Quan Thương

Chương 5: Bắt Đầu Kế Hoạch


Quách Bảo Lâm thời cao trung thuê phòng bên ngoài, tiền thuê cũng rẻ, tới giờ chưa trả lại, hắn chẳng mấy khi ở đó, ngược lại đám đồng bọn đem nơi đó thành chỗ ăn chơi phá phách.
Đằng sau trường Nhất Trung của thành phố có mấy chục viện tử tạo hình cổ kính, cánh cửa sắt loang lổ rỉ sét, cây ngô đồng cao ngất tỏa xuống bóng mát xanh biếc. Chiếc Pick up đỗ ở bên ngoài viện tử, người vừa bước vào bóng cây, dường như tới một thế giới mát mẻ.
Chủ nhà dựng một gian phòng trái qui định ở hậu viện, căn phòng này một tháng tiền thuê chỉ có 200 đồng, còn bao gồm cả hậu viện trong đó, có thể coi là chỗ tốt giá rẻ rồi.
Tiếng khóa kêu đánh "tách" một cái, tựa hồ đẩy người ta vào thời gian hoan lạc, mùi dịch thể nam nữ hoàn trộn với mùi ẩm mốc và mùi thức ăn thiu thối để lâu ngày ập tới, Lâm Tuyền bịt lấy mũi, thiếu chút nữa ném luôn cả chìa khóa xuống mặt sàn gạch.
- Mày vẫn đem chìa khóa cho đôi cẩu nam nữ đó à, phòng này còn sống thế chó nào được.
Lâm Tuyền bực dọc chửi um lên, đồng thời cũng e ngại sự kiện vừa nãy cộng thêm tình hình này khiến Phương Nam không an tâm:
Quách Bảo Lâm đứng ở bên cạnh, chắc là sớm dự liệu được chuyện này rồi, hết sức phổi bò còn cười khì khì:
- Có mùi nữ nhân vào là hết ngay, giống như phun thuốc khử trùng ấy.
Phương Nam che mũi đi vào, nhìn mặt cô đỏ như máu, hẳn là ngửi ra được mùi đó là mùi gì. Nhưng hiển nhiên cô mạnh mẽ hơn Lâm Tuyền nghĩ, nhanh nhẹn mở cửa sổ thông gió, biết nơi này sẽ là chỗ an thân của mình, không cần y phải giải thích nhiều.
Trong đình viện có bốn cái ghế nhựa quây quanh bàn xi măng, trên bàn là ba chai bia rỗng, dưới bàn một đống mảnh thủy tinh vỡ, mấy chục cái *** dùng dây điện xuôn thành hai giây, treo trên cành cây phía trên bàn, một trận gió nhẹ thổi qua, phát ra tiếng lách cách.
Quách Bảo Lâm châm điếu thuốc, ném bao thuốc và bật lửa cho Lâm Tuyền, tay phải kẹp điểu thuốc, chĩa vào trong phòng, ý hỏi xử lý người trong phòng thế nào.
Lâm Tuyền đi tới, kéo một cái ghế, nhìn vệt bùn đen để lại trên ghế sau khi nước mưa bốc hơi, lấy mấy cái lá lau qua loa rồi ngồi xuống.
- Việc này mày đi mà nói với ông già nhà tao, ông ấy thấy tao là nổi đóa rồi. Lúc nãy về lấy xe, thiếu chút nữa bị ông tao cho một trận, may mà tao chạy nhanh.
Quách Bảo Lâm ở ngoài đánh nhau không ngán ai, nhưng trước mặt Quách Đức Toàn thì hết võ, dùng nguyên văn lời của hắn là :" Không một ai có thể ngoan cố kháng cự trước khuôn mặt âm hiểm của ông già tao."
