*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dương
***
Thời gian ngừng lại.
Nước sông lạnh băng chảy xuôi theo hướng Bắc.
Mặt trời chói chang chiếu xuống, gió sông mát mẻ, nước sông lấp lánh không ngừng cọ rửa những hạt cát trắng bên bờ, cách chỗ đó chưa đến hai trăm mét, một thân ảnh cao lớn khiêng một thân ảnh mềm mại, cố sức đi bộ trong bãi bùn [1] ẩm ướt màu xám nhạt.
[1] Bãi bùn (bãi triều): hình thành từ bùn do sông và thủy triều mang tới. Loại địa hình này có thể tìn thấy tại các khu vực như vịnh, phá, cửa sông và bayou. Hình ảnh ở cuối chương.
"Rè..."
"Rè..."
Thiết bị bộ đàm trên tay trái truyền đến một chút âm thanh rất nhỏ.
"Phía bắc của bờ Tây 15.5 kilomet."
Chu Giác Sơn ấn xuống cái nút trên thiết bị bộ đàm, nhận được tín hiệu an toàn của đối phương phản hồi, mới đặt người phụ nữ trên vai xuống một bãi đất bằng phẳng trên bờ sông.
Tại Tư nhắm mắt, yếu ớt nằm trên mặt đất, không có tri giác.
Ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống da thịt trắng nõn của cô, bởi vì ngã xuống sông, toàn thân cô ướt đẫm dính đầy cát, mái tóc dài tùy ý phủ lên đá cát [2] trên bãi bùn.
[2] Đá cát (sa thạch) hay cát kết: là đá trầm tích vụn cơ học với thành phần gồm các hạt cát chủ yếu là fenspat và thạch anh được gắn kết bởi xi măng silic, canxi, oxit sắt...
Chu Giác Sơn ngồi xuống bên cạnh cô, liếc nhìn cô một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, cúi người, đem người ôm vào trong ngực, cởi áo lót màu nhạt [3] đang bó chặt bộ ngực của cô.
[3] Màu nhạt: trong vẽ tranh và trang điểm, những màu sắc nhạt hơn màu gốc gọi là màu nhạt (thiển sắc). Một số màu nhạt là màu xanh nhạt, màu hồng nhạt, màu tím nhạt...
Tại Tư chậm rãi mở mắt...
Đúng lúc nhìn vào một đôi mắt sâu thẳm.
Sống mũi hắn rất đẹp, chóp mũi đang chạm vào chóp mũi của cô, đôi môi mỏng đang dừng cách đôi môi của cô chưa đến một centimet.
Tư thế hai người lúng túng, quần áo cô bị hắn vén lên, trước ngực lộ ra một mảng trắng lớn, bàn tay ấm áp của người đàn ông đúng lúc đặt ở trên ngực của cô, cô thậm chí có thể cảm nhận được gan bàn tay của hắn, chỗ ngón trỏ có một lớp chai mỏng, là quanh năm dùng súng lưu lại.
Tại Tư hốt hoảng bò dậy.
Lông mày Chu Giác Sơn khẽ động, cười cười, "Tôi còn tưởng cô phải chờ đến lúc tôi hô hấp nhân tạo mới chịu tỉnh chứ."
Chu Giác Sơn lơ đễnh, vịn đầu gối đứng lên. Người phụ nữ trước mắt cả người vừa bẩn vừa ướt, băng gạc trên tay đều bị nước sông làm tuột ra, băng gạc nhuốm máu rũ xuống một đống đất cát bẩn thỉu, bọt sóng lạnh băng vỗ vào bờ, cô lại lạnh đến mức cả người run lập cập, điều duy nhất đáng ăn mừng là vết thương trên tay cô tạm thời ngừng chảy máu.
Quanh đây cũng chỉ có hai người bọn họ.
