Quân Vương Ngự Nữ

Chương 229: Ban thưởng

Lâm Hào được kính trọng, Lâm gia được yêu mến, đấy là sự thật đang diễn ra trước mắt. Và nó đã tác động đến suy nghĩ của không ít người. Hạng đế Lý Uyên, Hoàng hậu Triệu Cơ, phe cánh của Triệu Phi Yến - Lý Long Thành...

Trần Tĩnh Kỳ? Cũng không ngoại lệ.

Vì lợi ích của bản thân, của dòng tộc, của đất nước, bọn họ phải cẩn trọng cân nhắc mà đưa ra những quyết định. Ví như lôi kéo, kết thân chẳng hạn. Mấy ngày này, Thái tử Lý Long Tích, Cửu vương Lý Long Thành, Thái úy Cao Bình Cảnh, các vị hoàng thân quốc thích, văn võ đại thần, rất nhiều người đã tìm đến phủ Tướng quân bái phỏng. Thậm chí đến Tướng quốc Võ Thanh Duy - một vị đại thần đứng đầu phe trung lập - cũng tự mình ghé qua thăm hỏi.

Về phía Lâm gia, hầu hết khách nhân tìm đến bọn họ đều tỏ ra ân cần tiếp đón; dù vậy, không phải ai cũng có cơ hội được gặp mặt Lâm Hào. Lâm lão tướng quân chỉ đích thân nghênh tiếp một vài người, và điều ấy lại chẳng đồng nghĩa hắn muốn thiếp lập một mối thâm giao, nguyện kết tình thân mật. Đơn giản là đồng liêu nói chuyện.

Trần Tĩnh Kỳ thì không có đi phủ Tướng quân bái phỏng. Với hắn nó vốn chả cần thiết. Mấy ngày này, hầu hết thời gian hắn đều dành cho việc sắp xếp, điều chỉnh kế hoạch. Sắp tới, trong từng đường đi nước bước hắn đều phải hết sức thận trọng. Sai một li sẽ không chỉ là lệch đi một dặm mà có thể còn ảnh hưởng cả tính mạng của hắn nữa. Hơn tám năm sống trên đất Hạng, đã tốn biết bao nhiêu công sức mới leo lên được vị trí như ngày hôm nay, hắn tuyệt đối không cho phép bản thân mình thất bại. Hắn đã cược cả vận mệnh của mình. Vì vậy, hắn nhất định phải thắng.

- Lâm gia... Lâm Hào...

Bên trong căn phòng tối, dù trời đã khuya nhưng Trần Tĩnh Kỳ vẫn chưa đi ngủ. Hắn ngồi trên chiếc ghế dựa đặt sát vách tường, đem những tình tiết then chốt mà mình đã xâu chuỗi được, cẩn thận phân tích.

Càng suy, càng ngẫm, hắn càng phát hiện ra nhiều uẩn khúc, càng thấy thế lực Lâm gia vô cùng khó đoán, thậm chí có phần bí ẩn.

- Đất Tương ở rất xa kinh thành, nếu Lâm gia thực có làm điều mờ ám thì Lý Uyên cũng chẳng dễ gì mà tra ra được.

- Lý Long Việt, Lâm gia... Đến cùng vẫn còn bao nhiêu bí mật đây...

...

Sáng hôm sau, đương lúc ngủ ngon thì Trần Tĩnh Kỳ bị đánh thức bởi những tiếng gõ cửa kèm theo thanh âm hô gọi. Là giọng của một cô gái, rất quen thuộc. Hắn gần như nhận ra ngay lập tức.

- Mục Chân, ngươi đó hả?

- Vâng, là nô tì.

Trần Tĩnh Kỳ che miệng ngáp dài, bước xuống giường, đi ra mở cửa.

Hiện ra trong tầm mắt hắn là một gương mặt thanh tú, mái tóc đen dài, vóc người dong dỏng. Cô gái này, nàng thật sự rất cao. Trong số những nữ nhân Trần Tĩnh Kỳ hắn đã từng gặp thì không ai có thể đọ được chiều cao với nàng. Thậm chí ngay bản thân hắn, giỏi lắm cũng chỉ cao hơn nàng một đốt tay là cùng.

Môi nhẹ nhếch, hắn lên tiếng chào hỏi:

- Tiểu Chân Chân, chào ngươi.

Tiểu Chân Chân?

Đây không phải danh tự mà Mục Chân thường được nghe gọi, chỉ mới phát sinh gần đây, sau khi mấy người Lê Ngọc Chân rời khỏi kinh thành, đi tới Ninh Kiều.

- Công tử, tên nô tì là Mục Chân, đâu có phải Tiểu Chân Chân.

- Bây giờ ngươi là Tiểu Chân Chân.

Trần Tĩnh Kỳ tự ý quyết định.

Mục Chân thoáng nghĩ, rồi hỏi vặn:

- Bây giờ? Vậy còn sau này?

