Cảm thấy trên mặt hình như bị trùm vải, cô thuận tay kéo nó xuống.
Mạc Tầm thấy trong phòng có chút tối, liền đưa tay véo chân mình, đau quá.
Chẳng lẽ cô không chết?
Chẳng lẽ cô không gặp phải sóng thần? Cũng không phải không cẩn thận mà rơi xuống biển?
Vì vậy bây giờ cô vẫn còn ở trên thuyền?
Hẳn là như vậy, bởi vì hai bên trái phải người cô đều đang đong đưa, đúng, chắc là cô vẫn còn đang ở trên thuyền, nhưng đang có chuyện gì xảy ra với chiếc thuyền này vậy? Lắc lư kịch liệt như vậy khoan hãy nói, sao khoang thuyền lại còn nhỏ đi? Không, không chỉ nhỏ đi, nó còn thay đổi bài trí, trở nên cổ kính…
Không, không đúng, nơi này hình như không phải trên thuyền…
Trên mặt đất trải thảm đỏ, cửa sổ không làm bằng kính thủy tinh, mà là một rèm cửa màu đỏ, ở phía trước có một cái, hai bên trái phải cũng có, còn có thể lay động theo gió… Lại nhìn lên trần nhà ngay trên đỉnh đầu, tuy rằng ngồi trong không gian cực kỳ rộng rãi, nhưng căn bản không thể nào để đứng dậy được.
Đây không phải là thuyền, đồ vật ở đây vô cùng giống bộ trong phim cổ trang chiếu trên TV…
Cỗ kiệu?
Mạc Tầm lắc đầu rồi lại nháy mắt mấy cái, giơ tay lên muốn gõ gõ đầu mình, nhưng đồng thời lại chú ý tới áo cưới đỏ thẫm mặc trên người mình, còn có mũ tân nương cứng ngắc đội ở trên đầu…
Cô trợn tròn mắt, một lần nữa cúi đầu sờ quần áo trên người cùng mũ đội trên đầu, lại nhìn thoáng qua tấm vải vừa bị cô ném xuống đất kia… Tấm vải màu đỏ! Thậm chí cô nhấc chân lên, cũng trông thấy một đôi giày thêu màu đỏ ———- cái loại giày này đánh chết cô cũng sẽ không mua để mang, xinh xắn đến mức hoàn toàn không giống kiểu giày cá tính của cô.
Được rồi, trước tiên không nói đến việc cô có thể lựa chọn mang kiểu giày tương tự như vậy hay không, đôi giày này nhìn rất lạ, chỉ biết là hoàn toàn không phải do người hiện đại làm ra để cung cấp giày cho người hiện đại đeo, sao lại bắt chước theo kiểu cổ như thế, đế giày kia cũng nên làm bằng nhựa chứ…
Mạc Tầm cảm thấy hô hấp của bản thân có chút rối loạn, hơn nữa bực bội đến muốn phát bạo, cô hít sâu rồi lại thở ra, tay hơi run vén một bên màn lên, thò đầu ra ngoài xem xét.
Bởi vì đường xá cong queo, cho nên cô vừa vặn thấy được khúc quanh phía trước có một đội ngũ đón dâu, còn có người ngồi trên tuấn mã màu trắng cao lớn đi đầu cũng mặc một thân áo cưới tân lang.
Nhìn từ phía sau thân ảnh của nam nhân kia cao lớn gầy gò, trải qua vài năm làm việc ở phòng trọ Cowboy nước Mỹ, cô gần như có thể nhìn ra được người đàn ông này ước chừng cao hơn 1m8, nặng 70 kg, với người phương đông mà nói, dáng người của người đàn ông này trăm phần trăm phù hợp với tiêu chuẩn mỹ nam.
Có điều, đây căn bản không phải là điểm chính, điểm chính là… Phóng tầm mắt nhìn qua, tất cả mọi người ở đây đều mặc quần áo cổ đại! Mặc kệ là nam hay nữ, đều để tóc dài! Trời cao đất rộng ơi, không phải người thì là trâu bò dê cừu ngựa… Đây là đang quay phim sao?
