Nhạc thay đổi, đó là điệu Waltz, ca khúc buồn miên man, u oán động lòng người, Trương Giai Minh đưa tay phải ra, làm động tác mời hết sức tiêu chuẩn. Điền Lệ không ngờ Trương Giai Minh lại mời mình nhảy, nhảy điệu Waltz có tiếp xúc cơ thể thân mật, hơi lúng túng, nhưng vẫn nhẹ nhàng vươn bày tay thanh tú ra, nắm lấy tay Trương Giai Minh. Trương Giai Minh cảm giác lòng bàn tay Điền Lệ hơi ẩm, xem ra có vẻ khẩn trương, hắn không khỏi ngạc nhiên, hắn rất có kinh nghiệm với phụ nữ, lại quen Điền Lệ từ lâu, biết cô gái này không trân trọng bản thân lắm, không nghĩ lấy Trương Đào rồi lại trở thành e lệ như vậy, càng thấy hứng thú, tay còn lại ôm lấy vòng eo mềm mại đầy đặn của Điền Lệ. Là tay sát gái, Trương Giai Minh tất nhiên có ngón nghề của mình, vẻ đẹp mã, lại ăn nói khéo léo, chẳng mấy chốc Điền Lệ buông lỏng khẩn trương, tay Trương Giai Minh có mấy lần như vô tình trượt xuống gần mông cô cũng chẳng để ý. “Á” Điền Lệ kêu nho nhỏ, bọn họ va vào một cặp đôi nhảy gần đó, Trương Giai Minh đưa tay ra ôm hẳn Điền Lệ vào lòng, ngực Điền Lệ tỳ sát lên ngực hắn, Trương Giai Minh vờ hỏi: - Không sao chứ? - Không sao … á. Khuôn mặt đã hồng vì rượu của Điền Lệ càng đỏ thêm, vừa khẽ chống tay vào ngực Trương Giai Minh đẩy ra thì lại va vào một người khác, Điền Lệ không hề biết Trương Giai Minh cố ý dẫn dắt cô va phải những người kia, bước chân cả hai rối loạn, chân Trương Giai Minh bước tới, đùi chạm vào vị trí mẫn cảm giữa hai chân cô, Điền Lệ giật mình, khép chặt đùi lại theo bản năng, càng kẹp chân Trương Giai Minh chặt hơn. Cơ thể Điền Lệ cực kỳ mẫn cảm, nếu không trước kia đã chẳng dễ dàng bị Trương Đào chiếm được, chân Trương Giai Minh cọ khẽ vào chỗ mẫn cảm đó, dòng điện li ti bao phủ toàn thân làm Điền Lệ như ngất đi giây lát, đến khi định thần lại thì thấy mình bị đẩy vào tường, tay Trương Giai Minh áp lên ngực mình, hoảng loạn lấy hết sức đẩy hắn ra: - Tổng giám đốc Trương, tôi có việc phải về, xin lỗi. Trương Giai Minh thấy con mồi gần như dâng lên tận miệng lại thoát mất, không tức giận còn đắc ý lẩm bẩm: - Thú vị, rất thú vị … ….. Hôm nay trong Liên hợp Tĩnh Hải cũng không yên tĩnh như mọi ngày, kết quả tuyển cử làm những người liên quan lại không biết chi tiết rất thất vọng, tuy Cảnh Nhất Dân lập cty đầu tư Nam Cảng để vòng qua quyền lực của Trương Quyền, khiến ông ta không gây khó dễ được cho hạng mục này, nhưng giờ Tân thành Nam Cảng phát triển phồn hoa rực rỡ, lại thành thêu hoa dệt gấm cho chính tích của Trương Quyền, đó là điều không ai muốn làm. Tất nhiên tầng quyết sách của hệ thống Liên hợp Tĩnh Hải biết sự thực, như Cố Hiểu Linh, Tần Minh đều nắm trong tay phiếu tuyển cử thị trưởng, khi đó bọn họ sẽ phát động của chiến nhảy phiếu, khi đó bọn họ sẽ viết thêm tên Liễu Diệp Thiên trong danh sách tuyển cử. Quá trình Liễu Diệp Thiên vốn là nhân tuyển của phó thị trưởng thường vụ lo liệu, dù liên tục gặp mặt các đại biểu cũng không sợ đánh động Trương Quyền. - Chúng