Trong căn phòng lộng lẫy xa hoa, hương trầm thoang thoảng, Triệu Cơ dẫn Trần Tĩnh Kỳ tiến sâu vào.
Qua hết một gian rồi lại một gian, đến gian cuối cùng thì Triệu Cơ mới chịu dừng bước. Nàng bảo hai cung nữ hầu cận đi mở các cửa sổ, để cho nắng rọi vào trong.
Có lẽ nhất thời còn chưa thể làm quen với ánh sáng, Triệu Cơ nheo mày, lui lại phía sau mấy bước.
Trong lúc các cung nữ đi chuẩn bị điểm tâm, trà nước, nàng tự mình hướng dẫn, chỉ cho Trần Tĩnh Kỳ chỗ để giá đỡ, nơi bày hoạ án...
...
- Có gì khiến cho ngươi phải nghi hoặc sao?
Triệu Cơ ngó thấy Trần Tĩnh Kỳ như đang có điều chi muốn hỏi mà không dám hỏi, bèn chủ động mở lời.
Trần Tĩnh Kỳ chỉ chờ có vậy, nói ra:
- Hoàng hậu nương nương, thứ cho Tĩnh Kỳ ngu muội: Tĩnh Kỳ được biết trong cung có không ít danh hoạ, một vài người còn là bậc tông sư chuyên vẽ chân dung, tại sao Hoàng hậu lại chẳng cho gọi họ mà lại triệu kiến Tĩnh Kỳ? Phương diện hội hoạ, Tĩnh Kỳ so với họ khó có thể tốt hơn được.
- Nhà ngươi nói vậy là quá khiêm tốn rồi.
Triệu Cơ chẳng cho là, bảo:
- "Thư hoạ đồng nguyên", Tĩnh Kỳ ngươi đã có thể tạo ra một bức Tứ Linh Hoá Phúc Đồ khiến chúng nhân kinh thán, bái phục thì sao lại không thể vẽ được một bức chân dung làm rung động lòng người? Bút của ngươi là "thần bút", một khi đã đạt tới cảnh giới này, thì dẫu thư pháp hay hội hoạ, ngươi ắt đều xứng chữ "tông sư". Huống chi tranh mà bổn cung muốn ngươi vẽ lại còn là loại tranh thủy mặc...
Trần Tĩnh Kỳ khó lòng phản bác, bởi vì những lời Triệu Cơ nói đều không sai.
- Xem ra Hoàng hậu nương nương đối với thư hoạ rất là am hiểu.
Triệu Cơ cũng không phủ nhận:
- So với thư pháp thì bổn cung yêu thích hội hoạ hơn.
...
- Hoàng hậu nương nương, người có muốn Tĩnh Kỳ bắt đầu vẽ luôn bây giờ?
Trần Tĩnh Kỳ cung kính hỏi.
Triệu Cơ mỉm cười, đầu khẽ lắc:
- Hà tất phải vội.
Nói rồi nàng tiến ra phía sau hoạ án, đưa tay kéo ghế, nhẹ nhàng hạ mông ngồi xuống.
Lưng tựa thành ghế, nàng nhìn thẳng người đứng phía đối diện, giữ yên như vậy.
Trước cái nhìn chăm chăm ấy của nàng, Trần Tĩnh Kỳ ít nhiều cũng thấy nhột.
Triệu Cơ tiện tay gõ gõ xuống mặt bàn, động tác rất nhẹ nhàng, nhận xét:
- Xem ra Hoàng thượng rất coi trọng ngươi.
Đầu bên kia chẳng bình luận gì.
Tay ngọc nâng lên, Triệu Cơ cầm lấy một chiếc bút lông, lấy bút làm chổi mà quét qua lại trên mặt bàn, dáng vẻ tùy nhiên.
- Trần Tĩnh Kỳ.
Tuy thanh âm cất lên có phần đột ngột song Trần Tĩnh Kỳ vẫn bình tĩnh tiếp thu, ứng tiếng:
- Vâng, Hoàng hậu.
- Cửu vương đã hứa hẹn với ngươi những gì?
"Rốt cuộc cũng chịu vào chính đề."
Trần Tĩnh Kỳ sớm đã chuẩn bị tâm lý, giả vờ trầm mặc.
Cây bút trên tay Triệu Cơ ngừng di chuyển. Nàng đem nó để lại chỗ cũ, hướng mắt về phía nam nhân ở chiều đối diện.
- Ngươi đã lựa chọn về phía Cửu vương rồi?
Lúc này thì Trần Tĩnh Kỳ mới lên tiếng:
- Hoàng hậu hiểu lầm. Tĩnh Kỳ vẫn chưa hồi đáp Cửu vương.
- Nói vậy là ngươi vẫn còn đang suy nghĩ...
Nét mặt dần đổi sang ôn nhu, Triệu Cơ khẽ thở dài:
- Coi bộ Long Tích thực đã khiến cho ngươi phiền lòng.
- Hoàng hậu...