Gặp quỷ! Cô biết là không phải! Bởi vì cô rõ ràng đang hưởng thụ kỳ nghỉ tươi đẹp của mình ở du thuyền trên biển, nói gì cũng không thể vừa tỉnh lại đã chạy đến đến địa phương quỷ quái này quay phim điện ảnh được!
Chết tiệt, cô thật sự rất không muốn nghĩ như vậy, nhưng vài năm nay rất lưu hành phim truyền hình xuyên không, cô ít hay nhiều cũng xem qua mấy bộ, bây giờ mọi thứ trước mắt cô rõ ràng không phải là hiện đại, mà là cổ đại, thậm chí ngay cả thân phận của cô, mặt của cô đều có thể là của người khác…
Nghĩ đến đây, Mạc Tầm thở dài một tiếng sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.
Tốt nhất là không phải, ở hiện đại cô chính là một mỹ nhân đứng đầu, tuy rằng tính cách không có chút nào ôn nhu động lòng người, đám người trong nhà trọ Cowboy đều thích gọi cô là bà đàn ông, nhưng cô có một khuôn mặt trái xoan cổ điển, ở nước phương tây có thể được xưng là mỹ nữ phương đông số một số hai, cho nên, mặc kệ bây giờ cô xuyên không hay là như thế nào, ít nhất cũng không nên cho cô có một khuôn mặt xấu xí mới phải…
“Tiểu thư! Người làm sao vậy?” Đột nhiên một khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê sứ tiến đến gần bên cửa sổ kiệu hoa.
Hả? Mạc Tầm bị khuôn mặt đột nhiên xuất hiện làm cho sợ hết hồn.
“Tiểu thư, người là tân nương tử, không thể thò đầu ra ngoài nhìn loạn được, phía trước còn một dặm nữa sẽ tới rồi, người nhịn một chút đi, ngủ một chút cũng được, sau đó còn phải bái đường thành thân động phòng hoa chúc, những việc này gộp lại cũng phải mất vài canh giờ, sẽ mệt chết đấy.”
Cô gái này gọi cô là tiểu thư? Lại nhìn cách ăn mặc của cô ấy chắc hẳn là một nha đầu…
Mạc Tầm không thèm nghe cô gái này nói dong dài một chuỗi lời, trực tiếp mở miệng hỏi: “Cô tên là gì?”
Hả? Vẻ mặt của nha đầu này ngây ngốc kinh ngạc nhìn cô: “Tiểu thư…Người làm sao vậy? Nô tỳ là Tình Nhi đây, mấy năm nay nô tỳ vẫn luôn hầu hạ bên cạnh người, làm sao người lại không nhận ra nô tỳ chứ?”
Đôi mắt Mạc Tầm khẽ chuyển động, nhìn Tình Nhi cười một tiếng: “Ta chỉ đùa với cô thôi, ta muốn nhìn cô bị dọa.”
Tình Nhi vỗ vỗ ngực: “Tiểu thư, người đừng làm nô tỳ sợ! Chuyện này không đùa được đâu!”
“Đúng rồi, ta tên là gì? Bây giờ ta được gả đến đâu? À, còn nữa, bây giờ là triều đại gì? Hoàng đế là ai?” Nếu muốn hỏi, vậy thì phải hỏi rõ ràng một lần luôn, miễn lại không biết rõ tình huống, không biết đang ở nơi nào.
Tình Nhi càng ngây ngốc nhìn nàng: “Tiểu thư… lại đùa giỡn với nô tỳ sao?”
“Ừ, đáp sai sẽ bị phạt. Nói mau đi!”
“Dạ… Tiểu thư tên Lãng Minh Nguyệt, là hoa nương đứng đầu bảng Mẫu Đơn lâu ở Đô Thành… “
Cái gì?