Nhà hàng Bát Đại Oản mà Quác Đức Toàn kinh doanh cách ký túc xá của trường Nhất Trung một con đường, thời cao trung mặc dù Lâm Tuyền nghèo đói, cũng thường kéo bạn tới Bát Đại Oản uống rượu tiêu sầu. Quen Quách Đức Toàn trước cả quen Quách Bảo Lâm, có điều khi đó bọn họ gọi Quách Đức Toàn là Lão Quách Ngốc, gọi quen mồm rồi, khiến bây giờ cũng hay buột miệng nói trước mặt Quách Bảo Lâm.
- Chuyện này không vội, tao mày tới đường Ngọc Song trước đã.
- Tới làm gì? Nói không chừng ông già đang ở chỗ đó.
Trong lòng Lâm Tuyền cũng chưa chắc, nên lười giải thích cho Quách Bảo Lâm, sân ở bên xe tới người bán nước cũng hiếm, lúc này cổ khát như bốc cháy, giục Quách Bảo Lâm đi mau, thò đầu vào bảo Phương Nam:
- Chị Phương Nam, chị dọn dẹp trước nhé, tôi và Quách Tử ra ngoài chút, chị xem thiếu cái gì, bọn tôi khi ra ngoài mang tới cho.
Phương Nam đi ra, ống tay áo sắn lên, cánh tay trắng lóa mắt, cô không còn vẻ mệt mỏi như ở trên xe nữa, phong thái trên mặt làm người ta nhìn là thấy cô không phải từ thôn núi nào đó ra:
- Các cậu cứ đi đi, đồ đạc tôi mang cả rồi, không thiếu gì cả đâu.
Quách Bảo Lâu chào một tiếng, lái chiếc Píck up tới đường Ngọc Song. Đường Ngọc Song dài 3 km, chợ hoa quả lớn bán buôn nhất của Tĩnh Hải mở ở đây.
Tà dương đang đậm, vừa như máu lại giống như mây lửa cháy rừng rực trên mái nhà màu xanh. Quách Bảo Lâm nheo mắt lại, nhưng hắn chẳng thèm giảm ga, lái thẳng xe vào chợ. Lâm Tuyền ngồi bên ghế phụ, cảm giác rõ ràng đuôi xe quẹo đi.
Lúc này đã muộn, chợ hoa quả trống không, những người chủ sạp hoa quả uể oải kết thúc một ngày buôn bán vất vả, không khí đầy mùi thơm hoa quả cùng mùi hoa quả bị thối ủng, đây là chỗ cuối cùng người ta muốn tới trong buổi chiều nóng thế này .
Lâm Tuyền nhìn những tấm biển bằng nhựa chĩa ra hai bên đường, chỉ Quách Bảo Lâm khu bán dưa, dưa Ha Mi vỏ màu vàng chanh xếp chỉnh tề, tỏa mùi thơm ngọt ngào.
*** Một loại dưa vàng Tân Cương.
- Mẹ nó, mày bảo Phương Nam có ngọt bằng dưa Ha Mi không?
Quách Bảo Lâm đổ xe lại, mở cửa nhảy xuống, miệng ba hoa:
Lâm Tuyền không thèm đáp lời hắn, ngó nghiêng chọn mục tiêu.
Sau sạp hoa quả, người trung niên đầu hói trông giống Quách Đức Toàn đứng dậy, người ngả về phía trước đợi bọn họ trả giá.
Lâm Tuyền chặn Quách Bảo Lâm đói khát thèm thuồng nhìn những quả dưa ngon ngọt, kéo hắn ra sau, hỏi thẳng:
- Có quả dưa nứt gần nhũn không, nhũn một chút cũng không sao cả.
Chủ sạp nhìn cái xe Pick Up sau lưng bọn họ, trên xe có ký hiệu Bát Đại Oản, nhổ phì một cái, mặt khinh bỉ:
- Bát Đại Oản cũng có chút tên tuổi mà chọn thứ hoa quả như vậy à, con mẹ nó, còn ai mà tới đó ăn cơm nữa.
