Hai người ôm nhau một lúc lâu, lúc này Tô Cẩn Nghiêm mới buông cô ra từ trong ngực của anh, nhìn mắt của cô rồi nói: "Thủy Linh, anh không có yếu ớt giống như em tưởng tượng vậy đâu, em không cần chuyện gì cũng phải suy nghĩ thay cho anh, muốn che chở anh ở khắp nơi, anh có năng lực tự bảo vệ được mình, cũng càng có năng lực bảo vệ em hơn." Lúc anh nói chuyện thì tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô, vén tóc bị gió thổi bay tán loạn của cô qua một bên.
Chung Thủy Linh nhìn anh, gật gật đầu rồi nói: "Em biết là anh chắc chắn sẽ có thể bảo vệ được em, điểm này từ trước đến nay em chưa từng nghi ngờ."
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười rồi nói tiếp: "Có lẽ là anh có chút chủ nghĩa gia trưởng, nhưng mà anh hi vọng cho dù có chuyện gì đi nữa thì anh là người xuất hiện che chắn ở trước mặt em ngay lập tức, mà không phải là em luôn che chở ở trước mặt anh như thế này."
Chung Thủy Linh nhìn anh, suy nghĩ cẩn thận lại, tính cách của cô tùy tiện, anh không nói thì cô cũng chưa bao giờ suy nghĩ mấy chuyện này.
Cô nhìn anh rồi nhỏ giọng nói: "Em cũng không có nghĩ nhiều như vậy, anh là người mà em yêu, em không muốn có một ai đó nói một câu nào không tốt về anh."
Đối với người mà mình quan tâm, Chung Thủy Linh mặc kệ đó là người yêu hay là bạn bè, lúc mà bọn họ gặp phải bất kỳ chuyện nào thì cô luôn luôn làm theo bản năng mình là muốn đứng chắn ở trước mặt của bọn họ.
"Anh biết mà, anh cũng không có ý trách em, anh thậm chí cũng rất vui mừng vì em có thể quan tâm anh như thế. Nhưng mà Thủy Linh à, em có biết không, anh cũng giống như em vậy, anh cũng rất quan tâm đến em, không chỉ là em mà cũng bao gồm cả người nhà của em nữa. Anh để ý cách nhìn của bọn họ đối với anh, để ý đến thái độ của bọn họ đối với chuyện tình cảm giữa anh và em, cho dù hôm nay thái độ của ba Chung có kém như thế nào nữa, đối với anh có bất mãn hay thậm chí là nói cái gì đi nữa anh cũng vẫn phải đến nhà để chào hỏi. Bởi vì người mà anh muốn cưới chính là con gái của bọn họ, nếu như chỉ vì thái độ như thế này của ba em mà anh lại lùi bước, vậy thì anh ở trong mắt bọn họ lại chẳng có tư cách gì để có thể cưới được con gái của bọn họ. Em là cục cưng của bọn họ, anh muốn cướp cục cưng của bọn họ từ bên cạnh của ông ấy, vậy có thể ngay cả chào hỏi mà cũng không chào hỏi được ư. Cho dù biết rõ đi đến đó sẽ đối mặt rất nhiều khó khăn, nhưng anh cũng không thể lùi bước được, nếu không thì sau này anh lấy cái gì để bảo vệ em đây, sao ba của em có thể yên tâm mà giao em cho anh được." Tô Cẩn Nghiêm thấp giọng giải bày, ánh mắt đang nhìn cô rất chân thành, cũng rất kiên định.
Chung Thủy Linh sững sờ nhìn anh, trong đầu lại nghĩ đến lời nói mà anh vừa mới nói một lần lại một lần, ngay cả nháy mắt một cái cũng không nháy.Tô Cẩn Nghiêm sờ sờ đầu của cô rồi nói: "Em yên tâm đi, anh sẽ làm cho bác trai đồng ý để hai chúng ta kết hôn với nhau."
Chung Thủy Linh gật đầu, cô tin tưởng mỗi một câu nói của anh, hoàn toàn không có bất kỳ hoài nghi gì.
Tô Cẩn Nghiêm cười cười nhìn cô một lúc rồi mới lên tiếng: "Được rồi, anh đưa em về."
"Vâng." Chung Thủy Linh cũng không nói thêm cái gì nữa, nụ cười ở khóe miệng chính là câu trả lời tốt nhất của cô. Lúc nãy anh nói mình tu mười tám đời mới có thể may mắn mà gặp được cô, nhưng thật sự thì cô mới là người tu mười tám kiếp rồi mới có may mắn gặp được anh ở kiếp này đó chứ.
Chung Thủy Linh chở Tô Cẩn Nghiêm về đại viện, lúc ở trên đường thì đã gọi điện thoại cho bác sĩ Dương ở bệnh viện trước một tiếng, nghe nói hôm nay Tô Cẩn Nghiêm sẽ đến chào hỏi. Bình thường bác sĩ Dương bận tới nổi không thấy bóng người, vậy mà bây giờ không nói hai lời liền trực tiếp nói ở trong điện thoại là mình sẽ lập tức về nhà.
Cúp điện thoại, Chung Thủy Linh nhìn Tô Cẩn Nghiêm ở bên cạnh một chút, có chút ghen tị nói: "Mẹ em đối với anh thật là tốt, vừa nghe nói anh muốn đến đó thì lập tức nói sẽ về nhà ngay."
"Em mới không có tào lao vậy đâu." Chung Thủy Linh mạnh miệng không chịu thừa nhận, nhưng mà trong lòng ít nhiều thì vẫn có chút khó chịu.