“Hoa nương? Cái cô đang nói chính là kỹ nữ sao?” Vẻ mặt Mạc Tầm chỉ kém không có ba đường hắc tuyến.
Tình Nhi sửng sốt, bị sát khí trong mắt tiểu thư làm cho chấn động: “Đúng vậy… “
Thật sự là… không tốt chút nào, vậy mà lại chạy về thời cổ đại làm kỹ nữ?
“Là loại bán nghệ không bán thân? Hay là loại bán cả hai cái?” Tốt nhất là loại trước, nếu không thân thể trong sạch hai mươi hai năm của cô ở thế kỷ hai mươi mốt không phải sẽ bị hủy hoại trong chốc lát sao?
“Đương nhiên là loại bán nghệ không bán thân, tiểu thư là người thế nào chứ, không phải ai cũng có thể gặp được, ngay cả bàn tay nhỏ bé cũng không tùy tiện để cho người ta sờ… Tiểu thư, Tình Nhi cũng không có mất trí nhớ, làm sao ngươi lại hỏi vấn đề kỳ quái thế này chứ?”
Bởi vì cái gì cô cũng không biết, không hỏi sao được?
Mạc Tầm cười cười: “Được được được, không đùa với cô nữa, ngươi mau trả lời những vấn đề trước cho hết đi.”
Tình Nhi nhếch miệng, mới tiếp tục nói: “Bây giờ nô tỳ chính là cùng tiểu thư từ Mẫu Đơn lâu gả vào Hách Liên sơn trang cách Đô thành mười dặm. Hiện tại là Thiên Nghiệp quốc năm một 1002, hoàng đế là Kim Túc… Tiểu thư còn có điều gì muốn hỏi nô tỳ nữa không?”
Tình Nhi không thể giải thích được nhìn nàng.
Tiểu thư rất nhàm chán cho nên mới lấy những vấn đề nhàm chán như này ra hỏi nàng sao? Tiểu thư luôn luôn nói chuyện ôn hòa lạnh lùng, cũng chưa bao giờ đùa giỡn với hạ nhân các nàng, vì sao hôm nay lại không giống như vậy? Ngay cả ánh mắt kia nhìn cũng rất sống động, không lạnh lẽo giống như ngày thường.
Mạc Tầm không để ý đến ánh mắt của Tình Nhi, lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, nhẹ giọng nói thầm: “Thiên Nghiệp quốc? Đây là triều đại quỷ quái gì? Ta ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua… “
“Tiểu thư, người đang nói gì vậy?” Tình Nhi ghé sát vào hỏi, có chút hổn hển. Nàng đi theo mấy đại nam nhân khiêng kiệu hoa, nửa đi nửa chạy mới đuổi kịp.
“Không có gì……… Vậy tân lang kia đâu? Hắn tên gì? Là người như thế nào?”
“Tiểu thư! Người đừng chọc ghẹo Tình Nhi nữa!”
Mạc Tầm trừng mắt liếc nàng một cái, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Bổn tiểu thư hỏi, cô trả lời là được!”
“Dạ… Tân lang của tiểu thư là Trang chủ Hách Liên sơn trang – Hách Liên Kỳ, về phần trang chủ là người như thế nào, việc này Tình Nhi cũng không biết, Hách Liên trang chủ bởi vì thân thể không tốt, ngày thường không có ra khỏi cửa, rất ít người đã từng gặp hắn, cho dù đã từng gặp cũng có rất ít người bắt chuyện được với hắn, bộ dạng ngược lại giống như thiên thần hạ phàm, nói chuyện ôn nhu, luôn tươi cười, rất mê người… “
“Không phải nói hắn rất ít nói chuyện với người khác sao? Cô đã từng nói chuyện với hắn?” Mạc Tầm híp mắt cắt ngang lời nói của Tình Nhi.
