Khúc Đồng Thu cựa mình trong chăn. Say rượu tỉnh lại, có phần hồ đồ, mắt chỉ hé mở nhưng biết mình vẫn còn ôm người bên cạnh, giống hệt như lúc Khúc Kha ngủ ôm lấy con gấu nhồi bông bảo bối.
Nếu giảm đi hai mươi tuổi thì chẳng nói gì, nhưng một người tuổi đã trung niên mà vùi mặt vào ngực của một người đàn ông cũng tuổi trung niên, thật sự là vừa buồn nôn vừa bất nhã. Vậy mà Nhậm Ninh Viễn chẳng để tâm, bình tĩnh để anh ôm.
Tuy không có tác dụng thực tế, nhưng anh dễ chịu nhiều lắm, cứ như được uống thuốc giảm đau.
Nhậm Ninh Viễn có thể làm anh trong lúc yếu đuối sinh ra sức mạnh, trong lúc hèn mọn cảm thấy được sự an ủi bình an. Nhiệt độ của làn da cách áo sơ mi truyền đến khiến anh mơ mơ hồ hồ nhận ra chua xót trong lòng đã ấm hơn nhiều lắm.
“Tỉnh rồi sao?”
Khúc Đồng Thu nháy mắt tỉnh táo lại, vội lên tiếng, rụt tay về.
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh bối rối rời khỏi người mình, mỉm cười nói: “Đầu còn đau không?”
Sự dịu dàng này có phần bất ngờ nhưng lại chẳng xa lạ. Anh mãi đến giờ vẫn còn nhớ, nhiều năm trước, sau khi anh bị kẻ đồng tính cường bạo, Nhậm Ninh Viễn đối xử với anh rất tử tế, khác hẳn bình thường.
Nhậm Ninh Viễn cũng không phải quen cảm thông với những kẻ yếu hèn, vậy nhưng vào mỗi lúc anh không gượng dậy nổi, lúc nào Nhậm Ninh Viễn cũng một phen nâng anh lên.
Anh một mực đi theo con người này là hoàn toàn đáng giá.
“Tôi muốn nằm thêm một lúc.”
“Khó chịu sao?”
“Không… Tôi, tôi chỉ là muốn nằm một lúc nữa…”
Rời khỏi giường, cuộc sống sẽ lại chính thức bắt đầu, không thể trốn tránh sự thật đang chờ anh. Cho dù anh đã quen với sự tàn nhẫn của cuộc sống, nhưng lần này anh đã chịu không nổi nữa rồi.
Nhậm Ninh Viễn “Ừ” một tiếng, kéo chăn, nằm trên giường cùng anh.
“Cuối tuần Tiểu Kha về, cậu đối phó được không?”
“…Tôi làm được.”
“Cậu không cần miễn cưỡng.”
Khúc Đồng Thu không lên tiếng nữa, có chút lo âu vò một góc chăn.
“Dù cậu muốn xử lý thế nào cũng không phải quá đáng. Cho dù cậu không cần Tiểu Kha, cũng không ai có tư cách trách cậu. Con người chứ không phải thánh thần, cậu đừng hà khắc với bản thân mình. Thả lỏng đi. Tôi hy vọng cậu đừng hồi hộp lo âu.”
Khúc Đồng Thu rất cảm kích lời lý giải này. Nhân chứng tình yêu cuối cùng cũng chính là chứng cứ phạm tội của vợ, điều ấy không phải chỉ đả thương mỗi lòng tự trọng của đàn ông.
Anh quả thật không biết phải đối mặt với Khúc Kha thế nào mới phải. Chân tướng tất nhiên sẽ làm con bé bị tổn thương, trẻ con bao giờ chẳng vô tội.
Nhưng chẳng lẽ anh không vô tội sao.
Anh chỉ là một gã đàn ông quá đỗi bình thường, đả kích khiến anh già nua, nản lòng, tựa như bị lấy mất cột sống. Kêu anh phải vờ như không có việc gì, phải hoan hỉ vui mừng là điều quá khó khăn.
“Một người dễ suy nghĩ lung tung. Mấy ngày nay cậu ở chỗ tôi trước đi.”
Khúc Đồng Thu lại cựa mình trong chăn, dùng thanh âm li rí khó chịu nói: “Tôi không sao…”
“Không cần khách sáo. Nếu cậu xảy ra chuyện gì, việc tôi cần xử lý sẽ nhiều hơn so với bây giờ. Phối hợp với tôi cho tốt đi, như thế tốt cho cả tôi lẫn cậu. Hiểu chưa.”
Tuy nói không cần khách sáo, nhưng giọng lại ôn hòa biết bao.
“Cậu cũng không cần lo lắng về Tiểu Kha. Cần thì cuối tuần tôi kêu người đưa con bé ra ngoài chơi.”
Anh yên lặng, nửa ngày không nhúc nhích, Nhậm Ninh Viễn xốc chăn, nhìn vào đôi mắt đã hoe đỏ của anh.
“Thật sự là… khiến anh chịu thêm nhiều phiền phức rồi.”
