Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 41: Người thừa kế duy nhất

Vân Sở và Mộc Ngân đã vào học được nửa tháng, cũng đã nhanh chóng thích ứng được với việc phải đến trường hàng ngày.

Đương nhiên, ngoại trừ đến trường thì các cô càng được hưởng thụ sự tự do nhiều hơn. Thời gian không lên lớp hai người cũng chạy đến không ít nơi.

Nơi chạy đến nhiều nhất chính là câu lạc bộ Đào Nguyên. Tuy rằng bản thân không nhớ rõ ràng trí nhớ của Vân đại tiểu thư nhưng cô vẫn vô cùng tin tưởng, bằng tình yêu thương của Vân Ngạo Thiên dành cho con gái thì sẽ không lừa gạt cô. Hơn nữa, dường như gần đây Vân Cảnh đã bắt đầu hành động, điều này càng làm cho áp lực đè lên Vân Sở nặng hơn.

Vì để có thể lật đổ Vân Cảnh, đoạt lại những gì thuộc về bản thân, cũng để cho bản thân mạnh mẽ đứng lên, cô nhất định phải tìm được vị Kê Vĩ Tửu tiên sinh ở câu lạc bộ Đào Nguyên kia mới được.

Rất nhiều khi cao nhân đều rất kiêu ngạo, nếu đối phương đã không cho cô mặt mũi thì cô đành phải tiếp tục mặt dày đi quấy rầy vậy.

Cũng may có công mài sắt có ngày nên kim, khuya ngày hôm trước khi cô lôi kéo Mộc Ngân đến đó, cũng giống như bình thường gọi một ly Kê Vĩ Tửu, đang định mở miệng uống một ngụm thì đột nhiên người phục vụ trước mặt bảo cô đi lên trên lầu gặp một người. Cô biết, cuối cùng cô cũng chờ được rồi.

Nhưng mà, không ngờ khi cô kích động đến gặp vị "Kê Vị Tửu" này thì lại chỉ nhìn thấy một hình dáng mơ hồ. Bởi vì người đó không muốn để cô nhìn thấy nên ngồi cách cô cách một tấm bình phong mà hỏi chuyện một cách lạnh lùng.

Được rồi, không thấy được người cũng không sao, có thể trợ giúp cô là tốt rồi.

Vân Sở nói ra ý đồ đến đây của bản thân, đối phương trầm mặc một hồi, cuối cùng thì cũng gật đầu, anh ta còn nói sẽ chỉ cho cô ba lần trợ giúp, hết ba lần đó thì cô không cần tiếp tục đến tìm anh.

Tuy rằng giọng nói của người đàn ông kia có chút là lạ nhưng lại cho cô một cảm giác quen thuộc, nhưng lại có chút kiêu ngạo khiến cô nghe vào có chút không thoải mái, nhưng mà, nếu người đàn ông kia đã đồng ý với yêu cầu của cô thì sau này cô có thể không quá để ý đến vấn đề này nữa.

Buổi tối ngày thứ hai sau khi trở về từ câu lạc bộ Đào Nguyên, Vân Hàn nói cho Vân Sở, Vân Cảnh đang nắm giữ xí nghiệp Vân thị, cũng là một công ty lớn mà cha Vân Sở để lại cho cô đột nhiên xảy ra chuyện, cổ phiếu sụt giảm, nội bộ công ty lục đục, đối tác đột nhiên bội ước khiến Vân Cảnh phải chống đỡ sứt đầu mẻ trán, có lẽ trong vòng vài ba ngày tới sẽ không có thời gian về nhà, càng không cần nói đến chuyện bang Huyễn Dạ.

Lấy được tin tức này, lập tức hai mắt Vân Sở sáng lên, vỗ tay phát ra tiếng, nghĩ thầm, vị Kê Vĩ Tửu này hành động thật nhanh, bảo anh ta tạo cho Vân Cảnh một vài việc, đừng để cho Vân Cảnh rảnh rỗi, không thể ngờ đến lại chỉ cần một chiêu này, ha ha! Thật tốt quá.

