Nếu như muốn khiến Hạ Tưởng trả lời hai vấn đề khó, vậy thì có lẽ hắn thật sẽ lựa chọn trầm mặc – giữa Quan Viễn Khúc và Đại Phúc Thịnh, hắn sẽ thiên về ai?
Trầm lặng, cũng không có nghĩa hắn không có lựa chọn, mà là hắn ít nhất cho đến hiện tại, không có cách nào lựa chọn.
Trước khi bụi bặm của bố cục chính trị xác định, hắn chỉ có thể chọn trung lập, sau khi xác định xong, cũng phải xem xét cơ hội mà hành động, im lặng quan sát quan niệm chấp chính của Quan Viễn Khúc và Đại Phó Thịnh.
Dưới đài và trên đài, có lúc là tuyệt nhiên phong cảnh không giống nhau, cũng như vậy, cùng một người ở trên đài và dưới đài, có lẽ sẽ là bộ mặt không giống nhau.
- Hiệu trưởng Quan.
Hạ Tưởng cười hỏi thăm Quan Viễn Khúc, nghĩ thầm buổi sáng mới gặp mặt Đại Phục Thịnh, buổi tối Quan Viễn Khúc liền xuất hiện ở nhà họ Ngô, thật là sự trùng hợp lớn.
- Thật trùng hợp, tôi tới thăm ông Ngô, không biết cậu cũng ở thủ đô.
Quan Viễn Khúc mượn cớ trùng hợp, giải thích khéo léo nguyên nhân ông ta hiện thân ở nhà họ Ngô.
- Sao không gọi điện thoại trước? Nói ra thì rất lâu rồi không có thời gian để ngồi với nhau, vừa hay tôi có chuyện muốn nói chuyện với cậu.
Làm nhân vật trung tâm, cảm giác luôn luôn được người khác chú ý tuy rất tốt, nhưng Hạ Tưởng vẫn đang âm thầm cảnh báo bản thân chỉ có giữ vững nguyên tắc bản thân, mới có thể giành được sự tôn trọng lâu dài của người khác, bất kỳ quyết định lý trí nào đều dễ dàng khiến hắn mất điểm lớn.
- Lớp bồ dưỡng cán bộ trung thanh niên của nhiệm kỳ mới đã sắp mở rồi, tôi muốn trọng điểm bồi dưỡng mấy cán bộ trẻ có triển vọng, cậu giới thiệu vài người thích hợp nhé….
Quan Viễn Khúc vẻ mặt mỉm cười, thái độ vô cùng chân thành.
Ân tình lớn thật…. Hạ Tưởng không ngờ Quan Viễn Khúc cũng rất có thành ý, ngược lại làm hắn ngây người ra.
- Viễn Khúc cũng là có ý tốt, Hạ tưởng, cậu lựa chọn tiến cử vài người thích hợp đi.
Ngô Tài Dương e sợ Hạ Tưởng có ý đẩy đi, liền tiếp lời nói, hơn nữa ông ta không xưng hô chức vụ của Quan Viễn Khúc mà trực tiếp gọi tên ra, càng biểu hiện gần gũi cũng là ám thị cho Hạ Tưởng so sánh một chút Quan Viễn Khúc có cùng nguồn gốc với thế lực gia tộc.
Hạ Tưởng kỳ thật khi vừa gặp mặt Quan Viễn Khúc câu đầu tiên liền gọi ông ta là Hiệu trưởng Quan, mà không phải Bí Thư Quan hay là Chủ tịch Quan, cũng là đã biểu thị ý quan hệ gần gũi rồi. Nhưng đối với việc Quan Viễn Khúc vừa đến đã tặng một ân tình lớn vẫn thấy vô cùng ngạc nhiên, mặc dù hắn cũng biết rõ, sợ là Quan Viễn Khúc cũng nghe thấy phong thanh Đại Phục Thịnh và hắn đến gần.
Cùng với Đại hội 18 đang tới gần, cục diện chính trị trong nước đang im lặng phát sinh biến tinh tế. Quan Viễn Khúc và Đại Phục Thịnh tuy không có hành động trên diện rộng, nhưng bố cục ngầm cũng không thể ít, nếu đợi sau khi lên chức mới bắt tay bố cục lại, thì muộn rồi.
Ông cụ Ngô cũng thấy Hạ Tưởng dường như vẫn còn có ý do dự, liền đoán ra điều gì, cười ha ha:
- Cổng lớn nhà họ Ngô không phải ai đều có thể thích đến thì đến, Hạ Tưởng, cậu và Viễn Khúc hai lần ngẫu nhiên gặp mặt ở nhà họ Ngô, lại thêm cậu cũng là học sinh của Viễn Khúc, lẽ nào không phải là duyên phận sao.
