Quân Tử Chi Giao

Chương 43

Ngày nghỉ Khúc Kha trở về, Khúc Đồng Thu giặt sạch một đống quần áo rất nặng con bé mang tới, nấu đồ ăn con bé thích cho nó ăn.

Anh vốn ít nói, cũng không phải người biết khuyên giải, chỉ ngồi nhìn con gái vô cùng cao hứng ăn thịt heo kho tàu và cá hấp. Bản thân anh gắp phần thịt béo và đầu cá, đuôi cá, da mà con bé sợ không ăn, chờ con bé ăn no rồi thì lấy phần nước sốt còn lại ăn với cơm. Sau khi ăn xong thì lấy hoa quả cho con gái ăn, còn anh dọn dẹp rửa bát. Hết thảy đều giống những ngày bình thường.

“Ăn ngon không?”

“Dạ ngon.”

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Hai cha con mặc áo khoác rời nhà. Khúc Đồng Thu choàng khăn quàng cổ cho con gái, đeo bao tay cho con bé. Đêm nay gặp Dương Diệu và người kia, anh chưa nói gì với Khúc Kha. Nói gì cũng là dư thừa cả thôi, đợi tới nơi rồi thì tự nhiên sẽ rõ ràng.

Khúc Kha một đường còn nắm tay anh đầy sôi nổi, vào quán cà phê thì dần có vẻ buồn bực, tới lúc đến gần bàn Dương Diệu và người nọ, thấy ở đó có hai người chờ sẵn thì sắc mặt liền thay đổi. Con bé ngẩng đầu nhìn ba nó, lại nhìn mấy người kia, có phần kích động.

“Ba…”

Dương Diệu dịu dàng chào con bé: “Tiểu Kha, con ngồi đi.”

Khúc Kha nhìn cô, lại nhìn Khúc Đồng Thu, chột dạ lui về sau, nhất thời không dám ngồi.

Khúc Đồng Thu xoa đầu con bé: “Không có việc gì đâu, ba biết con đã gặp qua mẹ và chú ấy, hai người họ nói với ba cả rồi.”

Gương mặt cô bé con đỏ lên, vai cũng co lại: “Ba, con không phải muốn gạt ba đâu, chỉ là con nhớ mẹ… Con biết ba sẽ giận… Thật ra họ tốt với con lắm…”

“Tiểu Kha, ba con không giận đâu, là ba mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Khúc Kha ngồi xuống bên cạnh ba nó, không khí này dù sao cũng làm con bé bất an, hai tay cầm ly nước trái cây, nhìn qua ba người lớn có phần cảnh giác.

“Tuy rằng đây là chuyện của người lớn, nhưng con trưởng thành rồi nên có quyền được biết.” Dương Diệu nói xong cũng không cần xấu hổ, “Năm đó mẹ không chỉ có mình ba con là bạn trai. Cho nên chú Richard cũng có thể là ba con.”

Khúc Kha mở to hai mắt nhìn.

Trong yên lặng bối rối ấy, Dương Diệu lại hỏi: “Mẹ nói vậy con hiểu không?”

“...”

“Mẹ biết việc này không dễ dàng chấp nhận. Nhưng con cũng đừng quá khẩn trương, đó chỉ là một khả năng, kỳ thật cũng không lớn. Nhưng ba mẹ muốn con và chú Richard làm xét nghiệm DNA nhận cha con, như vậy mọi người mới có thể biết rõ ràng.”

Richard cũng dỗ con bé: “Đúng vậy đó, Tiểu Kha, xét nghiệm này rất đơn giản, cháu không cần làm gì cả đâu.”

Khúc Kha nhìn trái nhìn phải, ba người lớn này con bé chẳng ghét ai, nhưng dự cảm nào đó khiến con bé như con nhím nhỏ: “Tại sao phải biết chứ?”

“...”

“Biết với không biết có gì khác nhau sao? Mọi người muốn làm gì?”

Đôi mắt Dương Diệu đỏ lên, thở dài: “Tiểu Kha…”

Richard trấn an ôm vai vợ: “Vì tất cả đều muốn biết chân tướng. Chẳng lẽ cháu không muốn biết sao? Đến tột cùng ai mới là cha ruột cháu?”

“...”

“Huyết thống rất quan trọng. Không ai có thể không để ý.”

