao giọng… Hoặc nói là, nữ tử gián tiếp bị gã hủy cả một đời.

Năm đó, nếu không phải gã tự cho là thông minh xúi giục Trịnh Việt thông gia với Bắc Thục, nếu không phải quỷ xui thần khiến để Trịnh Việt lại như bị quỷ ám thích cái kẻ cũng là nam nhân mình đây, nếu không phải… Nàng chịu đựng đau đớn người thường không cách nào tưởng tượng, thành kính cầu nguyện, rốt cuộc lại là ôm tâm tư thế nào đây?

Nàng nói mong ngô vương, quốc tướng, chư tướng bình an, Nhiễm Thanh Hoàn lần này đích thân nắm giữ ấn soái xuất chinh, bất luận địch ta đều gọi gã một tiếng tướng quân, tại sao nàng nêu riêng gã khỏi “chư tướng”?

Hay là vương phi nhìn như tẻ nhạt này đã sớm hiểu rõ hết thảy từ khi mình còn chưa hay biết gì?

Nghiệt duyên, ôi nghiệt trái!

Khi Trịnh Việt và Chu Khả Tình lao như điên về Cẩm Dương, chào đón họ lại là hắc sa đầy trời và mặt đất u ám.

Người ấy đã mất.

Bất kể ngươi hồi tưởng hay nghi vấn, dùng nguyên do thế nào muốn gặp lại nàng một lần, cũng không thể không đối mặt với âm dương cách trở.

Vô tình cũng vậy, đa tình cũng thế, tình thù cả đời này đều tan thành mây khói, từ đây, nhân thế phồn vu, không còn quấy rầy lẫn nhau.

Trịnh Việt sắc mặt bình thản hạ táng Thích Tuyết Vận theo lễ quốc mẫu, hết thảy ngay ngắn trật tự, chưa từng đi quá giới hạn, cũng không có gì là không thỏa đáng. Chu Khả Tình hoảng sợ phát hiện, thì ra mình từ lâu đã không nhìn thấu người vẫn bị mình coi là đứa trẻ này.

Quốc tang không ảnh hưởng đến tốc độ tiến quân một ngày ngàn dặm của quân đội thép Yên Kỳ, ngay khi trời đông giá rét đến, Linh Châu vương giao phó giang sơn và quốc thổ mình không giữ được, khéo léo từ chối Trịnh Việt hậu đãi phong hầu, tự biếm thành dân thường, kiên quyết ra đi, để quyền bính thống trị lại cho người thích hợp nhất.

Lãnh thổ cuối cùng đã định ra, đến đây, ngoại trừ biên tái một số vùng hoang dã dân tộc chưa khai hóa và các tỉnh hải ngoại, cả giang sơn đều đã thu vào bản đồ Yên Kỳ.

Hoàng tộc Thượng Hoa thức thời nhường vị, thiên hạ một lần nữa mở ra thịnh thế nhất thống.

Quốc hiệu sửa thành Cảnh, niên hiệu Quảng Trạch.

Mà người kia vẫn bặt vô âm tín.

Thánh triều mới ổn định, công việc đè trên người Trịnh Việt ngày càng nhiều, đế vương trẻ tuổi ngày càng bận rộn, dù là hắn có võ công, cũng không khỏi dần dần tiều tụy.

Và đồng thời, nụ cười trên mặt hắn cũng càng lúc càng ôn hòa ổn định như vẽ lên vậy. Thời gian đang vô tình trôi qua, mà mong nhớ duy nhất trong lòng cơ hồ ngày càng xa vời. Chỉ có Mễ Tứ Nhi biết, chủ tử gần như cả đêm không ngủ yên, không cho mình nhàn rỗi giây lát – cứ thế, từng chút một mất dần hi vọng, e rằng thật sự có một ngày, lòng sẽ chết.

Khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống, Nhiễm Thanh Hoàn có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại. Thiên mệnh sư có thể chế đặc thù, có liên hệ hòa thân hòa lực khó tin với tự nhiên, Ngưu đại phu sau khi nhìn thấy gã đi một vòng trong tuyết địa chẳng những không cảm lạnh ngược lại lên tinh thần hơn, cũng không cấm túc gã nữa.

