Dùng người làm quan tài, lấy thân xác làm linh hồn.
Tôi theo bản năng nhìn Mặc U, anh chỉ nhướng mày cười lạnh.
Thanh gỗ dày cỡ cánh tay nhẹ nhàng xoay trên đầu ngón tay anh, trông như một chiếc đũa.
Người phụ nữ ôm đứa bé khóc nức nở: "Nửa tháng trước mẹ chồng tôi chết, trong nhà không có tiền, không mua nổi quan tài, bố đứa bé nhớ tới nơi này có nhiều quan tài bỏ không như vậy, nên nửa đêm nhân lúc cô ngủ đã lén lấy một cái về, dùng để mai táng mẹ chồng."
Tôi nhìn bài vị trên người đứa bé, chợt hiểu tại sao nó lại như vậy.
Mỗi quan tài trong nhà đều có khắc tên, bọn họ trộm quan tài, đương nhiên phải xóa tên trên đó, chính vì vậy đã chọc giận nguyên chủ của quan tài.
Bây giờ bài vị này chính là tượng trưng cho cái chết.
Rốt cuộc thì sẽ có bao nhiêu người chết?
Ác quỷ trong quan tài thật sự hung dữ đến vậy sao?
Người phụ nữ này tiếp tục khóc than gia cảnh nghèo khó, dù trộm được quan tài cũng không có tiền xây linh đường, sáng sớm hôm sau liền đưa mẹ chồng đi chôn.
Nhưng tối hôm đó, lưng chồng cô ta bắt đầu ngứa ngáy, mới gãi mấy cái liền nổi mẩn đỏ.
Cô ta giúp chồng cạo ra thì máu trong cơ thể tụ lại tạo thành hình rất giống bài vị.
"Lúc đó tôi còn chụp ảnh lại. Tôi nói đùa với anh ấy mới cầm bài vị của mẹ chồng, bây giờ bài vị của mẹ chồng liền xuất hiện trên lưng." Cô ta vừa nói vừa lấy di động ra.
Nhưng cô ta không phải đưa cho tôi và Mặc U xem mà chuyền ra sau.
Tôi chỉ kịp thoáng nhìn một cái, thấy trên lưng người đàn ông quả thật bị tụ máu thành hình bài vị, còn rõ hơn trước ngực đứa bé này.
"Ngay sáng hôm sau, khi mỡ lợn đang sôi thì anh ấy bỗng nhảy vào đó..." Người phụ nữ lại bắt đầu kêu r,ên.
Việc này tôi có nghe kể.
Gia đình người phụ nữ này mở một quán ăn nhỏ, chồng cô ta là đầu bếp, còn cô ta lo tiếp đón khách, thu tiền và trông trẻ.
Mẹ chồng thì lo đi mua nguyên liệu, thái rau, rửa chén, dọn dẹp vệ sinh, vì thường hay cúi người làm việc nên dáng người khòm khòm.
Bà ta chết thế nào, không ai biết.
Chỉ nghe nói nửa đêm con trai thức dậy phát hiện thi thể đã lạnh cóng, con trai và con dâu đặt quan tài ngay trong đêm rồi đưa đi chôn vào sáng sớm.
Ai cũng bảo cái chết của bà ta vô cùng kỳ quặc.
Nhưng người đã được con trai con dâu mai táng rồi, chẳng ai rảnh xen vào chuyện nhà người ta.
Quán ăn này vì để kiếm nhiều tiền mà thường sử dụng nguyên vật liệu không tốt.
Những phần da hỏng hoặc thịt để mấy ngày có mùi đều được đồ tể Trương đưa đến quán bọn họ.
Dùng để xào rau không được, sợ ăn vào sẽ phát hiện, chỉ có thể dùng để nấu ra mỡ, sau đó lấy phần cặn làm đồ ăn.
Con trai bà ta đột nhiên rơi vào chảo dầu khi đang làm mỡ lợn.
Người tìm thấy thi thể cho biết toàn bộ thi thể nằm trong nồi như con cá chiên, cả căn nhà tràn ngập mùi thơm của thịt rán.
Nhưng kỳ lạ là hắn ta cởi sạch quần áo, đồ đạc được gấp gọn đặt trên bệ bếp.
Ai mà tin hắn vô tình rơi vào?
Tôi ngước mắt nhìn Mặc U, gần đây anh hay ra ngoài vào ban ngày, chắc chắn đã phát hiện gì đó.
Mặc U ra hiệu bảo tôi tiếp tục.
Người phụ nữ kia cứ khóc mãi, tôi chỉ có thể hạ giọng: "Mấy người đến đây để trả tiền quan tài hả?
