Quan Thuật

Chương 7: Một nghìn tệ kinh phí

Ừ. Như vậy mới đúng chứ! Cô Xuân Thủy à, cô là người bản địa, cô kể cho tôi nghe chuyện đập nước Thiên Thủy đi, có được không? Đương nhiên là cô kể càng tỉ mỉ càng tốt.

Diệp Phàm trông hệt như một con sói xám đang dụ dỗ cô bé khăn quàng đỏ, mắt cứ dán chặt vào Lý Xuân Thủy, ngấm ngầm đảo mắt qua dò xét trước đỉnh gò núi bồng đảo của người ta, đến nỗi người ta phải dần dần cúi đầu xuống. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - http://Trà Truyện

Xuân Thủy nhẹ giọng kể hết tình hình của đập Thiên Thủy

- Tổ trưởng Diệp à, người dân sinh sống xung quanh đập nước Thiên Thủy có hơn mười ngàn người, phân thành mười cái thôn nhỏ. Trong đó, lại phân ra thành thượng, trung, hạ mỗi khúc 3 thôn, và cộng thêm với tổng thôn nữa. Người trong thôn có ba dòng họ: Ngô, Lý và Diệp. Chủ tịch thị trấn Ngô cũng là từ họ Ngô mà ra, ba họ này đều có tộc trưởng và hội trưởng lão của mình. Nghe nói rằng lịch sử của các dòng họ này có thể được truy nguyên đến đời nhà Đường. Tôi cũng biết được là do gia phả dòng họ của bọn họ đấy. Chủ yếu là người của ba dòng tộc này không ai chịu ai. Bình thường cứ có chuyện gì ảnh hưởng đến gia tộc là mọi người trong tộc lại hò nhau hợp lại thành khối đánh lộn, ẩu đả. Những chuyện như vậy xảy ra như cơm bữa. Họ tranh đất, tranh nước, tranh núi, tranh rừng… Có đôi vợ chồng của hai gia tộc nọ, kết hôn rồi còn đánh nhau, khiến cho tộc trưởng phải gia mặt giải quyết. Ôi, thật khó giải quyết lắm…

Đến ngay cả suy đoán rằng sự cố mà chủ tịch thị trấn Ngô gặp phải ngày hôm qua cũng là có liên quan đến đập nước Thiên Thủy cũng đều nói ra hết.

- Ừ. Xem ra tình hình của cái thôn này đúng là phức tạp thật. Chủ tịch thị trấn Ngô là người của Ngô gia, đã ra mặt rồi mà lại còn không hòa giải được, thì xem ra đúng là chỉ còn cách đi một bước nhìn một bước thôi.

Diệp Phàm thấy lòng chợt nguội lạnh, thuận miệng nói để tự an ủi mình. Xem giờ thì thấy là hình như đã đến giờ cơm trưa rồi. Cười nói:

- Xuân Thủy à, cơm trưa nay tôi mời. Chúng ta đi đến quán ăn trong trấn ăn chút cơm đi. Ôi! Cô gọi cả cho Lưu Trì nữa nhé, gọi anh ta nếu có thời gian thì đi cùng.

- Như vậy sao được. Anh là tổ trưởng. Mà tôi dù sao cũng được tính là một nửa người bản địa nữa. Phải là tôi mời mới đúng chứ.

Lý Xuân Thủy cười dịu dàng, xém chút nữa thì lấy đi mất nửa hồn phách nhỏ bé của Diệp Phàm. Diệp Phàm nghĩ thầm:

- Có cô em thuần khiết cùng làm việc, cũng rất tốt.

- Như thế này đi. Nếu thị trấn đã coi trọng tổ công tác của chúng ta như vậy, thì nên cấp cho chúng ta chút kinh phí hoạt động chứ nhỉ. Cô đi hỏi chủ nhiệm Vương, xem có thể điều động được tiền không.

Diệp Phàm cười nói

- Sớm đã cấp rồi. Sáng nay, chủ nhiệm Vương bảo tôi cai quản giùm tài vụ của tổ. Nói rằng trong tổ mà có phiếu gì thì có thể thông qua tổ trưởng phê duyệt trước, rồi đưa cho tôi, sau đó thì có thể trực tiếp cầm đến chỗ bí thư Tần.