Cúi người xuống lấy dưới gầm sạp hàng ra hơn 20 quả dưa nứt vỏ, một số chỗ sẫm màu, đã bắt đầu nẫu rồi, giọng bực bội:
- Mười đồng, mang cả đi, ném thùng rác tôi còn tốn công mang vác.
Quách Bảo Lâm hoàn toàn không có ý thức bảo vệ chuyện làm ăn của gia đình, còn nháy mắt với Lâm Tuyền, ghé vào tai y nói nhỏ:
- Hoa quả trong nhà hàng tuy toàn tặng miễn phí nhưng không cần nhiều thế đâu.
****! Biết ngay cái thứ Bát Đại Oản tặng miễn phí không phải loại tử tế gì, Quách Đức Toàn mà vác cái mặt dày hơn thớt tới đây, có khi còn bắt chủ sạp bù tiền cho ông ta đem vứt hộ. Số dưa Ha-mi này mỗi quả chừng 5 kg, nếu như không phải hơi nẫu, giá bán buôn cũng phải 40 - 50 đồng, giờ xem như tặng miễn phí rồi.
Quách Bảo Lâm có một cái hay là không tò mò lắm, thấy Lâm Tuyền rút tiền ở đế giày ra trả, liền sắn tay áo lên xách đống dưa nẫu lên xe, không hỏi han gì.
Xe đi qua cửa siêu thị, Lâm Tuyền nhảy xuống mua hai cái chậu lớn và mấy cái dao bào, cùng với tăm trúc, tới trước Bát Đại Oản, không thấy chiếc Jetta của Quách Đức Toàn trong bãi đỗ xe, bảo:
- Quách Tử, mày đi trộm hai cái hộp giao hàng lại đây.
Quách Bảo Lâm xưa này chưa từng xấu hổ vì vụ ăn trong rào ngoài, điểm này càng làm Lâm Tuyền tán thưởng hơn, lại chẳng, y là người hưởng lợi nhiều nhất mà, chẳng mấy chốc Quách Bảo Lâm ôm hai cái hộp mới tính sáng bóng tới. Lâm Tuyền thấy nằng nặng, mở ra xem bên trong có một con gà quay, một cái móng giò, một miếng thịt bò, mở tiếp hộp dưới ra, thấy xếp đầy chặt bia.
Lâm Tuyền khẽ ho một tiếng, chỉ cái túi của Quách Bảo Lâm:
- Túi của mày căng phồng, thó được tiền rồi à? Lấy 1000 ra đây để tao tiêu trước.
Quách Bảo Lâm tán được con gái bạn cha hắn, lôi con người ta lên giường, hai tháng sau chơi bời chán chê liền vẫy tay bái bai rất dứt khoát. Có điều cô gái đó bình thường chẳng khác gì nữ lưu manh, ở Kiến Nghiệp thay bạn trai còn chăm chỉ hơn thay y phục, vậy mà Quách Bảo Lâm bỏ cô ta một lần, cô ta liền đòi sống đòi chết.
Nói thực tình, tuy là bạn thân của nhau, song Lâm Tuyền chẳng thấy bên trong Quách Bảo Lâm có cái gì khiến người ta bám dính lấy hắn. Trong lòng đoán có lẽ là em gái kia đá người ta quen rồi, lần này bị người ta đá không bỏ thể diện xuống được.
Quách Đức Toàn nổi danh gian trá ở Tĩnh Hải, nhưng cũng có mấy người bạn nối khố cực kỳ thân thiết, ông ta bắt con trai phải có trách nhiệm tới cùng, trong lời nói còn có ý muốn con trai đính hôn với nữ lưu manh kia, làm Quách Bảo Lâm nổi sùng đập nát điện thoại, chửi bới mấy câu.
Thực ra đó cũng chẳng phải chuyện đại nghịch bất đạo gì, song Quách Bảo Lâm không chịu cúi đầu nhận thua, Quách Đức Toàn liền cắt tiền tiếp tế của hắn, đó là nguồn cơn khiến Lâm Tuyền và Quách Bảo Lâm sống kham khổ thời gian qua.