Quân Nhân Trong Khói Lửa

Chương 39

Edit: Dương

***

Triệu Tuấn thở hổn hển, trừng mắt nhìn Chu Giác Sơn, lại uống ừng ực mấy ngụm nước.

Vừa nhắc tới chuyện này, ông liền hận đến ngứa răng.

Nhận thức tiểu tử Chu Giác Sơn này hơn mười năm, kể từ năm đó ở Vân Nam cứu cậu ta mãi cho đến sau này ông chạy đến Myanmar cùng Chu Giác Sơn chiếu ứng lẫn nhau, Triệu Tuấn thế nhưng trơ mắt nhìn Chu Giác Sơn lớn lên. Nhớ năm đó mao đầu tiểu tử [1] này mới mười hai tuổi, rất bướng bỉnh, Triệu Tuấn này tm thế nào cũng không nghĩ tới chính mình lại dẫn sói về nhà, giao tế với Chu Giác Sơn mười mấy năm, cuối cùng còn đem cả con gái ruột của mình đưa vào tay cậu ta.

[1] Mao đầu tiểu tử: chỉ người trẻ tuổi, có ý coi thường.

"Nhắc nhở cậu, nên làm cái gì, không nên làm cái gì, trong lòng cậu phải rõ ràng."

Triệu Tuấn liếc mắt nhìn cậu ta, nhanh chóng vặn nắp trên chai nước khoáng, lực đạo vừa thô bạo vừa ngang ngược.

Chu Giác Sơn tháo kính râm và khẩu trang, nhét vào trong túi, sờ sờ sống mũi, bật cười, "Vâng."

Cái gì gọi là nên làm và không nên làm, dù sao tất cả hắn đều làm rồi.

Hơn nữa, hôm qua cùng Tại Tư nhất thời ý loạn tình mê, hình như cũng không dùng biện pháp tránh thai gì đó. Ba mẹ Chu Giác Sơn đều đã qua đời, trong nhà hắn là con trai độc nhất, một người ăn no cả nhà không đói [2], huống chi theo như cái tuổi này của hắn, thật ra cũng sớm nên cưới vợ sinh con rồi.

[2] Một người ăn no cả nhà không đói: chỉ người độc thân hoặc sống một mình, như vậy trong nhà chỉ có một người, cho nên một người ăn no thì cả nhà không đói.

"Chú muốn cháu ngoại là cháu trai hay cháu gái?" Chu Giác Sơn cười khiêu khích.

... Triệu Tuấn nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt từ từ bốc hỏa ra bên ngoài, năm ngón tay nắm chặt chai nước khoáng, quai hàm không ngừng run rẩy.

Chu Giác Sơn cười tươi, thoải mái vỗ vỗ bả vai Triệu Tuấn, không đùa ông ấy nữa.

"Nghĩ thoáng ra một chút." Mang thai sinh con cũng không phải là chuyện nhỏ, còn chưa nói đến vấn đề mang thai hay không mang thai, vậy mà đã nói đến chuyện sinh hay không sinh rồi, dù sao hắn cũng luôn nghe theo ý kiến của Tại Tư.

Triệu Tuấn lại đạp hắn một cước, Chu Giác Sơn chấp nhận tất cả, hắn biết rõ, dù sao chuyện này vốn cũng là do hắn làm không đủ tốt, hai năm qua bởi vì công việc, hắn cùng Triệu Tuấn đều xưng anh gọi em, đột nhiên hắn lại ngủ với Tại Tư...

"Cho chú đạp thoải mái để trút giận."

Triệu Tuấn ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng cũng sợ đạp cậu ta bị thương.

"Cút cút cút, thấy cậu liền phiền não."

Triệu Tuấn phất tay một cái, đi ra chỗ xa một chút, trên bến tàu gió mát chầm chậm thổi qua, địa phương dọc con phố còn xếp lên vài chồng thùng gỗ cao cỡ một người, Triệu Tuấn mặc dù tuổi gần năm mươi, nhưng cơ thể tráng kiện, tay ông quấn hai sợi dây thừng, chân đạp lên thùng gỗ, không đến ba giây liền dễ dàng dùng hai chiêu leo lên.

