Quân Tử Chi Giao

Chương 53

Trên đường trở về, Khúc Đồng Thu còn mua sách và từ điển tiếng Anh, chưa hiểu rõ hết nhưng vẫn chăm chú xem, ý muốn nhặt lượm chút thứ tiếng xa lạ này, tương lai đi nơi xa kia thì kiếm sống cũng dễ dàng hơn.

Trang Duy đối với sự chăm chỉ của anh chẳng hứng thú lắm, Khúc Đồng Thu một khi chuyên chú với sách vở thì chẳng còn gì thú vị.

“Nhận được mặt chữ có lợi gì chứ, biết nói mới quan trọng nhất. Tôi luyện cùng cậu là được.”

Nhưng đối thoại được vài câu, Trang Duy đã nói: “Phát âm dốt nát, đầu lưỡi cũng dốt nát. Phải theo tôi học sự linh hoạt.” rồi sau đó túm lấy anh đang không hề phòng bị, hôn đôi môi kia, thừa dịp anh không phản ứng đưa đầu lưỡi đi vào.

Chờ đến khi anh thể nghiệm được cái gì gọi là ‘linh hoạt’, nhìn vẻ mặt đỏ bừng của anh, Trang Duy giật mạnh sách lại, kiên quyết đặt anh trên ghế sa lon.

Đòi hỏi nhiều giờ, anh đi vệ sinh cũng có lúc cảm thấy đau, nhưng Trang Duy vẫn cảm giác anh chẳng có gì bất mãn.

Trang Duy đã thay anh ngăn cách Nhậm Ninh Viễn ra bên ngoài cuộc sống, cũng không hề nói hai chữ ‘con gái’, để anh khỏi khó chịu.

Không thể đối mặt và chiến đấu, cuối cùng anh lựa chọn trốn tránh. Kỳ thật cũng chẳng có gì không tốt. Nơi thối rữa muốn trị khỏi là quá khó khăn, anh chịu không được. Một đao chém đứt, vờ như tứ chi là giả, tuy rằng có phần cứng ngắc thì dần dà sẽ quen thôi, cuộc sống cũng sẽ nhẹ nhàng hạnh phúc hơn.

Hết kỳ nghỉ xuân, bắt đầu công việc đầu năm, Trang Duy dẫn Khúc Đồng Thu đi theo, để anh ở một bên nhìn, nhiều ít học được một chút, giúp đỡ một chút. Khúc Đồng Thu cũng cam tâm tình nguyện bị chăm sóc như thế, bận rộn làm anh phong phú thêm kinh nghiệm và mệt mỏi. Mỗi ngày đều cố sức đọc sách và vài thứ lặt vặt, chẳng còn sức lực đâu mà nghĩ đến những thứ khác, thời gian trôi qua bỗng dễ dàng hơn.

Hôm nay ra ngoài chụp ảnh chủ đề, đầu xuân nơi bên hồ dù có chút ánh nắng vẫn là hơi gió se lạnh, thế nhưng nhân viên tham gia đều vô cùng chuyên nghiệp, bởi vì Trang Duy cũng tới. Trang Duy vốn dĩ không khoan dung, không ôn hòa, làm việc hết sức nghiêm khắc, chẳng dễ dàng để kẻ khác vui cười, ngồi một chỗ với đôi môi mỏng mím lại, hơn phân nửa phải làm lại lần nữa.

Chụp hình xong một đoạn, Trang Duy không tỏ vẻ bất mãn, có nghĩa là thông qua, mọi người liền tản ra nghỉ ngơi.

Trang Duy giúp cầm lấy hộp cơm cho Khúc Đồng Thu, đây chính là thù lao hôm nay cho việc anh giúp đỡ. Yêu cầu của anh cũng không nhiều, có việc làm đã cảm thấy tốt lắm rồi.

Hai người ngồi trong xe ăn cơm, Trang Duy hỏi: “Trong ảnh chụp hôm nay cậu thấy cái nào tốt nhất?”

Khúc Đồng Thu nghĩ nghĩ: “Áo khoác màu đen kia nhìn rất tốt.”

Trang Duy cười nhạt: “Cậu thật sự là hoàn toàn không có mắt, nhưng thật ra miễn cưỡng mà nói thì có đủ tư cách làm thành viên.”

Khúc Đồng Thu ăn quá chậm, Trang Duy đã súc miệng mà anh vẫn còn chậm rãi nhai cơm. Trang Duy đầu tiên lấy tay đùa dai sờ bụng anh, tiếp theo lại để anh ngồi lên đùi mình, dõi theo lúc anh chuẩn bị nuốt thức ăn thì hôn mạnh anh. Khúc Đồng Thu vô cùng bất an, sợ bị người khác thấy, nhưng bị đè như thế, trên tay còn cầm hộp cơm nên cũng chẳng thể ra tay kháng cự.

Trang Duy cắn bờ môi anh hôn trong chốc lát, tay cũng kéo áo lên tiến vào, vuốt lấy lưng anh, cửa xe bất chợt bị bên ngoài mở ra.

Người tới ngoài ý muốn “Chậc” một tiếng, Trang Duy cũng không xấu hổ, giúp anh đang cúi đầu luống cuống tay chân là chỉnh lại quần áo, cười nói: “Thật ngại quá.”

“Là tôi ngại mới đúng.” Diệp Tu Thác cũng cười, “Quấy rầy rồi. Mới vừa đưa tới vài bộ quần áo mới, cậu đi xem thử đi.”

Lần này dùng để chụp ảnh đều là mẫu thiết kế của Diệp Tu Thác, cũng tới hôm nay Khúc Đồng Thu mới biết được hóa ra người này không chỉ là ông chủ quán bar mà còn là một nhà thiết kế tên tuổi, không khỏi có cảm giác kính sợ.

Trang Duy xuống xe, Diệp Tu Thác trước khi rời đi quay đầu nhìn Khúc Đồng Thu vẫn còn xấu hổ, cười nói: “Tôi đã nhớ ra gặp cậu ở đâu, chẳng qua cậu thấp kém hơn tôi nghĩ nhiều lắm, nên nhất thời không nhớ ra được.”

Khúc Đồng Thu có chút không hiểu “A?” một tiếng.

Diệp Tu Thác nhắc nhở nói: “Cậu biết Nhậm Ninh Viễn phải không. Tôi là bạn rất tốt của cậu ấy.”

Khúc Đồng Thu dường như bị cái tên ấy đâm nhẹ trúng, lấy ánh mắt kinh hoàng nhìn Diệp Tu Thác.

Diệp Tu Thác vừa cười: “Đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối sẽ không nói chuyện của cậu. Tôi thấy cậu như bây giờ rất tốt, cứ tiếp tục như vậy đi. Đối với ai cũng là chuyện tốt.”

Khúc Đồng Thu rất cảm kích, đang muốn nói lời cảm ơn, lại nghe thấy âm thanh lạnh lùng: “Bởi vì cậu căn bản không xứng với Nhậm Ninh Viễn.”

Chờ Diệp Tu Thác đi xa, Khúc Đồng Thu rốt cuộc mới hiểu ra mình là bị chế nhạo, có chút sững sờ.

Anh cũng không cảm thấy Diệp Tu Thác là người không tốt, nhưng lại chẳng hiểu vì sao người nọ lại ghét mình.

Nhưng mà anh cũng không nghĩ về việc đó lâu, ăn cơm xong, thời gian ngắn ngủi đã hết, công việc lại lu bù lên, cần anh đảm đương chân chạy việc. Anh chỉ có thể cố gắng hơn so với trước kia.

