Sáng sớm là thời điểm hoa viên đẹp nhất, các đóa hoa vẫn đang chìm trong mộng cảnh hoa lệ đêm qua, nửa tỉnh nửa say, những giọt sương đọng lại trên cánh hoa non mềm phản chiếu ánh mặt trời ấm áp càng tô điểm cho vẻ đẹp ấy.
Bỗng một luồng sáng trắng quét đến, cánh hoa, hạt sương cũng theo đó mà bắt đầu những vũ điệu uyển chuyển, nhất thời sự im lặng trong hoa viên bị đánh vỡ, luồng ánh sáng trắng đi qua, để lại một phong cảnh rực rỡ.
Huyền Nguyệt hít một luồng khí buổi sớm, chậm rãi đem ‘Xướng Nguyệt’ tra lại vào vỏ. Khắp bầu trời hoa rơi như mưa, Huyền Nguyệt đứng trong đó, giữa những bông hoa đang chao nghiêng, phảng phất như một vị Hoa thần hạ phàm.
Huyền Nguyệt chậm rãi quay đầu, nhìn thấy một thân ảnh ôn nhu tinh tế hiện ra. trên mặt lập tức xuất hiện một nụ cười dịu dàng.
"Sáng sớm khí lạnh, vì sao lại ăn mặc phong phanh như vậy?" Huyền Nguyệt mỉm cười đi tới chỗ nàng, ôn nhu kéo nàng vào lồng ngực mình, truyền hơi ấm cho nàng.
Sở Hồng Lệ nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi còn đọng lại trên trán Huyền Nguyệt.
Thời gian năm năm thoáng chốc đã qua, khuôn mặt kia cũng có nhiều thay đổi, càng trở nên kiên nghị và tuấn mỹ hơn trước; mà điểm duy nhất không thay đổi, chính là sự ôn nhu của con người kia vẫn như xưa.
"Không sao đâu, thân thể của ta cũng không yếu ớt đến như vậy." Hồng Lệ tươi cười, nhẹ giọng nói.
Thời gian năm năm, Hồng Lệ càng trở nên mỹ lệ, vẻ thanh lệ trên khuôn mặt vẫn mang chút ngây thơ nhưng cũng đã không còn nhìn ra vẻ mặt trẻ con khi xưa nữa. Nhưng thứ không thay đổi là ánh mắt ấy, vẫn như cũ tràn ngập ý muốn ỷ lại vào người khác, khiến người ta yêu thương.
"Khiếm pháp của Nguyệt tỉ tỉ càng ngày càng tiến bộ, uyển chuyển phiêu dật giống như gió vậy." Sở Hồng Lệ nhẹ nhàng chạm vào Xướng Nguyệt kiếm đeo bên hông của Huyền Nguyệt, ôn nhu nói: "Chẳng qua cha cũng không chịu cho ta học kiếm, nếu không giờ đã có thể cùng tỉ tỉ múa kiếm, không phải là một chuyện vui lớn sao?"
Huyền Nguyệt nâng lên bàn tay trắng nõn mềm mại của Hồng Lệ, mỉm cười nói:
"Tay ngươi dùng để cầm bút, chấp thư, đánh đàn là tốt rồi, loại vũ khí này không hợp với ngươi."
Hồng Lệ để mặc nàng cầm tay mình như thế, trong mắt hiện ra một loại tình cảm khác.
"Tiểu thư, tiểu thư.." Một hạ nhân lảo đảo chạy đến, biểu tình vô cùng hoảng hốt.
Huyền Nguyệt buông Sở Hồng Lệ ra, biểu tình trở nên nghiêm túc, hỏi:
"Có chuyện gì mà ngươi hoảng hốt như vậy?"
"Có chuyện lớn rồi, trang chủ đã trở về nhưng một mực ho ra máu, dường như bị thương rất nặng. Yến tổng quản thỉnh hai vị tiểu thư mau qua bên đó!"
"Cái gì?" Hai người kinh hô một tiếng rồi vội vã chạy theo hạ nhân kia về phòng của Sở Vân.
Sở Vân sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, không ngừng ho khan, nôn ra rất nhiều máu. Yến Thất ở một bên không ngừng thay hắn lau đi máu dính trên miệng, nhưng lau thế nào cũng không hết.
"Cha!" Sở Hồng Lệ nhào tới bên giường, bi thiết kêu to. Sở Vân miễn cưỡng cười, xoa đầu nàng.
"Yến thúc thúc, đây là chuyện gì?" Huyền Nguyệt chạy đến bên giường, kích động hỏi.
"Huyền Nguyệt, chuyện không liên quan đến Yến tổng quản, là…là do chính ta thôi." Sở Vân nói "Xin lỗi, Lệ nhi, cha chưa nói cho ngươi, cha mắc bệnh nan y, sớm hay muộn cũng phải chết, hôm nay chỉ sợ không qua khỏi…" Nói xong lại kịch liệt ho khan.
"Sao lại như vậy được? Thân thể cha luôn luôn rất tốt mà? Sao lại có thể mắc bệnh nan y? Hồng Lệ không tin!" Sở Hồng Lệ lệ rơi không ngừng, nức nở nói.
"Là thật, cha thân là đại phu, về việc này rõ ràng hơn ai hết." Sở Vân run run lau nước mắt cho Hồng Lệ "Rất nhanh là lại có thể được thấy nương của ngươi, ta rất vui…Khụ..Khụ..Khụ… Chỉ là để Lệ nhi ở lại một mình, cha cũng rất lo lắng!"Sở Vân ngẩng đầu lên, bi thương nói.
"Không. Cha không nên bỏ mặc lại Hồng Lệ một mình!" Khuôn mặt Sở Hồng Lệ đã nhạt nhòa nước mắt, tiếng nói thanh thúy ngày thường cũng vì khóc mà trở nên khàn khàn.
"Huyền Nguyệt" Sở Vân nhìn Huyền Nguyệt, chậm rãi nói: "Lệ nhi sau này thỉnh ngươi chăm sóc bảo vệ, như vậy Sở thúc thúc nơi cửu tuyền cũng yên lòng nhắm mắt.."
"Huyền Nguyệt đáp ứng người, nhất định sẽ bảo hộ Tiểu Lệ thật tốt, cho dù mất cả sinh mệnh này cũng không tiếc!"
"Cảm tạ…" Sở Vân vui mừng mỉm cười nói, tay xoa lên khuôn mặt Sở Hồng Lệ, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Cha!!!"
"Sơ thúc thúc!!!"
"Trang chủ!!!"
Sở Hồng Lệ chống đỡ không nổi, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Ánh sáng yếu ớt từ cây nến chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Hồng Lệ, nước mắt cũng chưa khô hết, nhìn nàng như vậy khiến người ta không khỏi nảy sinh cảm giác muốn yêu thương. Huyền Nguyệt nhìn nàng, hai hàng mi nhíu lại, tâm đau thắt lại. Nhẹ nhàng lau đi lệ vương trên khuôn mặt nàng, Huyền Nguyệt ôn nhu nắm lấy tay nàng, ôn nhu thì thầm: "Tiểu Lệ, đừng sợ, ta sẽ luôn luôn ở bên ngươi, bảo hộ ngươi, chăm sóc ngươi. Ta sẽ khiến cho ngươi hạnh phúc."