*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dương
Tối hôm đó, Chu Giác Sơn bận việc dẫn người đi cứu hỏa, không rảnh để đi ra ngoài.
Anh vẫn không liên lạc được với Tại Tư, cũng trước sau không nhìn thấy bóng dáng của Triệu Tuấn, trong lòng càng ngày càng gấp. Bất đắc dĩ, anh lén lút phái Thang Văn và Phùng Lực đi gần đây tìm Tại Tư cả một buổi tối, cuối cùng, mặc dù không thể tìm thấy Tại Tư, nhưng ở trong hầm trú dưới chân núi, tìm được chiếc xe cô trộm từ chỗ Tống Diễn.
“Người hẳn là sẽ ở gần đó, đi trại tử phụ cận tìm tiếp.”
“Vâng.”
Phùng Lực và Thang Văn dẫn đội ngũ phân công nhau hành động, tìm lại từng thôn trại dưới chân núi, thế nhưng rất kỳ quái, chính là không thể hỏi thăm được chút tin tức nào liên quan đến Tại Tư.
Đêm khuya, Chu Giác Sơn vội vàng hội họp cùng đoàn người.
Phùng Lực và Thang Văn nhìn sắc mặt của Chu Giác Sơn, “Đoàn trưởng, ngài đi về nghỉ ngơi đi.”
“Tôi không mệt.”
Anh vừa dứt lời, đúng lúc gặp phải bẫy rập mà thợ săn phụ cận đào ra, một chân suýt nữa đạp hụt.
Phùng Lực và Thang Văn không biết làm sao, cùng tiến lên khuyên nhủ, “Ngài mau trở về thôi.”
“Đều tm không được quản tôi!”
Chu Giác Sơn lạnh lùng quát lên, cả người kiệt sức, cả đêm không ngủ.
Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, sau khi anh gõ cửa vô số ngôi nhà, có một đứa bé bốn năm tuổi ở trại Hurai vô tình nói lỡ miệng, “Không phải một chị gái, là hai chị gái.”
Cha mẹ của đứa bé liền vội vàng che miệng con mình lại.
“Có lều vải rất lớn màu xanh lá cây, rất cao, rất rộng.”
Chu Giác Sơn lập tức đứng thẳng lên, chỉ huy Phùng Lực và Thang Văn, “Hỏi xem trong quân khu có bị mất chiếc xe jeep nào không, dựa theo định vị theo dõi của GPS, nhanh!”
Mấy người trở lại quân khu, muốn loại bỏ từng chiếc xe không ở trong phạm vi, cũng cần một khoảng thời gian nhất định.
Sau hai tiếng đồng hồ, sáng sớm, dưới bầu trời Nam Shan nổi lên chút mưa nhỏ mịt mù, tháng 12 dương lịch, rõ ràng là một quý mát mẻ ở Myanmar, nhưng chẳng biết tại sao, mưa năm nay, lại rõ ràng nhiều hơn năm trước một chút.
Ngọn lửa ở đỉnh núi đã dần dần dập tắt. Trong màn mưa màu xanh, một nhóm người áo đen cầm cái ô màu đen, bước chân trầm ổn, từ trên xe jeep gầm xe cao chậm rãi đi xuống, không bao lâu, ống quần màu đen bị mưa phùn làm ướt, mưa càng ngày càng lớn, mấy đôi giày da lần lượt dẫm vào vũng nước ven đường, đoàn người như cũ không nhanh không chậm, đạp vào vũng nước, phát ra từng đợt thanh âm thủy quang [1] thanh thúy.
[1] Thủy quang (水光): t không tìm được nghĩa của cụm từ này.
“Hàng đều ở đây, tổng cộng 108 kg.”
Hồ Nhất Đức trước đi vào phòng, trời mưa xuống, giày ông ta dính bùn, ông ta giậm giậm chân, chỉ vào ba thùng giấy trong phòng nói. Người Myanmar và người Trung Quốc giống nhau, cho rằng số 8 rất may mắn, làm kinh doanh lại càng yêu thích có thêm điềm tốt, lấy một con số có lẻ 8, có thể bảo đảm tài vận và may mắn.
Triệu Tuấn thu hồi cái ô, rũ nước mưa trên cái ô, tới gần thùng giấy, khom lưng, lấy ra một bọc nhìn một chút.