Lúc tiểu tử này tới, đúng lúc đám lâu la dưới tay ông cũng vừa đến bờ bên kia đi đón hàng, một thời gian ngắn cũng chưa về được, Triệu Tuấn cũng vui vẻ nhàn nhã.

Ông phơi nắng, gối đầu lên một cánh tay, vén áo ba lỗ trên người làm quạt gió.

Chu Giác Sơn đứng ở phía xa, hắn híp mắt, bỗng nhiên gia tăng tốc độ, giơ cao cánh tay, tung người nhảy lên, "Hút thuốc không?"

Triệu Tuấn lắc đầu, "Muốn cai thuốc."

Chu Giác Sơn dọc theo bên rìa thùng gỗ ngồi xuống, một chân hắn duỗi thẳng, một chân cong lại, đem cánh tay khoát lên đầu gối, từ trong túi móc ra một bao thuốc lá và một cái bật lửa.

Hắn dùng ngón tay thô ráp đánh bật lửa, tay kia chụm lại thành nửa đường cong, ngăn chặn gió mát từ mặt sông thổi đến, điếu thuốc lá trong miệng chậm rãi bị đốt lên, ánh lửa thấp thoáng, hắn dập tắt bật lửa, đem bao thuốc lá ném vào trên người Triệu Tuấn.

Triệu Tuấn liếc nhìn hắn một cái, nhướng mày, "Ý gì?"

"Cháu cũng cai." Trước đây hắn hút thuốc bởi vì phiền não, buồn chán, một mình giải trí tiêu khiển, nhưng sau này có Tại Tư bồi hắn, trong lòng hắn kiên định, tự nhiên cũng sẽ không có điểm mấu chốt nào là không vượt qua được, "Hôm nay là điếu cuối cùng, sau này cũng làm người tốt."

Đang lúc nói chuyện, Chu Giác Sơn ngậm điếu thuốc, hai tay chống ở trên thùng gỗ, mắt nhìn mặt trời chậm rãi chìm về phía tây.

Triệu Tuấn không tin, "Vậy còn giữ bật lửa làm cái gì?"

Chu Giác Sơn cười khẽ, móc cái bật lửa cũ ra, cầm trên ngón tay lắc lắc, "Đừng có đòi, chú đưa cho cháu cũng đã bao nhiêu năm rồi. Cháu giữ lại làm kỷ niệm."

Triệu Tuấn híp mắt nhìn một cái, cái này thật đúng là ông đã đưa cho cậu ta.

Hút thuốc, uống rượu, đùa giỡn lưu manh...

Bộ dáng không đứng đắn này của Chu Giác Sơn đều là học cùng Triệu Tuấn.

Từ lúc Chu Giác Sơn hắn mười bảy tuổi, năm ấy ở cửa sau của một khách sạn thuộc thành phố Taunggyi gặp lại được Triệu Tuấn, cuộc đời hắn liền bắt đầu chệch khỏi phương hướng ban đầu, cũng không biết đây nên coi là chuyện tốt hay chuyện xấu, có lẽ là cuộc đời đã định sẵn, ban đầu hắn muốn làm một thổ phỉ, nhưng lại đột ngột bị Triệu Tuấn khuyên bảo trở thành quân nhân. Hắn vốn không hút thuốc lá không uống rượu không làm một lâu la [3] trong xã hội, nhưng Triệu Tuấn lại dạy cho hắn ra ngoài xã hội không đủ mạnh mẽ sẽ không có kết cục tốt.

[3] Lâu la: là một từ có nhiều nghĩa, ở chương này "lâu la" là chỉ người đi theo kẻ ác. Ngoài ra "lâu la" còn có nghĩa là thông minh tài giỏi.

Nói chung, bên trong thâm tâm hắn hơi lộ ra mâu thuẫn giữa oai phong lẫm liệt và phong cách lưu manh, đại khái đều là công trạng của một mình Triệu Tuấn, ngây ngô trong đám lưu manh lâu dài, có thể động tay tuyệt đối sẽ không động miệng, há miệng ngậm miệng đều là lời lẽ thô tục, ai còn tin ông ấy là cảnh sát?

