Trần Kinh lôi một điếu thuốc từ trong túi áo ra, chuẩn bị tìm một chiếc bật lửa. Vương Sam bật bật lửa lên, đưa lên trước mặt để châm thuốc cho Trần Kinh.
Trần Kinh ghé vào để châm điếu thuốc, hít một hơi sâu, cười cười nói: - Thế nào? Tôi cảm thấy hơi nhàm chán, vừa rồi còn đang rất vui vẻ, nói đến chuyện này, không khí liền trầm xuống.
Mã Văn Hoa sửng sốt, vội đứng dậy nói: - Mọi người đều đang ăn uống. Hắn ta nâng chén rượu về phía Vương Sam, nói: - Cô Vương, nào, người anh đây mời cô một ly. Lâm nghiệp Chi Hoa của chúng ta hôm nay có thể hãnh diện như vậy, tôi cảm thấy rất vinh hạnh.
- Ông chủ Mã khách khí rồi! Vương Sam nở nụ cười ngọt ngào, đứng dậy, cụng ly với Mã Văn Hoa, uống một ngụm.
Cô hơi say, hai má ửng hồng, ánh mắt đờ đẫn, mùi hương của phụ nữ tỏa ra, đó là một mùi hương hấp dẫn người khác.
Chu Sâm Lâm nhìn thấy mắt của Vương Sam cũng lờ đờ. Khi Mã Văn Hoa đã uống cạn ly rượu, đang định đứng dậy rót ly nữa thì Trần Kinh vỗ vai nói: - Tửu lượng của giám đốc Mã khá thật, tính tình cũng thật thẳng thắn. Có thể giao lưu kết bạn với giám đốc Mã thật là vinh hạnh.
Mã Văn Hoa ngạc nhiên, cười nói: - Phó cục trưởng Trần đã đánh giá tôi quá cao rồi. Mã Văn Hoa tôi đây thật sự rất sẵn lòng, đáng tiếc…
Trần Kinh khoác tay nói: - Không có gì đáng tiếc cả. Đúng rồi, vừa nãy các anh nói về việc khai thác gỗ. Bây giờ ở lâm trường Bình Động còn bao nhiêu khối gỗ nữa chưa vận chuyển ra ngoài? Tôi có thể biết số lượng là bao nhiêu không?
Trần Kinh bàn về chủ đề này, Mã Văn Hoa vui mừng vô cùng, nhưng lập tức lại làm bộ khó xử nói: - Hơi nhiều một chút. Mấy năm nay, kế hoạch khai thác gỗ ở lâm trường là vào sáu tháng cuối năm. Lượng gỗ khai thác được vào mùa đông năm ngoái, chỉ vì một trận bão tuyết mà….Tổng cộng có gần 100 khối gỗ.
- Một trăm khối gỗ? Vậy có năm xe tải lớn, giá trị khoảng vài chục nghìn.
- Cũng không hẳn…Vì vậy hi vọng lãnh đạo có thể suy xét vấn đề khó xử của tôi. Tổn thất như vậy, chúng tôi không chịu đựng nổi.
Trần Kinh trầm ngâm một hồi, quay đầu nhìn Đường Liên, nói: - Phó cục trưởng Đường, ý của anh là cần phải suy nghĩ thêm?
Đường Liên sửng sốt, không ngờ Trần Kinh lại quay đầu sang hỏi mình như vậy. Anh ta khụ một tiếng, nói: - Công việc này bây giờ là do anh phân công quản lý, đương nhiên, nếu muốn hỏi ý kiến tôi thì tôi cũng sẽ tán thành. Không chỉ vì công việc mà mới xông pha. Chúng ta là bạn bè, có thể giúp nhau được thì sẽ giúp, đúng không?
- Tuyệt! Đây chính là câu mà tôi muốn nghe! Trần Kinh vỗ vai nói. Hắn nghiêng đầu về phía Mã Văn Hoa. - Giám đốc Mã, chúng ta lần đầu gặp mặt, bữa cơm hôm nay thực sự rất tuyệt, tôi cảm thấy rất vui. Đặc biệt tinh thần uống rượu của anh khiến tôi cũng phải học tập theo. Việc hôm nay tôi có thể lo liệu được. Việc này hãy cứ để tôi giúp.
