Quân Vương

Chương 10

Biên tập: Mặc Nhiên

—————————————-

Rượu quá bán tuần, Phượng Quân dần dần cảm thấy trong cơ thể có một loại cảm giác kỳ lạ len lỏi vào, nhất là ở bộ vị khó nói kia, không biết vì sao nhưng lại… nhưng lại…

Hắn ngẩng mạnh đầu lên, kinh hoảng tột độ nhìn vị quân vương Phượng Vũ đang bày ra khuôn mặt tươi cười tuyệt sắc.

“Có chuyện gì thế?” Phượng Vũ biết rõ còn hỏi.

“Ngài… thuốc kia…”

Chống lại đôi mắt trêu tức của quân vương, Phượng Quân cắn chặt răng không nói gì thêm, loại chuyện này nói ra vẫn là xấu hổ.

Vừa rồi trước lúc đến Tụ Tiên điện, Phượng Vũ buộc hắn phải bôi thứ thuốc trị thương trân quý nọ vào hậu đình, hắn vốn không muốn làm loại chuyện mất mặt đó nhưng bị Phượng Vũ điểm huyệt, đành phải mặc người bày bố.

Thuốc kia ở dạng cao, bôi vào từng đợt lạnh lẽo, nhưng cũng không có gì khác thường, thế nên hắn cũng không nghi ngờ nhiều lắm, giờ mới biết mình vẫn còn quá khờ dại.

Thuốc dùng để bôi vào chỗ-đó, làm sao có thể chỉ đơn giản là thuốc chữa thương bình thường?

Phượng Quân trong lòng thầm cười nhạo chính mình, khó trách Phượng Vũ nhiều lần thưởng rượu, nguyên lai là vì thúc đẩy dược lực phát huy, hắn còn tưởng… đó là ôn nhu Phượng Vũ lơ đãng lộ ra.

Mặc dù hắn đã thuận theo hết thảy mệnh lệnh, Phượng Vũ vẫn không chịu cho hắn chút cuộc sống yên ổn.

May mắn là dược lực của thuốc này không phải mạnh lắm, tuy nói khó chịu nhưng cũng không đến nỗi nhẫn nại không được. Phượng Quân biết rõ nếu Phượng Vũ đã cố tình dùng thủ đoạn này, chắc chắn sẽ không đồng ý cho hắn về phòng trước, không còn cách nào khác, chỉ đành phải cố gắng ngưng thần định tâm, đối kháng với dược lực.

Phượng Quân nhắm chặt hai mắt, tận lực áp chế cảm giác khô nóng từ dưới bụng dâng lên.

Bỗng nhiên, có người cúi đầu ghé sát vào tai hắn hỏi nhỏ, “Có phải có cảm giác rồi không?”

Thanh âm kia dễ nghe cực kỳ, lại mang theo ý trêu đùa như có như không, cánh môi mềm mại nhẹ nhàng chạm vào vành tai đang nóng lên của Phượng Quân, khiến tim hắn không khỏi run lên, suýt chút nữa nhịn không nổi rên lên.

Phượng Quân ẩn nhẫn thống khổ nhíu chặt đôi mày, cắn môi, quyết tâm đối kháng đến cùng. Nếu không có mặt nạ da người bao phủ, chỉ sợ mồ hôi trên trán cũng không che giấu được.

Biết lúc này người nọ đang dựa vào mình rất gần, Phượng Quân không dám mở mắt ra. Chỉ nghe thanh âm thôi đã khiến đầu hắn loạn lên, nếu liếc mắt nhìn dung nhan mỹ mạo đến kinh tâm động phách kia, chỉ sợ sẽ không chịu nổi dày vò.

Mà thanh âm kia cũng không buông tha hắn, tiếp tục quanh quẩn bên tai, “Thân thể ngươi thật nóng, nóng đến trẫm cũng không chịu nổi…”

Lời còn chưa dứt, Phượng Quân đã cảm thấy một bàn tay trượt vào y phục, rơi xuống hai bờ mông mình mà xoa hắn. Hắn cả kinh bừng mở mắt, dùng thanh âm vừa thẹn vừa khó chịu ngăn cản, “Dừng tay!”

Đang ngồi giữa điện, hắn không dám lộ ra sơ hở, chỉ phải giảm thấp âm lượng, nghe vào tai người bên cạnh lại giống như đang nỉ non.

Phượng Vũ cười châm chọc, hỏi “Có phải ngươi lại quên thân phận của mình?”

Phượng Quân trong lòng giật mình, sợ lại nghe đến những lời đả thương người của quân vương, vội thùy hạ mi mắt, thuận theo nói, “Phượng Quân chưa dám quên.”