Ý của nàng dĩ nhiên là muốn nói đến thời điểm mấy người Lê Ngọc Chân, Bao Tự quay trở về. Chừng ấy, Trần Tĩnh Kỳ hắn liệu có còn dám gọi nàng là "Tiểu Chân Chân" nữa hay không? Chắc chắn sẽ có người bất mãn đấy.

Quả nhiên, sắc mặt Trần Tĩnh Kỳ thay đổi ngay lập tức. Hắn cười trừ, bảo:

- Sau này thì để sau này tính.

Nói rồi hắn xoay gót quay trở vào trong. Mục Chân thu liễm tiếu ý trên môi, cũng nhanh chóng theo vào.

Nàng đem cái thau đồng để xuống mặt bàn, lấy chiếc khăn lụa nhúng qua nước ấm rồi mang tới:

- Công tử, ngài lau mặt.

Trần Tĩnh Kỳ đưa tay tiếp lấy, lau qua mấy bận, sau đó lại cầm chén nước màu xanh lơ do Mục Chân chuẩn bị, đánh răng súc miệng.

- Công tử, ngài có thay y phục luôn không để nô tì chuẩn bị?

Thay đồ?

Trần Tĩnh Kỳ tỏ ra nghi hoặc:

- Tối qua ta vừa mới tắm, quần áo đã đổi, giờ sao lại phải thay?

- Ơ? Thế hôm nay công tử không vào cung à?

Ánh mắt Trần Tĩnh Kỳ ngưng lại, giống như là vừa mới nhớ ra việc gì. Hắn vỗ tay lên trán, tặc lưỡi:

- Suýt nữa thì ta quên mất. Đúng là hôm nay ta phải vào cung.

- Tiểu Chân Chân, mau đem quần áo lại đây.

...

Trong phòng, Trần Tĩnh Kỳ đã bắt đầu thay y phục. Giúp hắn không ai khác ngoài Mục Chân. Công việc này nàng sớm đã làm quen nên cũng chả có gì đáng phải ngại ngùng xấu hổ. Mà Trần Tĩnh Kỳ, hắn cũng tùy nhiên thả lỏng, bộ dáng tính ra còn có mấy phần hưởng thụ.

- Công tử, y phục đã thay xong rồi.

- Ừm. Búi tóc đi.

- Dạ.

...

- Công tử.

Đương chải tóc, Mục Chân đột nhiên lên tiếng.

Hai mắt vẫn đương khép hờ tận hưởng ôn nhu, Trần Tĩnh Kỳ hỏi lại:

- Sao?

Mục Chân nói rõ:

- Công tử, hôm nay may mà có nô tì nhắc nhở ngài, nếu không ngài đã lỡ việc rồi. Tự ý bỏ bê nghĩa vụ được Hoàng thượng giao phó, nếu bị truy cứu thì sẽ phiền phức lắm đấy.

- Ừ, lần này đúng là phải cảm ơn ngươi.

- Công tử, ngài chỉ nói suông thế thôi sao?

Trần Tĩnh Kỳ mở mắt, ngước lên nhìn.

- Tiểu Chân Chân, ngươi đây là đang vòi vĩnh ta?

Mục Chân vẫn giữ nét ôn nhu:

- Công tử, nô tì đi theo ngài bấy lâu, không có công lao cũng có khổ lao. Lẽ nào chẳng xứng để nhận chút ân huệ?

Thanh âm dịu ngọt, hơi thở thơm nồng, lại kết hợp cùng nụ cười duyên dáng kia, thật cũng đủ khiến cho người say đắm.

Trần Tĩnh Kỳ ư? Hắn đang chăm chú ngắm nhìn.

Bất chợt, cánh tay hắn vươn ra, giữ lấy chiếc eo thon của Mục Chân, đem nàng kéo lại.

- A! Công tử...!

Bất ngờ bị ôm giữ, Mục Chân nhất thời hoảng hốt, miệng kinh hô. Tới khi định thần nhìn lại, nàng thấy bản thân đã ngồi hẳn trên đùi Trần Tĩnh Kỳ rồi.

- Công tử, ngài... ngài làm gì vậy?

Ý gian đong đầy trong đáy mắt, Trần Tĩnh Kỳ đáp:

- Không phải ngươi muốn được ban thưởng sao?

Ban thưởng mà cần phải ôm giữ như vầy? Kiểu ban thưởng này lạ à nha.

- Công tử, nô tì... nô tì không cần ban thưởng nữa. Ngài cho nô tì xuống...

- Đâu có được. Còn người ta rất hiểu đạo lí. Mục Chân ngươi theo ta bấy lâu, giúp ta nhiều việc như vậy, ta sao có thể không ban thưởng cho ngươi chứ.

- Công tử, mặt ngài đang rất gần nô tì.

- Ta biết.

- Công tử, miệng ngài hình như đang hạ xuống.

- Ta biết.

- Công tử...

Lần này thì Mục Chân không nói được nữa. Miệng nàng, nó đã bị người dùng ngón tay đè giữ. Bây giờ, đầu nàng thậm chí cũng chả thể xoay...