Nhưng mùa đông dẫu sao cũng chẳng dễ chịu gì, tuy rằng Nhiễm Thanh Hoàn thiên tính thích lạnh, song thuốc mạnh bác sỹ thú y Lão Ngưu hạ lúc này có tác dụng, mỗi đêm cho dù hận không thể chui vào lò lửa, người vẫn đau đớn vô cùng, mỗi một khớp xương đều kêu rắc rắc theo động tác của gã, giống như mớ linh kiện bị chà đạp đó sắp lập tức rơi khỏi thân thể rồi.

Bác sỹ thú y hầm hừ nói: “Tiểu tử ngươi xương cốt toàn thân đều gãy gần hết, lại ngâm trong nước băng như vậy, hàn khí đã sớm nhập tủy rồi! Còn dám chê ỏng chê eo?! Nếu không có một liều thuốc của lão đầu tử ta, nửa đời sau ngươi cứ nằm luôn trên giường đi!”

Nhiễm Thanh Hoàn đau méo mặt, vô cùng không ưu nhã giơ ngón giữa về phía lưng lão.

Thời điểm rốt cuộc vứt cái chân thứ ba đi, Nhiễm Thanh Hoàn đốt đạn tín hiệu vẫn cất trong lòng, lúc này đã qua non nửa năm, thôn nhỏ bế tắc như thế ngoại đào nguyên, hầu như không có liên hệ với bên ngoài, nếu không phải độ ấm mùa từ từ thay đổi, gã suýt nữa đã không tính ra hiện giờ là lúc nào.

Một luồng sáng đỏ phóng lên phía chân trời, Nhiễm Thanh Hoàn ngồi trên một tảng đá lớn, lẳng lặng ngước nhìn bầu trời đêm.

Lão bác sỹ thú y khó ưa ho một tiếng đứng đằng sau, cũng ngẩng đầu theo ánh mắt gã: “Sắp đi à?”

“Còn phải mấy ngày nữa,” Nhiễm Thanh Hoàn nói, “Họ muốn tìm đến đây cũng không dễ.”

“Bản thân ngươi đâu phải không có chân.” Bác sỹ thú y lấy tẩu ra đốt, hút xoạch một hơi, liếc Nhiễm Thanh Hoàn một cái, phun ra một vòng khói to.

“Ta không biết đường.” Gã nói như lẽ đương nhiên, chẳng có tí tẹo gì là xấu hổ.

Lão đầu tử bĩu môi, hiếm khi không móc mỉa gì gã, những ngày qua hai kẻ vi lão bất tôn vi tiểu bất kính này đã coi châm chích nhau thành hình thức ở chung: “Ra ngoài đi ra ngoài đi, nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này không chứa được đám các ngươi đâu.”

“Lão hồ ly tinh.” Nhiễm Thanh Hoàn làu bàu, “Chỉ biết tìm chỗ tốt mà rúc vào.”

Một đại phu nông thôn chân đất bình thường lại là dùng cái gì mới đả thông được bảy kinh tám mạch xoắn vào nhau của một người? Ánh mắt lão nhân này đôi khi thâm thúy như bầu trời đêm sáng trong vậy: “Ta là già không muốn động đậy, các ngươi thì còn chuyện không thể buông xuống, làm sao mà đánh đồng được?” Lão đầu cười rất ngứa đòn, “Chờ đến khi ngươi cũng già như ta, việc nên làm đều làm xong rồi, nợ nên trả đều trả hết rồi, cũng không ngại trở về thay ca cho lão đầu tử ta, làm một thầy lang chân đất…”

Nhiễm Thanh Hoàn khinh bỉ nhìn lão: “Ta không có hứng thú với nhân mạng thảo gian.”

“Tiểu tử thối.” Lão đầu tử lấy tẩu gõ gã một phát, nghĩ nghĩ còn chưa hết giận, lại gõ phát nữa, mắng, “Bạch nhãn lang.”

Nhiễm Thanh Hoàn rụt cổ, sau đó cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn Lục Tiếu Âm âm dương quái khí từ bên kia chậm rì rì đi tới, lão đầu tử không cẩn thận sặc khói thuốc.