— Ma túy đá [2].
[2] Ma túy đá: là tên gọi chỉ chung cho các loại ma túy tổng hợp, có chứa chất methamphetamine (meth) và amphethamine (amph) thậm chí là niketamid được phối trộn phức tạp từ nguyên liệu tự nhiên và hóa chất khác nhau trong đó thành phần chính, phổ biến là methamphetamine.
Chi phí chế tác ở Myanmar rất thấp, một khi xuất ngoại, giá thị trường, mỗi một gam có thể bán được khoảng 500 NDT (~1.67 triệu VND). Ba thùng giấy này, bán ở Trung Quốc, thấp nhất cũng đáng giá 50 triệu NDT (~167 tỷ VND).
“Hôm nay đưa đi?”
“Đúng.”
Kế hoạch Hồ Nhất Đức đã sớm định ra, thực ra là muốn đợi đến tuần sau tiếp nhận chính quyền Nam Shan sau đó sẽ tổ chức vận chuyển hàng, thế nhưng mấy ngày nữa vừa vặn bắt kịp lễ mừng năm mới của Trung Quốc, mỗi khi đến ngày lễ ngày tết, chính phủ Trung Quốc sắp xếp lực lượng ở biên giới đều sẽ tăng gấp mấy lần so với ngày thường, ông ta không thể mạo hiểm, lần này nhất định phải xuất hàng sớm.
“Nhóm M16A4 mới nhất cũng cùng đưa đi?”
“Đương nhiên.”
Hồ Nhất Đức khôn khéo tinh vi, làm việc hết sức cẩn thận, nếu như không tìm được thời điểm thích hợp, ông ta tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, nhưng một khi dính đến chuyện xuất hàng, ông ta trên cơ bản là có thể làm được thì dọn sạch toàn bộ hàng tích trữ.
Triệu Tuấn âm thầm gật đầu. Trong lòng ông biết rõ, đợi đến khi Hồ Nhất Đức lên làm bộ trưởng quân đội bang Nam Shan, nắm được toàn quyền quản lý, đến lúc đó vận chuyển hàng và xuất hàng sẽ càng thêm trắng trợn.
Bên ngoài sân, có người dùng bộ đàm truyền đạt tin tức, Chu Giác Sơn tới rồi.
Triệu Tuấn tìm một cái cớ, kịp thời lảng tránh.
Chu Giác Sơn sải bước đi tới, anh cả đêm chưa ngủ. Anh vẫn chưa tìm được Tại Tư, anh còn đang phái người theo vào, Hồ Nhất Đức bên này, quân hỏa và ma túy, lần này, chỉ cần cảnh sát phối hợp thỏa đáng thì có thể đem Hồ Nhất Đức một mẻ tóm gọn.
Thời gian quý báu, anh cũng lười nói lời vô ích, “Thế nào, tuyến đường sắp xếp ổn thỏa chưa? Tuyến đường cũ? Đi Vân Nam, Quảng Tây, Quảng Đông?”
Thông thường, buôn bán ma túy ở Myanmar đều là đi về phía bắc Myanmar, Ruili (Thụy Lệ), Bảo Sơn, Đại Lý, Sở Hùng, Côn Minh, lại đi qua Khúc Tĩnh đến Quảng Tây, nửa đường nếu không gặp phải vấn đề, cuối cùng liền có thể đến Quảng Đông Quảng Châu (*).
Tối hôm qua Chu Giác Sơn đã liên lạc với cảnh sát, để bọn họ ở dọc đường tăng cường cảnh giới, một khi hàng hóa đến kho hàng ở Quảng Châu, lập tức phái người đi thăm dò, chỉ cần có thể tìm được sào huyệt của Hồ Nhất Đức, còn lại sẽ không thành vấn đề.
Hồ Nhất Đức cười nhạo, khoát tay một cái, “Không, lần này là tuyến đường mới.”
Sắc mặt Chu Giác Sơn hơi cứng lại.