ta sẽ đặt tên kiến trúc này là Tân Liên Hợp... Tiền vi phụ trách giới thiệu hạng mục đầu tiêu cho cao tầng Liên hợp Tĩnh Hải, vừa mới bắt đầu đã bị Lâm Tuyền chen ngang: - Đương nhiên đặt tên là Đông Đô, Hòa Hoàng cũng được. Khổng Lập Dân và Lạc Ích Đồng nhìn nhau cười, Lâm Tuyền đã quyết định kéo bọn họ vào. - Tất nhiên, tên chúng ta sẽ thảo luận sau ... Tiền Vi kín đáo trừng mắt với Lâm Tuyền, tiếp tục giới thiệu: - Đất dùng xây dựng rộng 18711 mét vuông, giới hạn độ cao 200 mét, dự kiến thời gian xây dựng kéo dài 3 năm, tổng đầu tư 1.2 tỷ ... Đó là tòa nhà 217, về tòa nhà 218 nằm phía nam đường Sùng Thuận, diện tích 11482 mét vuông, giới hạn độ cao 100 mét, đầu tư 450 triệu trong vòng 3 năm .. Độ cao của tòa nhà là thủ đoan bình hành chi phí xây dựng, thường mà nói, giá đất cao thì nhà cao, hai mảnh đất này có tiền chuyển nhượng tương đương, nhưng tính chi phí thì 217 đắt hơn 218 tới 2.5 lần, có thể thấy chi phí xây nhà siêu cao thế nào. Nếu chẳng phải gánh trách nhiệm không thể chối từ, Lâm Tuyền có ngôc cũng không đi tranh thủ hạng mục này, cho nên tính toán chi phí, nếu có ai tranh hạng mục này với y, Lâm Tuyền vui vẻ từ bỏ ngay. Mọi người chỉ nghe chứ không bình luận gì, ai cũng sợ lên tiếng đầu tiên sẽ bị Lâm Tuyền kéo xuống nước, vụ mua bán lỗ vốn không phải ai cũng có tư cách, có thực lực làm. Lâm Tuyền mắt khép hờ không nói, nhưng từ khe hở nhỏ, y vẫn quan sát phản ứng từng người, Khổng Lập Dân và Lạc Ích Đồng dửng dưng, còn Lưu Hoa Đông, Chu Vân Thiên, Từ Kiến tì đứng ngồi không yên, cứ như mót tiểu vậy. Tiền Vi nói nửa ngày trời mà không ai có chút phản ứng nào, không khỏi thất vọng, giọng uể oải giới thiệu tiếp: - Vì phương án viện kiến trúc đưa ra đầu tư lớn, thu lợi không rõ, tổng giám đốc Lâm đề xuất ý kiến sửa đổi, viện kiến trúc hiện chỉ làm được mô hình đơn giản ... Rồi bật bút chiếu sáng, chỉ lên bản thiết kế trên màn hình: - Dạng mục tiêu chí thực sự do hai tòa nhà chị em tạo thành, là quân thể kiến trúc có công năng thành thị tổng hợp đầu tiên của Tĩnh Hải, gồm văn phòng, nhà hàng, khu giải trí gộp làm một, tất cả lấy tiêu chuẩn khách sạn 5 sao quản lý. Nếu khai thác đơn độc thì 10 năm chưa chắc thu lại được vốn, nhưng mảnh đất số 21 phía đông hạng mục là đất dùng cho chung cư duy nhất trong khu thương cư thương vụ trong khu, sẽ có giá trị đầu tư tương đối lớn, gộp mảnh đất 21 vào sẽ có không gian thao tác lớn hơn. Phương án thiết kế qua sửa đổi này làm giảm nguy hiểm của hạng mục tiêu chí, đám Lưu Hoa Đông lúc này mặt mày mới không quá khó coi nữa. Lâm Tuyền mắt vẫn lim dim, nhưng đã chuyển từ Tiền Vi sang Phương Nam ngồi bên cạnh, cô mặc chiếc áo véc công sở nữ màu trắng ngà, cổ áo rộng lộ ra áo sơ mi hồng bên trong, trong nữa tất nhiên là bầu ngực được y chăm sóc ngày càng trở nên tròn trịa rồi. Dưới chiếc váy có dài cách gôi 10 cm là đôi chân với đường uốn lượn mê hồn, đôi chân nhỏ nhắn đi giày da trắng, da trắng tỏa ra ánh sáng khỏe