Buổi tối kết thúc công việc, về nhà, Khúc Đồng Thu cũng mệt mỏi đến suy sụp, chỉ là trong túi còn sách đàm thoại tiếng Anh hằng ngày, Trang Duy lái xe, anh liền mỏi mệt híp mắt nhìn xem.

Lúc xuống xe, Trang Duy lôi từ phía sau ra một cái túi to, đưa cho anh: “Này, cầm đi.”

Khúc Đồng Thu nhận lấy, vừa đi vào thang máy vừa mở túi. Lấy ra thì chính là chiếc áo khoác đen nhìn rất quen mắt.

Trang Duy ất nút tầng trệt, giương mắt nhìn chằm chằm trên con số: “Thích thì cứ mặc. Chẳng qua việc này không nói lên tôi đồng ý với ánh mắt của cậu.”

“Cám, cám ơn…”

Trang Duy chỉ liếc mắt một cái, nhìn gương mặt đỏ lên của anh, không nói nữa.

Mở ra cánh cửa nhà trọ, sáng đèn, còn chưa kịp đổi sang dép lê, đột nhiên Trang Duy liền thô lỗ hôn anh. Khúc Đồng Thu bất ngờ không kịp đề phòng, lưng va thật mạnh vào tường, bị hôn đến mức tim đập rộn rã, không thở được, rồi sau đó bị nắm quần áo kéo đi, nghiêng ngả lảo đảo vào phòng khách.

Trang Duy đặt anh lên bàn, hôn dữ dội và thuần thục cởi quần anh, tùy ý âu yếm anh, có phần sắc dục ve vuốt mông anh, ngực anh.

“Muốn tôi vào không?”

Khúc Đồng Thu mặt nóng lên đến đỏ bừng, lỗ tai cảm nhận được sự ẩm ướt và tiếng nói trầm thấp khiến anh ngưa ngứa, cổ họng như lửa nóng nói không nên lời, lắp bắp: “Trang, Trang Duy…”

Hôn môi nồng say khiến cả hai đều không nghe thấy tiếng vang của chìa khóa mở cửa, thế cho nên khi nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống thật lớn, hai người đều nhảy dựng cả lên.

Sở Mạc đứng trong phòng khách, hành lý để bên chân, trừng mắt nhìn cả hai, sắc mặt xanh mét, nửa ngày mới nói qua kẽ răng: “Cậu giỏi lắm.”

Cũng không biết ‘Cậu’ là nói ai, trong một ngày mà bị tới hai người bắt gặp trường hợp này, Khúc Đồng Thu sắp ám ảnh tới nơi rồi, vội vội vàng vàng mặc quần, xuống khỏi bàn. Trang Duy cũng sửa sang lại quần áo, xoay người nhìn Sở Mạc, nhăn mày: “Anh tới làm gì?”

“Làm gì?” Trên trán gã rõ ràng hiện đầy gân xanh, “Không phải vì cậu thì cậu cho rằng mắc gì anh phải bay mấy chục tiếng qua đây chơi cho vui? Cậu đối với anh như vậy thì tính sao đây hả?”

Trang Duy cười nhạo một tiếng: “Chúng ta đã sớm chẳng còn quan hệ, anh còn muốn tôi nói bao nhiêu lần? Anh nghe không hiểu tiếng người sao? Hay là chưa chịu đủ thì không biết mình là ai?”

“Trang Duy, đùa giỡn cũng nên có giới hạn chứ. Chuyện trước kia là anh không đúng, cậu muốn yêu ai chơi đùa cái gì anh đều chấp nhận. Nhưng biến thành như vậy,” Sở Mạc chỉ vào người đang đứng ở một bên không biết làm sao, ngón tay run rẩy, “không phải cậu quá đáng sao.”

So với sự phẫn nộ của gã, Trang Duy thật ra bình tĩnh nhiều lắm, cười nói: “Anh không phải cũng đã vậy sao. Đổi lại là tôi làm anh liền chịu không nổi? Hơn nữa anh hiện tại là cái gì của tôi, chuyện này mắc mớ gì đến anh?”