Cô bé con vừa kích động vừa nhìn những người bên cạnh một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Khúc Đồng Thu. Anh chỉ cúi đầu nhìn chiếc ly trước mắt, hệt như mất hồn, chẳng nói lời nào.

“Cho dù cháu không muốn biết, ba cháu cũng sẽ muốn biết.”

Rời khỏi quán cà phê, đêm đã khuya, Khúc Kha vẫn đi về nhà theo Khúc Đồng Thu, đi từ phía sau anh, chỉ là chẳng nắm lấy đôi tay phía trước mà thôi.

“Ba ơi…”

“...”

“Ba ơi, con không làm xét nghiệm được không?”

Khúc Đồng Thu lắc đầu.

Hai bóng người một lớn một nhỏ trước sau vẫn im lặng đi một đoạn, Khúc Kha hỏi: “Ba ơi, nếu con không phải con gái ruột của ba, ba sẽ không cần con nữa sao?”

Khúc Đồng Thu lại lắc đầu, quay đầu nhìn con bé, gió thổi qua, đèn đường chiếu xuống gương mặt vất vả của người đàn ông trên con đường nhỏ, trên gương mặt ấy, đôi mắt đã ngập nước mất rồi.

Khúc Kha nhanh chóng nắm lấy tay anh, nói: “Tại sao phải làm xét nghiệm chứ…” rồi nhỏ giọng khóc trên suốt quãng đường về nhà.

Richard nói phải mất ba ngày mới có kết quả. Khúc Đồng Thu vừa cảm thấy chẳng thể đợi kịp, vừa cảm thấy chừng ấy thời gian là quá ngắn.

Anh không nói chuyện này cho Nhậm Ninh Viễn.

Sau khi cùng Richard trò chuyện, anh cũng biết có rất nhiều việc Nhậm Ninh Viễn không kể cho anh. Anh nghĩ có lẽ Nhậm Ninh Viễn không phải cố ý giấu anh, chỉ là cảm thấy không cần thiết phải nói với anh mà thôi.

Quan hệ giữa họ tới bây giờ giống như có một tấm rèm chắn ngang, đều có thể nghe thấy động tĩnh lần nhau, nhưng vẫn giới hạn rất rõ ràng.

Cho nên anh cũng không phải chẳng biết xấu hổ mà việc vụn vặt gì đều nói hết với Nhậm Ninh Viễn.

Chuyện Tiểu Kha là chuyện nhà anh, anh không muốn nhờ Nhậm Ninh Viễn giúp đỡ. Vì sao phải nhờ giúp chứ, bản thân anh cũng là một gã đàn ông kia mà.

Tuy Nhậm Ninh Viễn đã giúp anh không ít, nhưng kỳ thật cho tới bây giờ anh chưa dám chủ động mở miệng cầu xin Nhậm Ninh Viễn bất cứ điều gì. Anh không dám, cũng không muốn Nhậm Ninh Viễn động tay, càng không muốn Nhậm Ninh Viễn cảm thấy anh là một kẻ phiền toái.

Một người mạnh mẽ như thế sẽ chẳng thích có trói buộc đâu.

Khúc Đồng Thu tự mình đi tìm luật sư cố vấn, người ta nói chi tiết cho anh biết, theo điều kiện anh cung cấp, phần thắng không lớn.

Nhưng không lớn không có nghĩa là không có. Khúc Đồng Thu ở nhà tìm tất cả những thứ có thể chứng minh tình cảm hai cha con anh. Những chiếc răng sữa từ nhỏ đến lớn của con gái, những bức tranh hai cha con cùng dùng bút chì màu vẽ nên, bài tập làm văn ‘Người ba của con’ con bé viết khi còn nhỏ, món quà thủ công con bé tặng anh nhân ngày lễ của cha… Tất cả, anh đều cất giữ rất cẩn thận, từng thứ từng thứ một.

Những thứ khác anh không có ưu thế thì chẳng nói làm gì, cũng không mua nổi thứ tốt. Anh chỉ có thể đưa những thứ anh có cho họ xem, hy vọng trên đời này sẽ có thứ công lý thuộc về người nghèo.

Nhìn sắc trời đã tối, sáng sớm nay Khúc Kha đã được Richard đón ra ngoài, hiện tại cũng sắp trở về. Khúc Đồng Thu không ngăn cản họ gặp mặt, anh chỉ làm cơm đợi con gái về nhà ăn.