Mã Văn Hoa hơi ngây người ra, vội vàng đứng dậy, dáng bộ vô cùng cảm động, nói: - Phó cục trưởng Trần thật tốt bụng.
Chu Sâm Lâm cũng rất vui vẻ, nói: - Phó cục trưởng Trần quả nhiên là người sống có tình. Sau này, nếu cần tới Chu Sâm Lâm tôi đây thì anh cứ nói, tôi nhất định sẽ không nói hai lời.
- Đừng, đừng! Nụ cười của Trần Kinh chợt tắt ngúm. - Hai người đừng tâng bốc tôi như vậy. Nói thật, chuyện này không phải là chuyện chỉ nói một hai câu. Hôm nay tôi có thể lo liệu được chính là trách nhiệm phải gánh vác. Sau này, Cục Lâm nghiệp một khi không hài lòng mà truy cứu thì đúng là một chuyện thậm tệ vô cùng.
Vẻ mặt Trần Kinh biến đổi rất nhanh, vừa rồi còn mới tươi cười mà ngay lập tức đã chuyển sang nghiêm túc. Điều này làm cho nụ cười của hai người Mã Văn Hoa và Chu Sâm Lâm như đứng im ở trên mặt, thấy xấu hổ vô cùng.
- Được rồi, được rồi! Phó cục trưởng Trần đừng trêu bọn họ nữa. Lát nữa sau khi ăn xong, chúng ta sẽ tìm một nơi để hát. Lúc đó hãy nói, anh thấy thế nào? Đường Liên đứng ở một bên hòa giải.
- Được, vậy cũng tốt. Tôi sẽ lập tức liên hệ để đặt chỗ ở phòng karaoke Duyên Hà bên cạnh. Mã Văn Hoa lúng túng đi ra ngoài gọi điện thoại.
Trong lòng Trần Kinh thầm cười, cái gọi là ca hát giải trí gì đó thực ra là muốn Mã Văn Hoa bỏ ra chút tiền mà thôi.
Về khoản ca hát có thể nói là khá phức tạp. Nếu như Mã Văn Hoa bỏ tiền trong túi ra thì cũng rất tiện. Nhìn dáng bộ của Đường Liên có vẻ rất đắc ý, còn Trần Kinh thì anh ta cho rằng về khoản này hắn không hài lòng lắm.
- Thôi, giám đốc Mã không cần gọi điện nữa, ăn cơm xong tôi còn có chuyện. Trần Kinh ngăn Mã Văn Hoa lại.
- Giám đốc Mã luôn là người thẳng thắn. Tôi cũng là một người thẳng thắn. Hôm nay đã như thế, vậy việc này tôi sẽ không giúp không công nữa. Tổng cộng có 100 khối gỗ, 10 chén rượu. Anh uống đủ 10 chén rượu thì lệnh cấm vận chuyển 100 khối gỗ của anh tôi sẽ lập tức xóa bỏ. Yêu cầu này không cao đúng không? Trần Kinh nói, vẻ mặt nghiêm túc, không cười một chút nào.
Nhưng yêu cầu vừa mới được đưa ra, mặt Mã Văn Hoa đã biến sắc ngay.
10 chén rượu trắng, căn bản uống cũng đã được kha khá rồi, bây giờ mà uống tiếp 10 chén nữa có thể dẫn đến xuất huyết dạ dày.
Sắc mặt Đường Liên cũng thay đổi. Anh ta cũng không ngờ rằng Trần Kinh lại đưa ra yêu cầu như vậy, thực sự là ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Sắc mặt của Trần Kinh không biểu hiện cảm xúc gì, lấy ra một điếu thuốc, nhâm nhi nhả khói. Thái độ của hắn chính là không thể thương lượng. Bây giờ lời hắn đã nói ra rồi, như đã được gán định sẵn.
Giúp anh làm một việc to như thế, để cho anh uống mấy cốc rượu cũng không được, trong mắt anh còn có lãnh đạo này không.
Nước cờ này của Trần Kinh thật lợi hại, Mã Văn Hoa dường như không có cách nào để từ chối.