Khúc Đồng Thu ở một bên nhìn, chỉ cảm thấy xấu hổ hơn, tìm một cơ hội mở miệng: “Tôi về phòng trước…”

Trang Duy gọi anh lại: “Đừng đi. Trốn cái gì? Có làm việc gì thẹn với lòng đâu.”

Khúc Đồng Thu đứng đó có phần khó xử, nhìn vào mắt của Sở Mạc, cũng muốn nói chút gì, Sở Mạc lại mở miệng trước: “Vậy cậu coi thằng ấy như thứ gì của cậu?”

Trang Duy tiếp tục cười: “Anh cũng thấy rồi đó, cậu ấy ở với tôi. Anh nói thử xem?”

Biểu tình Sở Mạc trở nên có chút phức tạp, dường như bị nghẹn lại, qua một lúc lâu sau mới nói: “Trang Duy, anh biết cậu hứng thú với thằng ấy, nhưng chút hứng thú ấy đáng giá để cậu nghiêm túc sao?”

Trang Duy nheo mắt nhìn gã: “Là ý gì?”

“Cậu hợp ý thằng đó chỗ nào, có thể nói cho anh không?”

“...”

“Diện mạo? Tài trí? Hay tính tình như nhớt này? Cậu muốn gạt người hay muốn lừa gạt chính bản thân minh? Lừa mình dối người có ý nghĩa gì?”

“...”

“Cậu chỉ là muốn thượng thằng đó thôi. Lúc trước không có được thì càng nhớ thương, càng ăn không đến miệng lại càng nhớ mãi không quên. Nếu không phải thằng ấy sớm thôi học, năm đó cậu thượng đủ rồi thì bây giờ còn có thể để ý sao? Đã sớm chán ngấy đó chứ. Sớm hay muộn cũng có một ngày cậu thượng đủ, cậu dám nói cậu cùng với thằng ấy là thật chứ không phải chơi đùa?”

Khúc Đồng Thu sững sờ. Làn da gần như trong suốt của Trang Duy rốt cuộc biến sắc, nghiến răng tức giận: “Câm miệng, cút ra ngoài cho tôi.”

Sở Mạc nhìn, nói: “Bị anh nói trúng rồi sao?”

Trang Duy giận dữ, một lát sau mới lại thở đều, cười nói: “Anh có biết tật xấu lớn nhất của anh không phải là nghe không hiểu tiếng người, mà là tự cho là đúng hay không?”

“Trang Duy, anh rõ hơn cậu rằng cậu muốn cái gì.”

“Vậy anh cũng nên rõ bây giờ là thời điểm xéo đi. Còn nữa, tôi nói lại thêm một lần, hãy đưa chìa khóa cho tôi, đây không phải là nơi anh có thể tùy tiện ra vào, lừa mình dối người không có ý nghĩa.”

Sở Mạc xách hành lí đi, Trang Duy dùng sức đóng cửa sau lưng gã, sự hào hứng đã bị phá hủy, tâm tình ác liệt, khi quay người lại sắc mặt thật khó coi, nhìn người đứng đó, vẫn đi qua, xoa xoa đầu anh, ôm anh.

“Đừng nghe những lời Sở Mạc, không cần suy nghĩ lung tung.”

“...”

“Cậu cảm thấy tôi đê tiện như vậy sao?” Lúc nói chuyện Trang Duy dựa vào trán anh, hôn lấy đôi môi đang run kia, “Tôi nói muốn dẫn cậu đi Mỹ, không phải là gạt cậu.”

“...”

“Kẻ lừa đảo có rất nhiều, nhưng cậu có thể tin tôi.”

“...”

“Thật có thể tin.”