Gió lạnh thổi qua, lay động một góc lung cơ, Triệu Tuấn ngồi xuống, sửa sang lại lung cơ, nhiều năm như vậy trôi qua, chuyện cũ một màn lại một màn, có một số việc không tránh khỏi khiến người ta cảm khái thổn thức.

Ông rõ ràng là cảnh sát, nhưng lại suốt ngày sinh hoạt ở nơi tối tăm không nhìn thấy ánh mặt trời.

"Cậu còn nhớ rõ tôi năm ấy là miêu tả thế nào với cậu về chuyến đi này không?"

Chu Giác Sơn gật đầu, mỉm cười, "Chú nói đây là ba hắn ở trước mặt con trai ra vẻ đáng thương [4]."

[4] Ra vẻ đáng thương (装孙子 - Hán Việt: trang tôn tử), là một câu nói dân gian, dùng để chỉ sắc mặt lúc nịnh nọt người khác, đa phần đều là chỉ khi có chuyện đi cầu xin người khác giúp đỡ hoặc là biểu cảm và lời nói lúc cấp dưới nịnh nọt cấp trên khiến người ta chán ghét. Chỉ giả bộ vẻ mặt đáng thương.

Triệu Tuấn ngửa đầu nhìn trời, rút ra một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá, nặng nề ném vào trong nước, "Người phía trước một kiểu sau lưng một kiểu, cuộc sống suốt ngày mang mặt nạ. Tôi không thích cái mặt nạ này, thế nhưng cái mặt nạ này đã đeo hơn mười năm rồi!"

Công việc nằm vùng của Triệu Tuấn rốt cuộc là đã làm những gì, lại thế nào mà có liên hệ với Chu Giác Sơn, chuyện này nói ra rất dài dòng.

Ước chừng mười hai năm trước ở thành phố Taunggyi, Triệu Tuấn vừa mới từ cảnh sát truy bắt tội phạm ma túy chuyển hình thành nằm vùng trong bóng tối, lãnh đạo cấp trên của ông nói cho ông biết, ở Myanmar có một nhóm thương nhân buôn lậu ngọc thạch và gỗ bị nghi ngờ có liên quan đến buôn bán vũ khí và đầu cơ trục lợi qua biên giới.

Nhiệm vụ mà Triệu Tuấn nhận được chính là tìm cách ẩn núp vào trong đoàn buôn lậu này, điều tra bối cảnh chân thực cùng người ở phía sau hậu đài điều khiển.

Triệu Tuấn nghĩ hết đủ loại biện pháp, hay lui tới địa phương mà nhóm người kia thường xuất hiện, khi đó Đan Thác còn nhỏ, Sài Khôn rất coi trọng ông, bởi vì ông biết nói tiếng Trung có lợi cho việc đàm phám ở biên giới, thế nhưng Sài Khôn có lòng nghi ngờ nặng, cũng không cho ông bất kỳ đãi ngộ đặc biệt nào, cho nên hai năm trước thành công ẩn núp, ông cũng vẫn chỉ là đang làm công việc cấp thấp hết sức bình thường.

Bước ngoặt, thời điểm Sài Khôn và Đan Thác vẫn đang hợp tác với quân đội chính phủ, không có cách nào tiến vào cảnh nội Nam Shan, ông còn nhớ rõ khi đó thành phố Taunggyi có một ngân hàng tư nhân ngầm rất nổi danh tạo điều kiện cho người dân nhập cư rửa tiền, Triệu Tuấn liền thường xuyên cùng mấy mã tử [5] cấp cao cùng nhau trà trộn vào địa khu Nam Shan, lén lút tới ngân hàng tư nhân ngầm tìm mọi cách rút tiền mặt, đầu tư.

[5] Mã tử: thủ hạ của những người tai to mặt lớn trong các thế lực đen tối và thường tiếp tay làm bậy.

Ngân hàng tư nhân ngầm kia, thật ra chính là khách sạn trong miệng Chu Giác Sơn trước đó, người trong nghề đều biết là một ngân hàng tư nhân, chỉ là người ngoài nghề không nhìn ra, mới có thể bị hình dáng bên ngoài của khách sạn lừa gạt.

Lần gặp lại của Triệu Tuấn và Chu Giác Sơn, cũng chính là đang trong một lần hành động rửa tiền, ông buồn chán nên ra cửa sau hút thuốc, hai người nhìn thấy nhau ở cửa sau.