Sau khi đã dừng xe ở trong sân rồi, Chung Thủy Linh dẫn Tô Cẩn Nghiêm đi vào nhà. Vừa mới bước vào nhà đã nhìn thấy bà với ông ngồi ở trên ghế sa lông nói chuyện phiếm, thấy Chung Thủy Linh đã trở về, ở bên cạnh còn dẫn theo một người đàn ông, trong lúc nhất thời hai người đều không khỏi có chút ngây người.
"Ông nội, bà nội." Chung Thủy Linh nũng nịu gọi bọn họ một tiếng, sau đó trực tiếp vứt Tô Cẩn Nghiêm ở đó mà chạy về phía hai ông bà già, hôn hai người già mỗi người một cái, cười đùa nói: "Hai người có nhớ con không, con nhớ hai người đến chết đi được."
Hai người bị cô làm cho cười khanh khách, nhìn cô nhóc này rồi nói: "Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi, sao mà có thể không nhớ được."
Tô Cẩn Nghiêm nhìn bọn họ, nét cứng rắn trên mặt cũng đã lộ ra nụ cười.Chung Thủy Linh quay đầu nhìn sang anh, buông hai người ra rồi đứng dậy đi về phía Tô Cẩn Nghiêm, kéo tay của Tô Cẩn Nghiêm, vừa cười vừa nói với hai người: "Ông nội, bà nội, đây là bạn trai của con, hôm nay con dẫn anh ấy tới cho hai người nhìn một chút."
"Thủy Linh đã có bạn trai rồi." Bà cụ Chung vui vẻ đứng dậy từ trên ghế sa lông, hai mắt đang nhìn Tô Cẩn Nghiêm chằm chằm, khắp cả khuôn mặt đều là nụ cười.
Tô Cẩn Nghiêm gọi theo Chung Thủy Linh một tiếng: "Ông nội, bà nội."
Trong lòng của hai người già càng nở hoa hơn, thậm chí cũng không hỏi cái gì cả, cả hai nhìn nhau rồi liên tục gật đầu nói được.
Tô Cẩn Nghiêm cầm sản phẩm chăm sóc sức khỏe ở trong tay đưa cho hai người già, ở một bên nói: "Lần đầu tiên đến ra mắt cũng không biết mua thứ gì cho tốt, con nghe theo sự lựa chọn của Thủy Linh, ông nội với bà nội bình thường vẫn luôn sử dụng sản phẩm chăm sóc sức khỏe, hi vọng là ông nội với bà nội sẽ thích."
"Thích, đương nhiên là thích rồi." Bà rất là vui vẻ cầm đồ vật qua, nhìn nhìn bằng cái kính viễn thị, nhìn về phía Tô Cẩn Nghiêm rồi nói: "Đúng lúc những cái này bà cũng đã sử dụng sắp hết rồi, lần này con mang tới đây cho bà, quả thật là tốt đến nỗi không thể tốt hơn."
Nhìn nụ cười ở trên mặt của bà, lại nhìn ông ở bên cạnh mặc dù không nói gì nhiều nhưng mà từ đầu đến cuối trên gương mặt đều mang theo ý cười, Chung Thủy Linh đưa tay kéo áo của Tô Cẩn Nghiêm, ghé vào lỗ tai của anh nhỏ giọng nói: "Ông với bà đều rất thích anh đó."
Tô Cẩn Nghiêm liếc nhìn cô một cái, anh không nói gì, nụ cười ở trên mặt đã giải thích tâm trạng ở trong lòng của anh vào giờ phút này.
So sánh với khuôn mặt đen thui của Chung Việt Đông lúc nãy, ông cụ Chung với bà cụ Chung cười tươi như hoa như thế này đã khiến Tô Cẩn Nghiêm vốn có chút áp lực cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Dương Minh Lâm nói về cũng thật sự lập tức về ngay, Chung Thủy Linh nói chuyện điện thoại thì cũng hơn nửa tiếng đồng hồ, bà đã lái xe từ trong đơn vị bệnh viện về nhà. Mà tốc độ chạy nhanh đến nỗi khiến Chung Thủy Linh có chút ghen tị mà méo miệng, bình thường cô trở về nhà cũng không có thấy bác sĩ Dương nhà mình vội vàng như vậy, hôm nay tốc độ này thật sự nhanh tới nỗi có chút dọa người.
Lúc Dương Minh Lâm trở về thì Tô Cẩn Nghiêm đang nói chuyện với ông bà Chung về một ít chuyện bình thường của anh ở trong quân đội, thấy bà trở về, Tô Cẩn Nghiêm đứng dậy từ trên ghế sa lông, cung kính gật nhẹ đầu với bà, mở miệng kêu: "Chào dì ạ."
Dương Minh Lâm cười cười thả túi ở trong tay qua một bên, nhìn Tô Cẩn Nghiêm rồi nói: "Đã tới rồi à." Thái độ đó so sánh với chồng của mình mà lúc nãy Tô Cẩn Nghiêm nhìn thấy thì quả thật là khác biệt với nhau một trời một vực.
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, có chút khẩn trương nhưng mà vẫn cố giả bộ mình bình tĩnh, vừa cười vừa nói: "Trước khi đến đây lại quên phải chào hỏi trước một tiếng, thật sự là có chút mạo muội."
Nghe vậy, Dương Minh Lâm một mặt không đồng ý nói: "Nói cái gì vậy hả, sau này cũng là người một nhà rồi, làm gì có chuyện mạo muội hay là không mạo muội."