Tại khoảng cách quá gần, anh cố sức giương mắt, muốn nhìn rõ vẻ mặt người nọ. Khi cả mí mắt cũng bị hôn, anh dao động nhắm mắt, để mặc cho bị hôn môi, rồi sau đó đưa tay, nhè nhẹ ôm lại.

~*~

Rất nhanh sau đó là ngày hội sách, náo nhiệt vô cùng, tòa soạn tạp chí bởi mới thu mua một quyển tạp chí đồ chơi, trước khi triển làm còn có con linh vật lông xù, không nói rõ được là loài động vật gì, nhưng dáng vẻ rất được mấy đứa nhóc yêu thích, mấy nhóc ấy đi ngang qua đều phải sờ một cái, bắt tay, chụp một bức hình.

Tại nơi không khí náo nhiệt, nóng nực này, phải mặc bộ quần áo và đội mũ nặng nề như thế không phải là chuyện thoải mái, nhưng con linh vật chuyên nghiệp lắm, kiên nhẫn phối hợp, mặc cho lũ nhóc túm lấy tay hoặc kéo đuôi. Dù có hơi ngốc, nhưng sự chậm chạp, lúc la lúc lắc cũng có vẻ đáng yêu.

Người đàn ông cao lớn một tay cầm túi đựng vài cuốn sách, một tay dẫn cô bé con đi qua cũng phải dừng lại nhìn một lúc.

Hôm nay chật ních người, linh vật mới vừa chụp ảnh xong với một đám nhóc, còn bị kéo đuôi đến nửa ngày, đang đứng ở nơi nào đó hơi ngẩn người, dường như bị huyên náo phân không rõ phương hướng.

“Đáng yêu quá à.”

Nhậm Ninh Viễn cúi đầu nhìn con bé, mỉm cười nói: “Muốn chụp ảnh chung không?”

Cô nhóc do dự một chút, chậm rãi đi qua, chạm vào lớp lông trên quần áo linh vật.

Linh vật chỉ ngơ ngác đứng đó, có vẻ càng ngốc nghếch hơn.

“Thật đáng yêu quá mà.”

Khúc Kha kéo bàn tay nó, lại sờ soạng đuôi nó, còn đo kích thước tròn vo của lưng áo nó. Nhậm Ninh Viễn giúp chụp xong vài tấm, con bé còn đứng đó chẳng thể bỏ đi, cứ đứng mãi.

“Mày tên gì vậy?”

Linh vật ngây người trong chốc lát, chỉ lúc lắc bàn tay to dày, tỏ vẻ nó không thể nói chuyện.

“Không sao đâu, tao không phải con nít, tao biết bên trong có người mà.”

“Tiểu Kha, đừng làm rộn nó.”

“Cháu muốn biết tên thôi mà.” Khúc Kha vuốt lông nó, “Nó cho cháu cảm giác tốt lắm, tựa như…” Cô bé lại vuốt nó, nửa ngày mới hỏi: “Nếu có loại búp bê này, cháu có thể mua một con không?”

“Để chú đi hỏi.”

Nhậm Ninh Viễn đi lại gần, linh vật liền xoay người, dùng một bàn tay to chỉ vào bên trong chỗ triển lãm.

“Cám ơn.”

Nhậm Ninh Viễn đi qua hỏi nhân viên công tác, linh vật vẫn còn bị Khúc Kha lôi kéo bàn tay, im lặng đứng, đột nhiên lấy đôi tay ấy để lên đỉnh đầu của cô bé với khuôn mặt quá đỗi u sầu.

Khúc Kha ngẩng đầu nhìn nó, lập tức nở nụ cười: “Mày dịu dàng quá.”

Nhậm Ninh Viễn rất nhanh đã trở về, ôn hòa nói với cô nhóc con: “Bây giờ còn chưa bán, nếu cháu thích, đến lúc đó chú giúp cháu mua một con lớn như thế.”

Khúc Kha lúc này mới vui mừng, gật đầu.