khoắn, đôi mắt như có lớp sương mù mơ màng, hàng mi nhạt, cánh môi hồng hơi mím lại giống cười, bất kể thời khắc nào Phương Nam luôn mang ma lực làm trái tim Lâm Tuyền thổn thức. Dù là người Lâm gia hay người bên cạnh Lâm Tuyền, tất cả tự giác bỏ qua quan hệ giữa y và Phương Nam. Lâm Tuyền năm nay đã 27 tuổi, trong nhà khó tránh khỏi sốt ruột vì chuyện hôn nhân của y, Phương Nam vẫn không muốn công khai đi vào thế giới của y, nhớ lại tối hôm qua Phương Nam lại lần nữa từ chối lời cầu hôn của y, không khỏi nản chí. Lý do Phương Nam là không muốn gây bất hòa giữa Lâm Tuyền và gia đình, chưa nói thân phận và địa vị của Lâm Tuyền lúc này, dù là nhà bình thường cũng khó chấp nhận cuộc hôn nhân như vậy. Lâm Tuyền không dám ép Phương Nam quá đáng, nếu không cô bỏ đi không gặp mình nữa thì có hối cũng không kịp, đành đi bước nào hay bước ấy, dần dần thuyết phục mẹ lẫn Phương Nam, may là y còn trẻ, có thể đợi được. - Tổng giám đốc ... - Hả? Lâm Tuyền tỉnh lại, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình, Phương Nam mắt giấu ý cười, môi hơi nhếch lên, hết sức mê người, làm y lại thất thần. - Tổng giám đốc! - Ừ, cái gì? Tiền Vi tức phát điên rồi, cô ở trên kia nói miệng khô cổ khát, cái tên này lại thả hồn đi đảu đâu, gọi tỉnh lại còn đi ngắm gái, có điều người ta là ông chủ, lửa giận chỉ có thể cháy trong lòng, ngọt ngào nói: - Tôi đã giới thiệu hạng mục xong, mời tổng giám đốc nói vài câu. Lâm Tuyền thấy giọng Tiền Vi ngọt tới phát sợ, cười giả lả: - Vất vả cho cô quá, mời chủ tịch Khổng nói vài câu vậy. Lâm Tuyền có nghe gì đâu, định đá bóng sang cho Khổng Lập Dân trước, không ngờ làm mọi người cười ầm lên. Khổng Lập Dân lắc đầu: - Nhìn bộ dạng nghiêm nghị của cậu lúc nãy, không ai nghĩ cậu mất tập trung. Rồi thuật lại vắt tắt nội dung Tiền Vi vừa trình bày: - Trách nhiệm kiến thiết thành phố mới chúng ta cũng có một phần, phải làm sao thực hiện tốt phần trách nhiệm này, tôi nghĩ cậu có cân nhắc toàn diện rồi, phương án sửa chữa của viện thiết kế tôi không ý kiến gì, phải xem thành phố phê duyệt ra sao, tôi đại biểu Đông Đô sẵn long thừa nhận trách nhiệm này. - Mọi người đều không phải lần đầu tới Tĩnh Hải, vấn đề ở hạng mục 217 tôi không cần nói nữa, tôi muốn nói một vấn đề khác, toàn bộ quy hoạch khu thương vụ trung tâm có thể chia làm bốn quần thể, phía đông là kiến trúc chung cư thương mại, văn phòng làm việc. Phía tây là kiến trúc địa ốc thương nghiệp cùng quần thể kiến trúc phục vụ thể thao, giải trí ... Thành phố đem hạng mục văn phòng thương mại tách ra, muốn Liên hợp Tĩnh Hải đi đầu dẫn lối cho cả khu thương vụ, tôi sẵn sàng vượt khó làm hạng mục này, chủ tịch Khổng cũng đã nhận lời, nhưng vì tiện cho quản lý, tôi mong đem toàn bộ hạng mục cho Thiên Tinh Hồ thống nhất khai phát, Liên hợp Tĩnh Hải và Đông Đô sẽ cung cấp tất cả tài chính cần thiết cho hạng mục, các vị thấy sao? Nghe Lâm Tuyền nói thế, Lưu Hoa Đông, Chu Vân Thiên đều nhẹ người, nhìn sang Từ Kiến. Thiên Tinh Hồ có năm cổ đông lớn, Liên hợp Tĩnh Hải, Đông Đô, Từ Kiến, Lạc Ích Đồng và Đầu tư Nam Cảng. Đầu tư Nam Cảng là cơ cấu nửa quan trường, vốn phải gánh trách nhiệm nhất mới đúng, Từ Kiến nhìn Lạc Ích Đồng, thấy ông ta ung dung thưởng thức trà hẳn có sự tự giác trước rồi, thì cười khổ: - Từ Kiến tôi đem toàn bộ dâng hiến cho Thiên Tinh Hồ rồi, còn đường nào huy động vốn nữa. - Ấy, tôi còn chưa nhắc tới khoản này, sao ông vội gạt bỏ liên quan rồi. Lâm Tuyền nói đùa: Lúc mới đầu thành lập Thiên Tinh Hồ, khi phân phối cổ phần, Từ Kiến đã nhượng bộ rất nhiều, bản thân ông ta không oán trách gì, làm đầu tư địa ốc, quan trọng nhất là quyền khai phát đất và vay vốn ngân hàng, ông ta lúc đó suýt phá sản, bây giờ tài sản ông ta hiện nhanh tróng lớn lên như quả cầu tuyết lăn xuống đốc, tính chẵn cũng có gia sản 1 tỷ, cuộc đời còn gì không như ý nữa? Từ Kiến dựa người vào ghế, gần đây cơ thể ông ta tăng cân rõ rệt, phải ngồi như vậy mới thoải mái: - Nếu Liên hợp Tĩnh Hải đều thấy hạng mục này khó khăn, vậy thì để tôi chia sẻ cho tổng giám đốc Lâm chút áp lực ở Tân Năng Liên Hợp nhé? Lưu Hoa Đông, Chu Vân Thiên lập tức sáng mắt lên. Lâm Tuyền bĩu môi vờ không nghe thấy, trước kia vì muốn liên hợp với Lưu Hoa Đông, Chu Vân Thiên đả kích những kẻ đầu cơ tiến vào thị trường địa ốc Tĩnh Hải, y từng hứa có thể chuyển nhượng 30% cổ phần Tâng Năng Liên Hợp, khi đó chính sách năng lượng mới của Đức chưa ra đời, bóng đen bao phủ sản nghiệp, trong khi địa ốc bừng bừng khí thế, nên bọn họ không đồng ý. Nay vật đổi sao dời, chưa tới một năm Tân Năng Liên Hợp tiến trên con đường vô cùng chói lói làm đám Lưu Hoa Đông tiếc nát ruột, theo tin tức không chính quy, Tân Năng Liên Hợp chuyển cho Ct Stambachr 24 triệu oắt pin quang điện, lợi nhuận tới 400 triệu. Tập đoàn Đông Đô trước kia đầu tư 25 triệu xây nhà máy linh kiện quang điện, đến nay giá trị đã tăng vọt lên 4 lần. Liên hợp Tĩnh Hải thu lợi càng khủng bố, trong tay nắm 70% cổ phần Điện khí Tĩnh Hải, nay giá trị chừng 1 tỷ, trước kia chỉ đầu tư bao nhiêu? Từ Kiến biết sự ảo diệu của vận hành vốn, song không có tầm nhìn xa trông rộng và sự nhạy bén nắm bắt thời cơ như Lâm Tuyền. Từ Kiến thực sự không tưởng tượng được nếu như Lâm Tuyền đem Tân Năng Liên hợp chỉnh hợp vào Điện khí Tĩnh Hải, cổ phiếu của Điện khí Tĩnh Hải sẽ tăng lên bao nhiêu lần nữa. Lâm Tuyền sao lại không nghĩ tới chiêu này cho được, nhưng bất kể là ở trường hợp công khai hay tiếp xúc riêng, Từ Kiến chưa bao giờ nghe thấy Liên hợp Tĩnh Hải chuẩn bị cho phương diện này, lòng hết sức tò mò. Khổng Lập Dân thấy Lâm Tuyền né trách trọng điểm thì cười khẽ, Từ Kiến tuy là một trong năm cổ đông lớn của Thiên Tinh Hồ, nhưng gia sản so với các cổ đông còn lại thì hơi ít, nếu ông ta phải gánh tỷ lệ huy động vốn theo cổ phần trong hạng mục này sẽ hạn chế nghiêm trọng tài chính đầu tư vào lĩnh vực khác: - Liên hợp Tĩnh Hải nên gánh rách nhiệm nhiều hơn chứ. - Bí thư Cảnh