Trên giường bệnh, đôi mắt to của cô gái từ từ mở ra khuôn mặt tái nhợt cố gặng gượng dậy.
“ Đan Đan, cậu tỉnh lại rồi? “ giọng nói này cô nhận ra là của Kiều Diễm cô cố gắng ngẩng cái đầu của kình lên thấy Kiều Diễm đang đến bên mình đằng sau còn có một người đàn ông tuấn tú,.
“ Ừ, mình sao vậy tại sao lại ở bệnh viện “ trên chiếc cổ tay trắng nõn cắm chiếc kim tiêm lãnh lẽo, đầu của cô choáng váng thân thể như không kiểm soát được cô vô lực dựa vào đầu giường.
“ Không sao, không sao cậu chỉ bị sốt cao nên ngất xỉu nghi ngơi một tí đi sẽ khỏe “ giọng nói mang theo sự ấm áp của Kiều Diễm, anh ngồi xuống bên cạnh cô đỡ cô nằm xuống để cô nghỉ ngơi tiếp.
“ Em không cần đâu, anh là...? “ cô lại liếc về phía đàn ông đối diện khuôn mặt tuán tú kia vẫn chăm chú nhìn cô có chút thuận mắt.
“ Em thực sự không nhớ anh “ người đàn ông bây giờ mới mở lời, lời nói dịu dàng ánh mắt cưng chiều đến lạ.
“ Vậy anh là? “ Cô vẫn không nhớ ra cô quen biết người đẹp trai như thế này sao?
“ Hồi nhỏ em hay gọi anh là Bạch Khánh “ một chữ Bạch này trong bạch mã hoàng tử.
Những mảnh hồi ức liền trở về trong đầu cô.
Lê An Khánh sang nhà ông nội chơi đi ngang qua thấy một cô bé đang ngồi khóc ở mọt góc công viên mái tóc màu vàng xoăn dài đến ngang hông. Cậu bé cầm chiếc kẹo trong tay đưa đến trước mặt cô bé. Cô bé ngẩng cái đầu nhỏ nhắn của mình lên khuôn mặt đáng yêu xinh xắn giàn giụa nước mắt nhận lấy chiếc kẹo trong tay cậu bé rồi cười. Trên người cô bé nhiều vết bầm tím còn có chỗ nặng đến mức chảy máu cậu bé đưa tay ra nói với cô bé:
“ Để anh đưa em đi băng bó nhé “ nụ cười ấm áp của cậu bé làm cho cô bé cảm thấy sự an toàn từ đó Lê An Khánh rất hay sang ông hội chơi để gặp được cô bé đó.
Cô đã nhớ lại được cậu bé đó chính là người đối diện cô sao không ngờ anh lớn lên lại đẹp trai như vậy.
“ Kiều Diễm anh ra ngoài mua cho em một ít thức ăn được không? “
“ Được để anh ra ngoài mua cho em “
Thấy Kiều Diễm đi rồi cô lại quay sang Lê An Khánh rồi nở một nụ cười ấm áp nhìn anh rồi cất giọng nói dịu dàng của mình.
“ Bạch Khánh lâu rồi không gặp anh “
“ Đúng vậy, sao em lại để mình ra nông nỗi này? “
“ Không sao cũng chỉ là sốt thôi sao “
“ Những vết thương trên cánh tay em...” Chưa đợi anh nói xong cô đã ngắt lời
“ Là ai đưa em vào bệnh viện vậy “
“ Là anh “ Anh bước đến bên giường nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp đã bao lâu rồi anh không được thấy.
“ Em nhớ em đang trên lớp mà sao anh lại đưa em đến bệnh viện được “
“ Anh học khóa trên cô bé ngốc ạ, lúc đi qua anh đang nói chuyện với mấy người bạn em đứng lên quát bọn anh câm mồm rồi ngã ra đấy “
“ Vậy sao em có quát bọn anh à vậy gửi lời xin lỗi của em đến bạn của anh nha “ dôi mắt to nhìn anh mang theo ý cười và tia vui vẻ.