Ban đầu, Triệu Tuấn vì che giấu thân phận thật của mình nên thà chết cũng không thừa nhận, một mực chắc chắn Chu Giác Sơn nhận lầm người. Thế nhưng bất đắc dĩ là quyết tâm và nghị lực của Chu Giác Sơn quá mạnh mẽ, thậm chí cậu ta nói ra muốn đi đồn cảnh sát địa phương báo án, Triệu Tuấn đến bước đường cùng, lại sợ mã tử trong ngân hàng tư nhân gặp được, cuối cùng chỉ có thể thừa nhận.

Sau khi quen biết, ông cũng không nói rõ thân phận của mình với Chu Giác Sơn, chỉ nói với cậu ta là ông bởi vì không có mặt mũi quay về Trung Quốc cho nên mới ở lại chỗ này, ông bảo Chu Giác Sơn đừng để lộ bí mật, không cần nói cho bất kỳ ai là ông vẫn còn sống, Chu Giác Sơn đồng ý, lại cho ông một số tiền lớn, bảo ông giữ liên lạc với cậu ta bất cứ lúc nào.

Myanmar chỗ này nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ, gia tộc của Chu Giác Sơn có tiền, thế lực to lớn, Triệu Tuấn dù cho có lòng muốn trốn tránh, nhưng ông là một mã tử cả ngày phải làm chân chạy thay lão đại, hàng ngày xuất đầu lộ diện, có thể chạy đến chỗ nào.

Rất nhanh, trong một lần chỉ huy hành động cấp một, cậu ta dễ dàng lẻn vào trong đó, thời gian chưa đến hai ngày Triệu Tuấn liền bị một tiểu tử Myanmar nhìn thấu được thân phận.

Trước mặt ông bày ra hai con đường có thể đi. Một, nhanh chóng rời khỏi tập đoàn buôn lậu đó, rời khỏi Myanmar, nhiệm vụ tuyên bố thất bại, đồng thời, tất cả công tác chi viện cùng hỗ trợ của tổ chức trước đó đều đổ sông đổ biển. Hai, đồng hóa Chu Giác Sơn, để cho Chu Giác Sơn tiến vào trong tổ chức.

Đương nhiên, Triệu Tuấn lựa chọn phương án hai.

Vì thế, ông bắt đầu chủ động giữ liên lạc với Chu Giác Sơn, bắt đầu dùng giáo dục văn minh hiện đại, truyền lại cho Chu Giác Sơn một ít tư tưởng kiểu mới, ông dạy cho cậu ta nhân sinh quan [6], giá trị quan [7], thế giới quan [8] đều lấy tư tưởng của quân đội làm hình thức tiêu chuẩn, một năm sau đó, Chu Giác Sơn học trường quân đội Myanmar, tiếp sau đó, Triệu Tuấn lại không nhận được bất kỳ chỉ thị nào của cấp trên đề cập đến Chu Giác Sơn.

[6] Nhân sinh quan: là quan điểm về sự sống của con người.

[7] Giá trị quan: là căn cứ về phương diện cảm quan và tư duy nhất định của người mà nhận thức, lý giải, phán đoán hoặc tuyển chọn được sinh ra, cũng chính là một chủng loại tư duy hoặc định hướng mà người nhận định sự vật hoặc phân biệt xác định phải trái, từ đó bản chất được biểu hiện ra bên ngoài giá trị hoặc tác dụng nhất định của người, sự việc hoặc sự vật.

[8] Thế giới quan: là định hướng nhận thức cơ bản của một cá nhân hay xã hội bao gồm toàn bộ kiến thức và quan điểm của các cá nhân hay xã hội.

Những năm gần đây, mặc dù hai người ít khi gặp mặt, nhưng có liên quan đến chuyện lớn chuyện nhỏ của Chu Giác Sơn thì Triệu Tuấn trên cơ bản cũng đều biết, kể từ sau khi Chu Giác Sơn tốt nghiệp trường quân đội, cậu ta vẫn ở lại trường làm giảng viên cao cấp, nếu như ông nhớ không nhầm, Chu Giác Sơn còn từng từ chức một thời gian, ngay sau đó đi Thái Lan một chuyến, sau khi trở về liền nhảy dù đến trung đoàn 3 quân đội bang Nam Shan được chính Ngô Tứ Dân bổ nhiệm chức vụ đoàn trưởng quân hàm Thượng tá...

