Quãng Đời Còn Lại Một Tòa Thành

Chương 42: Kéo Gần



"Làm sao vậy?" Lâm Vân Chi đứng yên ở trước cửa, quay đầu hỏi.
"Nếu tới bệnh viện rồi, vết thương trên lưng cũng nên kiểm tra một chút đi?" Vương Tử Hiền nói, nàng không có quên miệng vết thương trên người Lâm Vân Chi, nhìn lại trên người cô ấy bụi bẩn lấm lem, lại nghĩ đến đêm nay người ta vội vàng đưa bệnh nhân tới bệnh viện, chắc là đã trải qua chuyện gì nguy hiểm, như vậy thì miệng vết thương thực dễ dàng đã chịu ảnh hưởng, kiểm tra một chút là tốt nhất.
Vương Tử Hiền không đề cập tới, Lâm Vân Chi nhưng thật ra đem thương quên mất tiêu, nàng theo bản năng hướng ra phía sau nhìn một cái, lại nhìn về phía Vương Tử Hiền, nói: "Ngày mai đi, quá muộn."
Quá muộn, vẫn là để nàng ấy nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Vương Tử Hiền hiểu rõ, hơi hơi sờ vài lọn tóc, nói: "Tùy tiện đi, dù sao vết thương ở trên người của cô."
Lời này nói như là nói móc, Lâm Vân Chi cười khổ, "Ừ, đi trước, sớm một chút nghỉ ngơi." Nàng xoay người ra cửa, đóng cửa lại.
Lâm Vân Chi đi rồi, phòng khám bệnh chỉ có Vương Tử Hiền một người, trống rỗng lạnh lẽo.

Không trở về nhà cũng chỉ có thể ở bệnh viện chắp vá, nàng mệt mỏi đè đè huyệt Thái Dương.

Chuyện hôm nay còn quanh quẩn trong đầu, nàng suy nghĩ ngày mai phải như thế nào đối mặt với cha đây.

Nàng khả năng khó có thể làm được để bản thân dường như không có việc gì.
Phòng khám bệnh cái gì cũng đều không có, ban đêm lại có chút lạnh, Vương Tử Hiền mới đầu thử dựa vào ghế trên nghỉ ngơi, nhưng mà ghế dựa quá cứng nhắc, nàng căn bản khó có thể đi vào giấc ngủ.

Sau đó lại, nàng lại thử vào bên trong trên giường bệnh nằm, nhưng ban đêm quá lạnh, nàng gần như chỉ có một một kiện áo blouse căn bản không thể chống lạnh, chậm rãi để thân thể cuộn tròn, cuối cùng vẫn là bị lạnh làm cho tỉnh.

Bị đông lạnh làm cho tỉnh lúc sau, Vương Tử Hiền chỉ cảm thấy đầu óc đau vô cùng, có điểm hơi choáng váng.

Như thế nào sẽ không đau đâu, hai ngày mình đều không có thực sự ngủ đủ một giấc.
Dù sao cũng ngủ không được, vừa lúc nàng cũng muốn đi WC một chút, đơn giản đã đi xuống giường.

Ngay lúc cửa phòng khám bệnh mở ra, nàng bị khiếp sợ, thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Ở trước cửa phòng khám bệnh nơi đó trên ghế có một cái người ngồi vô thanh vô tức! Kinh hồn chưa định nàng thật cẩn thận cúi đầu nhìn mắt, phát hiện cái người ôm cánh tay dựa vào trên tường ngủ này là Lâm Vân Chi!
Người này ngủ thật sự trầm, Vương Tử Hiền có động tĩnh đều không có ảnh hưởng đến nàng.
Nàng hẳn là quá mệt mỏi, cho nên ngồi ở trên ghế vừa lạnh lại cứng đều có thể ngủ.

Vương Tử Hiền có chút không đành lòng, nàng ở bên trong đều đông lạnh đến ngủ không được, huống chi Lâm Vân Chi ngồi ở lối đi nhỏ.
Bất quá nhìn Lâm Vân Chi ngủ thật sự trầm, Vương Tử Hiền cũng không có đi quấy rầy nàng, yên lặng mà trở lại phòng khám bệnh đem áo blouse lấy ra tới, nhẹ nhàng mà đặt ở trên người Lâm Vân Chi.
Tuy rằng áo blouse rất mỏng, chỉ mong có thể vì Lâm Vân Chi ngăn cản một tia rét lạnh.
Lâm Vân Chi còn đang ngủ say, Vương Tử Hiền tay chân đều rất nhẹ nhàng từ trước mặt nàng đi qua.
Nàng mở ra cửa phòng bệnh của cha, bên trong đèn đã tắt, nhưng có thể nhìn thấy cha đang còn say ngủ.