Hắn lại nhìn cô một cái, xoa bóp mi tâm, áo quân phục cởi ra trên người mình phơi cũng gần khô, ném tới trước mặt cô, "Người của tôi đang đến, kiên trì thêm chút nữa, hôm nay sẽ dừng chân ở thôn trại phụ cận."
Chu Giác Sơn móc ra cái bật lửa, một mình đi đến chỗ xa xa, Tại Tư quay đầu nhìn hắn, diện tích bãi bùn trải rộng mênh mông, một mình hắn bước chậm ở trên bờ cát, thật giống như một con sư tử rời xa bầy đàn đi tuần tra ở địa phương xa lạ.
Cô cau mày, nắm áo khoác trên đất, "Không đi sao?"
"Đi?"
"Chúng ta vừa mới bị người mai phục." Mắt thấy Chu Giác Sơn càng đi càng xa, Tại Tư cũng đứng dậy theo, cô vịn ở tảng đá ngầm ven sông ho khan hai tiếng, vừa suýt chết đuối, cổ họng cô còn chưa thoải mái.
Ước chừng mười phút trước, ở một chỗ khác trên bờ sông, cô cùng hắn mới trải qua một trận tập kích bất ngờ bằng hỏa lực mạnh, Chu Giác Sơn là quân nhân, hẳn là phải rõ hơn cô chứ, sắp xếp bom mìn dày đặc chính xác như thế, tuyệt đối không phải là chuyện ngoài ý muốn.
"Nếu không có thương vong, chúng ta nên mau chóng rời khỏi đây..." Bản năng nghề nghiệp nói cho cô biết, trước tiên họ nên rút lui khỏi nơi này, sau đó di chuyển đến địa điểm vũ trang chi viện gần nhất.
"Thang Văn sắp chết."
"..."
Bốn chữ ngắn ngủi, khiến cho Tại Tư đang đứng ở ven sông trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ.
Gió sông hơi lạnh thổi qua, không khí xung quanh lạnh lẽo, cổ họng Tại Tư nghẹn lại, miệng hơi mấp máy, ý thức được mình nói sai...
"Xin lỗi, là tôi vô tâm..."
Chu Giác Sơn nhún vai, một bộ dáng không sao cả. Hắn đón ánh nắng mặt trời, tùy ý dùng ngón tay cái đem bật lửa trong tay mở lên rồi lại làm tắt.
"Đoạn đường vừa nãy đi qua cũng bị nổ, ngay cả đường cũ trở về cũng không an toàn, tôi vừa mới an bài bác sĩ đi cùng chúng ta lập tức phẫu thuật cho Thang Văn, chờ cậu ta qua giai đoạn nguy hiểm lại nói, phần lớn mọi người cũng lưu lại ở thôn trại bờ bên kia, bây giờ cô và tôi cũng đi qua đó."
Nói xong, hắn xoay người đi tới chỗ sâu nhất của rừng cây.
...
Khoảng mười phút sau, bảy tám xe jeep xuyên qua rừng cây, gào thét lao tới, xếp thành một hàng, dừng ở mép ngoài cùng của bãi bùn.
"Người đâu? Một đám ăn hại!"
Một thân ảnh tai to mặt lớn từ trên xe nhảy xuống, móc súng ra, lên đạn, không nói hai lời, bắn một phát súng vào binh lính báo tin vừa mới báo tin cho ông ta.
Binh lính kia kêu rên, vô cùng thống khổ che đùi phải, lăn lộn trên đất, máu nhiễm đỏ một mảng lớn đá cát trắng.
Binh lính dò đường phát tín hiệu đến, "Tướng quân, phía đông bắc có dấu chân, đúng là đi về khu rừng phía bắc."
"Đuổi theo."
"Vâng."
Mười mấy tên binh lính lại lần nữa lên xe, người cầm đầu ra lệnh một tiếng, bảy tám chiếc xe jeep lại vù vù đuổi đến chỗ sâu trong rừng cây.
