Trưởng Tôn Ngưng nhìn bóng lưng chạy còn nhanh hơn so với người trẻ tuổi, cười cười, thì ra tính tình nóng như lửa của Liễu Diệp di truyền từ ông, nghe nói ba cô ấy là một người rất ổn trọng, di truyền cách một đời.
"Ôi! Nguy rồi nguy rồi."
Đột nhiên, Liễu Diệp vỗ bàn một cái, ba chân bốn cẳng dọn dẹp sách vở, cầm túi xách vội vàng xông ra ngoài, bộ dáng kia giống như trăm cay nghìn đắng mới lấy được vé xe để về nhà mừng năm mới, chỉ sợ không đuổi kịp xe, muốn bao nhiêu gấp có bấy nhiêu gấp, cô vốn cảm thấy rất hứng thú với Hoa San San, thời gian cấp bách, không thể làm gì khác hơn là để hôm khác lại tỉ mỉ tìm hiểu.
"Diệp Tử sao vậy?"
"Ai biết." Trưởng Tôn Mặc nhún nhún vai, cậu và Lưu Nghệ cũng thấy rất lạ, khóa buổi chiều nào cũng đều như vậy, hỏi cô ấy lại có chết cũng không nói: "Chị, trong nhà như thế nào?"
"Rất tốt, tất cả đều đang tiến hành theo kế hoạch, em không cần nghĩ nhiều."
"Em không giúp được gì hết."
"Không nên xem thường bản thân, em có cái đầu thông minh là đủ rồi." Áp lực của Trưởng Tôn Mặc rất lớn, Trưởng Tôn Ngưng không muốn làm cho cậu gia tăng thêm áp lực, dây cung kéo quá căng sẽ đứt, hơn nữa cậu đã đưa ra không ít điểm quan trọng.
"Dạ." Trưởng Tôn Mặc ngoan ngoãn gật đầu, rốt cuộc thì khi nào cậu mới có thể chống lên một khoảng trời, không để cho mẹ cùng chị khổ cực nữa: "Chị, cô bé kia là ai?" Chỉ chỉ Hoa San San đang ‘thăm quan’ phòng học, nhỏ giọng hỏi.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
"Con gái của anh cả Hoa Tử Ngang, Hoa San San."
"A, thì ra là cháu gái của lão đại, nhưng sao cô bé lại gọi chị dâu là chị Điềm Tâm?" Lưu Nghệ gãi gãi đầu hỏi.
"Cái này nói rất dài dòng, sau này sẽ nói cho hai người biết." Hiện tại, Trưởng Tôn Ngưng cũng không xác định Hoa San San có biết quan hệ của cô và Hoa Tử Ngang hay không, cô bé tinh quái kia lại đột nhiên tìm đến mình, không phải chỉ do tâm huyết dâng trào đó chứ?: "San San, chúng ta phải đi."
"Tới đây tới đây! Chị Điềm Tâm, chờ em một chút."
Hoa San San vui vẻ như con chim nhỏ chạy đến bên người Trưởng Tôn Ngưng, quen thuộc nắm tay của cô, hơn nữa chỉ nắm một ngón trỏ, Lưu Nghệ đẩy Trưởng Tôn Mặc đi qua bên cạnh, tiết tiếp theo không có lớp, cho nên bốn người ra khỏi phòng học liền đi ra ngoài trường.
"Chị Điềm Tâm, em phát hiện trường học của chị thật to nha, sân trường đẹp hơn so với trường của em, chẳng qua trong phòng học không có đẹp như phòng học của em, ông giáo sư nói chị Điềm Tâm rất bận, khó trách không nhận điện thoại của San San, chị Điềm Tâm có thể nói cho San San biết chị đang bận rộn gì hay không? Nhất định San San sẽ không nói cho ông giáo sư biết."
Trẻ con chính là nói nhiều, chờ cô bé nói xong, Trưởng Tôn Ngưng xoa cái đầu nhỏ của cô bé, nói: "Thật ra thì chị cũng không bận lắm, chỉ là lười đi nghe giảng." Cô mới không có kiên nhẫn nói đến kế hoạch làm giàu với một đứa bé.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Hoa San San vội vàng che miệng lại, kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, cái tay nhỏ bé kia lại không ngừng huơ huơ, ý tứ là cái gì mình cũng không nói, bộ dáng quỷ tinh linh đặc biệt làm cho người ta thích.
"Chị, chị đang tàn phá bông hoa nhỏ của tổ quốc."
"Anh Tiểu Mặc, yên tâm đi, San San sẽ không học theo thói quen xấu của chị Điềm Tâm."