Nhưng mà rõ ràng đã ngủ rồi, mày lại còn chau lại, hẳn là trong lòng ông rốt cuộc phải có bao nhiêu khó chịu.
Nhìn cha nhíu mày ngủ say, Vương Tử Hiền đau lòng, đây là cha vì bọn họ vì cái nhà này làm lụng vất vả cả đời, hiện giờ tuổi tác đã lớn, lại phải chịu những thống khổ như vậy sao?
Vương Tử Hiền bắt đầu tự trách, tới hôm nay rồi mới biết được trước kia chính mình đã tùy hứng lẫn không hiểu chuyện như vây.

Nghĩ lại thì lại nghĩ đến Vương Thiên Hùng, nàng không ngăm được sự tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chẳng qua thực nhanh nàng lại sụp xuống bả vai, bị nàng đánh vỡ sự thật kia thì sự gièm pha cứ như vậy chẳng quan tâm, mặc kệ nó sao?
Vương Tử Hiền trong nội tâm thực rối rắm, nàng không thể chịu đựng được chuyện như vậy cứ tiếp tục, giấy không thể gói được lửa, Vương Thiên Hùng cùng Tam di thái sự sớm muộn gì phải bị đánh vỡ, nàng nhất định phải cho cha biết việc này bọn họ trước đây như thế nào!
Vì để cho cha nghỉ ngơi, Vương Tử Hiền lại lén lút rời khỏi phòng bệnh.
Lúc này, bầu trời còn chưa sáng, hết thảy đều đang bị bóng đêm bao phủ ở bên trong.
"Thiếu gia, ngài đã về rồi." Một người hầu tuổi hơi lớn mở cửa cho Lâm Vân Chi.
"Ừm." Lâm Vân Chi ngắn gọn nói.
"Thiếu gia ngài có đói bụng không, muốn phòng bếp làm chút đồ ăn cho ngài không?" Đạt thúc đi theo Lâm Vân Chi nói.
"Không cần." Lâm Vân Chi một bên hướng đi về phòng, một bên cởi ra cúc áo sơ mi, nàng đột nhiên ngừng lại, "Vậy làm một ít đi."
"Vâng, ta đây liền đi phân phó xuống phòng bếp." Đạt thúc hành lễ, liền lui xuống.
Lâm Vân Chi một hồi đến phòng, liền bắt đầu điên cuồng lục tung, đem trên giường, ngăn kéo, tủ quần áo từ từ đều phất tung tất cả lên trời, chỉ cần là chỗ có thể che giấu đồng hồ quả quýt nàng đều toàn bộ tìm một lần.

Nhưng mà, trong phòng đã loạn xà ngầu hết lên cả, nàng cũng không có tìm được đồng hồ quả quýt.
Nàng thật sự bực bội, ngồi ở trên giường một cái thật mạnh, bàn tay nắm thành nắm tay, như để phát tiết mà nện ở mép giường.


Sẽ rơi ở nơi nào đây? Lâm Vân Chi ở trong đầu lăn qua lộn lại mà suy nghĩ, nhưng chính là nhớ không nổi, nàng đem đồng hồ quả quýt đã đặt ở nơi nào.
Càng nghĩ càng nóng nảy, nàng lao ra cửa phòng, đem tất cả hạ nhân tập hợp lại, kêu gọi mọi người tìm cho mình đồng hồ quả quýt, chính là đào ba thước đất cũng phải tìm được đồng hồ quả quýt.
Lúc sau, từ trời tối đến hừng đông, trong phủ từ trên xuống dưới người đều động lên, bất luận cái gì một góc đều không có buông tha, nhưng mà cũng không có phát hiện đồng hồ quả quýt mà Lâm Vân Chi nói.
Trái tim Lâm Vân Chi tức khắc liền luống cuống, trong phủ tất cả chỗ có thể tìm đều đã tìm, chẳng lẽ đồng hồ quả quýt kia lại có cánh bay đi? Sao lại có thể, quá vớ vẩn! Chính là trên thực tế đồng hồ quả quýt xác thật không có tìm được.
Nàng không tin cái chuyện này, phân phó xuống lại tỉ mỉ tìm một lần, nhất định phải tìm được mới thôi!
Mọi người lại hành động lên, Lâm Vân Chi bước chân bất tri bất giác liền đi tới trước phòng đặt linh vị Chung Ngọ, nàng tưởng đi vào, lại cảm thấy không có mặt mũi đi vào, nàng quá ngu xuẩn, thế nhưng đem đồ vật quan trọng như vật ném đi mất, nàng không biết phải như thế nào để đối mặt với Nữu Nhi.

