Quãng Đời Còn Lại Vì Người

Chương 1: 1 Nghê Uyển Sính Trở Về


Buổi sáng mới vừa ngồi xuống ghế, Ngu Sanh liền bị phía đối tác kiêm ông chủ Ổ Nhị gọi vào văn phòng: “Đêm nay ngành sản xuất quảng cáo có một bữa tiệc lớn em biết phải không? Buổi tối anh bỗng nhiên có việc, không đi được, em cùng tiểu Lâm đi, có thể chứ?”
Ngu Sanh: “Anh yên tâm giao cho em như thế sao!”
Ổ Nhị liếc nàng một cái, ý tứ là việc nhỏ này còn làm không xong vậy về nhà đi!
“Nghe nói đại lão nhị đại của ngành quảng cáo Bắc thành về nước, nhiệm vụ chủ yếu của tiệc tối chính là nhận thức nhị đại, kế tiếp nhị đại bên kia hẳn là sẽ có động thái lớn.

” Ổ Nhị dặn dò, “Nếu chúng ta có thể từ bọn họ nơi đó bắt được chiết khấu lớn hơn nữa hoặc là nối tiếp càng nhiều khách hàng, sang năm NEEQ liền có cơ hội không nhỏ.


*NEEQ:thành lập năm 2012, Sàn giao dịch và báo giá cổ phiếu quốc gia là một hệ thống không cần kê đơn của Trung Quốc để giao dịch cổ phiếu của một công ty trách nhiệm hữu hạn đại chúng không được niêm yết trên các sàn giao dịch chứng khoán Thâm Quyến hoặc Thượng Hải.

Ngu Sanh vừa nghe cái này, lập tức cảm thấy nhiệm vụ của mình ở tiệc tối có điểm khó giải quyết nhưng vẫn là gật gật đầu.

Nửa cuối năm 2016, Ngu Sanh bị Ổ Nhị lừa đi gây dựng sự nghiệp, Ngu Sanh vốn dĩ làm công việc sáng tạo ý tưởng quảng cáo tương quan, Ổ Nhị trong nhà có chút bối cảnh cũng là cao thủ chạy nghiệp vụ, hai người một nội một ngoại rất phối hợp, vì thế cùng nhau đăng ký một cái công ty nhỏ, ngoài đảm nhiệm quảng cáo cho vài nhãn hàng bản địa cùng sáng tạo kế hoạch chấp hành nghiệp vụ ra, còn bồi dưỡng và ký hợp đồng với một đám tài khoản video ngắn, cũng chiêu mộ không ít chủ bá* thương mại điện tử, ba năm qua, công ty có chiều hướng phát triển đi lên, nhưng Ổ Nhị một lòng cầu tiến, NEEQ trừ bỏ có chút trợ cấp của chính phủ kỳ thật đối với nghiệp vụ của xí nghiệp cũng không có trợ giúp thực tế, nhưng Ổ Nhị chính là muốn lên sàn.

*streamer trên nhiều nền tảng.

Làm phía đối tác của Ổ Nhị, Ngu Sanh biết vì sao Ổ Nhị lại chấp nhất như thế với NEEQ, cũng muốn trợ giúp hắn vận tác một chút, lại nói thêm, các xí nghiệp trong NEEQ thật sự ở ngoài đại chúng nghe tới giống như rất có quy mô, rất có thực lực.

Sự quy tụ của những tên tuổi lớn trong ngành quảng cáo không gì khác chính là sự quy tụ của những ông chủ của các công ty truyền thông để chia sẻ và thảo luận về giá trị thị trường của nguồn lực quảng cáo, tìm kiếm nguồn lực và hợp tác đôi bên cùng có lợi.

Nói một cách đơn giản, đó là tìm cách tích hợp các nguồn lực, đạt được lợi ích chung, tìm kiếm kết quả đôi bên cùng có lợi, thúc đẩy sự phát triển của ngành quảng cáo địa phương.

Sau khi ở bên trong hội trường tiến hành một phen social, Ngu Sanh có chút nhàm chán để cho trợ lý tiểu Lâm ở hội trường phát danh thiếp, chính mình chuẩn bị ra bên ngoài hội trường đi dạo, kỳ thật thành thị này ngành quảng cáo còn không phải là toàn những người đó sao, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.