Mệnh lệnh cấp trên truyền xuống cho Triệu Tuấn có liên quan đến nhiệm vụ chỉ thị mới của Chu Giác Sơn cũng là từ khi đó mới lại nối tiếp.

Bọn họ để cho Triệu Tuấn liên lạc với Chu Giác Sơn, cùng hợp tác, cùng nhau điều tra rõ chuyện tập đoàn Sài Khôn Đan Thác buôn lậu qua biên giới.

Mà vừa vặn, lúc này tập đoàn Sài Khôn Đan Thác đã bỏ qua hợp tác vốn có với quân đội chính phủ, thay vào đó bắt đầu tiến hành gặp gỡ mật thiết với quân đội bang Nam Shan.

Triệu Tuấn không biết chuyện đột nhiên Chu Giác Sơn nhảy dù đến có liên quan gì đến chuyện thay đổi hợp tác trong nội bộ tập đoàn hay không, ông nghi ngờ chuyện này rất lâu, nhưng người chỉ huy hành động vẫn giữ kín bí mật này, chỉ đơn phương thông báo cho Triệu Tuấn --- Chu Giác Sơn đã đồng ý hợp tác với cảnh sát.

Nói chung, chuyện buôn lậu qua biên giới, cho dù với bất cứ quốc gia hay địa khu nào, cũng đều là thương tổn đến lợi ích của dân chúng bình thường, cũng chỉ là lợi ích cho vài người đứng đầu tập đoàn và lãnh đạo doanh nghiệp. Chu Giác Sơn bằng lòng phối hợp với bọn họ diệt trừ tận gốc những phần tử ngoài vòng pháp luật này, Triệu Tuấn đương nhiên vui vẻ cùng cao hứng.

Chỉ có điều ông cũng biết lo lắng, Sài Khôn và Đan Thác hai người này không thể khinh thường, dù sao Triệu Tuấn bí mật ẩn núp nhiều năm như vậy, dù là ông đã bò đến địa vị Nhị đương gia, nhưng ông cũng vẫn không tìm ra được chứng cứ có thể chứng minh cuối cùng ai là người khởi xướng vụ án buôn lậu vũ khí này. Sài Khôn là một người có lòng nghi ngờ rất nặng, Chu Giác Sơn lại đội lên thân phận một đoàn trưởng của quân đội bang Nam Shan, một khi sự tình bại lộ, điều đó sẽ dẫn tới Sài Khôn Đan Thác cùng toàn bộ quân đội bang Nam Shan bất hòa, đến lúc đó, ảnh hưởng đến quyền lợi của Nam Shan, với tính tình của Ngô Tứ Dân, ông ta chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng tha cho Sài Khôn Đan Thác...

Người ta nói gần vua như gần cọp...

Triệu Tuấn ngẫm lại một chút, nhìn về phía Chu Giác Sơn, thấp giọng nói ra, "Chờ vụ án Sài Khôn Đan Thác này xử lý xong, cậu nghĩ một cái lý do, gỡ xuống chức vụ đoàn trưởng kia của cậu, mang theo Tại Tư, chúng ta cùng nhau đến Trung Quốc sinh sống."

Myanmar cũng không phải là một quốc gia thích hợp để an cư, ở nơi này quá nguy hiểm, buôn bán ma túy, buôn lậu, nguy cơ tứ phía. Triệu Tuấn sẽ nắm chặt thời gian điều tra, Chu Giác Sơn liền không cần vội vã lộ ra, ông sẽ tận lực thông qua bảo toàn cậu ta kế tiếp đi bảo toàn Tại Tư.

Chu Giác Sơn hiểu rõ ý tứ của Triệu Tuấn, hai ngón tay hắn kẹp điếu thuốc, dùng ngón tay trỏ gảy nhẹ tàn thuốc dư thừa, nhíu mày, như có điều suy nghĩ, cúi đầu "ừ" một tiếng.

Dù sao đi chăng nữa, trước tiên đáp ứng rồi tính sau.