Vì thế, thừa dịp Vân Cảnh bận sứt đầu mẻ trán, không có thời gian rảnh rỗi, Vân Sở bảo Mộc Ngân liên hệ với Lưu trưởng lão người duy nhất còn lại vẫn trung thành với bản thân trong bang Huyễn Dạ, định hôm nay đi gặp Lưu trưởng lão kia, sau đó đến bang Huyễn Dạ tìm hiểu tin tức.

Hôm nay vừa khéo là chủ nhật, Vân Sở dậy từ sáng sớm, trang điểm cho bản thân thật tốt. Buộc mái tóc xoăn xinh đẹp lên một cách chỉnh tề, trên người mặc một chiếc váy ngắn màu đen, gon gàng linh hoạt, vừa tôn lên dáng người lung linh hấp dẫn của cô, đồng thời cũng giấu đi sự yếu ớt ngày thường của cô, tư thế oai hùng hiên ngang, còn có khí chất không tương xứng với độ tuổi của cô.

"Tiểu Ngân, Vân Hàn, đi thôi." Vân Sở hóa trang xong, khóe miệng cong lên thành một nụ cười như có như không, hoàn toàn khác với dáng vẻ ngày xưa khiến Mộc Ngân và Vân Hàn cảm thấy trước mắt sáng ngời lên.

Ở chung với Vân Sở lâu như vậy, hai người bọn họ cũng đã có rất nhiều hiểu biết đối với vị tiểu thư càng ngày càng khác ngày xưa này, cho nên khi nhìn thấy Vân Sở như vậy, không phải bọn họ không kinh ngạc mà bởi vì cô ấy đã thật sự cho bọn họ rất nhiều sự ngạc nhiên rồi.

Ba người đi ra khỏi tòa nhà Vân gia, Vân Hàn đi ra gara lấy xe, còn Vân Sở và Mộc Ngân ra cửa đứng chờ Vân Hàn ra.

Không ngờ, hai người các cô vừa mới đi ra thì đã bắt gặp một người vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Đó là một người đàn ông mặc áo sơmi màu đen, tóc trên đầu màu đên, một vài lọn tóc đen rủ xuống che khuất nửa gương mặt, đồng thời che lấy mắt phải của anh. Biểu cảm lạnh lùng, cả người tỏa ra hơi thở lãnh khốc. Môi mỏng nhếch lên, trong con ngươi màu đen lóe ra một tia sáng lạnh như băng.

Vân Sở vừa nhìn thấy người này thì lập tức nhận ra anh. Cách ăn mặc của người này cũng với hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ toàn thân anh muốn người ta quên cũng khó.

Huống hồ, người đàn ông còn từng giúp cô hai lần, tuy rằng hai lần đều chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái rồi bước đi.

Không sai, anh chính là người đàn ông mà Vân Sở gặp được trong ngày đầu tiên đến trường, là soái ca lạnh lùng giúp cô đuổi fan của Thượng Quan Duệ - Lương Tâm Duyệt . Sau đó có một lần Vân Sở và Mộc Ngân đến trường muộn, thiếu chút nữa bị thầy giáo biến thái bắt được, cũng chính là anh đột nhiên xuất hiện trợ giúp bọn họ, cho nên Vân Sở rất có ấn tượng với anh.

Nhưng mà, tại sao người đàn ông này lai xuất hiện trước cửa nhà cô?

Nhìn thấy Vân Sở với một thân váy ngắn màu đen, nhìn qua tao nhã mà lại mang theo vài phần khí khái, người đàn ông cũng sửng sốt liếc nhìn một cái, sắc mặt khẽ biến nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại như lúc đầu, lạnh lùng hỏi: "Đây là nhà cô?"

Đây là lần đầu tiên Vân Sở nghe thấy anh nói, giọng nói này cũng lạnh lùng giống như vẻ bền ngoài của anh, không có một chút cảm xúc.