Lý Xuân Thủy nói.

- Ồ, đã cấp xuống rồi cơ à. Cấp được bao nhiêu vậy?

Diệp Phàm cũng có chút hưng phấn. Dù gì chính mình nắm quyền phê duyệt. Đó chính là điểm tốt của việc làm tổ trưởng. Tiền của nhà nước chỉ cần một nét bút của mình là đã quyết định xong.

- Một ngàn tệ

Lý Xuân Thủy cười nói.

- Chỉ có mỗi một ngàn tệ, thì làm được gì chứ?

Diệp Phàm suýt chút nữa thì kêu to thành tiếng. Mắt trừng to như chuông đồng. Thầm nghĩ một ngàn tệ này chỉ cần dùng đi ăn tiệm được vài bữa là hết sạch. Cấp bậc tổ trưởng như mình hóa ra chỉ đáng giá có một nghìn tệ.

- Cũng không tồi. Phải biết rằng mấy hôm trước, chủ nhiệm phòng tổng hợp Thiết Minh Hạ đến gặp chủ nhiệm Vương xin được cấp kinh phí, kết quả là không xin được một đồng nào.

Lý Xuân Thủy giải thích, nói:

- Thị trấn Lâm Tuyền của chúng ta là một thị trấn lớn. Số dân trong trấn có khoảng sáu mươi nghìn người. Những nhân viên ăn lương nhà nước trong ủy ban nhân dân thị trấn tổng cộng ước tầm hơn một trăm năm mươi người. Văn phòng thì có đến hơn mười mấy cái, nào là văn phòng ủy ban nhân dân, văn phòng kế hoạch hóa gia đình, văn phòng dân chính, phòng tổng hợp, trạm máy nông nghiệp, trạm doanh nghiệp...v.v… Nhà lớn, đương nhiên kinh phí sẽ hạn hẹp. Tài chính của thị trấn thì chỉ dựa vào thu tiền thuế chè, thuế nông nghiệp, rồi dựa vào cái danh là thị trấn nghèo để đi kéo một chút ưu đãi. Ngoài một vài nhà máy dột nát làm ăn không có hiệu quả ra, thì về cơ bản chẳng còn có doanh nghiệp nào khác. Không có tiền, nhà này sao sống nổi! Hình như đến cả tiền lương của giáo viên cũng còn nợ mấy tháng liền. Hôm qua, chủ tịch thị trấn Ngô đã đi rồi, vậy là những việc phiền phức này rơi hết lên đầu bí thư Tần.

Lý Xuân Thủy dường như có vẻ hiểu rất rõ tình hình của thị trấn, nói đến đây thì lắc đầu.

"Thật không thể tưởng tượng được. Trong cái huyện Ngư Dương này, thị trấn lớn thứ hai chỉ sau thị trấn Thành Quan mà lại nghèo đến vậy."

Diệp Phàm nghĩ thầm, thuận miệng đáp lại:

- Thế những phòng ban khác mà không có kinh phí thì làm sao mà triển khai công việc được?

- Bát Tiên quá hải, các hiển thần thông (tám vị tiên vượt biển, mỗi người đều tự thể hiện thần thông của mình). Đều phải tự dựa vào những mối quan hệ của mình để mà đi xin tiền thôi. Những vị chủ nhiệm nào mà xin được tiền về đều rất oai. Cấp dưới đều sẽ an tâm mà ủng hộ chủ nhiệm. Những vị chủ nhiệm không có tiền thì đến cả việc ăn cơm cũng phải tự mình bỏ tiền túi ra, mà cấp dưới cũng thường gây ra những mâu thuẫn nhỏ. Ví dụ như phòng kế hoạch hóa gia đình chẳng hạn, chẳng phải là vẫn phải dựa vào tiền phạt đó sao. Ôi! Tổ công tác của chúng ta đều phải dựa vào tổ trưởng Diệp thôi.

Lý Xuân Thủy nói xong còn liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái với hàm ý sâu sắc.