Vì thế, nàng do do dự dự ở trước cửa bồi hồi, trước sau không có thể nói phục chính mình đi vào.
Thời điểm Vương Tử Hiền tỉnh, ngày mới mới vừa sáng lên, ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ lười nhác chiếu vào.
Tối hôm qua, nàng trở lại phòng khám bệnh lúc sau liền ở trên giường bệnh nằm xuống, nếu tính là lạnh lẽo, cũng ngăn cản không được cơn buồn ngủ, chỉ mong nàng có thể ngủ được.

Còn tính không tồi, nàng đã cuộn thân mình ngủ rồi.
Thời điểm tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy cổ có hơi đau, cũng khó trách nơi này cũng không có gối đầu.
Nàng tay trái chống lấy thân mình, ngồi dậy, phát hiện trên người chính mình có một cái một kiện áo choàng cùng một kiện quân trang áo khoác, mặt trên còn có rất nhiều vết bẩn, này vừa thấy chính là của Lâm Vân Chi.
Vương Tử Hiền sờ sờ quần áo kia, từ trên giường nhảy xuống, mở cửa hướng đầu ra phía ngoài xem xét, phát hiện lúc này Lâm Vân Chi đã không còn nữa, cũng không biết nàng ấy đi khi nào.
Nàng quay đầu, cúi đầu nhìn quân phục trong tay, nghĩ đến Lâm Vân Chi vẫn là rất cẩn thận.

Tối hôm qua vẫn luôn canh giữ ở cửa phòng khám bệnh của mình, thế cho nên mệt mỏi vây quanh đan chéo tay dựa vào trên tường liền ngủ rồi, lại không biết ban đêm khi nào đã lén lút đắp lên cho nàng áo khoác.

Không thể không nói, nàng nội tâm có chút bị cảm động đến.
Đột nhiên nghĩ đến, Lâm Vân Chi đem quần áo cho chính mình, kia nàng có thể hay không bị đông lạnh đến hỏng rồi? Suy nghĩ, không nghĩ tới chính mình nhưng thật ra đánh một cái hắt xì, xem ra người bị đông lạnh đến hỏng là nàng!
Đi đến trước bàn, cúi đầu vừa thấy, trên bàn thế nhưng đã có hai hộp cơm, Vương Tử Hiền kinh hỉ một phen, nàng đem quần áo đặt ở trên giá áo, ngồi vào ghế trên, sờ sờ hộp cơm kia, vẫn là ấm.
Mở ra hộp cơm, là bánh bao còn nóng hổi da bánh trắng tinh mịn màng, nhìn rất ngon mắt, một cái hộp khác chính là cháo đậu đỏ độ dày vừa vặn.

Nói thật, Vương Tử Hiền thật đúng là đói bụng, nàng ngửi ngửi, mùi hương kia tức khắc làm đầu mũi nàng mở rộng ra.
Người đưa cơm nhưng thật ra suy xét thực chu đáo, mang thêm một đôi đũa cùng một cái thìa, Vương Tử Hiền gấp đến không chờ nổi nếm một ngụm, cháo mang theo vị ngọt nhè nhẹ, mùi hương nhàn nhạt kia làm nàng luyến tiếc nuốt đi vào bụng.
Chẳng qua là, ăn là phải ăn, Vương Tử Hiền còn không biết cơm này là ai đưa, nàng bắt đầu như suy tư gì đó, ánh mắt đột nhiên chuyển tới quân phục trên giá áo, sẽ là nàng ấy sao?
Vương Tử Hiền nghĩ tới Lâm Vân Chi, nhưng nàng thực nhanh đánh gãy ý tưởng của mình, hẳn là không phải là nàng ấy.

Nàng cúi đầu nhanh chóng ăn cơm, không để cho chính mình lại miên man suy nghĩ.
Có lẽ chẳng qua chính là trong nhà phòng bếp đưa tới.
Ăn đến một nửa, Vương Tử Hiền đột nhiên nghĩ đến cha, lúc này cha còn không có ăn cơm, nàng lập tức dừng đũa, chạy tới nhìn cha.
Lúc này, cửa phòng bệnh đã mở, Vương Tử Hiền còn đang buồn bực là ai, đi vào đi liền nhìn đến cha còn đang uống cháo.