Vân Sở nheo mắt lại, lộ ra một biểu cảm thật ngu ngốc, cười nói: "Đúng vậy, học trưởng, tại sao anh có thể ở trong này?"

Người đàn ông liếc nhìn cô một cái, hai tay đút trong túi quần, lạnh lùng nói: "Không có gì." Nói xong, anh xoay người rời đi.

Vân Sở và Mộc Ngân liếc nhìn nhau một cái, nhìn bóng lưng lạnh như băng của anh, khóe miệng co rút. Đây là kiểu người gì vậy nha, thật sự là vô cùng khó hiểu.

Vân Sở cũng thể ngờ được, người đàn ông tên là Âu Dương Tự mà cô ngẫu nhiên gặp được ngày hôm nay có thể thay đổi rất nhiều chuyện, khiến cuộc sống sau này của cô cũng trở nên gập ghềnh, bấp bênh hơn.

Vân Hàn nhanh chóng đi xe ra, Mộc Ngân và Vân Sở lên xe, ba người xuất phát đi hướng về nơi đã hẹn trước.

Xe đi thẳng đến tổng bộ bang Huyễn Dạ, dừng lại trước cửa lớn bang Huyễn Dạ, bị ngăn cản.

Một đại thúc cao lớn đi đến trước xe, lạnh lùng hỏi: "Là ai?"

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt tươi cười lương thiện ngây thơ của Vân Sở: "Đại thúc, xe của bản tiểu thư mà ngươi cũng không biết sao?"

Nhìn thấy nụ cười ngây thơ của Vân Sở, đại thúc sửng sốt một chút, trên mặt có chút ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Khi Vân lão đại còn sống nha đầu này là đại tiểu thư, có thể vô pháp vô thiên khiến bang Huyễn Dạ này gà bay chó sủa, nhưng hiện tại lão đại của bang Huyễn Dạ là Vân Cảnh, đại tiểu thư này căn bản chẳng là cái gì nữa.

Nghĩ đến đây, trong mắt đại thúc xẹt qua một tia khinh thường, thản nhiên nói: "Không biết hôm nay đại tiểu thư đến đây có chuyện gì?"

Cảm giác được sự biến hóa trong lời nói của đại thúc này, Vân Sở cười lạnh, giọng nói sắc bén: "Chuyện của bản tiểu thư đến lượt ngươi có thể hỏi sao? Bản tiểu thư là người thừa kế duy nhất của bang Huyễn Dạ, chẳng lẽ ngay cả tư cách đến bang của mình cũng không có?"

Nghe thấy giọng nói kiêu ngạo trước sau như một của Vân đại tiểu thư, đại hán này cúi đầu, cười gượng: "Vâng, thuộc hạ lắm miệng, mời tiểu thư vào." Tuy rằng thái độ nói chuyện đã tốt hơn nhiều nhưng sự khinh thường trong mắt vẫn vô cùng rõ ràng. Ngay cả đại hán canh cửa cũng khinh thường bản thân như vậy, xem ra cô thật sự rất thất bại nha.

Vân Sở đóng cửa xe lại, bảo Vân Hàn lái xe vào trong tòa nhà nhìn qua cũng được vài chục năm tuổi này.

Tòa nhà này chính là tổng bộ của bang Huyễn Dạ. Nhìn bên ngoài chỉ là một nơi ở rất đơn giản nhưng bên trong cũng có cả một khoảng trời riêng.

Mặc dù trong trí nhớ của Vân Sở không có ấn tượng với chỗ này lắm, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên chính thức đến nơi này, nhìn xuyên qua cửa xe nhìn cảnh sắc bên ngoài, trong mắt cô xẹt qua vài tia kinh diễm.

Không thể không nói, nơi này thật sự rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khắp nơi đều tràn ngập hơi thở nguy hiểm.

HẾT CHƯƠNG 41