Nên đi rồi, thế ngoại đào nguyên tốt đẹp hơn cũng chỉ là trốn tránh tạm thời, hiện giờ tay chân nhờ ông trời phù hộ đều còn lành lặn, gã thật sự cũng chẳng có lý do gì để tiếp tục trốn tránh, trở về đối mặt, đối mặt với đất đai bị gã làm ngập lụt, nữ tử gã nợ một mạng, thiên hạ bị gã quấy nhiễu tiếng kêu than dậy khắp trời đất…

Gã bỗng nhiên bi ai phát hiện, thì ra Phượng Cẩn đã sớm nhốt gã lại với thế giới này. Trong vòng mười năm kết thúc chiến tranh thống nhất thiên hạ là có thể mặc gã đi ở cái gì, một khi khôi phục pháp lực là có thể tam giới không bị ràng buộc cái gì?

Sự thật là, từ lâu đã không thể quay về thời thiếu niên vô tâm vô tư không buồn không lo kia.

Mấy năm trước là vì báo ân, vì lời thề, mà về sau, đại khái là vì trả nợ.

Ngưu đại phu hơi sầu lo nhìn Nhiễm Thanh Hoàn cười cay đắng – Đứa trẻ này, tâm sự quá nhiều, khi nào hiểu được cầm lên lại bỏ xuống, khi ấy mới có thể chân chính thoát khỏi gông xiềng.

Tính tình yêu tự do, thế mà tạo hóa trêu người, luôn có nhiều thứ phải gánh vác như vậy.

Người nhận được tín hiệu trước hết là Lý Dã, khoảnh khắc ấy Lý Dã đột nhiên có cảm giác sống lại, chẳng biết tại sao, giống như cảm giác nắng ấm long lanh giữa mùa mưa dầm phiền lòng của Cẩm Dương năm đó.

Người kia còn sống!

Anh Ti rốt cuộc có thể giải thoát khỏi cảm giác tội lỗi vô tận, chủ tâm cốt của đại doanh Yên Kỳ lại quay về, càng không cần nói tới vị chủ tử lúc này đang ở Thượng Hoa.

Hắn sáu trăm dặm khẩn cấp đưa tấu về kinh, mà bản thân bên này không dám trì hoãn giây lát, ngựa khỏe dồn roi bắt đầu tìm kiếm phương hướng đạn tín hiệu theo kiểu trải thảm.

Cho đến gần một tháng sau, Lý Dã lần đầu tiên “lệ nóng tràn mi” vì hiệu suất làm việc của thuộc hạ. Chúng tướng sĩ hết sức lấy làm may mắn nhìn vị tướng quân chững chạc ngày càng nóng tính, động chút là giậm chân chửi mắng, nhân vật phiền toái mất tích cũng không biết đến một nơi dễ tìm kia rốt cuộc đã có bóng dáng rồi.

Mọi người cũng bởi vậy mà một lần nữa chứng kiến thế nào là tốc độ lửa sém lông mày.

Song ngay sau khi Lý Dã lao đi như hành quân gấp, lại một đại nhân vật ghê gớm giá lâm – Trịnh Việt cơ hồ đỏ mắt xông vào, từ Thượng Hoa đến bên này… Chắc chỉ có “thần tích” lúc trước Nhiễm Thanh Hoàn đơn thương độc mã chạy tới Kinh Dương là có thể đọ với hắn.

Cửu ngũ chí tôn mới kế vị mất hết hình tượng, tình hình gì cũng còn chưa nghe xong, đã túm cổ áo thân binh của Lý Dã ném lên ngựa, đi theo dấu hắn.

***

Khi Lý Dã chạy tới, Nhiễm Thanh Hoàn đang nửa nằm ở bờ sông “câu cá”, đào cái lỗ không theo quy tắc trên con sông nhỏ đóng băng, một cự lang nằm cách gã không xa không gần, mấy đứa trẻ choai choai theo dõi phao giúp cái người đã gần ngủ gật này.

Một loạt quân nhân nhất tề quỳ một gối xuống, lũ trẻ sợ nhảy dựng lên, kinh hãi và ngờ vực nhìn Nhiễm Thanh Hoàn, lại nhìn những nam nhân không biết tại sao mà đằng đằng sát khí kia.

Nhiễm Thanh Hoàn giơ ngón trỏ lên môi, mắt không mở ra, lại vui mừng cong khóe môi lên: “Đừng om sòm dọa cá của ta.”

“Thuộc hạ đến muộn.”