Những người có tiếng tăm cùng chính giới ở Bắc thành hơi có chút thủ đoạn, ở trên phố nghe đồn mấy năm gần đây các đại lão thân thể ôm bệnh nhẹ cho nên liền có cục diện nhị đại về nước chưởng quản tập đoàn, Nam thành là địa bàn kinh doanh của những nhị đại nào đó, Ngu Sanh không phải thanh niên ấu trĩ nhiệt huyết tất nhiên là biết chuyện này, nàng không phải cái gì nhị đại cũng không có bất luận cái gì bối cảnh đơn giản chính là bán ý tưởng, làm chấp hành, vì nhóm chủ bá bên dưới bày mưu tính kế một chút, làm chút việc để có thể duy trì sinh tồn.


Đây là một cái trung tâm hội nghị khách sạn xa hoa nhất ở thành phố này, đứng ở bên cửa sổ có thể nhìn thấy xe cộ phồn hoa trên đường phố lui tới, bởi vì ở tầng cao nhất quan sát xuống, những chiếc xe tựa như đàn kiến nhỏ tập tễnh bò, đặc biệt hiện tại còn là buổi tối, cảnh đêm rất đẹp, có thể so với cảnh đêm của đô thị cấp 1.

“Rộn ràng nhốn nháo toàn vì danh lợi, còn mình là vì cái gì?” Ngu Sanh cảm khái, ngẫm lại đi vào chức trường cũng đã mấy năm, tuy rằng tham dự không ít hạng mục lại luôn là tự cho mình thanh cao, bởi vì nguyên tắc như vậy nên bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, có người nói nàng là phái thanh lưu trong ngành, không hút thuốc lá, không uống rượu, không đi party lung tung rối loạn, thủ thân như ngọc, tự tôn tự ái, quả thực là ‘ thượng tiên ’ ngành quảng cáo.

Ai, từ khi nào sinh hoạt mất đi tình cảm mãnh liệt cùng ý chí chiến đấu, liền phải như vậy cả đời sao? Tầm thường vô vi, bình thường qua ngày đến già? Ngu Sanh suy tư.

Đang nghĩ ngợi, Ngu Sanh chợt ngửi thấy ở bên người một trận u hương thổi qua, có chút quen thuộc lại có chút xa lạ, chờ nàng quay đầu xem lại chỉ nhìn thấy một cái bóng dáng màu đỏ.

Chẳng lẽ là chính mình hoa mắt?
“Chị Sanh, Bắc thành nhị đại vào hội trường, em ở cửa hội trường chờ chị?” Trợ lý tiểu Lâm phát tới WeChat.

Lúc Ngu Sanh dặm lại lớp trang điểm đi vào hội trường, tiểu Lâm quả nhiên đã chờ ở cửa, cũng hướng nàng ý bảo một chút: “Phía trước 45 độ, lễ phục màu đỏ, nữ nhân tóc ngắn màu rượu đỏ,” Ngu Sanh nhìn theo hướng tiểu Lâm chỉ quả nhiên nhìn thấy một cái bóng dáng lửa đỏ cùng một người trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, thể trạng cường tráng đang nói chuyện phiếm, “Cao tổng --” Ngu Sanh đi qua kêu một tiếng, vị này nam nhân trung niên ước chừng hơn 50 tuổi, tên là Cao Cảnh Minh, là người quen của Ổ Nhị, công ty chủ về in ấn nên cùng công ty các nàng không có cạnh tranh quan hệ, hai bên hợp tác tương đối chặt chẽ.

“Tới đây, tiểu Ngu, giới thiệu một chút, đây là bắc thành tập đoàn Hãn Minh, Nghê tổng,” vốn dĩ tùy tiện chen ngang khi người ta đang nói chuyện như vậy không lễ phép, có điều, vì nghiệp vụ liền không có chú ý nhiều như vậy, Cao Cảnh Minh lão cáo già này đương nhiên biết Ngu Sanh gọi hắn nguyên nhân là muốn hắn dẫn tiến làm quen Bắc thành nhị đại, vì thế liền thuận tiện giật dây bắc cầu một chút.