Thanh âm bởi vì cảm kích và xin lỗi mà khẽ run. Nhậm Ninh Viễn nhìn anh, kéo chăn lại: “Không phiền.”
Khúc Đồng Thu nằm trong chăn một hồi, trong lòng vẫn chẳng bình an, đành phải tính toán rời giường. Vừa nâng đầu dậy đã cảm thấy choáng váng, phía sau đau vô cùng, cả người dường như cũng có cơn đau âm ĩ.
“Sao vậy?”
Khúc Đồng Thu nghẹn trong chốc lát, khó khăn mở miệng: “Tôi… nơi đó đau…”
Nhậm Ninh Viễn xoay người anh, nhìn rồi lại kéo quần anh xuống, cẩn thận quan sát, cau mày nói: “Vết thương của cậu chuyển biến xấu.”
Khúc Đồng Thu cảm thấy bối rối, nhưng đau quá mức: “Anh có thể, có thể giúp tôi bôi thuốc không?”
Đừng nói đến việc để mông trần ra vói Nhậm Ninh Viễn là việc kinh hãi và đáng sợ đến mức nào, chỉ mỗi việc tăm bông đụng vào bên trong đã khiến anh đau đến mức co rúm người. Rất nhanh liền cảm thấy được Nhậm Ninh Viễn dừng lại.
“Bôi thuốc không đủ. Như vậy không phải cách giải quyết tốt.”
“Không sao… Như vậy là được rồi…”
“Vậy à…” Nhậm Ninh Viễn nhìn anh, ngừng lại một chút, mỉm cười nói, “Tôi có cách để cậu tạm thời quên chuyện Tiểu Kha, muốn thử không.”
Trong lòng tràn đầy tin tưởng, Khúc Đồng Thu gật đầu.
Cách để một vấn đề tạm biến mất hữu hiệu nhất là tạo ra một vấn đề mới. Cùng ngày Nhậm Ninh Viễn dẫn anh đi bệnh viện. Khúc Đồng Thu in dấu tay xác nhận, rồi bị đưa lên bàn mổ. Bác sĩ nói có hiện tượng sinh mủ, chẳng thèm gây tê, trực tiếp mở miệng vết thương lấy mủ, khiến anh đau đến mức cắn chặt răng.
Làm xong đợt giải phẫu thứ hai, để băng gạc vào miệng vết thương, Khúc Đồng Thu nghiêm chỉnh nằm trên giường không thể động, ngay cả xoay người cũng không làm được, động đầu ngón tay còn cảm thấy đau. Trong đầu không có thứ gì khác, ngoại trừ đau thì chỉ có đau.
Nhậm Ninh Viễn nói rất đúng, quả nhiên không có cách nào khác nghĩ đến chuyện vợ con.
Nằm sắp như thế, mới vừa cảm giác ngủ đi thì ngày kế tiếp đã chậm rãi kéo đến, rồi sau đó thay thuốc, tiếp theo lại đau đến không thể động đậy.
Bị gây sức ép như vậy, nhưng cuộc sống thật ra trở nên đơn giản hơn. Anh chỉ cần nghĩ đến chỗ bị động qua dao kéo kia là được, khiêu chiến lớn nhất cần phải đối mặt trong ngày chính là đổi thuốc một cách thành công.
Cho dù đau ra một thân mồ hôi cũng cảm thấy trước nay chưa từng thoải mái đến vậy. So với những ngày trước của anh thì dễ dàng hơn rất nhiều.
“Hôm nay đỡ hơn chưa? Tôi nghe nói tối qua cậu ngủ ngon phải không.”
“Ừ, tốt hơn nhiều, tôi cảm thấy chắc là sắp khỏi rồi.”
Nhậm Ninh Viễn mỉm cười nói: “Còn lâu lắm mới hết hẳn. Nhưng mà hôm nay cậu đi vệ sinh thử xem.”
Trong nháy mắt Khúc Đồng Thu sắc mặt trắng bệch: “Á…”
Cho dù là anh hùng hào kiệt, làm phẫu thuật hậu môn xong phải làm việc ấy, đùi cũng phải run lên.
“Không sao đâu.” Nhậm Ninh Viễn xoa đầu anh, ngón tay kia dường như có thể thôi miên người. “Sẽ thuận lợi thôi.”
Khúc Đồng Thu phụng mệnh làm việc, nơm nớp lo sợ đi vào nhà vệ sinh, một lúc sau như trút được gánh nặng, chậm rãi đi ra.
Nhậm Ninh Viễn đã đem khay thức ăn đến bên giường chờ anh, mỉm cười: “Có khỏe không?”
“Ừm…” Đau vẫn như trước, nhưng cũng không quá mức khó khăn.
“Vậy cậu không cần ăn thức ăn lỏng nữa. Về sau cũng sẽ không khổ như vậy.”
Kỳ thật Khúc Đồng Thu không hề cảm thấy đau khổ chút nào. Những ngày này thật sự là những ngày đẹp lắm.