Ngô Tài Dương thay lời Quan Viễn Khúc, là cơ bản sau này muốn cộng việc, ông Ngô cũng giàn xếp cho Quan Viễn Khúc, là Quan Viên Khúc được lòng của ông Ngô hơn so với Đại Phục Thịnh, Hạ Tưởng chỉ có thể thế dựa vào sườn núi:
- Cảm ơn Hiệu trưởng Quan, tôi sẽ tiến cử người tài hiền không nhường người thân, giới thiệu Từ Tử Kỳ, Lương Thu Duệ và Chung Nghĩa Bình.
Từ Tử Kỳ và Lương Thu Duệ đều đã ở vị trí Phó giám đốc sở được mấy năm rồi, Chung Nghĩa Bình bây giờ vẫn là Trưởng phòng, cấp bậc trưởng phòng hiển nhiên không đủ quá trình công tác tham gia lớp bồi dưỡng cán bộ trung thanh niên của Trung ương, Hạ Tưởng cố ý nhắc đến Chung Nghĩa Bình là muốn đưa cho Quan Viễn Khúc một đề khó không lớn cũng không nhỏ.
Kỳ thật Quan Viễn Khúc thân là Hiệu trưởng, vốn dĩ sẽ không quan tâm chuyện nhỏ của lớp bồi dưỡng cán bộ trung thanh niên. Lớp bồi dưỡng cán bộ trung thanh niên là cái nôi bồi dưỡng cán bộ cấp bộ và cấp tỉnh, đối với cán bộ cấp sở mà nói là cung điện thần thánh, đối với Quan Viễn Khúc đã tiếp cận vấn đề tranh giành ngôi báu mà nói, tầm nhìn của ông ta chỉ rơi vào những chính chức thuộc tỉnh bộ có thực quyền trở lên.
Nói cách khác, là cấp bậc Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh, mới có thể lọt vào con mắt của ông ta.
Cho nên nói, Quan Viễn Khúc tự mình qua hỏi chuyện Lớp bồi dưỡng cán bộ trung thanh niên đích thực là bán cho Hạ Tưởng một món ân tình lớn.
- Từ Tử Kỳ, Lương Thu Duệ và Chung Nghĩa Bình bây giờ đều đang ở chức vụ và cấp bậc gì?
Quan Viễn Khúc hỏi, ông ta đương nhiên không biết ba người đó là ai.
Hạ Tưởng liền giới thiệu ngắn gọn tình hình của ba người, đặc biệt nhấn mạnh Chung Nghĩa Bình:
- Chung Nghĩa Bình bây giờ là Bí thư Huyện ủy, bước tiếp theo là đề bạt lên Phó thị trưởng.
Nếu như Chung Nghĩa Bình mới lên Phó thị trưởng đã lập tức vào Lớp bồi dưỡng cán bộ trung thanh niên, là ngồi trên hỏa tiễn. Hạ Tưởng đợi Quan Viễn Khúc đánh giá thế nào hành động hắn tiến cử Chung Nghĩa Bình.
Quan Viễn Khúc hơi ngây người, lại cười:
- Không sợ ngồi hỏa tiễn, chỉ sợ sau khi ngồi lên rồi lại rơi xuống. Có điều nếu là do cậu đề danh, tôi sẽ gật đầu. Điều kiện trước tiên, Chung Nghĩa Bình phải lên chức Phó thị trưởng.
Không lên Phó thị trưởng, dựa vào thân phận cấp trưởng phòng tham gia Lớp bồi dưỡng cán bộ trung thanh niên, vậy thì nói giỡn rồi. Hạ Tưởng thấy Quan Viễn Khúc vô cùng tín nhiệm hắn, cũng đích thực vô cùng thành ý, đương nhiên cũng không bài trừ có ý tranh thủ thiện cảm của ông Ngô và tranh thủ sự ủng hộ của Ngô Tài Dương, vô cùng khách khí biểu thị cảm tạ:
- Cảm ơn Hiệu trưởng Quan tin tưởng tôi.
- Khách khí là người ngoài rồi.
Quan Viễn Khúc cười vỗ vai Hạ Tưởng:
- Nghe nói cậu có hứng thú lớn với sản nghiệp văn hóa, nào, nói chuyện với tôi cách nhìn của cậu đối với hiện trạng sản nghiệp văn hóa.