Ngu Sanh đang muốn trưng bày ra một nụ cười mê người tiêu chuẩn, chỉ là khi nữ tử kia xoay người lại, nàng có điểm ngây người, tươi cười nháy mắt cũng cứng đờ lên, trong lòng vẫn luôn thì thầm: “Là nàng? Như thế nào lại là nàng? Sẽ không như vậy vừa khéo đi?”
Nghê tổng chính là Nghê Uyển Sính? Thấy quỷ.

Nghĩ đến Cao tổng cũng nhận thấy được nụ cười của Ngu Sanh so với khóc còn khó coi hơn, vội hoà giải, “Như thế nào, tiểu Ngu cũng bị mỹ mạo của Nghê tổng kinh diễm rồi sao?”
Gặp lại thế này thật là quá mức ngoài ý muốn, vì thế cho dù là Ngu Sanh luôn luôn nhanh mồm dẻo miệng đều trở nên có chút chất phác.

Nghê Uyển Sính vốn dĩ cao hơn một chút so với Ngu Sanh, còn luôn là thích đi giày cao mười mấy phân, cho nên từ góc độ của Ngu Sanh, Nghê Uyển Sính là có chút nhìn xuống Ngu Sanh.

Nghê Uyển Sính vẫn là xinh đẹp như vậy, diện mạo thiên lãnh diễm, hơn nữa biểu tình đạm mạc, trước kia các nàng luôn gọi nàng “Lãnh mỹ nhân”.


Ngu Sanh còn một lần nói nàng là “Mặt than”.

Nghê Uyển Sính là người đem các loại diễm lệ nhan sắc ăn mặc đẹp nhất mà Ngu Sanh gặp qua.

Đương nhiên, nàng cũng là nữ nhân đẹp nhất mà Ngu Sanh cho tới nay ở trong đời sống hiện thực gặp qua, không gì sánh nổi.

Nàng vẫn là có biến hóa, vốn dĩ tóc dài nhu thuận, hiện tại biến thành tóc ngắn, màu sắc cũng từ màu đen biến thành màu rượu đỏ, cũng xứng với gương mặt hệ cấm dục càng có nữ vương khí chất, tản mát ra mị lực mê người.

Nàng vẫn mang vẻ mặt mỉm cười, Ngu Sanh cười gượng, các nàng liền như vậy mặt đối mặt đứng nhìn đối phương, chỉ có Ngu Sanh biết nụ cười của mình cỡ nào miễn cưỡng, cỡ nào khó coi, nàng càng biết, Nghê Uyển Sính nhìn như chân thành nhưng ánh mắt của nàng hàm nghĩa, cao ngạo, cười nhạo, lãnh phúng, không để bụng, vân vân.

Các nàng đã từng thân mật khăng khít, nói qua nhiều lời ngon tiếng ngọt lại bao nhiêu lần chìm đắm trong ôn nhu hương của nhau, sự khinh miệt trong ánh mắt nàng Ngu Sanh tất nhiên là có thể đọc hiểu, chỉ là ánh mắt của nàng duy độc không có kinh ngạc, xem ra Ngu Sanh xuất hiện ở chỗ này đã sớm ở trong dự liệu của nàng.

Ngu Sanh biết chính mình có chút thất thố, ngay sau đó lại nghĩ đã là việc của 800 năm trước rồi, ai còn nhớ rõ ai a!
Nghĩ đến đây nàng liền thả lỏng tâm thái, cười nói: “Tôi là Ô Thác Bang Ngu Sanh.

” Sau đó đưa ra danh thiếp, “Hy vọng chúng ta có thể có cơ hội hợp tác, còn thỉnh Nghê tổng chiếu cố nhiều hơn!”
Nghê Uyển Sính mỉm cười tiếp nhận danh thiếp, cúi đầu nhìn thoáng qua, “Ngu --- Sanh --.

” Nàng đọc chữ trên danh thiếp, một chữ một chữ, làm Ngu Sanh có loại cảm giác hãi hùng khiếp vía.

“Nghe danh đã lâu, Ngu tiểu thư.


” Nàng gật đầu mỉm cười một chút.

Một lời chào hỏi thật bình thường, ngay sau đó liền phải rời đi.

Nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ Ổ Nhị giao phó a, Ngu Sanh nghĩ.

Tới cũng tới rồi, nhất định phải bắt lấy nàng.