Dọn về nhà, phần lớn thời gian đều nằm trên giường, chỉ thầm nghĩ một chữ ‘đau’ đơn giản mà thôi, hoặc di chuyển một cách cực kỳ từ tốn. Đây là sự nhàn hạ và cuộc sống với tiết tấu chậm rãi mà đã lâu anh chưa có.
Nhậm Ninh Viễn mang thức ăn đến bên giường cho anh, đợi anh ăn xong thì dìu anh đi nhà vệ sinh, giúp anh lau người. Tối ngủ thì cho anh dựa vào, khi anh đau quá thì cho anh nắm lấy gấu áo. Tất cả đều là sự dịu dàng mà có nằm mơ anh cũng chẳng dám nghĩ tới.
Hiện tại sắp phải thoát ra khỏi dày vò đau đớn của sinh lý này rồi, tinh thần sẽ trở lại sự giày vò chẳng có bến bờ. Trái tim tựa như bị một tảng đá rất lớn đè lên. Anh cảm thấy nếu miệng vết thương lúc trước lớn hơn nữa, sâu hơn nữa thì có phải tốt lắm không.
“Đêm nay Tiểu Kha sẽ trở về.”
“Ừ. Để tôi đi dọn dẹp. Việc này anh đừng nói với con bé. Nó còn nhỏ, tôi nghĩ không cho nó biết vẫn tốt hơn…”
Mặc kệ cảm xúc có phức tạp đến bao nhiêu, thì trong thế giới của người lớn có nhiều khó xử và những điều kinh tởm lắm, anh không muốn để Khúc Kha chỉ mới chừng ấy tuổi nhìn thấy.
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh: “Cậu có thể ra vẻ tự nhiên sao?”
Khúc Đồng Thu chần chừ, lo lắng. Trẻ con là sinh vật rất tinh tế và sâu sắc, mà anh cho dù là một người cha tốt thì cũng chẳng phải một diễn viên tài ba.
“Để tôi thu xếp, cậu không cần bận tâm.” Nhậm Ninh Viễn mở miệng luôn làm người ta cảm thấy được trầm ổn, tin cậy. Trước khi lấy điện thoại gọi, còn mỉm cười nhìn Khúc Đồng Thu, “Ghét uống canh cá sao?”
Khúc Kha vô cùng vui mừng, hai ngày cuối tuần có thể ra ngoài chơi, hơn nữa còn có ba và chú Nhậm đi trước. Khí hậu ấm áp ở đảo H và suối nước nóng, các món hải sản đều làm con bé tràn ngập chờ mong, một đường trên máy bay đều ôm tạp chí du lịch, thế cho nên ngoại trừ phát hiện ba nó có phần mỏi mệt, con bé cũng chưa cảm thấy gì.
Lúc Khúc Đồng Thu chợp mắt, nghe thấy con bé nói chuyện nho nhỏ với Nhậm Ninh Viễn.
“Chú Nhậm, ba cháu chẳng có tinh thần gì cả, cơ thể ba khó chịu sao?”
“Ừ, ba cháu mới vừa làm giải phẫu, lại say máy bay. Không có gì đâu, có chú với cháu rồi.”
Im lặng một chút, có tiếng loạt xà loạt xoạt, rồi lặng lẽ, có thứ gì đắp lên người anh.
Khúc Đồng Thu ở trong hạnh phúc thoáng cảm thấy lòng chua xót.
Thứ tưởng như thuộc về anh, vậy mà dường như chẳng phải của anh.
Vào trong phòng khách sạn, cách sắp xếp bầu nhụy khiến Khúc Kha rất vui vẻ, chạy tới chạy lui giữa hai phòng ngủ một lớn một nhỏ.
“Chú Nhậm với ba ngủ phòng này, con ngủ phòng này. Tốt quá mà, giống người một nhà vậy đó.”
Nhậm Ninh Viễn mỉm cười nhìn con bé chạy nhảy.
“Là người một nhà thật thì tốt biết bao.” Khúc Kha lấy tay chỉ, “Ba nè, mẹ nè, và con nè.”
Khúc Đồng Thu sặc một ngụm trà, Nhậm Ninh Viễn vẫn trầm tĩnh tươi cười: “Tại sao chú lại là mẹ?”
“Vì cháu có ba rồi.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn người bên cạnh có chút ngượng ngùng, cười nói: “Không nên phân như vậy, chú là ba, ba cháu là mẹ không phải hợp hơn sao.”
Khúc Kha rất thành thực: “A, chú Nhậm tất nhiên ra dáng đàn ông hơn ba cháu.”
Khúc Đồng Thu nhất thời có chút xấu hổ: “À ừm…”
“Nhưng ba vẫn là tốt nhất.” Con gái nhỏ ôm lấy đầu gối ba nó, bướng bỉnh săm soi, “Con có thể làm con của một người mẹ khác, nhưng không thể làm con của một người ba khác.”
Khúc Đồng Thu nhìn con bé vùi mặt vào lòng anh cọ xát, bộ dạng hệt như trước kia, chỉ cảm thấy trong lòng rối loạn biết chừng nào.