Không ai nghĩ tới Hoa San San sẽ nói ra một câu như vậy, còn nhỏ tuổi, không chỉ biết nhìn mặt nói chuyện, mà giọng nói cũng lộ ra sự quả quyết, thật là một ‘tiểu nhân tinh’! Quả nhiên, mấy người nhà họ Hoa đúng là cường hãn.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
"Đúng rồi San San, sao chỉ có một mình em, người trong nhà biết em đi ra ngoài không?" Trưởng Tôn Ngưng hỏi.
Nghe Trưởng Tôn Ngưng hỏi vấn đề này, Hoa San San chớp chớp đôi mắt to tròn, trầm mặc một lát từ từ lắc đầu, nếu không có nhiệm vụ, cô bé nào có cơ hội ra ngoài một mình, từ lần trước bắt gặp mẹ ruột, trong nhà đã sắp xếp hai hộ vệ đi theo, nghe nói còn là lính đặc nhiệm đã giải ngũ, tại sao lại như thế, cô bé cũng đâu phải là phạm nhân, đi đến nơi nào cũng đều phải có người trông chừng.
Nhìn đi, quả nhiên đã bị cô đoán đúng, tiểu nha đầu này chính là chuồn êm ra ngoài, sắp đến giờ vườn trẻ tan học, nếu như nhà họ Hoa không đón được người, khẳng định sẽ như ong vỡ tổ, nói không chừng còn liên lụy đến vườn trẻ đều đi theo gặp họa, Trưởng Tôn Ngưng không thể không gọi điện thoại cho Văn Thiến, nói cho bà biết Hoa San San đang ở nơi này với mình, vốn nghĩ Văn Thiến nghe xong nhất định sẽ nói phái người tới đón ngay lập tức, không ngờ bà lại nói, nói cô giữ tiểu nha đầu lại chơi mấy ngày.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Trưởng Tôn Ngưng để điện thoại xuống, hoàn toàn rối rắm, đây là tình huống gì, cô còn có rất nhiều chuyện phải làm, đi theo thêm loạn cái gì? Hiện tại, khẳng định là tiểu quỷ này đã biết quan hệ của cô cùng Hoa Tử Ngang, biết cũng không có gì, nhưng cứ có cảm giác quái quái ở chỗ nào đó, Trưởng Tôn Ngưng cúi đầu đau khổ suy nghĩ, đúng lúc bỏ lỡ ý cười giảo hoạt trong mắt Hoa San San, hoàn hảo không thấy, nếu như bị Trưởng Tôn Ngưng nhìn thấy, đoán chừng sẽ trực tiếp xách cô bé trả trở về, có người nhà nào như người nhà này không!
"Wow, chị Điềm Tâm, nhà chị thật là đẹp!"
"Đẹp hơn nhà em?" Trưởng Tôn Ngưng vừa cắt trái cây vừa hỏi Hoa San San, rất nhanh bưng ra một dĩa cam: "Tới đây ăn trái cây, cẩn thận đừng làm dính quần áo."
"Cám ơn chị Điềm Tâm, thật ngọt! Anh Tiểu Mặc, Anh Nghệ, chị Điềm Tâm, mọi người cũng ăn đi." Mắt Hoa San San cong thành ánh trăng, giống như là ăn gì đó ngon nhất trên đời, quả cam kia có ngọt đi nữa cũng không thể vượt cái miệng của ngọt ngào của cô bé, như bôi mật vậy, đáng yêu lại lễ phép, nào có không làm cho cho người thích: "Chị Điềm Tâm, nói cho chị nghe một chuyện, cả nhà của em toàn ông già bà lão, không khí trầm lặng không có vui."
"Thật à?" Trưởng Tôn Ngưng không thấy lạ khi nghe Hoa San San nói chuyện ra vẻ người lớn, cô bé này chính là một ’tiểu nhân tinh’.
"Đúng vậy….., bọn họ đều không muốn chơi với em, chuyện bọn họ làm em cũng không có hứng thú, chị Điềm Tâm, nhà của chị đẹp như vậy, rộng như vậy, em có thể ở chỗ này vài ngày không?"
......, cạc cạc! Vô số con quạ đen bay qua.
Thói quen này là di truyền của nhà họ Hoa à, trước có một Hoa Tử Ngang, hiện tại cháu gái anh lại nhờ cậy, thật sự không thể nuông chiều bọn họ, nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy sự mong đợi kia, làm sao nhẫn tâm để cho một đứa bé thất vọng đây? Nói không ra lời cự tuyệt, Trưởng Tôn Ngưng không thể làm gì khác hơn là đồng ý, nếu chỉ ở vài ngày mà cũng không cho thì có vẻ hẹp hòi quá đúng không? Cô không biết, nghĩ như vậy là đúng như ý nguyện của Hoa San San.
Thấy Trưởng Tôn Ngưng gật đầu, Hoa San San vui vẻ đến nhảy dựng lên, trong lòng âm thầm thủ tư thế chiến thắng, đã thành công lấy được sự tin tưởng, a ha!