Ngu Sanh ngay sau đó đuổi theo hai bước, “Nghê tổng, không nghĩ tới ở chỗ này may mắn gặp được ngài, có thể cho tôi hai phút thời gian không?”
Nghe nàng nói như vậy, Nghê Uyển Sính liền dừng lại, xoay người lại.

Ngu Sanh bước nhanh đi đến bên cạnh nàng: “Nghê tổng, chính thức giới thiệu một chút, tôi là giám đốc sáng tạo ý tưởng của truyền thông Ô Thác Bang, phía trước chúng tôi cùng quý công ty hợp tác qua nhiều hoạt động -----”
Ngu Sanh nói một đống lớn, Nghê Uyển Sính chỉ là nâng cổ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, nhẹ nhàng mà “Nga” một tiếng.

Ngu Sanh vô pháp nắm chắc ý tứ của nàng, đành phải thử tính mà mời: “Nghê tổng, công ty chúng tôi còn có một đám tài khoản video ngắn thành thục bản địa cùng với streamer bán hàng có cạnh tranh, không biết ngài đêm nay có thời gian hay không, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện?”
Nghê Uyển Sính lại cười một chút, “Ngu Sanh.


Nàng lại kêu tên Ngu Sanh một lần, dùng đôi mắt to đẹp đủ để nhiếp hồn đánh giá nàng, lại dùng ngữ khí có chút không xác định: “Chúng ta trước kia, có phải gặp qua hay không?”
Ngu Sanh sửng sốt, nháy mắt kinh hồn táng đảm.

Ngu Sanh âm thầm hít một hơi, cũng học nàng bộ dáng, căng da đầu nhìn nàng một cái, “Nghê tổng khuynh quốc khuynh thành, diễm lệ nhiều vẻ, nếu tôi gặp qua Nghê tổng, khẳng định đã gặp qua là không quên được,” xem Nghê Uyển Sính bộ dạng hoài nghi, ngay sau đó lại bồi thêm một câu, “Rốt cuộc, Nghê tổng mỹ kinh vi thiên nhân lệnh người say mê.


Quả nhiên, nghe xong khích lệ, Nghê Uyển Sính không có nửa điểm sung sướng, chỉ là rũ mắt nhàn nhạt nói: “Gặp lại sau, Ngu tiểu thư.


Ngay sau đó xoay người liền đi.


Liền như vậy đi rồi? Ngu Sanh như cũ chưa từ bỏ ý định, đành phải lại lần nữa gọi lại nàng.

“Nghê Uyển Sính --”
Nghê Uyển Sính quay đầu lại cười, chỉ chỉ đồng hồ trên cổ tay, “Xin lỗi, hai phút đã hết rồi,” biểu tình đã lãnh đạm mà lại xa cách, “Còn có, thỉnh kêu tôi Nghê tổng, cảm ơn.


Ngu Sanh: -----
“Trời ơi, nàng thật đúng là tính giờ a!” Nhìn Nghê Uyển Sính càng lúc càng xa, tiểu Lâm không biết khi nào đã đến bên người Ngu Sanh than thở.

Ngu Sanh cười khổ một chút, cạn lời.

Ai u, phiền quá a, nói chuyện hợp tác gặp bạn gái cũ gì đó, quá chán ghét!
Trải qua việc vừa rồi, Ngu Sanh có thể xác định chính là, Nghê Uyển Sính đã nhận ra nàng.

Ngu Sanh không nghĩ lại làm việc vô ích, bước nhanh đi ra hội trường lấy ra di động: “Gọi điện thoại cho ông chủ, cái vụ hợp tác này tôi trị không được.


Ít nhất hiện tại nàng trị không được, nàng cũng không mặt mũi đi thu phục.

Tâm tình thực không xong, đột nhiên thực hao tổn tinh thần.

Trở lại chung cư, nàng dọn ghế dựa lại đây, từ trong tủ quần áo lấy ra một cái rương hành lý, cái rương hành lý này có một ít vật phẩm quan trọng thời học sinh của nàng, bị đè ở phía dưới cùng chính là mấy quyển album.

Có một quyển album thật dày, sau khi mở ra, đều là ảnh chụp cùng một người.

Nghê Uyển Sính.

.