Tại Tư và Chu Giác Sơn cùng nhau trốn ở phía sau một tảng đá ngầm lớn, nhìn lén qua lỗ tròn nhỏ bị gió bào mòn, lặng lẽ không lên tiếng.
Lại nói tiếp, cô vừa rồi cùng Chu Giác Sơn đúng là đi vào rừng cây, thế nhưng đi không bao xa, Chu Giác Sơn bảo cô cởi giày, hai người vòng vèo quay lại, núp sau một tảng đá ngầm ở ven sông.
Hiện tại Chu Giác Sơn đang nắm mạng nhỏ của cô, trước khi chưa thăm dò được tình hình cụ thể, cô cùng hắn tạm thời coi là châu chấu trên cùng một sợi dây.
"Vừa rồi... người nổ kia súng là ai vậy?" Tại Tư nhỏ giọng hỏi hắn, cô còn cảm thấy hình như có chút quen mắt.
"Hồ Nhất Đức."
Chu Giác Sơn vươn thẳng lưng, nhảy một cái, bay qua tảng đá ngầm cao hai mét.
Tại Tư hơi ngạc nhiên, giật mình vì hắn cũng không sợ những người đó quay trở lại bắt người, cô nhìn xung quanh một chút, vòng một vòng tròn, mới từ phía sau đá ngầm bò ra, "Tôi có nghe nói qua về ông ta, ông ta là tướng quân bang Nam Shan, Chu đoàn trưởng, lần này anh đi Kachin không phải là đi cứu người giúp ông ta sao, vậy sao anh lại muốn trốn tránh ông ta, hai người không phải đều chịu sự quản lý của cấp trên trong quân đội bang Nam Shan sao?"
Chu Giác Sơn quay đầu lại liếc mắt nhìn cô.
Tại Tư đột nhiên dừng lại, nghĩ tới một điểm...
Hay là...
Căn bản cũng không có cái gì gọi là thân thích nhà thông gia bị giam cầm ở bang Kachin, cũng căn bản không có tồn tại cái gì gọi là phái ra bên ngoài chi viện bất ngờ.
Đây hết thảy đều là kế hoạch của một mình Hồ Nhất Đức mà thôi. Nếu như, ông ta chỉ là muốn cố tình thiết kế hại Chu Giác Sơn? Ông ta hoàn toàn có thể thao túng cục diện. Ông ta có thể lợi dụng chức vụ tướng quân âm thầm cấu kết với bang Kachin, cũng có thể lợi dụng quan hệ thân thiết của ông ta với thủ tịch bộ trưởng bang Nam Shan ép buộc Chu Giác Sơn phải tiếp nhận nhiệm vụ lần này, một khi Chu Giác Sơn rời khỏi quân khu, Hồ Nhất Đức có thể nhân cơ hội âm thầm động thủ...
Dù sao ông ta cũng là tướng quân của địa khu bang Nam Shan, ông ta có thể biết rõ toàn bộ động tĩnh trong quá trình hành động của Chu Giác Sơn, mà cái này cũng vừa khéo có thể giải thích rõ, vì sao nhóm người tấn công bọn họ lại có thể biết cặn kẽ phương hướng di chuyển cùng địa điểm Chu Giác Sơn quyết định tạm thời nghỉ ngơi.
"Hồ Nhất Đức với anh bất hòa? Hai người trong quân khu có mâu thuẫn? Anh thật ra cũng đã sớm đoán được, kẻ chủ mưu sự kiện tập kích vừa rồi là Hồ Nhất Đức, có đúng hay không?"
Tại Tư khẩn trương nhìn Chu Giác Sơn, lông mày nhíu chặt, nếu là như vậy, sau này trở lại quân khu sinh hoạt chắc cũng hung hiểm muôn phần...
Chu Giác Sơn sờ sờ lông mày, nhưng thật ra lại có chút vân đạm phong khinh [4], hắn xoay người, đưa lưng về phía gió thổi, đi lùi lại, hai tay cho vào túi.
[4] Vân đạm phong khinh: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.