Xa xa chỗ triển lãm ồn áo, có lẽ là phát thứ gì đó, Nhậm Ninh Viễn cười nói: “Sắp đến giờ rồi, nếu cháu không xếp hàng sẽ không được kí tên đâu.”

Khúc Kha “A” một tiếng, vội buông linh vật ra, chạy tới trước.

Linh vật vẫn đứng đó, nhìn con bé chạy xa. Nhậm Ninh Viễn cũng nhìn nó, nó đứng trong chốc lát liền xoay người, yên lặng kéo đuôi đưa lưng về phía Nhậm Ninh Viễn.

Nhậm Ninh Viễn nhìn nó và hai mẹ con mới tới chụp ảnh chung, chờ hai người nọ rời đi rồi mới đi đến trước mặt nó. Linh vật im lặng trong chốc lát, làm ra một tư thế chụp ảnh ngốc nghếch.

“Là cậu sao?”

Linh vật không hề cử động, chỉ ngơ ngác.

“Khúc Đồng Thu, là cậu sao?”

Linh vật không nhúc nhích, cũng chẳng phát ra thanh âm, giống như nghe không hiểu. Nhậm Ninh Viễn lấy tay chạm vào đầu nó, nó lại đột nhiên dùng bàn tay to lớn đè lại, lui về phía sau một bước dài.

Nhậm Ninh Viễn rụt tay về, nhìn nó, nhẹ nhàng nói: “Được, tôi không ép cậu, nếu cậu bằng lòng như vậy nói chuyện với tôi cũng được.”

“...”

“Bây giờ cậu có khỏe không?”

“...”

“Cậu đã có thể đi ra ngoài làm việc, tôi rất vui mừng.”

“...”

“Ở chỗ Trang Duy, cậu ấy đối xử tốt với cậu không?”

“...”

“Tất nhiên rất tốt.”

Nhậm Ninh Viễn quay đầu, nhìn người sau lưng đã trả lời câu hỏi ấy. “Trang Duy.”

“Cậu ấy có thể giống như hiện tại không phải chuyện dễ dàng. Cho dù có việc làm, thì một giờ cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, anh hãy buông tha cho cậu ấy đi.”

Linh vật còn ấn chặt mũ trùm đầu, đứng cách Nhậm Ninh Viễn một khoảng cách xa nhất định. Nhậm Ninh Viễn nhìn nó trong chốc lát, gật đầu với Trang Duy, xoay người tránh ra.

Trang Duy gọi lại: “Ninh Viễn, có chuyện tôi phải nói với anh một tiếng.”

Nhậm Ninh Viễn quay đầu lại.

“Qua một thời gian ngắn nữa, chờ thủ tục làm tốt tôi sẽ dẫn cậu ấy đi Mỹ. Cậu ấy bằng lòng theo tôi cùng một chỗ.”

Nhậm Ninh Viễn nhìn Trang Duy.

“Tôi không hy vọng lại có thêm sóng gió gì, cậu ấy cũng chẳng chịu nổi nữa. Nếu anh muốn bồi thường cho cậu ấy thì để cho cậu ấy thuận lợi lần này đi.”

Nhậm Ninh Viễn lặng yên một chút: “Sao lại nói như vậy.”

“Tôi biết là anh gọi Sở Mạc về. Có lẽ anh vì tốt cho Sở Mạc, nhưng tôi cùng anh ta đã sớm không có khả năng.”

“Trang Duy.”

“Tôi còn chưa nói xong. Sở Mạc chính là một gã chết tiệt, làm việc không biết nặng nhẹ, cho nên anh đừng có xúi giục, miễn cho cái đầu ấy tiếp thu không được. Anh ta giận chó đánh mèo có thể trừng phạt Khúc Đồng Thu đến chết, đó đâu phải kết quả anh muốn đúng không?”