"Cha, cơm là ai đưa đến?" Vương Tử Hiền đi đến bên giường bệnh, buồn bực nói.
"Ta nha!" Đột nhiên một cái thanh âm thanh thúy từ phía sau truyền đến, chỉ thấy Kim Nhược Quân trong tay cầm hai quả táo đi tới, một cái cho Vương Chấn Hải, một cái khác cho Vương Tử Hiền, "Vừa mới rửa sạch sẽ."
Sáng sớm Kim Nhươc Quân đã xuất hiện ở bệnh viện làm cho Vương Tử Hiền khó hiểu, nói: "Sớm như vậy không phải hẳn là đang đọc sách đi?"
Kim Nhược Quân thở dài một tiếng, nói: "Nhìn chị bận đến độ không có thời gian suy nghĩ, hôm nay nghỉ ngơi, không có khóa học, bằng không em cũng không thể sớm như vậy lại đây thăm bá bá!"
Vương Tử Hiền lúc này mới nhớ tới hôm nay là ngày chủ nhật, trường học không có buổi.

Nàng cắn quả táo một ngụm, đột nhiên nhớ tới trên bàn cơm của mình, liền hỏi: "Trên bàn cơm chị là em đưa đến sao?"
"Đương nhiên rồi!" Kim Nhược Quân đương nhiên nói, "Em cũng không thể đưa cơm cho bá bá mà không đưa cho Hiền tỷ tỷ, em không thể không có đầu óc như vậy! Chẳng qua lúc ấy chị còn đang ngủ, cho nên không quấy rầy chị thôi."
Thì ra là Kim Nhược Quân đưa.

Vương Tử Hiền hiểu rõ nga một tiếng, không biết vì cái gì, trong lòng có một tia nhàn nhạt mất mát.
"Tiểu Hiền, con hai ngày này quá mệt mỏi rồi, phải chú ý thân thể một chút." Vương Chấn Hải quan tâm nói, ông biết thân thể ông mà làm cho Vương Tử Hiền nhọc lòng, lại nghe Kim Nhược Quân vừa nói con gái ở phòng khám bệnh ngủ qua đêm, liền sợ thân thể con mệt muốn chết rồi.
"Cha, con không có việc gì, nhưng thật ra là cha kia, phải tịnh dưỡng thật, sớm ngày khôi phục lại." Vương Tử Hiền nắm lấy bàn tay to thô ráp của Vương Chấn Hải, nhìn gương mặt cha gần đây tiều tụy, nàng thực đau lòng.
"Cha biết." Vương Chấn Hải vỗ vỗ tay Vương Tử Hiền, ngay sau đó thở dài, "Yên tâm đi, cha trong lòng hiểu rõ, trong nhà thành ra cái dạng này, ta cũng không yên tâm hai chân duỗi ra."
"Cha!" Vương Tử Hiền liền không vui khi nghe Vương Chấn Hải nói chuyện đen đủi như vậy, "Cha cả ngày nghĩ linh tinh, không thể lại suy nghĩ đến mấy việc như vậy!"
Vương Chấn Hải nhìn con gái hiện giờ khẩn trương tình trạng thân thể ông, trong lòng cũng vui mừng rất nhiều, đứa con trai bất hiếu, con gái mình ngược lại đã trưởng thành, kết quả này cũng không tính là không tốt.
Đơn giản hàn huyên vài câu, Vương Tử Hiền liền đi rồi.

Đã đến giờ, nàng muốn bắt đầu làm việc, không thể vẫn luôn ở chỗ này nói chuyện phiếm.
Kim Nhược Quân không có việc gì, liền ở phòng bệnh cùng Vương Chấn Hải trò chuyện.
Lúc này, người ở bệnh viện đã bắt đầu hoạt động.
Trở lại phòng khám bệnh, Vương Tử Hiền nhìn trên bàn ăn dư lại cơm, cũng không có ăn uống gì, liền đem nó gom lại sửa sang lại để tới một bên, mặc vào áo blouse chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc.
Nhìn trên giá áo áo choàng cùng quân phục, Vương Tử Hiền nhàn nhã xoay bút, nghĩ đến Lâm Vân Chi hôm nay sẽ qua tới kiểm tra miệng vết thương, vừa lúc lại đây đem quần áo mang đi.
Đúng rồi, còn có khối đồng hồ quả quýt này.
Vương Tử Hiền sờ sờ trong túi đồng hồ quả quýt.
Tác giả có lời muốn nói: Sắp thi rồi, tương lai khả năng phải dừng cày cuốc, hy vọng độc giả thông cảm một chút ha
Editor cũng có lời muốn bon chen: Mị cũng vậy (。ŏ﹏ŏ) ╥﹏╥ (╥ᆺ╥;).