- Buổi trưa khi ăn cơm với Phó thủ tướng Đại, tôi cũng nói đến tính tất yếu chấn hưng sản nghiệp văn hóa….
Hạ Tưởng cuối cùng cũng nhắc đến cuộc gặp mặt với Đại Phục Thịnh, lời vừa nói ra, ông Ngô và Ngô Tài Dương bốn mắt nhìn nhau, thoáng trong đó giao lưu chút ánh mắt, hàm súc biểu thị hài lòng cuộc gặp mặt kín đáo giữa hắn và Đại Phục Thịnh. Hạ Tưởng nói hay không Quan Viễn Khúc đều biết hắn gặp mặt Đại Phục Thịnh, nhưng hắn nói trước mặt, cũng là tôn trọng Quan Viễn Khúc, ý nghĩa không giống nhau.
- Chấn hưng sản nghiệp văn hóa chạy lấy đà kinh tế lần ba của kinh tế Trung Quốc, nhưng chấn hưng sản nghiệp văn hóa không thể một lần là xong, thả trôi thị trường truyền thông, giảm thiểu quản chế xuất bản là việc cấp bách…
Hạ Tưởng không né tránh Quan Viễn Khúc sắp trở thành thân phận người đứng đầu trong nước, lời nói thẳng không che đậy:
- Bây giờ hiện trạng của sản nghiệp văn hóa trong nước là, hoặc là lấy biện tử hí cầm quyền, ngày ngày đắm chìm trong ái tình của nhưng ông vua mờ mịt hư ảo (tục để bím tóc thời nhà Thanh), hoặc là không có đạo đức quan, ba bộ phim nhựa về đạo đức quan, ví dụ như " Tam Thương Phách Án Hồ Biên"…. Điện ảnh nước Mỹ tuy là thể hiện và tuyên truyền gia trị quan của văn hóa nước Mỹ, nhưng cũng tự có tuyên dương theo hướng tích cực trở lên, bên trong giới tri thức và giới văn hóa trên phương diện dàn ý, còn có quá người khiếm khuyết.
Dàn ý không nhất định vĩ đại to lớn, là tuyên dương sự lương thiện của Đảng cộng sản Trung Quốc, tinh thần hướng lên trên của chính nghĩa và mạnh mẽ, Hạ Tưởng sở dĩ dám đem khuyết điểm của sản nghiệp văn hóa Trung Quốc nói ra trước mặt Quan Viễn Khúc người sắp trở thành người đứng đầu cả nước, bởi vì hắn hiểu Quan Viễn Khúc cũng chán ghét với biện tử hí và không thích ông đạo diễn nào đó.
Đương nhiên, Hạ Tưởng không chỉ đánh vào sở thích, cũng là vì kéo dài quan niệm chính trị mà giao lưu ý kiến với Quan Viễn Khúc, khiến Quan Viễn Khúc hiểu ý tưởng thực của hắn, đồng thời, cũng muốn nghe thái độ của Quan Viễn Khúc về thả trôi quản chế truyền thông, đồng thời mở rộng sản nghiệp văn hóa..
Quan Viễn Khúc là người đứng đầu, đối với thả lỏng hình thái ý thức, ông ta cũng có quyền chủ đạo, tuy bước đầu nhậm chức chưa ngồi ổn định ngai vàng, thậm chí hình thái từ nay về sau sẽ dần dần thiên về Quan Viễn Khúc. Dựa vào dự đoán của Hạ Tưởng, Quan Viễn Khúc nếu ra quyền uy của người thứ nhất, thì thời gian phải dùng càng ngắn hơn so với Tổng bí thư.
Quan Viễn Khúc như thoáng chút suy nghĩ rồi gật đầu:
- Cậu nói không phải không có đạo lý, nói tiếp đi….
Quan Viễn Khúc không trực tiếp bày tỏ thái độ, phù hợp với thân phận của ông ta, nhưng ông ta hứng thú với cách nói của Hạ Tưởng, hiển nhiên không phải là giả bộ.
Ông Ngô và Ngô Tài Dương đứng ở một bên, cảm thấy vui mừng sự hỗ trợ giữa Hạ Tưởng và Quan Viễn Khúc, cũng không nói ra, chỉ hơi gật đầu công nhận.
- Đảng chúng ta từ khi xây dựng căn cứ mà bắt đầu, chính là Đảng chấp chính rải rác vài khu vực, năm 1949 thành lập chính quyền toàn quốc, nhưng sau khi dựng nước, vẫn không có xử lý tốt mấy vấn đề cơ bản. Những cái khác thì không nói đến, chỉ nói đến một trong những cái đó, là quan hệ với phần tử tri thức!