“Ai da, tiểu thư, Tình Nhi đi theo tiểu thư cũng đã năm, sáu năm, tuy rằng Hách Liên trang chủ rất ít khi ra ngoài, nhưng mỗi tháng không phải hắn đều đúng giờ đến tìm tiểu thư sao? Nô tỳ đi theo nhìn nghe như vậy, dù sao cũng từng nói với hắn mấy câu chứ, nếu ngay cả nô tỳ cũng chưa từng nói chuyện với hắn, vậy thì hắn không phải là người câm sao?”
Mạc Tầm gật đầu, giễu cợt bĩu môi: “Mỗi tháng đều đúng giờ tới tìm ta? Nói như vậy hắn cũng là một khách quen đi?”
“Không phải vậy! Tiểu thư! Sao người… Người lại cố ý tìm kiểm tra Tình Nhi vậy? Không phải mỗi khi tiểu thư tới tháng bụng luôn luôn vô cùng đau đớn, còn đổ mồ hôi lạnh, đầu váng mắt hoa, mỗi tháng Trang chủ đúng giờ vội vàng tới giúp tiểu thư bắt mạch đưa thuốc khám bệnh, như vậy cũng được gọi là khách quen sao?”
“À, thì ra không phải là khách quen, ngược lại là ân nhân.” Có điều vị Hách Liên trang chủ này cũng thực kỳ quái, đường đường là một Trang chủ, lại tự mình giúp hoa nương của Mẫu Đơn lâu hàng tháng khám bệnh? Trong chuyện này có lẽ có mấy người khó mà nhìn thấy được huyền cơ?
Tình Nhi không giải thích được nhìn nàng: “Tiểu thư, hôm nay người làm sao vậy? Nói chuyện luôn kỳ kỳ lạ lạ… giống như một người xa lạ.”
Mạc Tầm cười híp mắt, cả khuôn mặt đều ghé vào cửa sổ: “Không biết sao? Bản tính của ta chính là như vậy, bởi vì ở trong lâu kia quá lâu, cho nên phải dấu bản tính đi, bây giờ thì tốt rồi, ta được tự do, không tin tất cả những việc xảy ra trước mắt là sự thật cho nên muốn hỏi lại cô toàn bộ một lần, hiểu không? Tình Nhi của ta?”
Tình Nhi cái hiểu cái không, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
“Cô vừa mới nói… sắp đến Sơn Trang?”
“Vâng ạ. Cứ đi như vậy, thì không đến một dặm đường nữa.”
Mạc Tầm gật gật đầu: “Cô bảo các kiệu phu dừng cỗ kiệu lại đi, ta muốn đi WC.”
“W…C?” Tình Nhi không hiểu nhìn nàng.
“À, là nhà xí, ngại quá, ta nói sai rồi.”
“Nhưng mà tiểu thư, người không thể nhịn một chút nữa sao? Nơi này hoang vu lại ở dã ngoại như vậy, thì tìm đâu ra nhà xí?”
“Ta nhịn không được, dù sao ở nơi hoang vu dã ngoại này, tùy tiện tìm một chỗ kín đi là được, mau bảo bọn họ dừng kiệu!” Mạc Tầm buông màn xuống, vừa nói vừa gỡ mũ tân nương ở trên đầu xuống, nhớ tới cái gì đó lại vén rèm lên, gọi Tình Nhi đang muốn đi về phía trước lại: “Tình Nhi, đừng làm phiền đội ngũ phía trước, chờ ta đi WC xong, à không, ta nói là đi nhà xí xong rồi đuổi theo là được, biết không?”
“Dạ, tiểu thư.” Tình Nhi lĩnh mệnh, tiến lên gọi người dừng cỗ kiệu lại, sau đó trở lại đi tới phía trước kiệu, đỡ tiểu thư đã lộ ra nửa thân mình xuống kiệu.
Mạc Tầm kéo làn váy đang muốn chạy, đã thấy Tình Nhi ở phía sau muốn đi theo, vội vàng nói: “Cô đừng đi theo, ta sẽ trở về nhanh.”
“Nhưng mà tiểu thư...” Để tiểu thư một mình, làm sao nàng yên tâm được?