Phượng Vũ hỏi tiếp, “Vậy ngươi nói xem hiện nay thân phận ngươi là gì?”

Tay áo rộng thùng thình che khuất nắm tay siết chặt thành quyền, Phượng Quân thấp giọng nói, “Là… Là phi tần của ngài.”

Phượng Vũ thô bạo nâng cằm Phượng Quân lên, “Nếu là phi tần của trẫm, chẳng lẽ trẫm không được chạm vào?”

Phượng Quân nói, “Nơi này có rất nhiều người…”

Phượng Vũ lạnh lùng cười, “Thì đã sao? Nếu trẫm muốn ngươi ngay lúc này, bọn họ dám có dị nghị gì sao?”

Phượng Quân nhất thời đổ một thân mồ hôi lạnh.

Phượng Vũ lại cười, “Bất quá trẫm cũng không phải quân vương hoang dâm vô độ, chỉ là xem ái phi ngươi nhẫn nhịn vất vả, nghĩ muốn giúp ngươi một tay thôi.”

“Không…”

Phượng Quân còn chưa kịp thốt lên, bàn tay thon dài trơn mịn của Phượng Vũ đã túm lấy phần phân thân dưới bụng vốn đã đứng thẳng do dược lực, nhẹ nhàng xoa một cái đã hóa giải hết thảy mọi cố gắng của hắn.

“A!” Phượng Quân kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy dược lực so với lúc nãy còn mãnh liệt hơn.

Phượng Vũ ghé sát vào vành tai mẫn cảm của hắn nói, “Thuốc kia là trẫm cố ý chuẩn bị cho ngươi.”

Phượng Quân nhỏ giọng khán cự, “Không—-”

Đang ở trước mặt biết bao người, Phượng Vũ sao có thể…

“Hoàng thượng, đừng làm cho các thần tử chê cười!” Hắn cũng không phải nghĩ muốn uy hiếp Phượng Vũ, nhưng là tới nước này rồi, hắn cũng không còn thời gian mà chú ý.

Nếu thật sự bị Phượng Vũ bừa bãi đùa bỡn trước mắt triều thần, thuộc cấp của mình, đây chắc chắn sẽ là cơn ác mộng khuất nhục nhất cả đời Phượng Quân!

Phượng Vũ bất vi sở động, cong lên khóe môi, “Trẫm còn sợ bị chê cười cái gì? Mẫu thân của ngươi đã tặng cho trẫm một chuyện đáng chê cười nhất thế gian rồi.”

Y một bên lạnh lùng ác độc nói, một bên không nể mặt tham nhập vào trong vạt áo Phượng Quân, trực tiếp véo mạnh hai điểm nhô lên giữa ngực.

Bị dược tính cuốn hút, hai điểm mẫn cảm vốn đã vừa cứng vừa nóng, nay lại bị trêu đùa, Phượng Quân cắn chặt môi dưới, áp chế tiếng rên rỉ, cách một lớp áo đè lại bàn tay đang làm bừa của Phượng Vũ, đứt quãng nói, “Không cần… buông tay…”

Trước ngực rõ ràng là đau, nhưng cố tình khoái cảm lại len lỏi theo, Phượng Quân cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

“Trẫm khuyên ngươi không cần chống cự, nếu để bọn người bên dưới thấy, dọa người chính là ngươi.” Ngữ khí Phượng Vũ nói ra cực kỳ mềm nhẹ, nhưng càng mềm nhẹ, ánh mắt y lại càng ngoan độc.

Phượng Quân sợ hãi nhìn xuống phía dưới, may mắn lúc này mọi người đều say mê ti trúc nhạc vũ, mà phía trước Phượng Quân và Phượng Vũ còn có một cái bàn to ngăn trở, cho nên hành động của bọn họ vẫn chưa khiến người chú ý.

Có điều, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Tuấn dung bên dưới mặt nạ da người đã trắng bệch, chỉ là không ai phát hiện.

Phượng Quân không tiếng động lắc đầu với Phượng Vũ, thỉnh cầu y đừng làm như vậy.

Nếu không phải đã mất hết nội lực, thân thể lại bị quân vương cường ngạnh giữ chặt, có lẽ Phượng Quân đã sớm liều lĩnh chạy khỏi nơi này. Nhưng bây giờ hắn căn bản không thể làm gì hết, thân thể đang động tình đừng nói là giãy giụa, chỉ cần đụng nhẹ vào Phượng Vũ thôi đã muốn không nhẫn nhịn nổi rồi.