Triệu Cơ đưa tay cản ngăn.
- Long Tích, nó là một kẻ ngu ngốc, tầm nhìn thiển cận. Nếu bổn cung là ngươi, bổn cung cũng sẽ phải cân nhắc lại lựa chọn của mình.
Nàng chuyển mình đứng lên.
- Đứa con này của bổn cung chẳng phải bậc anh minh, bổn cung tự mình thấu hiểu. Chỉ hận ông trời không cho bổn cung được quyền lựa chọn...
Theo từng câu chữ thốt ra, bước chân Triệu Cơ cũng đã tiến sát đến trước mặt Trần Tĩnh Kỳ; lúc này, khoảng cách đôi bên gần đến nỗi Trần Tĩnh Kỳ có thể dễ dàng ngửi được mùi hương trên mái tóc giai nhân. Cũng không biết là Triệu Cơ nàng dùng loại hương liệu gì để tắm gội mà lại thơm tho tới như vậy.
- Trần Tĩnh Kỳ, ta hi vọng ngươi sẽ tiếp tục giúp đỡ cho Long Tích.
- Hoàng hậu...
- Vì ta.
"Vì ta", hai tiếng ngắn gọn mà ngập tràn ý tứ. Nó thật rất dễ khiến cho người nghe hiểu lầm.
"Vì ta", nghe cứ như lời của một cô gái hướng tình nhân của mình nói ra vậy.
Mặc dù biết rõ nữ nhân trước mặt và mình vốn không phải quan hệ như thế, nhưng khi nghe hai chữ ôn nhu, tha thiết này, nội tâm Trần Tĩnh Kỳ cũng bất giác xao động. Nhất là khi hắn nhìn đến khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn với nốt ruồi be bé đính ở trên môi Triệu Cơ. Thực là muốn cắn một miếng.
Tất nhiên đấy cũng chỉ là sự rung động nhất thời; Trần Tĩnh Kỳ, hắn làm sao có thể bị mê hoặc dễ dàng như vậy.
Cảm xúc rất nhanh đã được bình ổn, hắn lùi về sau hai bước, giữ lễ thưa rằng:
- Tĩnh Kỳ cảm tạ ý tốt của Hoàng hậu, nhưng Tĩnh Kỳ...
- Đừng từ chối.
Triệu Cơ chen ngang.
- Ta biết Long Tích không xứng để bậc đại trí như ngươi phò tá. Nhưng... hãy vì ta.
- Long Tích, đứa con này của ta, tâm tính tuy là không được tốt, song lại rất biết nghe lời. Nếu ta nói "một", nó sẽ không dám nói "hai"; nếu ta bảo nó đi về hướng đông, nó tuyệt đối sẽ không đi về hướng tây.
Lối xưng hô đã được Triệu Cơ khéo léo chuyển đổi, thay vì "bổn cung" như trước thì bây giờ nàng lại xưng "ta", cảm giác thân cận hơn rất nhiều.
- Tĩnh Kỳ, không phải Long Tích mà là ta. Hãy làm mưu sĩ cho ta.
Trần Tĩnh Kỳ biến sắc, hai mắt nhất thời mở to.
Lần này không phải giả bộ, mà là thật. Hắn đã bị kinh ngạc, trong lòng hoảng hốt.
Triệu Cơ, những lời nàng vừa mới nói... Hắn nhìn thấy dã tâm!
"Không phải Long Tích mà là ta"... "Không phải Long Tích mà là ta"...
Ý của Triệu Cơ có phải là nói Lý Long Tích chỉ bất quá như một cái bình phong, còn Triệu Cơ nàng mới thực chân chính nắm giữ? Rằng nàng mới là người sẽ hiệu lệnh quần thần, tự mình nhiếp chính?
Trần Tĩnh Kỳ đã suy nghĩ như vậy. Là linh tính, trực giác mách bảo cho hắn. Triệu Cơ, vị Hoàng hậu này có dã tâm rất lớn...
"Chắc là... không phải đâu."
Trần Tĩnh Kỳ thầm tự nhủ, khuynh hướng phủ nhận ý nghĩ này. Bởi vì... nó quá không hợp lẽ thường, thậm chí có thể gọi là điên rồ.
Trần, Hạng, Lỗ, Ân, Ô Đề, Tây Cơ, Vệ, Đông Hồ, tám nước đều giống như nhau, xưa giờ đều giữ quan niệm nam tôn nữ ti. Một nữ nhân lại có ý nghĩ muốn làm Hoàng đế... Đây là chuyện động trời!
"Không phải", "Là ta đã nghĩ nhiều", Trần Tĩnh Kỳ tự mình phủ định. Bởi xét ra thì đấy cũng chỉ phần nhiều linh tính, chứ bản thân câu nói của Triệu Cơ, ý tứ có thể hiểu khác đi. Hẳn nàng chỉ muốn nói trong cuộc tranh đấu này, Triệu Cơ nàng là người lãnh đạo, như thế mà thôi...