Trong phòng vừa vặn có treo một tấm bản đồ Trung Quốc, Hồ Nhất Đức đi tới, móc từ trong túi ra một cái bút máy màu đen, ông ta dùng bụng ngón tay đẩy nắp bút ra, cánh tay cố ý vung lên, “Đi đường vòng xa, đi Vân Nam, tiến vào Tứ Xuyên, lại lấy Hồ Nam làm điểm đột phá, tránh né Quảng Tây, đi vào Quảng Đông Quảng Châu (*).”
Tuyến đường cũ trước kia, dùng đã quá lâu rồi, những năm gần đây Vân Nam ma túy tràn lan, hiện tượng buôn lậu càng nhiều, cảnh sát ở đoạn đường Quảng Tây nhìn thấy xe có biển số Vân Nam sẽ lập tức đi thăm dò. Ở khu vực Bạch Sắc (Quảng Tây), trùm buôn ma túy từng ngã ở chỗ đó không ít. Hồ Nhất Đức không ngốc, ông ta cho rằng, cũng là thời điểm mở ra một tuyến đường xuất hàng hoàn toàn mới rồi.
Chu Giác Sơn bất động thanh sắc, anh không nghĩ tới Hồ Nhất Đức vậy mà sẽ tạm thời thay đổi tuyến đường, anh cau mày, nhanh chóng dò xét tuyến đường hoàn toàn mới mà Hồ Nhất Đức muốn dùng trong lần này, “Ông muốn từ Hồ Nam đến Quảng Đông? Ông không cảm thấy con đường này hơi xa à?”
Thông thường mà nói, ở trên đường đi nhiều hơn một giây, đều sẽ nhiều thêm một phần nguy hiểm.
Hồ Nhất Đức không cho là đúng, “Xa, thế nhưng rất ổn thỏa, có người còn cho tôi một chủ ý, đó là ở trên đường không ngừng đổi xe, tốt nhất là đổi xe sang biển số của các tỉnh khác của Trung Quốc, ví dụ như Hồ Nam hoặc là Hồ Bắc, sau đó sẽ từ bắc hướng nam tiến vào Quảng Đông, bởi vì cảnh sát dọc đường không mẫn cảm với loại biển số xe này, trạm kiểm soát điều tra đặc biệt tự nhiên cũng sẽ giảm thiểu rất nhiều, không ai điều tra tôi, vậy nhóm hàng này của tôi chẳng phải sẽ an toàn hơn à?”
Nói xong, ông ta lại nhìn chăm chú vào Chu Giác Sơn, bỗng nhiên vỗ vỗ bả vai của Chu Giác Sơn, sửa lời nói, “À, không đúng, phải nói là nhóm hàng này của chúng ta.”
Chu Giác Sơn đã gia nhập vào nhóm, Hồ Nhất Đức cũng sẽ không bạc đãi cậu ta, tiểu tử này tiền đồ vô lượng, Hồ Nhất Đức cũng già rồi, lăn qua lăn lại cũng không được vài năm, sau này mọi người có tiền cùng nhau kiếm là được.
Nếu là có người đưa ra chủ ý cho Hồ Nhất Đức, người có thể nghĩ tới mức độ này, hẳn là Triệu Tuấn không thể sai được, “Vậy nhóm hàng này đi qua biên phòng Myanmar, dùng xe khách vận chuyển sao?”
Dựa theo đầu mối của cảnh sát cung cấp trước đây, những mánh khóe quen thuộc của tội phạm buôn lậu ma túy và quân hỏa, là thường giấu hàng hóa ở các khe hở và góc khuất của xe khách, lẫn lộn ở trong hành lý của hành khách, nhưng lần này, nếu có Triệu Tuấn nhúng tay vào, anh đoán phương thức vận chuyển hàng qua biên giới lần này cũng sẽ thay đổi.
“Không, không cần xe khách.”
Quả nhiên, câu trả lời của Hồ Nhất Đức không khác gì suy nghĩ của Chu Giác Sơn.
Ông ta nói tiếp, “Lần này tôi mượn được hai xe bồn lớn, đặt ma túy và súng ở gầm xe bồn, trạm biên phòng cũng không có thiết bị cỡ lớn có thể nâng được xe bồn, cho nên bọn họ thế nào cũng không tra được gầm xe. Hơn nữa mùi dầu của xe bồn rất nặng, có thể lấn át mùi của ma túy đá, cảnh khuyển [3] thông thường căn bản không thể ngửi thấy được.”