Nếu không thì Triệu lão đầu cũng sẽ không yên tâm.

Triệu Tuấn theo sợi dây thừng dưới đất trèo xuống, "Thuyền sắp đến rồi, cậu làm sao bây giờ, ở lại nghiệm hàng hay là quay lại tìm Tại Tư?"

Hắn ngậm điếu thuốc, nhảy xuống khỏi thùng gỗ.

"Phải đi."

"Đi đi, Sài Khôn và Đan Thác cũng qua đây nên cũng sẽ đi quân khu quân đội bang Nam Shan."

"Vậy còn chú?"

"Tám phần cũng sẽ đi."

"Tại Tư muốn gặp chú."

"Tôi biết." Triệu Tuấn là không vượt qua được đau khổ trong lòng, ông còn vội vã muốn đem chuyện trong tay này xử lý sạch sẽ. Lại nói... "Có được gặp Tại Tư hay không, tôi còn phải hỏi ý kiến của cấp trên một chút."

Mặc dù theo nguyên tắc mà nói, Tại Tư là con gái ruột của Triệu Tuấn cũng sẽ không để lộ bí mật, thế nhưng trên luật pháp không bỏ qua điều này, bên trong thể chế cũng không bỏ qua điều này.

Một người đã chết lại còn sống... chuyện này không phải chuyện đùa.

"Chú gọi điện thoại cho cấp trên?"

"Ừ."

"Cháu đi trước, chú chú ý xung quanh một chút."

Nói xong, Chu Giác Sơn giương giương cằm, mặt sông cực nam lộ ra một góc lá cờ trên thuyền. Trong tay áo phía bên trái của hắn, vẫn âm thầm cầm một cái điện thoại di động.

Triệu Tuấn quay đầu nhìn một chút, mỉm cười, "Không có chuyện gì, không cần gấp."

Cái bí mật lộn xộn này ông cũng không có cách nào mà gọi điện cho cấp trên, hơn nữa chuyện của Tại Tư, một hai câu cũng không nói rõ được, vẫn là chờ đến thời gian báo cáo công tác đồng thời nói đi.

"Cậu về đi."

"Cháu đi đây."

Chu Giác Sơn đeo kính và khẩu trang, ẩn nấp vào trong ánh chiều tà nhá nhem tối.

Bên kia, múa rối đã biểu diễn xong, Tại Tư đi theo đoàn người tan cuộc chậm rãi đi ra khỏi sảnh biểu diễn, cách thức múa rối truyền thống, vẫn là rất đẹp mắt, nhưng một người xem vừa buồn chán lại nhạt nhẽo, cô giữa chừng mất tập trung vài lần, lại muốn xem tiếp thì cũng đã không theo kịp tình tiết vở kịch nữa rồi.

Phùng Lực và A Đức bị cô lừa gạt đến khổ sở, còn lại mấy người lính cũng giống như vậy bị cô lừa gạt xoay vòng vòng, mắt thấy đoàn trưởng không ở bên người, bọn họ đều nín nhịn hơn một tiếng đồng hồ rồi, chờ tan cuộc rồi sẽ hỏi Tại Tư một chút, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Bỗng nhiên, trong đám người trước mặt truyền đến một trận rối loạn.

Đoàn người ngẩng đầu nhìn lại, một thân ảnh cao lớn quen thuộc đưa lưng về phía ánh sáng, đi ngược chiều với đám người, vội vã đi tới.

"Đoàn trưởng, ngài đi..."

Phùng Lực còn chưa nói hết, bị một xấp giấy màu dày đập trúng miệng.

Phùng Lực chăm chú nhìn lại, "Vé vào cửa?!"

Hắn ta chỉ nhặt được một tấm vé, còn có mười mấy tấm vé VIP vào cửa xem thoát y của Thái Lan bị rơi xuống đất. Một đám đàn ông ngạc nhiên, vội vã cúi xuống nhặt.

Chu Giác Sơn cười mỉa một tiếng.

Trước khi đi, hắn để lại cho Tại Tư một dãy số có thể liên lạc, mãi cho đến khi trên đường trở về mới nhìn thấy cô gửi cho hắn một tin nhắn, hắn kinh hãi tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Tại Tư chột dạ, nhìn xung quanh, chỗ nào cũng nhìn, nhưng là không nhìn hắn.