"Trả cái gì mà trả! Cô trả mạng người nhà tôi đây! Bố tôi, anh trai tôi, cả những người đêm đó đến nhà cô khiêng quan tài đều đã chết! Những người trộm đồ trong nhà cô cũng chết! Chắc chắn cô đã làm gì đó nên họ mới ra nông nổi này! Nếu không hai năm nay nhà cô mất nhiều đồ như vậy, sao cô cứ để mặc họ lấy đi hả! Bây giờ tôi và con tôi cũng sắp chết rồi, đều do quan tài nhà cô hại!"
Người phụ nữ như nổi điên, cô ta kéo khóa sau váy, lao về phía tôi.
Nhưng cô ta nhúc nhích, thanh gỗ trong tay Mặc U đã nhắm ngay đầu cô ta.
Sức lực của Mặc U rất lớn, cô ta sợ hãi ôm đứa bé lùi lại, hét lên: "Hai năm trước, chuyện cô và thằng nhóc họ Trương tôi đã nghe thấy rồi. Nhà cô còn làm quan tài người, bây giờ thi thể của người chết đều bị kéo đi để làm quan tài, đây chắc chắn là quan tài người mà nhà cô muốn! Quan tài người chắc chắn là quan tài làm từ con người, khẳng định là hai bà điên nhà cô đã trốn đi làm trò gì đó, hại người để lấy thi thể làm quan tài!"
Lưng cô ta bắt đầu giống trước ngực con mình, mọc đầy mẩn đỏ, sưng tấy, tập hợp thành một hình giống như bài vị.
"Quan tài người?" Tôi sửng sốt.
Dùng thi thể làm quan tài...
"Ngay dưới cống đầu cầu đấy!" Người phụ nữ nhìn tôi chằm chằm, ôm chặt đứa bé, "Cô có dám theo tôi đi xem không!"
Mặc U hừ lạnh, nắm lấy tay tôi, bảo tôi ra hiệu cho cô ta dẫn đường.
Thị trấn không lớn, nhưng người phụ nữ này lại làm ầm lên khiến nửa thị trấn cũng kéo theo xem.
Từ cửa hàng quan tài đến cầu chỉ mất mười phút đi bộ.
Trên đường, càng ngày càng có nhiều người đi theo, có người thì thầm, có kẻ chỉ trỏ, cũng có người thầm mắng tôi.
Từ nhỏ tôi đã bị như vậy lên không quan tâm lắm.
Cái cống đã bị bỏ hoang rất lâu, cỏ dại mọc bao trùm.
Tôi không biết người phụ nữ kia sao lại tìm tới đây.
Cô ta ôm chặt đứa bé, gạt mái tranh sang một bên rồi đi vào mà không hề sợ hãi.
Mặc U nắm tay tôi, quay đầu nhìn những người dân đang xem náo nhiệt, thì thầm: "Tiểu A Cửu, cô nghĩ những người này đều là người à?"
Cái cống nằm dưới cầu nên không có ánh sáng, anh ta vừa nói hết câu, tôi liền thấy ớn lạnh.
Cầu vốn là con đường thông giữa âm và dương.
Dưới gầm cầu thường tích tụ âm khí và những thứ tà ác.
Được Mặc U nhắc nhở, tôi cũng quay đầu nhìn, dưới cầu mờ ảo, khuôn mặt của những người đó tối sầm không thể nhìn rõ.
"Quan tài người không biết đã làm bao nhiêu thứ thèm khát nữa." Mặc U kéo tôi đi về phía trước, ôm tôi vào lòng, "Tiểu A Cửu, đừng sợ, có tôi ở đây."
Nhưng khi nhìn thấy rõ thứ trong cống, tôi sợ hãi đến mức toàn thân lạnh toát.
Lúc này tôi mới hiểu tại sao người phụ nữ kia lại khăng khăng đó là "quan tài người"".
Tôi nhìn thấy một chiếc "quan tài" làm từ những cành cây được cắt ra như mảnh vụn, sau đó đan xen rồi ghép lại, được đặt trong một góc tối tăm.
Giữa những mối nối hình như có thứ gì đó dính dính đông cứng lại như mỡ lợn.
Còn xung quanh nắp quan tài toàn là đầu người như thể chúng là những tác phẩm điêu khắc.
Trước mặt quan tài là một đầu người có lớp da được chiên vàng giòn!
Có lẽ do ở trong cống lạnh lẽo, cũng không có mùi hôi thối của thi thể, ngược lại chỉ có...