Trong nhân gian vẫn thường có lời đồn về những bữa ăn trăm món chốn cung son, khiến người nghe qua đều nghĩ thức ăn của vua chúa, cung phi, các hoàng tử, công chúa chắc là thừa mứa thịt thà lắm. Song, điều đó không đúng. Kỳ thực, hầu hết người hoàng tộc đều ăn uống rất thanh tao. Đặc biệt là nữ giới. Ngoài những bữa ăn chính, các món điểm tâm phụ mà họ thường dùng lại càng thể hiện rõ. Nếu phải dùng ngôn từ để miêu tả thì tám chữ "lấy hoa làm canh, lấy cây ướp bánh" sẽ hết sức thích hợp. Các món điểm tâm trong cung không chỉ ngon, đẹp mà nhiều khi còn có tác dụng dưỡng nhan, thanh lọc cơ thể...
Ví như canh ám hương. Món điểm tâm này được chế biến bằng cách lấy những cánh hoa mai tháng chạp được hái xuống vào buổi sáng sớm, đem sao thật vừa tay để giữ nguyên hương hoa thơm ngát, sau đó dùng chỗ hoa đã sao khô ấy cho vào trong bát, thêm mật ong thượng hạng và đổ nước sôi. Dưới sức nóng của nước, hoa sẽ từ từ bung nở và lan tỏa màu đỏ hồng, giống như khi còn tươi xanh trên cành, nhìn rất bắt mắt.
Hẳn nhiên, nữ nhân hoàng tộc yêu thích món điểm tâm này không chỉ đơn thuần bởi vì nó đẹp mắt mà còn vì tác dụng dưỡng nhan do nó mang lại. Theo y học thì canh ám hương có thể giúp làm sạch ruột, thải độc cơ thể và làm da trở nên hồng nhuận mịn màng. Thế mới thấy, câu nói "ăn hoa để đẹp như hoa" quả chẳng ngoa đằng nào.
Canh (trà) như thế, bánh cũng y vậy. Cùng quan niệm "ăn hoa để đẹp như hoa", hồng hoa tô, đào hoa tô là hai món điểm tâm không thể không nhắc đến.
Tương tự như các loại "bánh hoa" khác, cánh hoa đào và hoa hồng được thu gom khi mới chớm nở, chưa bung xòe nhiều để giữ lại hương thơm thanh tân nhất. Hoa sẽ được đem sao khô rồi làm bánh theo nhiều cách khác nhau. Với hồng hoa tô, người ta thường ngào hoa cùng đậu, đường làm nhân bánh, tạo ra loại bánh ba lớp tinh diệu: lớp đầu xốp giòn, lớp giữa mềm mịn và lớp cuối cùng ngào ngạt hương hoa mùa xuân, quẩn quanh trong khoang miệng cả ngày.
Đào hoa tô thì đa dạng hơn, có lúc người ta lấy cánh hoa làm nhân bánh, có lúc trộn thẳng cánh hoa với bột nếp, lại có lúc chỉ chiết lấy nước ép từ cánh hoa để tạo màu và hương thơm.
Quá cầu kì?
Chưa đâu. So với canh ám hương, đào hoa tô, hồng hoa tô, vẫn còn có những món điểm tâm được chế biến tinh tế, phức tạp và hoa mỹ hơn nhiều. Không chỉ dùng hoa, mà còn phải tạo hình món ăn giống hoa cho đẹp và sang nữa!
"Ăn hoa nhả ngọc", nào có nói điêu.
Mà, ngẫm cũng đúng. Hoàng cung thì đương nhiên phải khác biệt với chúng nhân bên ngoài. Chuyện ăn uống, nếp sinh hoạt trong cung, tinh tế, cầu kì mới đúng là hợp theo lẽ thường. Sự trang trọng, hoa mỹ này nhằm khẳng định địa vị của người hoàng tộc - những vị chủ nhân của đất nước, bậc cha mẹ của muôn dân...
Đối với việc ăn uống, xưa giờ Trần Tĩnh Kỳ đều không quá lưu tâm. Có lẽ do cuộc sống của hắn thiếu thốn từ thuở nhỏ, phải lớn lên trong sự khinh rẻ của những người chung quanh. Các món điểm tâm dẫu tinh tế, cầu kì, hắn ăn thì ăn chứ cũng chả mấy khi để ý. Song riêng quế hoa cao...