Phượng Vũ đột nhiên thay đổi thái độ độc ác vừa rồi, đổi thành nhẹ nhàng xoa nắn hai khối nhô lên trước ngực Phượng Quân. Một trận tê dại lan khắp toàn thân, Phượng Quân hoảng hốt, đang muốn giãy ra lại bị Phượng Vũ khinh khinh phiêu phiêu nói một câu chặn lại.

“Thuộc hạ của ngươi đều nhìn chằm chằm vào trẫm, không biết có nhận ra người đang ngồi trong lòng trẫm là ngươi không nhỉ?”

Phượng Quân vừa nghe, quả nhiên hoảng sợ, vội cúi đầu rũ mắt xuống.

Những thuộc hạ này ở cùng hắn không phải chỉ mới ngày một ngày hai, tuy hắn đang mang mặt nạ da người, nhưng nhỡ đâu họ nhìn ra manh mối gì đó. Chính vì sợ điều đó nên cho đến bây giờ hắn vẫn không dám mở miệng nói chuyện.

Phượng Vũ nheo mắt, hai ngón tay kẹp lấy đầu ngực Phượng Quân mà đùa bỡn, chậm rãi nói.

“Nếu ngươi không phối hợp, trẫm liền giúp ngươi bộc lộ thân phận ngay tại đây.”

Phượng Quân siết chặt hai tay, không ngừng run rẩy, nhưng cũng không dám có hành động ngăn trở Phượng Vũ nữa.

Phượng Vũ tựa như đã phát hiện một chuyện rất hảo ngoạn, không ngừng vuốt ve hai điểm trên ngực Phượng Quân, khi nặng khi nhẹ. Phượng Quân bị khiêu khích đến kìm lòng không đậu, may nhờ có ý chí kinh người mới cắn chặt răng đưa hết rên rỉ nuốt xuống, chỉ ở trong lòng Phượng Vũ rụt lại thân thể, theo bản năng tìm tư thế có thể tránh né.

Bàn tay lạnh lẽo vẫn chu du trong lòng ngực nóng cháy, Phượng Vũ khẽ cười nói.

“Thuốc kia tựa như đang đốt một cây đuốc trên người ngươi thì phải?”

Phượng Quân nâng đôi mắt đỏ đậm nhuốm đầy tình dục, nghĩ thầm, rõ ràng đốt lửa chính là đôi tay lãnh khốc này của quân vương. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, hắn liền bị đôi môi đỏ mọng duyên dáng trước mắt hấp dẫn tâm thần, không khỏi nhìn không rời mắt.

Tư vị đôi môi kia hắn chỉ được hưởng qua một lần. Đêm hôm đó quân vương nằm dưới thân hắn mặt đỏ ửng vì say, diễm sắc như hoa, khiến người khó lòng quên được…

Cảm giác tốt đẹp trong trí nhớ hấp dẫn Phượng Quân tiến đến gần đôi môi trước mắt.

Thình lình bị đánh lén, Phượng Vũ đầu tiên là giận dữ, sau đó mâu quang phát lạnh, đúng là Phượng Quân đã đem đầu lưỡi mềm ướt tham nhập vào trong miệng y.

Phượng Quân có chút say mê, lớn mật đến độ dùng hai bàn tay ôm khuôn mặt tuyệt mỹ của quân vương, hôn thật sâu.

Nếu có thể như thế cả đời thì còn mong gì hơn nữa?

Phượng Quân trầm luân trong mê đắm, không thấy biểu tình âm trầm đến đáng sợ lướt qua trên mặt Phượng Vũ trong giây lát.

Bàn tay vuốt ve trước ngực yên lặng dời xuống, cho dù cách lớp vải vẫn có thể cảm nhận được phân thân dương cương tỏa ra nhiệt khí.

Phượng Vũ chán ghét nhíu nhíu mày, không chút do dự xuống tay bóp chặt một cái.

“Ách!”

Đau đớn như bài sơn đảo hải đánh úp lại, Phượng Quân nhịn không được cắn phải đầu lưỡi, mơ máu từ khóe môi tràn ra, cả người vô lực mềm nhũn ngã vào trong lòng Phượng Vũ.

Nếu không phải vừa rồi hắn còn sót lại một tia lý trí, chỉ sợ đã thốt ra tiếng rên rỉ mà chỉ cần nghe qua cả đám người dưới điện sẽ biết bọn họ trên đây đang làm cái gì.

Phượng Quân một đầu đầy mồ hôi lạnh, cười khổ, không thể tưởng tượng được bản thân mình vốn giỏi kiềm chế mà cũng có ngày sắc lệnh trí hôn.

(sắc lệnh trí hôn: bị sắc làm cho đầu óc hồ đồ)