Cười một cách miễn cưỡng, Mã Văn Hoa liếc nhìn Trần Kinh một cái, cảm thấy mình có một chút khinh thường người phó cục trẻ tuổi này.
Dù sao người ta cũng có quyền trong tay. Mặc dù quyền này không cố định, có lúc không thuộc về hắn. Nhưng khi sử dụng quyền này, chỉ cần hắn hơi nhích ngón tay một cái sẽ khiến nhiều người nuốt không tiêu.
- Phó cục trưởng Trần, việc uống rượu này, 1 người uống sẽ chẳng thú vị gì. Anh xem như vậy có đúng không. Tôi và giám đốc Mã mỗi người sẽ uống một nửa, hai người chúng tôi sẽ cùng uống, như vậy mọi người đều cảm thấy thú vị, đúng không? Đúng thời điểm này, người phụ nữ bên cạnh Mã Văn Hoa chợt ra tay cứu giúp.
Nãy giờ cô không nói lời nào, nhưng khi mở miệng ra nói thì sự nũng nịu như thể chẳng che đậy được, dường như khiến người khác khó có thể từ chối.
Trần Kinh cười lớn, nói: - Ý kiến đề xuất hai người cùng uống khá là thú vị! Hắn nhìn chằm chằm vào hai má người phụ nữ này, nhìn đến nỗi mà đối phương cảm thấy mất tự tin, hắn mới nói: - Nhưng cô thì không được, đàn ông không thể uống đua cùng phụ nữ, cô và giám đốc Mã uống với nhau sẽ làm giảm đi sự thú vị trong cuộc vui này.
Hắn dừng lại một chút, nói: - Giám đốc Mã này, tôi cũng không ăn hiếp anh, anh đại diện cho giới doanh nghiệp, hệ thống lâm nghiệp của chúng ta cũng cần phái ra một người giỏi giang. Hai người một chọi một, có tất cả 10 chén rượu. Hai người chơi trò đoán số cũng được, thể hiện phong độ cũng được, tình nghĩa anh em cũng chẳng sao, tôi sẽ không quan tâm, tôi chỉ quan tâm đến rượu mà thôi.
- Chu Sâm Lâm, thời điểm để khảo nghiệm đến rồi. Tôi sớm đã nghe nói trạm lâm nghiệp Bình Động chúng ta và giới doanh nghiệp có mối quan hệ rất tốt đẹp, thành quả của việc thu hút vốn đầu tư cũng rất đáng nể. Nhưng những thứ tôi nhìn thấy đều là trên giấy tờ, thật giả ra sao cũng không thể biết được. Hôm nay, hai người, anh và giám đốc Mã đây hãy cho tôi xem tận mắt được không.
Để cho tôi và Phó cục trưởng Đường đây được mở mang tầm mắt. Trạm lâm nghiệp Bình Động chúng ta và ông chủ gỗ Bình Động phối hợp rất ăn ý với nhau, tình cảm cũng rất thắm thiết. Đường Liên, anh cũng muốn xem chứ.
Đường Liên dở khóc dở cười, Chu Sâm Lâm há hốc miệng, y đứng dậy muốn từ chối, nhưng lời nói của Trần Kinh đã như vậy, hơn nữa lại còn kéo Đường Liên lại thì làm sao mà anh ta có thể từ chối được.
Đúng là quan lại ép chết người mà, Trần Kinh cũng là lãnh đạo của Cục lâm nghiệp. Vấn đề là lời nói của Trần Kinh không thể chê vào đâu được. Nếu như Chu Sâm Lâm phản đối thì hoàn toàn là xem thường lãnh đạo, phá hỏng đi đường biên giới mà đáng lẽ không được động đến nhất.
Cứ như vậy thì, Trần Kinh vốn rơi vào thế bị động, nhưng lập tức biến thành rất chủ động. Tất cả những việc ngày hôm nay trở thành không có giá trị, đồng thời Đường Liên cũng không thoát được.
Phó cục trưởng Đường thích thể diện, điều này ai cũng đều biết, phá vỡ mất thể diện của anh ta, lúc quan trọng này mà không cho anh ta thể diện thì tuyệt đối không thể được. Đó chính là chôn vùi con đường làm quan của y, làm sao Chu Sâm Lâm có thể làm như vậy được.