Vấn đề của Hạ Tưởng càng trực tiếp càng sắc bén:
- Mấu chốt là không thừa nhận tính độc lập của phần tử tri thức và không tri thức, vốn dĩ là muốn lãnh đạo tất cả, hơn nữa cụ thể hóa hành vi vi phạm của bất kỳ lãnh đạo nào đó cùng với ý chí của đảng viên nào chính là phản đảng, nghe lời là ủng hộ Đảng, không nghe lời là đối lập đảng. Lịch sử, văn hóa và tri thức đã tồn tại trước đó mấy ngàn năm, có thể chuyển dời ý chí của Đảng đồng thời phục tùng Đảng? Thật lòng mà nói, đương nhiên là ….không thể.
- Có thêm di độc và thanh tẩy văn chương, thế là nô tài văn hóa và tay chân của văn hóa sinh ra không ngừng, tai nạn văn hóa học thuật liên tiếp xuất hiện. Cho đến hôm nay sau mười mấy năm mưới mấy năm cách giải phóng, khắp cả nước là một tỷ ba người, không có một bộ hướng ra thế giới, không có lấy một bộ phim cổ động, không học giả chuyên gia giành được giải thưởng quốc tế lớn. Mỗi năm luận văn đặt điều đếm không hết, ba mươi phần trăm là tác phẩm ăn cắp, tám mươi phần trăm cuối cùng biến thành đống rác, chỉ có chưa đến một phần trăm là ảnh hưởng tập san quốc tế mà phát biểu, mỗi năm kinh phí nghiên cứu khóa học hằng chục tỷ, đại đa số đã dùng để ăn uống mời khách…
- Hiệu trưởng Quan, nếu nói hủ bại trên quan trường ăn mòn chính là cơ sở chấp chính, vậy thì hủ bại giới văn hóa ăn mòn chính là linh hồn của dân tộc!
Hạ Tưởng có cảm xúc mà phát biểu, trước mặt Quan Viễn Khúc nói ra bất mãn trong lòng tích tụ đã lâu. Hôm nay ở nhà họ Ngộ, Quan Viễn Khúc còn chưa thực sự tranh giành người đứng đầu, vậy thì lời của ông ta sợ rằng từ từ mà biến mất, cũng có thể biến thành một lần đối thoại cá nhân mà không cần tính toán.
Hơn nữa Hạ Tưởng cũng tin rằng tầm nhìn lâu dài và lòng dạ Quan Viễn Khúc, năm đó khi quay bộ "hồng lâu mộng" là khi Quan Viễn Khúc nhậm chức Bí thị Thành ủy, đã có tầm nhìn xa xôi đầu tư dựng lên Đại Quan Viên, thu hoạch thành công lớn, thậm chí khi đến bây giờ, Đại Quan Viên vẫn là một điểm du lịch nổi tiếng.
Quan Viễn Khúc hồi lâu không nói, trầm mặc một lúc, lại từ từ uống ngụm trà, trong mắt quán sát phản ứng ông Ngô và Ngô Tài Dương.
Ông Ngô và Ngô Tài Dương đối với lời nói của Hạ Tưởng không hề động lòng, hoặc là sự việc sớm đã đạt thành nhận thức chung hay là quá dung túng đối với Hạ Tưởng, tùy ý Hạ Tưởng nói ra khiếm khuyết về bản chất của Đảng.
Đương nhiên, Quan Viễn Khúc bị đánh trở thành phái bảo thủ, làm qua thanh niên trí thức được giáo dục từ xã, ông trải qua mấy lần thống khổ trên lịch sử của nước Cộng Hòa, đối với nhiều việc đau đớn về xác thịt, càng có quyền phát ngôn hơn Hạ Tưởng.
Nhưng người có quyền phát ngôn chưa hẳn có thể mở mồm nói, nhất thời ông ta nghĩ nhiều rồi, đột nhiên đứng dậy nhìn đồng hồ:
- Thời gian không sớm nữa, ông Ngô nghỉ ngơi sớm đi.
Hạ Tưởng tiễn Quan Viễn Khúc ra ngoài cổng lớn, Quan Viễn Khúc nắm lấy tay Hạ Tưởng, mới nói một mình với Hạ Tưởng: Nguồn truyện: Trà Truyện
- Cách nhìn của cậu, trong vòng mười năm, nhất định thực hiện.