Đúng nha, cô chính là cố tình chỉnh hắn, ai bảo hắn cất giấu nhiều bí mật như vậy, cái gì cũng không nói...

Chu Giác Sơn một tay đem cô ôm vào trong ngực, hắn ôm lấy vòng eo của cô, nâng gò má của cô, há miệng, hung hăng cắn một ngụm.

May mà ánh sáng trong sảnh biểu diễn mờ tối, người tan cuộc cũng đều đi gần hết, Phùng Lực và A Đức bọn họ đều đang hết sức phấn khởi đi nhặt vé vào cửa biểu diễn thoát y, Tại Tư đi ở cuối cùng của hàng ngũ nên cũng không có nhiều người chú ý.

Cô nhịn không được khẽ kêu một tiếng, đánh hắn một cái, "A, anh làm gì thế..."

"Em biết rõ còn hỏi."

Hắn buông cô ra, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, đem cô chen vào trong góc của sảnh biểu diễn, hai tay giữ ở hai bên thắt lưng của cô, xung quanh tối đen như mực không có ánh sáng.

Tại Tư mím môi, con ngươi xoay chuyển một vòng, nhớ tới hứa hẹn lúc trước của bản thân, có phần không nhịn được cười. Chuyện này làm sao có thể nhờ cậy cô chứ, rõ ràng là chính hắn chủ trương để cho cô mượn cớ giúp hắn, "Thế nào, nam tử hán đại trượng phu, không phải nói một không phải là hai sao?"

Chu Giác Sơn cười khẽ, gật đầu, "Ừ, tốt."

Hắn đột nhiên cúi đầu, hôn cô gắt gao.

Một bàn tay ấm áp khẽ luồn vào sau mái tóc dài mềm mại của cô, giữ chặt cái ót của cô, hắn dụng sức cắn nuốt, hút vào, kỹ thuật hôn như cuồng dã, không lưu lại bất cứ lối thoát nào, cũng không cho cô không gian để thở dốc.

Ngọn lửa nóng rực tràn vào, hàm răng cũng bị đụng đau, Tại Tư hơi nhíu mày, dùng sức đẩy hắn, nhưng tất cả đều tốn công vô ích, càng về sau liền hoàn toàn biến thành đại não thiếu dưỡng khí.

Cô thật sự không chịu nổi, dùng sức giằng co, qua nửa ngày, hắn mới thả người, người phụ nữ nhỏ nhắn nhắm mắt lại, hữu khí vô lực ghé vào trong ngực hắn, chân cô mềm nhũn, cả người đều mềm nhũn.

Chu Giác Sơn cúi mắt nhìn xuống cô, một cánh tay nâng bả vai của cô, tiểu nha đầu phiến tử [9], có gan bướng bỉnh, mà không có gan chịu trách nhiệm.

[9] Tiểu nha đầu phiến tử: có hàm ý trách móc. Thỉnh thoảng cũng bày tỏ cô gái nhỏ dễ thương, giống như xưng hô yêu đương thân mật.

"Nếu như em thật sự có hứng thú với múa thoát y như vậy, không bằng cùng đi xem đi?"

Chu Giác Sơn từ trong túi quần móc ra hai tấm vé vào cửa còn dư lại, hắn mua thừa ra, cố ý, hắn liền xem nha đầu này có phải là điển hình có tà tâm mà không chịu trách nhiệm hay không.

Tại Tư thẹn thùng, khuôn mặt hồng hồng, tựa ở trên bả vai của hắn, lắc lắc đầu.

"Không phải, em, em chỉ là đùa giỡn..."

"Em không muốn xem?"

Tại Tư liền vội vàng lắc đầu, trong lòng cảm thấy buồn cười, "Để cho bọn họ đi đi."

Cô bảo hắn mua tới chính là làm phúc lợi cho Phùng Lực bọn họ, đừng nói là cô, ngay cả Chu Giác Sơn cô cũng căn bản không có ý định cho hắn đi xem.

Cô ôm cổ của hắn, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ xát, hiếm khi cô cũng biết làm nũng, Chu Giác Sơn buồn cười, nói thật ra, hắn ngược lại cũng rất hưởng thụ bộ dáng này của cô.