Lý Dã dằn gân xanh nổi lên thái dương, sắc mặt lại có xu thế tiến hóa thành đít nồi. Nhiễm Thanh Hoàn thở dài, từ dưới đất chầm chậm bò dậy: “Cũng gần trưa rồi, mấy đứa nhóc các ngươi về nhà ăn cơm đi, chờ ta vạn nhất có một ngày câu được cá sẽ nướng cho các ngươi ăn.” Đuổi lũ trẻ đi rồi, gã cười khổ nhìn Lý Dã, “Lý đại tướng quân, thương bộ xương già của ta không rắn chắc lắm, ngươi cũng đừng làm khó ta nữa, đại doanh Yên Kỳ từ khi nào đã có quy củ lớn như vậy? Đứng lên đi, còn chờ ta đỡ ngươi dậy à?”

Bấy giờ Lý Dã mới chú ý tới thân thể gã lúc đứng hơi loạng choạng, cả người gầy đét chỉ còn lại một nắm xương, chỉ có đôi mắt ấy vẫn trong trẻo, thoáng nét cười vô tội và bỡn cợt: “Tướng gia, ngài…”

“Còn thoi thóp một hơi.” Nhiễm Thanh Hoàn không vui khi hắn kinh hãi ra mặt, chẳng hề để ý mà bĩu môi, vỗ mạnh vai Lý Dã mới đứng dậy, “Sao chậm thế… Ồ? Đổi trang phục rồi?”

“Tướng gia,” Lý Dã hơi cay mũi, “Chúng ta thắng rồi, chúng ta thắng rồi!”

Nhiễm Thanh Hoàn thoáng sửng sốt, nhướng mày: “Có hiệu suất như vậy, đáng để uống một bầu, đi, tìm một chỗ có thể ngồi được.”

Trở lại ngôi nhà tranh cũ gã ở nhờ, Lý Dã đơn giản nói qua chuyện bên ngoài, Nhiễm Thanh Hoàn không xen vào, im lặng nghe hết, tay cầm một chén nước ấm, hơi thất thần: “Thì ra đã thay đổi triều đại rồi…” Gã hơi cảm khái, “Không ngờ sinh thời ta còn có thể gặp, ừm, chuyện ngàn năm một thuở như vậy.”

Gã hơi mơ màng không biết giờ là lúc nào, đột nhiên nghĩ đến thế giới gã đã trải qua mười mấy năm, những sinh hoạt bình yên, việc nhà việc cửa, thi thoảng có chút phiền phức nhỏ đó, giống như thật sự đã là chuyện đời trước, thì ra luôn đang bôn ba, hiện tại phát hiện ra rằng, mình vẫn có cảm giác không thích ứng với thế giới này – đó là sự xấu hổ của công nhân viên ngoại lai, gã hài hước nghĩ.

Cứ thế, kết thúc rồi?

Thật là sự bình yên khiến người ta không kịp chuẩn bị.

“Cho nên…” Nhiễm Thanh Hoàn định thần lại, đang định nói thì nghe một tiếng vang lớn, cánh cửa không mấy rắn chắc bị đá tung, trục cửa hiển nhiên không chịu được lực xung kích mạnh như vậy, thảm thiết hy sinh dưới phật sơn vô ảnh cước của người tới, cả cánh cửa bắn hai phát trên mặt đất, bụi mù tung lên.

Mọi người trong nhà há hốc miệng nhìn hình dáng đáng lý nên ngồi trên long ỷ tại Thượng Hoa, tất cả âm thanh xung quanh đều bị nghẹn trong cổ họng, chúng quân nhân huấn luyện nghiêm chỉnh cơ hồ đều quên quỳ xuống hành lễ, một lúc lâu Nhiễm Thanh Hoàn mới nhỏ giọng than khóc một tiếng: “Phải đền đó…”

Lý Dã lúc này mới có phản ứng, dẫn dắt mọi người quỳ xuống: “Hoàng thượng.”

“Hả?” Nhiễm Thanh Hoàn chớp chớp mắt, có phần chưa thích ứng được trận thế này.

Trịnh Việt nhìn chằm chằm Nhiễm Thanh Hoàn một lúc, nắm tay giấu trong tay áo, hắn cố gắng kiềm chế cái gì, song toàn thân không khống chế được run rẩy, khiến hắn không thể không quay đầu đi chỗ khác, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

“Ơ…” Nhiễm Thanh Hoàn cười gượng một tiếng.