“Không nhưng gì hết, đây là mệnh lệnh.” Mạc Tầm lại bày ra dáng vẻ tiểu thư. Chiêu này rất hữu dụng, ít nhất là rất hữu dụng ở cổ đại.
Cho nên, cuối cùng cô chỉ còn một mình…
Cho nên, cuối cùng cô có thể chạy trốn…
Lúc cô đi vào trong bụi cỏ rậm rạp liền ngồi xổm xuống, dấu mình trong đống cây cỏ, sau đó cô kéo váy lên liều mình chạy về phía trước…
Cô không muốn lập gia đình! Ngay cả bộ dáng của tân lang như thế nào cô cũng không biết, ngay cả một câu cũng chưa từng nói qua, lần đầu tiên gặp mặt cô đã phải lấy hắn làm chồng rồi lên giường động phòng hoa chúc ư?
Không! Tuyệt đối không! Cho dù cô có là phụ nữ hiện đại sống ở thế kỷ hai mươi mốt, cô cũng không cùng người khác thử qua tình một đêm, huống chi, đây không phải là tình một đêm, mà là kết hôn! Nghĩ đến phải sống với một người xa lạ cả đời, cô sợ tới mức tê cả da…
***
Mạc Tầm thật sự không biết mình rốt cuộc đã chạy bao lâu, chân vừa tê dại vừa đau, đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, cô chỉ cảm thấy đầu choáng váng cực kỳ, ngực hô hấp khó chịu, như sắp bị cảm nắng.
Không cảm nắng cũng rất khó đi? Trời nóng thế này, cô lại mặc một thân váy dài của tân nương có chút nặng, ánh nắng chiếu vào người cũng thấy mệt rồi, huống chi cô lại chạy thục mạng như vậy?
Suy nghĩ, cô nhìn xung quanh, đi đến bụi cỏ lớn, ánh nắng quỷ quái gì cũng không có, dứt khoát đưa tay cởi áo khoác tân nương ra, trên người chỉ còn mặc quần tơ tơ lụa mỏng màu đỏ.
“Phù, như vậy thoải mái hơn rồi!” Cảm thấy được cơ thể nhẹ nhàng, bước chân cũng nhẹ.
Cô lại cất bước đi về phía trước, nhưng càng đi càng cảm thấy tiền đồ mờ mịt, cái địa phương quỷ quái này đằng trước không thôn xóm đằng sau không nhà trọ, trên người cô lại không có tiền không có lương thực cũng không có xe ngựa hay cỗ kiệu để ngồi, không phải đi được nửa đường sẽ bị ánh mặt trời chói chang phơi nắng làm bất tỉnh chứ? Cho dù không bất tỉnh, cô cũng có thể sẽ khát chết hoặc đói chết, nếu đi mãi như vậy, đến khi trời tối, cho dù tìm được một nhà trọ cũng không có tiền để ở lại, nên chỉ có thể ngủ ngoài trời sao? Hoặc là đi đến buổi tối phóng mắt nhìn lại vẫn chỉ thấy một lùm bụi cỏ, vậy thì không phải vừa vặn cô sẽ là bữa tối của đám dã thú sao?
Rốt cục đôi giầy thêu của chủ nhân không thể đi về phía trước được nữa rồi, Mạc Tầm vô lực ngồi xổm xuống, cả người ngồi ở trong bụi cỏ cũng không nhúc nhích.
Cô là heo mà…
Coi như làm nương tử của người ta ít nhất có thể ăn sung ặc sướng, nghe nha đầu kia nói, người đàn ông cô phải gả hẳn là được xem như rất đỉnh rồi, ở trong Sơn Trang, thân phận là Trang chủ, bộ dạng lại rất giống thiên thần hạ phàm, nói đi nói lại dường như không có khuyết điểm nào…
Ngoan ngoãn gả cho hắn, hẳn là so với cái gì cũng không có chỉ có thể ngủ ngoài trời như này tốt hơn?
Cho nên, bây giờ cô có được tính là thông minh quá sẽ bị thông minh hại không?