- Ha ha! Tôi sẽ cố gắng hết sức.

Diệp Phàm cười nói, nhưng trong bụng thì chửi thầm: "Xin tiền cái con khỉ. Ta đến cái huyện Ngư Dương này một thân một mình, chẳng có quen biết ai. Đi lên huyện thì có mà đến cả cửa nhà của Chủ tịch huyện cũng chẳng vào được. Làm ăn mày cũng chẳng xin được chút tiền nào. Nếu mà không có tiền thì có lẽ đến cả cô Xuân Thủy này và Lưu Trì chắc cũng sẽ coi thường mình. Ôi! Chức vị tổ trưởng này đúng là không phải là dành cho người làm. Nhưng vừa này nghe cô Xuân Thủy nói là nếu có thể giải quyết được vấn đề lớn của đập Thiên Thủy thì ủy ban huyện có hứa sẽ nâng chức lên thành phó chủ nhiệm, mà lại còn là phó chủ nhiệm có chức thực sự cỡ phó chủ tịch trấn nữa."

Vừa nghĩ tới chức vụ phó chủ nhiệm đích thực, tâm trạng của Diệp Phàm lại bắt đầu lung lay. Không nghĩ đến chuyện làm quan là nói dối.

Hai người đi đến một quán ăn có tên gọi là Xuân Hương Thái. Lưu Trì, cái tên tiểu tử này gọi hắn đến để thương lượng công việc thì chẳng thấy người đâu, vừa nghe thấy có cơm ăn là nhanh hơn bất cứ người nào khác. Hắn sớm đã ở ngay trước cổng của Xuân Hương Thái, miệng đang nhai một miếng cá rán rộng bằng hai ngón tay.

- Em Xuân Thuỷ, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến tiệm ăn nhỏ của chị thế này.

Một mụ đàn bà mặt như phù dung, ngực rộng lớn mạnh mẽ, lắc mông đi đến, chào hỏi niềm nở. Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, mụ ngẩn người ra trong chốc lát, ánh mắt kỳ quái cười nói:

- Em Xuân Thuỷ à, có người yêu từ lúc nào mà chẳng thấy nói với chị một câu thế. Nào, nào, vào bên trong này ngồi nào…

- Chị à, chị nói gì vậy? Vị này là tổ trưởng Diệp, là sếp của em. Anh ấy là chính là sinh viên đấy.

Lý Xuân Thủy sợ rẳng chị họ của mình sẽ nói ra những lời lẽ còn lộ liễu hơn nữa nên liền lập tức ngắt lời.

- Ha hả! Lãnh đạo mà trở thành người yêu thì lại càng thân thiết hơn. Phù sa không chảy ra ruộng người!

Tức thì mụ ta nhếch mép cười lộ ra một hàng răng trắng tinh.

- Chị à, chị mà còn nói nữa là từ rày về sau em sẽ không đến nữa đâu.

Mặt Lý Xuân Thủy nghiêm lại nhưng ửng đỏ.

- Khà khà! Không nói nữa. Tổ trưởng Diệp, mời lên tầng trên ngồi.

Mụ đàn bà đó cố ý khom người, hai ngọn núi rất to dập dờn vào với nhau. Tức thì phía dưới thắt đáy lưng của Diệp Phàm tự nhiên xôn xao hẳn lên.

Diệp Phàm nhanh chóng quay người sang chỗ khác, làm bộ muốn gọi đồ ăn, quan sát những món rau được bày trên tấm ván gỗ.

- Thiếu chút nữa thì không khống chế được. Xem ra, sư phụ nói đúng. Mình vẫn còn non, vẫn phải nhanh chóng luyện tập "Dưỡng Sinh Thuật" thôi.

Diệp Phàm bèn cấp tốc điều một chút khí, "cậu nhỏ" mới hạ thấp đầu xuống.

Lúc còn nhỏ, Diệp Phàm vô tình quen một vị đạo sĩ già họ Phí tại một đạo quán cách nhà không xa. Lúc đó, hắn nhìn thấy vị đạo sĩ già gày gò đó vẻ mặt ngơ ngác, ngồi xổm trên đống cỏ đánh cờ một mình.