[3] Cảnh khuyển: là chó được huấn luyện đặc biệt để hỗ trợ trong công việc của cảnh sát, chẳng hạn như tìm kiếm ma túy và chất nổ, tìm kiếm những người bị mất tích, tìm kiếm bằng chứng hiện trường vụ án, và bảo vệ những người điều khiển chúng.
Chuẩn bị lần này của ông ta rất hoàn mỹ, đơn giản là không thể tìm được kẽ hở.
Hồ Nhất Đức rất có tự tin, một khi tuyến đường vận chuyển lần này thành công khai phá, vậy thì tương lai đang đợi ông ta chính là đế quốc ma túy đá. Toàn bộ thị trường Trung Quốc đều bị ông ta chiếm đoạt, đến lúc đó, số lượng nhân khẩu cần cung cầu rất lớn, thời kỳ ông ta trở thành trùm buôn ma túy số một Myanmar, càng ngày càng tới gần.
“Lợi hại, sắp xếp rất hoàn mỹ.”
“Đúng vậy, vấn đề có thể gặp phải giữa chừng tôi cũng đều chuẩn bị ổn thỏa rồi.”
Hồ Nhất Đức đã nghĩ tốt rồi, ví dụ như giữa đường đổi xe, liên lạc với taxi ở địa phương, ứng phó với cảnh sát hình sự và cảnh sát biên phòng bên Trung Quốc, những chuyện này đều không phải là chuyện nhỏ, ông ta cần phải có một người giỏi tiếng Trung, người có đầu óc ở trên đường giúp ông ta ứng phó, hối lộ. Những người trước đây Hồ Nhất Đức thường dùng, nếu không phải bị cảnh sát bắt, thì chính là bị cảnh sát theo dõi, cho nên, lúc này ông ta nhất định phải tìm một trợ thủ mới.
Đang lúc suy nghĩ, ông ta ôm bả vai của Chu Giác Sơn, dẫn cậu ta qua một bên, thấp giọng nói, “Thế nào? Cậu có hứng thú không, thay tôi đến Trung Quốc một chuyến?”
“Tôi?”
“Đúng vậy.”
Chu Giác Sơn liếc nhìn ông ta một cái, bình tĩnh trả lời, “Ở phương diện này tôi không có kinh nghiệm.”
Anh không phải không thể làm, mà là tạm thời còn chưa rõ ràng lắm mục đích của Hồ Nhất Đức, anh vẫn chưa tìm được Tại Tư, nếu như quả thật thay Hồ Nhất Đức chạy xong chuyến hàng này, tiếp đó kho hàng ở Quảng Châu lại bị cảnh sát vây bắt, Hồ Nhất Đức rất nhanh sẽ phát hiện đến trên đầu Chu Giác Sơn, anh không biết mình có còn cơ hội quay về hay không, cho nên vì lý do an toàn, anh cần phải tìm được Tại Tư trước khi Hồ Nhất Đức bị bắt, đưa cô rời khỏi Myanmar.
Hồ Nhất Đức không tỏ rõ ý kiến, “Cậu giúp tôi, tôi cũng giúp cậu.”
Đang nói chuyện, ông ta lấy điện thoại di động ra, màn hình điện thoại vụt qua, Chu Giác Sơn thấy được một tấm hình.
Anh lập tức nghiêm mặt, vươn tay muốn đoạt lấy, bị Hồ Nhất Đức trong nháy mắt dùng cánh tay ngăn trở. Phía sau, mười mấy khẩu súng hỏa lực mạnh cũng cùng lúc nhắm vào anh.
Hồ Nhất Đức nhướng mày, hỏi lại một lần, “Có giúp hay không?”
Chu Giác Sơn cười nhạo một tiếng, anh cũng không sợ vài cái họng súng tàn bạo kia, chỉ trách Hồ Nhất Đức quá ngu, ông ta đáng ra nên sớm nói cho anh biết Tại Tư thực ra ở trong tay ông ta.
(*) Đại khái tuyến đường như hình bên dưới, t chỉ nối sơ qua các điểm thôi chứ nó không chính xác hoàn toàn đâu. Màu đen là tuyến đường cũ, màu đỏ là tuyến đường mới.