“Ngậm, miệng.” Tiếng Trịnh Việt rất trầm thấp, ngữ khí cũng không đặc biệt dữ dội, khiến câu cầu khiến như một câu trần thuật không có sức, “Ngươi trước tiên đừng nói chuyện, cũng đừng động đậy, ta sợ ta không kiềm chế được sẽ đánh ngươi.”

Thì ra trước khi núi lửa phun trào quả nhiên là bình yên, Nhiễm Thanh Hoàn không nhịn được rụt cổ lại.

Không biết bao lâu sau, Lý Dã cảm thấy quỳ tê cả chân rồi, mới nghe được một tiếng miễn xá, Trịnh Việt nhàn nhạt phân phó: “Các ngươi, lui ra hết đi.”

Mọi người lập tức lui sạch, Nhiễm Thanh Hoàn chưa bao giờ biết họ thiếu nghĩa khí như thế, phẫn nộ nhận một đống ánh mắt kiểu như “hãy tự cầu nhiều phúc”. Sau đó chỉ còn lại hai người là mình với ma vương trong không gian không tính là chật chội này, gã không tự chủ được rụt lại, hèn nhát muốn giảm cảm giác tồn tại, bức tường trắng bệch phía sau khiến gã một lần nữa muốn thở dài vì mình từng không lo học hành, cả đến thuật xuyên tường bình thường nhất cũng chẳng học được…

Trịnh Việt từng bước một đi tới, Nhiễm Thanh Hoàn giơ hai tay ra phía trước, vẻ mặt như sắp lên pháp trường: “Lão đại, ta biết sai rồi, ngươi, ngươi cứ trút giận một chút là được rồi, đừng để chết người…” Nói nửa chừng bị cắt ngang, sau đó bị ôm vào một vòng tay lạnh ngắt.

Gã hơi chần chừ, Trịnh Việt vừa từ bên ngoài đi vào, trên người có hơi lạnh đặc biệt của mùa đông, khiến gã rùng mình vì lạnh, chỉ có hơi thở phả vào cổ gã vẫn ấm áp, hô hấp hơi dồn dập như đang kìm nén cái gì. Bỗng nhiên, Nhiễm Thanh Hoàn cảm thấy có cái gì nong nóng nhỏ lên cổ, trượt vào cổ áo. Gã run lên, cảm giác chất lỏng kia đặc như a-xít, thiêu gã đau đớn vô cùng.

Trịnh Việt… khóc?

Gã chầm chậm thả lỏng, vòng tay qua lưng Trịnh Việt giống như thăm dò, hết thảy quy về không tiếng động – Nước mắt của nam nhân này là không thể cho người ta nhìn thấy, chỉ có chôn sâu ở nơi tối tăm như vậy, bi thương hay mừng rỡ đều là thứ nhốt trong lòng, dùng phương thức này truyền đạt cho gã.

Khi ngươi quay đầu lại, cuối cùng sẽ phát hiện ra rằng, bất luận danh lợi hay tiền tài, đều chẳng qua là vật ngoài thân, sống không ôm được, chết không mang theo, giống như trò chơi nuôi dưỡng của RPG nào đó, cho người ta giải trí mà bận rộn đi qua mấy chục năm. Nam nhân cũng vậy, nữ nhân cũng thế, không phải đều là tìm tìm kiếm kiếm một vòng tay sẽ vì mình mà tâm thần bị cuốn theo ư, chỉ có vướng bận không nhìn thấy mới là đầu mối duy nhất của tiền sinh bỉ ngạn trong luân hồi vô tình liên tiếp, chèo chống chúng ta đi qua từng đời, giữa biển người mênh mang.

Cái số mệnh mà thời trẻ chẳng ai thèm tin này.

Nhiễm Thanh Hoàn bỗng nhiên có cảm giác như thở phào một hơi, nở nụ cười hơi trẻ con. Chính là đây rồi, gã nghĩ, không còn là một hứa hẹn bèo nước gặp nhau, không còn là khách qua đường đứng đằng xa bàng quan, không còn là lãng khách trên trời dưới đất tuyệt nhiên một thân.

Cảm giác ấy, giống như những chuyện xảy ra trước kia đều chỉ là một cuộc lang bạt dài đằng đẵng vậy.

Đời này, khoảnh khắc này, như rùa mù vớ được mảnh gỗ nổi, tam sinh hữu hạnh.