Khi Hoa Tử Ngang vào cửa, thấy bộ dáng hưng phấn đến huơ tay múa chân của Hoa San San, anh thoáng sửng sốt, ngay sau đó trong lòng sáng tỏ nở nụ cười, về nhà không thấy, còn tưởng là đang ở vườn trẻ chưa tan học, không ngờ chạy tới nơi này, xem ra, sự kiên nhẫn của họ cũng không có gì đặc biệt, nhanh như vậy đã phái ‘tiểu đặc vụ’ ra tay.
"Sao cháu lại ở chỗ này?" Hoa Tử Ngang cố ý sa sầm mặt hỏi.
Lúc này, Hoa San San như bị tạc một chậu nước lạnh, ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon, nhỏ giọng kêu: "Chú."
"Chú hỏi sao cháu ở chỗ này?"
"Chị Điềm Tâm, chú hung dữ với em, chị giúp em dạy dỗ chú được không?" Hoa San San tiến tới bên cạnh Trưởng Tôn Ngưng, tội nghiệp nói, trong lòng cũng đang kêu gào: Chú đúng là hung dữ, bây giờ không cần sợ chú nữa, cháu có núi dựa.
"Chú ý thái độ." Trưởng Tôn Ngưng nói với Hoa Tử Ngang.
"......." Đây là thay nha đầu San San ra mặt? Địa vị của mình nhanh như vậy đã bị rung chuyển? Cũng quá thực tế rồi! Tuyệt đối không được giữ lại ‘tiểu đặc vụ’, phải khẩn cấp đuổi đi, Hoa Tử Ngang càng thêm ‘ghi hận’ cháu gái nhà mình: "Cháu gọi cô ấy là gì?"
"Chị Điềm Tâm."
"Kêu lại lần nữa!"
"...... Thím." Thật sự là không có dễ nghe như kêu chị Điềm Tâm, Hoa San San bỉu môi bày tỏ mình rất bất mãn, Chú trứng thối, chú hung dữ, sớm muộn gì cũng có một ngày nói chị Điềm Tâm thu thập chú, hừ!
Dĩ nhiên Hoa Tử Ngang nhìn thấy hết cảm xúc nhỏ của cô bé, khẽ nhếch môi, không chút nào để ý, chút tự tin anh vẫn là có, sau khi nói chuyện, vẫn cứ bắt Hoa San San đổi xưng hô với Trưởng Tôn Mặc và Lưu Nghệ thành chú Tiểu Mặc, chú Nghệ, Trưởng Tôn Ngưng không thèm để ý anh nghiêm nghị cùng đứa bé, thái độ vẫn không tốt, khuyên lại khuyên cũng không nghe, dứt khoát đi nấu cơm, Hoa Tử Ngang cũng đi theo vào phòng bếp, còn giành làm cái này làm cái kia, Trưởng Tôn Ngưng tùy anh giày vò.
Nếu lúc này cô còn không biết vì sao Hoa San San đến đây, đó chính là trí thông minh có vấn đề, nghĩ đến Hoa Tử Ngang chú ý đến cảm thụ của mình, trong nhà bên kia khẳng định gấp đến độ vò đầu bứt tai, lại không thể bức bách cảnh cáo con trai, không thể làm gì khác hơn là phái người nhỏ tuổi nhất nhà tới dò thăm tin tức, khó trách thái độ của Văn Thiến khác thường, yên tâm quăng cục cưng bảo bối cho mình, ban đầu, trong lòng cô hơi có chút kỳ quái, suy nghĩ một chút liền thông suốt, nên tới thì trốn không được, tới thì sớm muộn gì cũng tới, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi!Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Trộm nhìn trên mặt Trưởng Tôn Ngưng lộ ra nụ cười điềm tĩnh nhợt nhạt, Hoa Tử Ngang vui mừng trong lòng, ngày tháng tốt đẹp lại gần thêm một bước nữa! Sớm biết dễ dàng như vậy khiến cho cô để xuống chấp niệm, không cần bọn họ phái ‘đặt vụ’ tới, anh đã sớm mang ‘tiểu đặc vụ’ tới, hazi! Cũng không biết là ai vừa rồi vẫn còn chán ghét người ta? Khí tiết gì gì đó, đã mất thì cũng sẽ không tìm về được.
Buổi tối, khi tất cả mọi người đã ngủ, Hoa San San nằm ở trong chăn gọi điện thoại cho Văn Thiến: "Bà nội, thím rất tốt với cháu....., làm cơm cũng ngon, đối với ai chú cũng xa cách, nhưng với thím thì không, thím cũng tốt với chú, bọn họ ngủ ở phòng phía tây, không cho cháu đi theo......".