Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 52: Làm hộ vệ của cô, nhận sự sai khiến của cô. Editor nhungchuoi

Vân Sở trừng mắt nhìn anh một cái nói: "Em gái anh là ai? Anh là con cháu của ai?" Quấy rầy việc cô sưởi ấm nên tâm trạng cô rất khó chịu, hiện tại vẫn còn dài dòng như vậy, cô không thể kiên nhẫn được.

Nghe thấy lời nói đầy kiêu ngạo của Vân Sở, người đàn ông tên là Lương Hạo tức giận đến mức mặt mũi cũng tái đi, vung bàn tay to lên, kêu to: "Hay cho một con đàn bà không biết phân biệt phải trái, hôm nay phải để cho anh đây giáo huấn cô một chút. Các huynh đệ, lên!"

Vân Sở nhìn Lương Hạo và bốn người đàn ông phía sau từ từ tiến về phía mình, khóe miệng giật giật, nghĩ thầm, cô huấn luyện lâu như vậy vừa hay muốn xem sự tiến bộ của bản thân, vậy thì chơi đùa với bọn họ chút vậy, cứ cho là làm nóng người một chút vậy.

Vân Sở nhún vai, bình tĩnh đứng ở nơi đó, nhìn những người vây xung quanh cô, cả đám người đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường...

Hôm nay Vân Sở mặc một chiếc áo khoác len dạ màu hồng nhạt, bên trong là một chiếc đầm màu trắng, mái tóc xoăn được buộc lại gọn gàng đằng sau, khăn quàng cổ hoa văn bao xung quanh cổ trắng nõn của cô. Tất chân màu đen phủ bên ngoài đôi chân thon dài, một đôi giày màu nâu càng làm nổi bật dáng người cao gầy xuất chúng của cô. Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, hai mắt to ngập nước, trong gió lạnh, thân mình bé bỏng của cô càng có vẻ tươi đẹp động lòng người.

Những tên côn đồ này nhìn cô, ánh mắt đầy dâm đãng khiến Vân Sở cảm thấy vô cùng chán ghét...

Không đợi bọn họ ra tay, Vân Sở bay người lên, quét nhanh qua. Hai tiếng "Bốp, ầm" vang lên, đã có hai gã đàn ông ngã xuống mặt đất, Vân Sở nắm chặt hai tay, không nói lời nào tiếp tục hướng về phía hai người còn lại.

Khi hai người này vừa kịp phản ứng lại thì đã cảm thấy trên mặt đau nhói, một người đã bị trúng một quyền của Vân Sở, lập tức hai người trên mặt đất có nhiều hơn một con mắt gấu mèo.

Nhìn thấy thủ hạ của bản thân mấy lần không giải quyết được Vân Sở, Lương Hạo nổi giận: "Ngu xuẩn, để lão tử tự mình đến thu thập cô ta."

Nói xong, Lương Hạo vứt tàn thuốc trong tay mình đi, giơ quả đấm lên hướng về phía Vân Sở.

Vân Sở cười lanh, ngay lập tức bắt được nắm tay của hắn, kéo anh ra phía trước, sau đó đột nhiên một con dao đã dừng lại trên cổ Lương Hạo. Thân thể Lương Hạo cũng nặng nề ngã xuống mặt đất, phát ra những tiếng kêu rên rỉ đầy thống khổ.

Vân Sở vỗ vỗ tay, miễn cưỡng nói: "Không cho các người thử một chút tài nghệ thì các người sẽ không biết vì sao hoa hồng lại có gai."

Bỏ lại năm người đàn ông khí thế to lớn nhưng lại không chịu nổi một đòn này lại, Vân Sở từ từ bước vào câu lạc bộ Đào Nguyên, chỉ để lại cho năm người đàn ông này một bóng lưng động lòng người...

Năm người đàn ông từ từ đứng lên khỏi mặt đất, không cam lòng nhìn Vân Sở, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đáng chết, nha đầu đáng chết vậy mà lại dám đánh tôi, các huynh đệ..........."

Lời của anh còn chưa kịp nói xong thì đã bị một người đạp một cái, sau đó lại ngã xuống mặt đất.