Món điểm tâm này, trước đây, khi mẫu phi còn sống vẫn thường làm cho hắn ăn. Hương vị kia, hắn cứ ngỡ rằng mình đã sớm quên, nào biết trong thâm tâm vẫn còn ghi nhớ rõ. Không ai khác, chính Triệu Cơ là người khơi gợi.
Thú thật, Trần Tĩnh Kỳ khá ngạc nhiên. Hắn không nghĩ Triệu Cơ lại đảm đang tới vậy. Tài bếp núc của nàng, riêng khoản điểm tâm, thật sự là chẳng kém thua chút nào so với các ngự trù trong cung. Quế hoa cao nàng làm, xét hình dáng hay hương vị thì đều tuyệt hảo, giống hệt như của mẫu phi hắn.
Trước đây, Trần Tĩnh Kỳ hắn chỉ có thể tìm hiểu Triệu Cơ qua tài liệu, những lời đồn đoán, thành thử thông tin chi tiết về con người nàng, hắn khó lòng nắm rõ. Cho đến hôm nay, khi đã chính thức cùng nàng tiếp xúc, được nghe nàng nói, được thấy nàng làm, hắn mới xem như có nhận thức khách quan, chân thực. Triệu Cơ, vị Hoàng hậu này thậm chí còn "thâm sâu" hơn là hắn đã nghĩ.
"Bánh thơm như người, dùng bánh nhớ thiếp"... Trần Tĩnh Kỳ hắn dĩ nhiên là phải lưu tâm ghi nhớ. Một nữ nhân khó lường như Triệu Cơ, hắn lờ đi mà được?
Liên quan đến tánh mạng đấy.
...
Món bánh quế hoa đã làm sống dậy một vài đoạn ký ức, giúp Trần Tĩnh Kỳ hiểu thêm một chút về con người Hoàng hậu Triệu Cơ. Trong tương lai, những thông tin mà hắn thu thập được, qua chính cặp mắt và đôi tai mình, ít nhiều đều sẽ hữu ích. Hắn tin là như vậy.
Còn hiện tại... có một việc khác mà hắn đang muốn làm, và việc này thì lại chẳng can hệ gì với Hoàng hậu Triệu Cơ. Nó liên quan đến Lạc Doanh Doanh, Viên Hi, tổ chức đang hậu thuẫn sau lưng các nàng.
Hôm nay, hắn có một cuộc hẹn.
...
Minh Ánh Phường là một nơi chuyên bán vải vóc, y phục cùng các loại mỹ phẩm thượng hạng, toạ lạc ở khu thành tây của đế đô, thuộc sở hữu của Vân Minh thương hội. Tính khắp kinh thành, khó có thể tìm ra một cửa hiệu sánh được với Minh Ánh Phường, trong cái lĩnh vực thời trang và làm đẹp này.
Diện tích của Minh Ánh Phường rất lớn, vị trí cũng chiếm nơi đắc địa, cực kỳ thuận lợi cho việc làm ăn buôn bán. Hằng ngày, khách nhân vào ra tấp nập, số lượng hàng hoá tiêu thụ trong một năm khó lòng đong đếm. Sinh ý phát đạt vô cùng.
Thu Nguyệt, nàng chính là đang ở đây, bên trong Minh Ánh Phường này. Làm gì ư? Dĩ nhiên là mua sắm. Có điều, những thứ nàng mua, bản thân nàng lại không đụng đến bao nhiêu, hầu hết đều là để cho Lạc Doanh Doanh dùng. Vị chủ nhân này của nàng, xét ra thì cũng là một tín đồ thời trang, rất biết chưng diện.
Để cho ai xem?
Chắc chắn không phải nam nhân.
...
"Tại sao hắn còn chưa đến..."
Thu Nguyệt hiện đã sắm sửa xong, vừa từ trong cửa hiệu bước ra bên ngoài. Nàng đảo mắt ngó quanh tìm kiếm, mãi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Trần Tĩnh Kỳ đâu, dạ không khỏi nôn nao.
Rõ ràng đêm hôm kia đã hẹn đầu giờ thìn sẽ gặp mặt, thế mà lúc này lại chả thấy tăm hơi hắn đâu. Trần Tĩnh Kỳ hắn lẽ nào chỉ nhất thời nổi lên hứng thú trêu chọc, sớm đã quên?
Như vậy thì Thu Nguyệt nàng sẽ rất thất vọng...
- Cô nương, đang chờ người sao?
Trong lúc Thu Nguyệt đang đứng đợi thì bỗng nhiên có một thanh âm truyền tới bên tai. Là của gã xa phu vừa mới bước xuống từ cỗ xe bên cạnh, đã đậu nãy giờ.