muốn Liên hợp Tĩnh Hải tích cực hơn, thành lập công ty khai phát, phần thiều do Tân Năng Liên Hợp bù vào. Lâm Tuyền trừng mắt nhìn Từ Kiến, ý bảo ông ta tối nay phải báo đáp mình, rồi quay sang hai người Chu Vân Thiên: - Hôm nay mời hai vị tới đây không phải để bàng quan quyết sách của Thiên Tinh Hồ. Lưu Hoa Đông biết lần này chẳng có chuyện hay ho gì giành cho bọn họ, thấy Chu Vân Thiên nhấc mông định chuồn, bị Lâm Tuyền gọi lại, trông nhấp nha nhấp nhổm rất buồn cười, thò chân ra làm động tác đá đít ông ta. Chu Vân Thiên cười khổ: - Giai Thành nho nhỏ giúp được gì, không bằng cậu thương lượng với Lão Lưu ấy. - Không phải vừa rồi thảo luận xong việc gộp mảnh đất số 21 vào hạng mục rồi sao? Lâm Tuyền hỏi Tiền Vi: - Vừa rồi tôi hơn mất tập trung một chút. Tiền Vi bóp trán chẳng thèm trả lời, nào chỉ có một chút. - Sát nhập ba mảnh đất đó lại có thể san sẻ bớt nguy hiểm của hạng mục tiêu chí, nhưng chưa thảo luận sâu, dù sao bước đầu vẫn còn chưa làm tốt. Phương Nam liền giải thích: - À, ra thế. Lâm Tuyền gật gù: - Giai Thành không có ý tưởng gì với mảnh đất đó sao, dù gì cũng là khu chung cư cao cấp duy nhất trong quy hoạch khu thương vụ trung tầm. - Thiên Tinh Hồ đã gánh trọng trách kiến thiết công trình tiêu chí, bất kể đi trình tự nào, thành ủy cũng sẽ hướng về Thiên Tinh Hồ, công ty khác làm sao tranh được mảnh đất số 21 với Thiên Tinh Hồ. Chu Vân Thiên nói chua lè: Lâm Tuyền cười hăng hắc: - Thiên Tinh Hồ có ý lấy mảnh đất chỉ là thực lực không đủ, hay là Thiên Tinh Hồ, Giai Thành, Hào Thành đầu tư một công ty cạnh tranh mảnh đất này? Chu Vân Thiên đột nhiên có chút hoang mang, ông ta bị hố trong tay quá nhiều, khởi đầu là hạng mục Nguyệt Nha Hồ, sau đó vì vấn đề hộ giải tỏa ở Tân thành Nam Cảng hạn chế không gian tăng giá nhà do ông ta đầu tư. Nếu hỏi ông ta có hận Lâm Tuyền không thì ông ta lắc đầu, trước kia công ty ông ta chỉ đầu tư hạng mục không quá 200 triệu, nay quy mô hạng mục tới 2 tỷ, ai giúp công ty ông ta trong bốn năm phát triển lên quy mô như thế, bảo ông ta nhận làm cha, ông ta cũng nhận. Chu Vân Thiên tự biết năng lực quyết sách của mình không mạnh, theo Lâm Tuyền khai phát Tân thành Nam Cảng là lần quyết sách thành công nhất của ông ta, dù thấy mình bị thiệt, nhưng hạng mục nào cũng đem giao Tinh Hồ làm marketing, gặp chuyện hay tìm Lâm Tuyền, Khổng Lập Dân thảo luận, lần này thì không thể trông mong vào họ, nên mắt liếc sang Lưu Hoa Đông, ít nhất ông ta tự biết mình, khi do dự thì không tùy tiện gật đầu gì hết. Lưu Hoa Đông giang tay: - Làm gì có chuyện ngon lành thế, Hào Thành không tham dự đâu. Thấy Lưu Hoa Đông phủi sạch liên quan, Chu Vân Thiên hơi cuống: - Lão Lưu, đừng từ chối vội, xem Lâm Tuyền nói sao đã. Lưu Hoa Đông bực tức chửi thầm: Lão ngốc này cuống gì, xem phản ứng của Lâm Tuyền đã chứ. Lâm Tuyền thở dài, vịn bàn đứng dậy nói: - Vậy Lão Lưu không hứng thú, một mình Giai Thành không làm nổi, thôi, coi như tôi chưa nói, tan họp.