Nhậm Ninh Viễn nhìn linh vật ấn mũ trùm đầu, đứng xa xa nơi đó. Im lặng, rốt cuộc không nói gì nữa.

Đã sắp đến thời gian đóng cửa, người cũng dần ít đi, Trang Duy nhẹ vỗ lưng linh vật: “Kết thúc công việc được rồi, đi thay quần áo đi.”

Linh vật đi phía sau, lại chậm chạp chưa ra, Trang Duy đi vào, thấy nó đứng đó còn mặc quần áo trên người.

“Ngốc quá, muốn cái gì thì cũng phải thay trang phục và đạo cụ ra rồi hẵng nói, ở trong đó cậu không khó chịu sao?”

Trang Duy giúp nó cởi trang phục, đạo cụ, người nọ vẫn ấn mũ trùm đầu.

“Không sao đâu, tôi sẽ không cười cậu.”

Lấy mũ trùm đầu xuống rồi, Trang Duy nhìn anh, lấy khăn tay từ trong túi đưa qua: “Lau mặt đi.”

“...”

“Cậu thấy Khúc Kha?”

Khúc Đồng Thu gật đầu, vẫn còn nhếch nhác cầm khăn tay. Trang Duy nghe tiếng nước mũi sụt sịt, kéo bả vai run rẩy của anh: “Đừng khổ sở, con bé đi theo Nhậm Ninh Viễn sẽ tốt lắm, về sau nhất định rất có tiền đồ, cậu phải vui mừng thay cho nó.”

“...”

“Cậu còn có tôi mà.”

Trang Duy hôn anh, ôm anh vào trong lòng ngực, để kẻ trở thành người cha không có con gái ấy có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

Buổi triển lãm sách bận rộn qua đi, cuối cùng có được một ngày nghỉ ngơi, Trang Duy cũng không muốn ra ngoài, chỉ tính toán ở nhà lười biếng cho qua ngày. Khúc Đồng Thu liền đi ra ngoài mua thức ăn, trở về quét dọn, lau chùi lần nữa, rồi sau đó rửa đồ ăn nấu cơm.

Khúc Đồng Thu ở tại nhà bếp tận chức tận trách nấu đồ ăn, Trang Duy trong lúc rảnh rỗi từ phía sau ôm lấy lưng anh, nhìn anh xào qua xào lại thịt trong nồi, rồi sau đó dọn bàn.

“Cũng không tệ lắm, chẳng biết hương vị thế nào.” Trang Duy há miệng, chờ Khúc Đồng Thu đút một đũa, “Ừ… cậu cũng thử đi.” rồi sau đó khẽ hôn lên đôi môi nhẹ nhếch lên kia, đầu lưỡi liếm đi vào.

“Thấy sao?”

Anh bị hôn đến mức mặt đỏ bừng, chảy mồ hôi, vội cúi đầu rửa nồi, chuẩn bị món tiếp theo.

Trang Duy đặt cằm trên vai anh, nhìn anh vội vàng bận rộn. Di động trong túi réo ầm ĩ, Trang Duy một tay ôm thắt lưng anh, một tay lấy điện thoại ra, thấy số gọi đến nhíu mày, nóng nảy nghe máy: “Chuyện gì?”

Đầu bên kia cũng là một giọng nam xa lạ: “Xin hỏi có phải là Trang Duy không?”

Trang Duy mặt mày nhăn nhó, không vui: “Đúng vậy. Anh là ai?”

“Xin chào, tôi không rõ lắm quan hệ giữa anh và người bệnh là như thế nào, nhưng số của anh là số dành cho liên hệ khẩn cấp nhất, tôi muốn báo anh tới bệnh viện một chuyến.”

Trang Duy buông điện thoại, sắc mặt cũng có chút xanh mét. Khúc Đồng Thu cảm giác được sự cứng ngắc của người nọ, vội quay đầu lại nhìn: “Chuyện gì vậy?”

“Sở Mạc bị tai nạn giao thông.”