“Đúng là khốn khiếp mà!”. Bụng Chu Sâm Lâm như sục sôi lên, hận Trần Kinh đến nỗi không thể nuốt cục tức này lại được.
“Tên chó má này đến nghiệp vụ cũng chẳng hiểu gì, có quyền lực trong tay là vung vẩy lung tung, những đống củi khô đấy cũng có thể khiến hắn có được vị trí Phó cục trưởng, đạo lý ở đâu chứ?” Chu Sâm Lâm nghĩ thầm trong bụng.
- Sao vậy? Chu Sâm Lâm, anh nghĩ gì sao? Có điều gì thì cứ nói ra, không phải là anh không muốn giữ thể diện cho tôi chút đấy chứ? Không phải là không giữ thể diện cho giám đốc Mã đấy chứ, hay là không thèm giữ thể diện cho Phó cục trưởng Đường đây? Trần Kinh hỏi liền một lúc ba câu, hàng loạt quả pháo được tung ra khiến Chu Sâm Lâm rơi vào cảnh đường cùng, mặt mũi đỏ bừng.
Đã đến nước này, Trần Kinh cuối cùng cũng tạm thời thở dài một hơi chán nản.
Trong bụng Chu Sâm Lâm và Mã Văn Hoa mặc dù không muốn, nhưng rơi vào cảnh này, bọn họ vẫn phải tươi cười một cách miễn cưỡng, hơn nữa còn phải uống cạn rượu nữa.
Nhìn hai người đàn ông uống rượu ở trước mắt, Trần Kinh đột nhiên cảm thấy mất hứng, đồng thời cũng lĩnh ngộ được sức mạnh của quyền lực.
Môn học về sử dụng quyền lực quá lớn, Trần Kinh căn bản là đã ở vào vị trí tuyệt đối không tốt, nhưng hắn chỉ cần phẩy tay một cái thì kết quả là hai người đàn ông kia sẽ phải uống đến nỗi phải nhập viện.
Dường như Trần Kinh có thể nhìn thấy được sự sự khoác loác của hai người đàn ông này, đó là một thứ cảm giác cực kỳ nhạy bén.
Trần Kinh đã từng rất ghét chơi trò này, nhưng hôm nay hắn lại rất hiểu rõ bản thân, nhưng cũng chỉ là việc bất đắc dĩ. Nếu như hôm nay không chơi trò này thì sau này hai tên này sẽ được voi đòi tiên, Trần Kinh sẽ không có đủ khả năng để đáp ứng hết được.
Làm người như vậy là rất tiện nhân, nhưng làm người lương thiện thì sẽ bị bắt nạt, câu này là đạo lý rất rõ ràng. Trong giới quan trường cứ mãi làm người tốt, nhiều lúc lại không thể làm như vậy được.
Vừa nghĩ đến đạo lý này, trong lòng Trần Kinh như được khai sáng, tâm trạng hắn cũng tốt lên. Hắn rất rõ việc này sẽ không thể kết thúc như vậy, 10 chén rượu chỉ là nỗi đau tạm thời. Nếu như vì 10 chén rượu mà Trần Kinh đã mở một lối đi to như thế thì sau này hậu họa về sau đối với Trần Kinh sẽ là mãi mãi.
Không ai cam tâm mà coi tiền như rác cả, Trần Kinh đương nhiên cũng không muốn thế. Muốn giải quyết việc này một cách lương thiện nhất thì đạo hạnh ở đây quá lớn.
Không biết vì sao, trong lòng Trần Kinh bỗng cảm thấy rất phấn chấn, đó chính là cảm giác rất phấn khích. Trước đây Trần Kinh đối với cuộc tranh đấu và trò chơi quyền lực này có thái độ rất bài xích, nhưng bây giờ thì hắn đã thử qua rồi thì lại cảm thấy vô cùng thú vị. Hắn muốn thay đổi tâm trạng hiện tại của mình. Tất cả những thứ này đều phải do bản thân phấn đấu, cả thế giới này sẽ không có ai có thể giúp mình. Điểm này Trần Kinh hiểu rất rõ.