"Lòng hiếu kỳ của cô rất lớn."
Loại phân chia đảng phái như thế này, cô biết càng ít càng tốt.
Tại Tư mỉm cười, cúi đầu, ánh mắt hơi hơi lóe lên, "Đâu có, tôi chỉ là đoán mò, nếu như anh không muốn trả lời thì cũng có thể không trả lời..."
Chu Giác Sơn hơi gật đầu, lơ đễnh, hắn chậm rãi dừng bước, "Tôi đột nhiên cũng rất muốn hỏi cô một vấn đề."
"Anh nói xem."
"Cô là từ đâu mà nghe nói về Hồ Nhất Đức? Ai nói cho cô biết, sao cô lại nhớ kỹ như thế?"
Trong lúc đó hai người cách nhau một bãi bùn rộng, hắn thu hồi cái bật lửa, hơi nheo mắt, nghiêm túc nhìn cô.
Du Tại Tư... một bác sĩ người Trung Quốc, vậy mà biết một tướng quân nổi danh đã sớm mất thực quyền của quân đội dân tộc thiểu số ở Myanmar.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi...
Myanmar là quốc gia nghèo nhất châu Á, nội chiến ở Myanmar là vấn đề không đáng nhắc tới với Trung Quốc, hắn không tin người phụ nữ này ở Trung Quốc đã nghe nói về Hồ Nhất Đức đồng thời còn nhớ kỹ thân phận, tên và quân khu tương ứng của ông ta. Nhưng, nếu như nói, cô là sau khi đến Myanmar mới hiểu rõ về Hồ Nhất Đức, thì chuyện này lại càng trở nên thú vị, cô là thế nào mà nghe ngóng được? Thông qua con đường nào? Lúc nào thì biết đến? Không phải là cô không biết nói tiếng Myanmar cũng như nghe không hiểu tiếng Myanmar sao?
Hay là nói...
Chu Giác Sơn nhìn kỹ Tại Tư, hắn ngoắc ngoắc tay, ý bảo cô lại gần hắn một chút.
"..."
Tại Tư trố mắt, hoảng sợ siết chặt áo khoác trong tay, cô theo bản năng nhìn về phía 92G đeo ở bên hông Chu Giác Sơn, hàn quang bén nhọn, càng khiến cô khẩn trương nuốt một ít nước bọt.
Chuyện cô là phóng viên chiến trường, cô vẫn không thể bại lộ, cô không biết Chu Giác Sơn sẽ làm gì với cô, thế nhưng những sự kiện tương tự trong lịch sử cô cũng đã gặp một chút, sĩ quan bên người Chu Giác Sơn đều không phải người lương thiện, nếu như bị những người đó biết rõ, cô hơn phân nửa sẽ bị giao cho tòa án quân sự, sẽ bị xử trí như một gián điệp người nước ngoài, đến lúc đó không phải là một cái mạng của cô có thể giải quyết.
"Tôi, xin lỗi..."
"Tôi không muốn nghe lời nói dối, cô cũng không cần phải gạt tôi."
Chu Giác Sơn vẫn bình tĩnh như cũ, hắn chậm rãi đi tới trước mặt cô, hai tay để trong túi quần, cúi người xuống, nhìn thẳng về phía cô.
Tại Tư liên tiếp gật đầu, cô hiểu rõ...
Chu Giác Sơn đại khái có thể đoán được cô đang suy nghĩ gì, hắn lại liếc nhìn cô một cái, lấy lại áo khoác quân phục lúc trước đưa cho cô, lấy ra một đồ vật dài mảnh màu đen thui.
Đèn chỉ thị màu đỏ lúc sáng lúc tối...
Tại Tư ngơ ngẩn.
Hắn thuận tay nhấn hai cái, ghi âm kết thúc.
Mang cô theo bên người nửa tháng, cô thật sự cho rằng tới hôm nay hắn mới nhìn thấu cô hay sao?