"Ăn cơm tối chưa?"

"Chưa..."

Thang Văn bọn họ vốn là mua chút trà chiều, nhưng trà chiều hương vị Myanmar, Tại Tư cũng ăn không quen lắm...

Chu Giác Sơn không nói hai lời, khiêng cô lên vai đi ra cửa sau, đi qua cửa sau, địa phương sát đó chính là hậu trường múa thoát y, có mấy kathoey [10] đang thay đổi trang phục của nữ giới, Tại Tư bị dọa sợ a một tiếng, Chu Giác Sơn vội vàng lại khiêng cô đi ra ngoài.

[10] Kathoey hay katoey (tiếng Anh: ladyboy): thường được dùng để chỉ người chuyển giới nam thành nữ hoặc một gay nữ tính ở Thái Lan. (ở raw thì nó dùng 人妖 [nhân yêu])

Cửa chính của sảnh biểu diễn, đám người Phùng Lực lên tiếng chào Chu Giác Sơn, "Đoàn trưởng, bây giờ chúng ta đi về khách sạn sao?"

"Mọi người đi xem đi, không cần để ý đến tôi."

Thang Văn đuổi theo tới, "Đoàn trưởng, thật sự xem hả?" Nói thật, Thang Văn không có hứng thú, hắn ta có thể trong sạch gần nửa đời rồi. Cái "phúc lợi" này đột nhiên tới, khiến hắn có phần trở tay không kịp...

Chu Giác Sơn nổi cáu, "Tùy các người, tối nay không ai quản các người." Hắn chỉ phụ trách mua vé, cái này đã đủ lắm rồi.

Bả vai rộng một đường khiêng Tại Tư, sải bước đi tới chỗ đỗ xe.

Hắn mở cửa xe, đem Tại Tư thả vào trong, A Chính đã ngồi ở trong xe, hắn ta cài dây an toàn của lái xe, mở điều hòa, nhiệt độ vẫn thật thoải mái.

"Đoàn trưởng, đi chỗ nào ạ?"

"Tùy tiện tìm một chỗ có thể ăn cơm."

A Chính gật đầu, một cước đạp mạnh chân ga, nháy mắt đem ô tô đăng ký biển hiệu quân đội dễ dàng rời khỏi địa điểm tổ chức lễ hội múa rối.

Dọc đường là đường chính của thành phố Taunggyi, xung quanh phong cảnh không tệ, mặt tiền cửa hàng cũng đều xây dựng rộng rãi sáng sủa, chỉ có điều Tại Tư còn chưa nhận được nhiều mặt chữ, buổi tối ánh sáng lại không tốt, thường xuyên không thấy rõ tên ở phía trước cửa hàng.

"Cửa tiệm này là bán cái gì?"

"Mì." Chu Giác Sơn nghiêng đầu nhìn cô, "Muốn ăn không?"

Tại Tư lắc đầu.

Đi qua một cửa tiệm khác, "Thế cửa tiệm này là bán cái gì?"

"Thịt gà." Chu Giác Sơn nghiêng đầu nhìn cô, "Muốn ăn không?"

Tại Tư lại lắc đầu.

Thật ra cô cũng không phải không ăn hai món này, chỉ là không biết có phải thời gian quá muộn hay không, thoạt nhìn trong cửa tiệm đều không có người rất giống dáng vẻ buôn bán không tốt. Đi ăn gì đó, vẫn là muốn cảnh tượng náo nhiệt, hơn nữa cô vẫn luôn tin tưởng một đạo lý, chính là tiệm ăn có nhiều người chắc chắn là ăn ngon.

Cách đó không xa, bỗng nhiên đi ngang qua một cửa tiệm nhỏ, diện tích không lớn, nhưng ở cửa xếp thành một hàng dài. Tại Tư xoa xoa mắt, "A, cửa tiệm này nhìn cũng không tệ."

"Đây là nhà vệ sinh công cộng."

...

"Muốn ăn không?"

...

"Ngày nóng như vậy, chúng ta vẫn là nên ăn gì đó thanh đạm một chút."

...

"Em không muốn ăn lắm."

...

P/S: Mỗi khi tác giả nổi hứng thì lại ra một chương dài -__-