Hôm nay sẽ có kết quả xét nghiệm. Hai người kia khẩn trương cũng là lẽ thường tình.

Chỉ có mỗi anh là bình tĩnh. Trong lòng anh rõ hơn ai khác, như con chó đợi bị giết thịt ngơ ngác chờ cạnh bàn.

Điện thoại vang lên, Khúc Đồng Thu đang chờ mong nên cả người chấn động, vội nghe máy: “A lô?”

“Ăn cơm chưa?”

Đầu dây bên kia là giọng Nhậm Ninh Viễn. Mấy ngày nay người nọ ra ngoài làm việc, lúc này hẳn đang là sáng sớm ở Los Angeles, thanh âm nghe có vẻ chẳng rõ ràng.

“Hôm nay tôi về, xong việc còn thời gian rảnh, cậu muốn gì không tôi mua giúp cho.”

“Không cần gì đâu.” Khúc Đồng Thu liên tục nói cám ơn, “Làm khó anh rồi, còn khiến anh nhớ tới…”

“Được rồi.” Giọng Nhậm Ninh Viễn ôn hòa, “Tiểu Kha mặc quần áo cỡ 2 hay cỡ 4?”

“...”

“Cậu làm sao vậy?”

Anh vẫn đứng đó, đôi mắt đỏ hồng, môi run rẩy, cổ họng lại chẳng thể phát ra âm thanh.

Nhậm Ninh Viễn cũng im lặng trong chốc lát, như đang lắng nghe điều gì, rồi sau đó nói: “Đừng lo lắng. Tôi lập tức trở về. Có chuyện gì cứ nói cho tôi, tôi sẽ giúp cậu.”

Mấy ngày liên tiếp sống trong thất vọng não nề, bị phản bội và vứt bỏ nhiều quá, lần đầu tiên anh có cảm giác an ủi đến ấm lòng. Mắt của Khúc Đồng Thu đã ướt.

“Nhậm Ninh Viễn…”

Cánh cửa “rầm” một cái bị mở ra từ bên ngoài, Khúc Kha đã trở lại, đem cả hơi lạnh trên toàn thân vào nhà, thở ra cả khói, trong mắt đã có nước lưng tròng.

Khúc Đồng Thu cố không nhiều lời, vội qua loa cúp điện thoại, xoay người nhìn con bé.

Cô bé con hai mắt sưng phù, chỉ thút thít khóc, nghẹn ngào khôn xiết, bước một bước về phía anh, dúi một tờ giấy vào tay anh.

Khúc Đồng Thu cũng hiểu ra, nói chẳng nên lời. Anh sớm đã có chuẩn bị, nhưng mà giây phút ‘rốt cuộc đã đến’ này khiến lòng kẻ làm cha như anh chua xót biết bao nhiêu.

Anh run rẩy nhận tờ giấy, Khúc Kha liền “Oa” một cái khóc nhào vào lòng ngực anh, ôm chầm lấy thắt lưng anh. Khúc Đồng Thu vội vã xoa đầu con bé: “Không có việc gì, không có việc gì…”

“Ba, ba ơi…”

“Không sao, không có việc gì, không có việc gì cả đâu…”

Anh vẫn có thể an ủi con bé, anh biết sớm hơn nó, đã lặp lại tự thuyết phục mình, nghĩ tới không biết bao nhiêu lần, anh thậm chí còn có thể hiểu được đôi vợ chồng kia.

Khúc Kha vùi đầu trong lòng ngực anh, nghẹn ngào nói: “Ba ơi… con cùng ông ấy… không khớp…”

Đôi tay run lên của anh cứng lại.

“Cho nên… con là con gái ba mà…” Cô bé khóc đến mức vai run cả lên, “Tốt quá… ba ơi…”

Khúc Đồng Thu cứng ngắc trong chốc lát, ôm con gái, dần dần run rẩy đến tận xương.

Anh nghĩ tới Nhậm Ninh Viễn, rất muốn hỏi người nọ, rốt cuộc Dương Diệu là loại phụ nữ gì.

Rốt cuộc vì sao lại giới thiệu Dương Diệu cho anh.

Lần đầu tiên anh suy nghĩ, có lẽ có vài việc Nhậm Ninh Viễn không cho anh biết.

Lần đầu tiên cảm thấy được, anh có hoài nghi rất nhỏ.