"Ai, ai dám đãnh lão tử." Người đàn ông lớn tiếng kêu, đen mặt đứng lên, vẻ mặt đầy tức giận.

Nhưng mà, khi hắn nhìn thấy một người đàn ông khoác một chiếc áo khoác màu đỏ, đang tươi cười nhìn chính mình thì máu trong thân thể cũng phải đông lại. Hai chân anh run run, thiếu chút nữa thì quỳ rạp xuống đất.

"Lão, lão, lão đại. . . . . ." Anh nói lắp bắp, trên mặt là nụ cười lấy lòng.

Chỉ thấy người đàn ông kia với mái tóc màu vàng óng, trong mắt hàm chứa ý cười, nhưng lại khiến người khác cảm giác được cái rét lạnh thấu xương.

"Hả? Anh quen tôi sao? Ha ha......................" Người đàn ông cười khẽ, rõ ràng là gương mặt vẫn còn trẻ con, nhìn qua không có một điểm nào có thể dọa người nhưng Lương Hạo vẫn sợ đến mức thiếu chút nữa đái ra quần.

"Biết, có biết, lão, lão đại, thế nào mà người lại ở trong này vậy, ha ha." Lương Hạo cười lấy lòng hỏi.

Người đàn ông gật đầu, ngoắc ngón tay với hắn, cười nói: "Lại đây."

Lương Hạo sợ hãi nuốt nước miếng một cái, chậm rãi đi đến bên người đàn ông, chỉ cảm thấy người đàn ông cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống anh, gằn từng chữ nói: "Giao cho anh một nhiệm vụ, làm tốt thì có thưởng, làm không tốt.....hắc hắc........"

Nghe thấy lời nói của người đàn ông, Lương Hạo gật đầu như giã tỏi: "Lão đại ngài, chuyện ngài nói cho dù là lên núi đao xuống biển lửa thì tiểu nhân nhất định không chối từ."

Người đàn ông cười khẽ, trên mặt là biểu cảm vô hại, giọng nói cũng vô cùng trong trẻo, vô cùng êm tai: "Anh cứ yên tâm, tôi sẽ không bắt anh lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần từ hôm trở đi anh trở thành hộ vệ cho cô gái vừa rồi, luôn luôn để cô ý sai khiến là được rồi."..

Lương Hạo choáng váng, ngơ ngác nhìn người đàn ông yên nghiệt trước mắt này, nuốt nước miếng nói: "Chỉ cần như vậy thôi sao?"

Người đàn ông gật đầu: "Đúng vậy, đi thôi, nhớ là phải nhất định ngoan ngoãn nghe lời cô ấy, nếu không để tôi biết anh lười biếng hoặc làm sai cái gì đó thì không biết chừng tôi sẽ bị mất đi một thủ hạ như anh đó."

Nghe thấy câu nói như thế, Lương Hạo lùi ra phía sau vài bước, thân thể run lên nhưng trên mặt vẫn tươi cười: "Lão, lão đại anh cứ yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ làm như ngài nói."

Lúc này người đàn ông mới gật đầu vừa lòng, nhẹ nhàng lắc lắc mái tóc màu vàng kim của mình, bổ sung thêm một câu: "Nhớ kỹ, cố gắng làm việc cho tốt, cho đến khi cô ấy không cấn đến anh nữa mới thôi. À.....Nếu cô ấy không cần anh thì cũng không cần trở về chỗ của tôi nữa."

Ý nghĩa chính là, nếu anh không làm tốt thì tính mạng sẽ bị lão đại lấy đi, hơn nữa cho dù anh có làm tốt mà Vân Sở lại không vừa lòng đuổi hắn đi thì hắn cũng không thể trở lại bên người lão đại, không thể trở lại bên người lão đạo thì có nghĩa là............

Nói xong, người đàn ông nhấc chân lên, tao nhã bước qua người Lương Hạo, vừa đi vừa gọi điện thoại, khuôn mặt tươi cười nói chuyện với đầu điện thoại bên kia: "Anh, anh cứ yên tâm, lão bà anh chính là chị dâu của em, người trong nhà cả, anh không ở đây thì em sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt."